Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi đừng đánh chủ ý lên tiểu Manh Manh.

Phiên bản Dịch · 3024 chữ

Một làn gió thổi tới, thổi quần áo và mái tóc của Linh Khiếp Nhan bay phất phới, thân ảnh tiêu điều, tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn trời, trong đôi mắt toát ra một phần thành thục và vẻ phong trần không hợp với lứa tuổi.

- Phong ca ca, ngươi nhất định phải thành công, bằng không...

Trong nội tâm Linh Khiếp Nhan nói một tiếng, quay đầu nhìn về phía mấy người đứng bên cạnh mình.

Bạch Tiểu Lại, Phi Tiểu Nhã, Mạc Lưu Tô, Lâm Nhược Diên, thậm chí Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích cũng có mặt, Tứ Nương đang bế tiểu Manh Manh cũng đang đứng bên cạnh.

Chuyện Đường Phong phục dụng Linh Lung Biến Cương Đan, hắn chưa từng nói với ai, bởi vì nguy hiểm quá lớn, sợ mọi người lo lắng. Nhưng hắn mấy ngày liên tiếp không hiện thân, ngay cả Linh Khiếp Nhan cũng không thấy, hơn nữa hắn tìm Lâm Nhược Diên chuẩn bị một gian tĩnh thất cho hắn, người có chút đầu óc, sẽ đoán được Đường Phong đang muốn làm gì.

Nếu không phải hắn đang làm một chuyện khiến mọi người lo lắng, tại sao hắn không thông báo cho mọi người một tiếng chứ?

Vốn Bạch Tiểu Lại mang theo Phi Tiểu Nhã cùng Mạc Lưu Tô đến tìm Linh Khiếp Nhan hỏi thăm, trong số tam nữ, chỉ có Mạc Lưu Tô là nhận thức Linh Khiếp Nhan, mà Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã chỉ mới nhận thức nàng khi về Thiên Tú lần này.

Đối với xuất thân và lai lịch của tiểu cô nương này, Lại tỷ và cung chủ đại nhân đã cẩn thận hỏi thăm qua, nhưng không ai ngoại lệ, không thể tìm ra đáp án về thân thế của nàng.

Linh Khiếp Nhan giống như ma, thoắt ẩn thoắt hiện, thần bí khó lường.

Nhưng có thể xác định một chuyện, nàng không có ác ý với Đường Phong, trái lại, tam nữ chắc chắn về nàng một điểm, nàng rất tốt với Đường Phong.

Bởi vì tiểu nha đầu này quá nhỏ, cho nên không làm cung chủ đại nhân ghen tuông, cho nên không xem nàng là đối thủ.

Thời điểm bọn người Lại tỷ đến hỏi thăm, Linh Khiếp Nhan không dám nói thật, chỉ ăn nói hàm hồ cho qua chuyện, cung chủ đại nhân tức giận muốn lao vào tĩnh thất.

Đường Phong chính là trời của nàng, nàng sẽ chịu bỏ mặc không hỏi tới sao? Hai ba câu không rõ liền nổi giận, nàng vốn cho rằng Linh Khiếp Nhan là tiểu nha đầu bình thường, nhưng khi giao thủ hai ba chiêu, cung chủ đại nhân hoảng sợ khi phát hiện thực lực của tiểu nha đầu, thực lực của tiểu nha đầu cao hơn nàng rất nhiều, cung chủ đại nhân không kiếm được chút chỗ tốt nào từ trên tay nàng, thiếu chút còn bị té nhào.

Đối với phát hiện này Lại tỷ cũng khiếp sợ, nàng không ngờ một tiểu nha đầu nhỏ bé, lại có thực lực quá mức cường đại như vậy.

Nhưng mặc kệ nàng là người thế nào, Lại tỷ vẫn ôn nhu tâm tình cùng tiểu nha đầu một phen, cuối cùng từ trong miệng của Linh Khiếp Nhan biết được chân tướng sự việc.

Linh Khiếp Nhan cũng mềm lòng, dù sao Đường Phong là người trọng yếu hơn cả tính mạng của các nàng, các nàng có quyền lợi được biết về tình cảnh của Đường Phong.

