Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xe đến trước núi ắt có đường

Phiên bản Dịch · 2925 chữ

Đường Phong dùng Cuồng Lôi Đao hung hăng chém tới phía trước, không dùng cương khí, chỉ dựa vào sức mạnh điên cuồng của mình, đánh một chưởng mạnh vào tay nó.

Một tiếng rống đầy phẫn nộ của con thú vang lên một cách muộn màng. Đường Phong cũng trúng phải một chưởng bị bắn ngược ra sau chấn động mà lảo đảo lùi lại vài bước. Trên tay Hùng Bãi đã bị mất một mảng da. Một đao trên đã đã xẻ một miệng thịt không lớn không nhỏ.

Hiển nhiên, Hùng Bãi bị đau đớn mà càng thêm hung ác, lỗ mũi hồng hộc phun ra khí nóng, tức giận, trong miệng không ngớt rít gào, với khoảng cách ba bước mà chỉ cần hai bước đã vọt tới đứng vững trước mặt Đường Phong. Thân hình con vật khi đứng thẳng lên có chút đồ sộ. Nó dùng hai chân trước mạnh mẽ đập mấy lần xuống hai bên trái phải cua Đường Phong, động tác nhanh tới mức không nhìn thấy rõ được, móng vuốt bén nhọn mà lóe ra hàn quang có thể ngang với thiên binh thiên tướng, muốn hắn phải bỏ mạng.

Đường Phong biến sắc, vội vàng nâng Cuồng Lôi Đao lên ngăn lại! Tuy rằng Cuồng Lôi Đao chặn được được sự tấn công của bàn chân trước nhưng bàn chân đó vẫn tạo ra tiếng xé gió, khiến Đường Phong có cảm giác có chút không ổn.

Phốc phốc phốc. . . Những âm thanh liên tiếp vang lên, Đường Phong chỉ cảm thấy có lực đạo vô hình vừa chạm qua vài vị trí ở miệng, bụng và ở trên cổ, cúi đầu nhìn lại, thì thấy chiếc áo mình mặc đã có vài đường rách lớn, giống như bị vũ khí sắc bén tạo ra vậy. Bất Phôi Giáp vì vậy mà lộ ra bên trong lớp quần áo.

Kình khí! Hùng Bãi này tấn công, mà lại có kình khí vô hình! Linh thú cấp 6 quả nhiên là không dễ chọc tới. Bây giờ hắn đã hiểu được sử dụng nội lực của bản thân trong chiến đấu ra sao, sử dụng linh khí của trời đất thế nào để khống chế địch. Nếu không phải linh thú có trí lực quá thấp, thì với ưu thế tuyệt đối của loài thú, một linh thú cấp 6 có ưu thế tuyệt đối chiến thắng một cao thủ Thiên Giai!

Ngày thường, lúc Đường Phong ở thời kỳ sức lực còn sung mãn, đụng độ với linh thú cũng không cảm thấy chúng nó khó đối phó là mấy, thế nhưng hiện tại do không thể sử dụng cương khí, không thể sử dụng lực cương tâm, trong nháy mắt liền cảm thụ được sự mạnh mẽ của linh thú cấp 6.

Một cú đánh không có kết quả, Hùng Bãi lại như quả núi lớn xông tới, căn bản khiến hắn không kịp thu chiêu. Hai cánh tay Đường Phong đều có cảm giác hơi tê dại, đối mặt với sự tức giận của một linh thú cấp 6, cũng chỉ có thể nghiêng người tạm thời tránh né, lắc mình nhảy sang bên cạnh, để đối phương đánh vào khoảng không.

Điều này cũng rất khó làm! Với tình trạng bản thân mình hiện tại, mặc dù dùng dồn hết sức lực, cũng rất khó có thể gây ra thương tổn lớn đối với linh thú có lớp da dầy như vậy. Lại nói, không chỉ bản thân mình làm không tốt, bên Trang Tú Tú cũng sẽ kết thúc trong bi kịch. Lát nữa, con súc sinh kia sau khi đuổi theo, giải quyết xong Trang Tú Tú, rồi quay lại, mình sẽ phải đối mặt với hai đối thủ khó chơi, thì lại càng không thể đùa giỡn được nữa.

Đường Phong cắn răng suy nghĩ ở trong lòng, hôm nay xem ra muốn bắt nó mà không gây tổn thương cho nó là một điều không thể. Chỉ có một biện pháp lấy vết thương đổi vết thương. Tuy rằng không thể dò xét được lực tấn công của nó, cũng không biết phải nhắm vào đâu để ra tay, mình chỉ cần quan tâm một điểm là không cần phải lo lắng tới tính mạng, dù sao trên người cũng đang mặc Bất Phôi Giáp.

Nghĩ tới đây, Đường Phong cũng không dám tiêp tục tránh né sự tân công của Hùng Bãi, thừa dịp vung chưởng lên, trực tiếp nhào tới trước, đi được nửa đường, Cuồng Lôi Đao cũng đã biến thành độc ảnh trường kiếm, hung hăng đâm một kiếm hướng về phía cằm của nó.

Một người một thú va chạm với nhau phát ra ánh chớp. Hùng Bãi dùng chưởng ấn hướng về phía Đường Phong, móng vuốt bén nhọn trực tiếp rạch vài đường trên y phục của Đường Phong, chạm vào Bất Phôi Giáp tạo ra âm thanh đến rợn người. Cùng lúc đó, nó như phản xạ có điều kiện, cúi thấp trán xuống một chút, mượn lực ngăn trở một kiếm mà Đường Phong đâm tới.

Chính là muốn ngươi như vậy! Đường Phong liền mạnh mẽ thay đổi kiếm chiêu, dùng độc ảnh trường kiếm như linh xà, từ dưới đâm thẳng lên trên, hoàn toàn chuẩn xác đâm trúng vào một con mắt của nó. cổ tay run lên, hung hăng rút ra ngoài.

"Rống. . Con thú rống lên một tiếng kinh hoàng, rung chuyển cả đất trời. Đường Phong cảm thấy trong miệng có vị ngọt, lúc nãy bị Hùng Bãi đánh một chưởng bay ra ngoài, máu từ trong miệng cuồn cuộn trào ra không ngớt. Lúc còn bay giữa không trung, thiếu chút nữa thì không thở nổi, vô cùng chật vật ngã trên mặt đất, lại vội vàng bỏ lên, dùng tay bịt miệng nghiến răng chịu đựng, cố định thần, nhìn về hướng phía trước.

Chỉ thấy lúc này, mắt trái của Hùng Bãi lúc này chảy ra chất lòng đặc sệt, tròng mắt hai màu đen trắng của hung thần ác sát đã rơi ra ngoài, hốc mắt trở nên ảm đạm không có ánh sáng.

Hùng Bãi đau đớn, mắt trái lại mù, hoàn toàn nổi điên lên, thân hình như quả núi khổng lồ đấu đá lung tung, căn bản không hề có mục tiêu. Ở trước mặt nó, cây đại thụ to bằng một người ôm so với sợi mì còn mỏng manh hơn, trực tiếp bị nó đánh vỡ thành hai mảnh bay ra ngoài. Hai tay càng ra chưởng, lực đánh càng lớn, không ngừng đánh trái động phải, kình khí phát ra mạnh mẽ không gì sánh được, đánh vào vách đá, làm những mảnh đá vụn bay tán loạn.

Đường Phong cùng khá là khổ sở, tuy rằng thân thể được rèn luyện tới cực hạn rồi, nhưng lại hứng trọn toàn bộ lực đạo của một chưởng kia. Đổi lại là người khác, ngay cả trong người đã có Bất Phôi Giáp hộ thân, thì xương sườn cùng tuyệt đối sẽ gãy vài cái, nói không tốt còn có thể đi đời nhà ma. Cũng chỉ có Đường Phong mới miễn cưỡng chịu đựng được, đứng ở nơi đó sắc mặt lúc xanh lúc tím, mãi một hồi lâu, cuối cùng cũng chậm chạp thở được bình thường.

Nhưng một chưởng này cũng đáng giá, đã phế bỏ một con mắt của nó, chỉ cần lại phế bỏ con mắt còn lại của nó là Đường Phong có thể giết chết được nó rồi. Chỉ có điều nhìn nó hung hăng như vậy, muốn làm điều này hiển nhiên cùng rất khó khăn.

Sau khi Hùng Bãi đánh loạn một hồi, cuối cùng cũng tìm được kẻ đầu sò đã gây thương tổn cho mình. Con mắt còn sót lại trở nên đỏ thẫm không gì sánh được, hung tàn nhìn chằm chằm vào Đường Phong. Thân thể khổng lồ đang đứng cách đó vài chục trượng, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Đường Phong, chưởng lực còn chưa tới, từ trong miệng nó đã phát ra tiếng rống còn nặng nề hơn rất nhiều so với hồi nãy.

Một tiếng gầm rú này hình như còn có một năng lượng vô hình, như ma âm chọc thủng màng nhĩ, trực tiếp chạy ào vào trong đầu Đường Phong. Trong nháy mắt, Đường Phong chỉ cảm thấy một mảnh hỗn độn, cảm giác mê muội truyền đến mãnh liệt không gì sánh được, bước chân liền lảo đảo, có cảm giác muốn nôn mửa.

Nguy rồi, vì sao súc sinh còn có thể có chiêu này? Trong lòng Đường Phong hoảng hốt. Hắn căn bản không nghĩ tới tiếng gầm rú của một con linh thú, dĩ nhiên lại có hiệu quả như âm công. Âm công, cho tới bây giờ cũng rất huyền bí. Trong những người mà Đường Phong từng tiếp xúc qua, ngoại trừ Thu Tuyệt Âm ở Ô Long Bảo hiểu được phương pháp âm công ra, còn lại chỉ có Thi Thi dùng thân thể quyến rũ để chiếm tinh hồn.

Mặc dù trong đầu biết mình phải né tránh hoặc chống lại, nhưng dù thử hết lần này tới lần khác, cánh tay vẫn không cử động được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Hùng Bãi như trái núi vọt tới trước mặt mình, lập tức đánh vào người mình.

Trên người truyền đến tiếng khớp xương vỡ vụn, âm thanh thanh thúy vô cùng. Đường Phong ngửa mặt, lại một lần nữa bay ra ngoài. Vừa mới rơi xuống trên mặt đất, Hùng Bãi cùng đã vọt tới, chất lòng tanh hôi từ trong miệng rộng của nó chảy ra. Nó đứng trên cao nhìn xuống Đường Phong. Con mắt còn lại mang theo những tia máu đầy phẫn nộ và thù địch vô hạn, đặt một chân đầy móng vuốt lên trên người Đường Phong, để hắn căn bản không thể nhúc nhích được. Một chân khác aiơ lên cao, nhắm thẳng vào đầu Đường Phong định vỗ xuống.

Trong 2ÍỜ phút nguy cấp, Đường Phong cuống quít nghiêng đầu, chụp tay xuống mặt đất, đánh ra một tiếng nổ khiến Đường Phong bị ù tai một lúc.

Không đợi Đường Phong giƠ kiếm chống lại, Hùng Bãi dùng cái chân thứ hai lại một lần nữa chụp về phía hắn. Chắc là rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần này móng vuốt của nó chụp xuống khiến Đường Phong có cảm giác dù muốn tránh cũng không thể tránh được.

Nếu như lần này thực sự bị chụp được, Đường Phong đoán toàn bộ cái đầu của mình sẽ vỡ tung ra như quả dưa hấu vậy.

Bản năng muốn được sống dâng lên, cảm giác mê muội vẫn xoay quanh trong đầu trong cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. Trong nháy mắt, hắn khôi phục được khả năng khống chế đối với thân thể mình. Hai tay Đường Phong nắm lấy chân trước của Hùng Bãi đang đặt trên người mình, lập tức dùng khí lực toàn thân quẳng nó sang một bên.

Trọng lượng mấy nghìn cân của Hùng Bãi, dưới sự dốc sức của hắn, lúc này giống như không còn nữa, trực tiếp bị bay ra ngoài.

Giống như một con cá chép bị quẳng lên trên mặt đất. Đường Phong kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hắn vạn lần cũng không nghĩ khi mình mất đi cương khí, đối mặt một con linh thú cấp 6 lại hung hiểm đến như vậy.

Hùng Bãi bị quẳng bay xa tới hơn vài chục trượng, nằm phủ phục trên mặt đất, tư thế trông thật tức cười. Qua một lúc lâu, nó mới cố gắng chống chân đứng lên, nhưng không đợi nó đứng vững, lại phù phù một tiếng, bò trên mặt đất, lăn qua lăn lại như vậy vài lần, cuối cùng nó cũng miễn cưỡng đứng dậy được.

Đường Phong híp mắt nhìn về phía nó, thấy súc sinh này cứ luẩn quẩn một chỗ, cũng không để ý tới sự tồn tại của mình, ngược lại giống ăn phải thuốc mê, uể oải không phấn chấn, tinh thần hoảng hốt, trong cổ họng không ngừng mà truyền ra tiếng gầm nhẹ không cam lòng.

Sao mình có thể đả thương nó nặng như vậy được? Đường Phong cũng có chút hoài nghi, không giải thích được. Thương tích mà chính mình đã gây ra cho nó, căn bản cũng không tới mức độ này. Với lớp da dầy như của nó, làm vậy nhiều lắm chỉ như gãi ngứa cho nó mà thôi, chỉ có phế bỏ một con mắt của nó là có chút nghiêm trọng.

Nhìn nhìn một hồi, đột nhiên ánh mắt của Đường Phong sáng ngời, nhất thời hiểu rõ vì sao nó lại như vậy!

Này tất cả, hoàn toàn là công lao của độc ảnh! Thanh trường kiếm này, bản thân nó đã có kịch độc. Thường ngày, Đường Phong chỉ cần vận chút cương khí, là có thể tỏa ra một làn khói độc, bao vây địch nhân ở trong đó. Khi rơi vào Vân Hải Chi nhai, không thể vận dụng được cương khí, cho nên nó cũng không có thể tỏa ra khói độc, thế nhưng bản thân nó vẫn chứa kịch độc hay là tồn tại chất kịch độc! Chỉ là từ trước tới giờ Đường Phong vẫn chỉ nghĩ tới khói độc, quên mất điểm này mà thôi.

Vừa rồi mình đâm một kiếm vào hốc mắt của nó, dù Hùng Bãi là linh thú cấp 6, dù trúng độc không sâu, nhưng thụ thương ở vị trí cách đầu gần như vậy, khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.

Suy nghĩ cẩn thận vẻ điểm này, Đường Phong không tự chủ được mà thở dài, cười rộ lên không khỏi làm máu tràn ra khóe miệng.

Thực sự là xe đến trước núi ắt có đường!

Đã tốn không ít thời gian, bên Trang Tú Tú phòng chừng đang nguy ngập, không kiên trì được bao lâu. Đường Phong muốn tốc chiến tốc thắng, để còn đi trợ giúp nàng.

Hùng Bãi trúng độc hiển nhiên cho Đường Phong cơ hội tốt nhất để ra tay.

Bước nhanh tới bên cạnh chỗ Hùng Bãi đang choáng váng đầu óc, trên tay cầm Độc Ảnh Kiếmxuất ra một màn kiếm ảnh. Hùng Bãi cảm giác thấy nguy hiểm tới gần, còn muốn chống đối, nhưng Đường Phong sao có thể lại cho nó cơ hội?

Tránh thoát khỏi đòn công kích của Hùng Bãi, đồng thời, độc ảnh trường kiếm thuận lợi đến cực điểm đâm vào con ngươi trong con mắt còn sót lại của nó. Lúc này Đường Phong dùng toàn lực, đâm thẳng trường kiếm ngập nửa thước vào trong đầu Hùng Bãi.

Trong nháy mắt, Hùng Bãi vừa rồi còn định phản kích, lúc trường kiếm đâm sâu vào đầu, động tác liền cứng đơ dừng lại, thân thể khổng lồ lập tức ngã thẳng xuống đất, đập tan một phiến đá đất cát bay lên.

Đường Phong thu kiếm, vội vàng không ngừng chạy về hướng Trang Tú Tú đã chạy trốn.

Theo hướng của Trang Tú Tú rời đi, có thể dễ dàng tìm thấy dấu vết. Dọc theo đường đi, tất cả cây cối đều bị một con Hùng Bãi khác đụng phải mà đổ nghiêng ngả xuống đất, theo dấu vết những ... cây cối bị bẻ gẫy này mà đi, tuyệt đối có thể tìm được tung tích của Trang Tú Tú.

Sau một hồi truy đuổi, Đường Phong liền nghe được tiếng Hùng Bãi gầm nhẹ, thỉnh thoảng lẫn trong tiếng tay áo lay động, còn có tiếng thở gấp ồ ồ cia Trang Tú Tú!

Từ ngoài nghe tiếng thở và tiếng bước chân, rõ ràng nàng không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Vừa rồi Đường Phong với con Hùng Bãi lúc này thiếu chút nữa phải chịu thua, huống chi là nàng?

Lại đuổi nhanh về phía trước thêm một lát, cuối cùng Đường Phong cũng là phát hiện tung tích của một người một thú này! Lúc này, Trang Tú Tú đứng phía sau con Hùng Bãi trong một đám cây cối. Bất quá cây cối bị gãy đổ, phạm vi không gian mà nàng có thể an toàn càng lúc càng bị giới hạn. Hơn nữa, một cánh tay của nàng rõ ràng đã bị thương nặng, buông thòng bên người không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng tay trái để cầm kiếm, thường thường ra tay đánh bất ngờ để ứng phó với Hùng Bãi.

Trên khuôn mặt nàng tràn đầy mồ hôi, mái tóc của nàng đều rối loạn vô cùng, quần áo ướt đẫm, máu đỏ cũng tràn ra qua khóe miệng của nàng.

Cho tới bây giờ, Trang Tú Tú chưa từng trải qua một trận chiến ác liệt như vậy. Thân thể của nàng dù đã được rèn luyện hằng ngày nhưng không thể vận dụng cương khí, lại có vẻ kém hơn Đường Phong, nhưng trực tiếp đối mặt với một con linh thú cấp 6 mạnh mẽ như vậy vẫn có thể kiên trì đến bây giờ hoàn toàn là nhờ dựa vào địa hình.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 1430

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.