Sau khi tam nữ biết rõ, những người khác cũng biết rõ, cho nên tất cả mọi người giờ này đều xuất hiện ở đây. Dù bọn họ biết rõ hiện tại không thể nào trợ giúp được gì cho Đường Phong.

Nhưng bọn họ lại hy vọng biết được an nguy của Đường Phong trước tiên.

- Tiểu Lại tỷ tỷ.

Sau đêm hôm đó cung chủ đại nhân bị Lại tỷ giáo huấn một phen, cho nên không còn tranh giành với nàng, xưng hô cũng đổi từ xú nữ tử biến thành Tiểu Lại tỷ tỷ.

- Tại sao phu quân vẫn chưa ra?

Tuy Phi Tiểu Nhã biết rõ hỏi cũng như không, nhưng vẫn nhịn không được hỏi thăm, trong tiềm thức của nàng, thời điểm không có Đường Phong bên cạnh, nàng sẽ xem Bạch Tiểu Lại là trụ cột.

Bạch Tiểu Lại cố nặn ra vẻ tươi cười, an ủi:

- Sắp rồi, đừng lo lắng, A Phong sẽ tốt mà.

Mạc Lưu Tô đứng bên cạnh, nhắm hai mắt, chắp tay trước ngực, bở môi không ngừng nhúc nhích, tuy không có âm thanh nào phát ra, nhưng từ hình dáng khẩu âm của miệng vẫn đoán được nàng muốn nói gì.

Nàng không ngừng lẩm bẩm:

- Chỉ mong sư đệ bình an vô sự, nếu sư đệ vô sự, Lưu Tô nguyện giảm thọ ba mươi năm!

Trong đám người ở đây, Lâm Nhược Diên gấp đến độ sắp khóc, ngay cả người không đứng đắn nhất là Tiếu thúc, lúc này vẻ mặt cũng đầy nghiêm túc đứng ở đây, không nhúc nhích, khẩn trương nhìn vào động tĩnh trong tĩnh thất.

Tiểu Manh Manh còn nhỏ tuổi, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị không khí này ảnh hưởng, không dám mở miệng nói câu nào, ngay cả tiếng hít thở cũng nặng nề.

Mặt trời lên cao, đột nhiên đại môn tĩnh thất bị mở ra.

Tinh thần mọi người chấn động, đưa mắt nhìn vào trong, chỉ thấy trong tĩnh thất đi ra một thân ảnh, không phải Đường Phong thì là ai?

Đường Phong ngây ngốc trong tĩnh thất bảy ngày, thời điểm mới đi ra bị ánh mặt trời làm chói mắt, không khỏi đưa tay lên che mắt, chưa đi được hai bước, một làn gió thơm đã nhào tới trước mặt, có một thân thể ôn nhu mềm mại đang ôm mình, Phi Tiểu Nhã khóc sướt mướt nói:

- Phu quân giờ này mới đi ra, làm ta hồi hộp muốn chết!

Cung chủ đại nhân vui đến phát khóc, khóc như lê hoa đái vũ, Lâm Nhược Diên vốn định tiến lên hai bước, nhưng nhìn thấy tình huống này, vội vàng dừng bước lại, vỗ vỗ ngực nói:

- Đi ra là tốt rồi! Đi ra là tốt rồi!

Cho tới lúc này, trong lòng nàng như vừa bỏ xuống được một tảng đá nặng.

- Có chuyện gì? Có gì sao?

Đường Phong híp mắt, vỗ vỗ vai Phi Tiểu Nhã.

- Lại bị Lại tỷ giáo huấn sao?

Phi Tiểu Nhã bị trêu chọc nhịn không được cười xòa một tiếng, nhưng nước mắt lại chảy xuống nhiều hơn, đôi tay trắng nõn vẫn ôm lấy Đường Phong, nói:

- Người ta không làm sai chuyện gì, Tiểu Lại tỷ tỷ làm sao mà giáo huấn người ta được chứ.

Ngẩng đầu nhìn lên, Đường Phong phát hiện quan hệ giữa mọi người đã thân mật hơn, lại nhìn qua Linh Khiếp Nhan, biết chắc là nàng đã để lộ tin tức, nhưng trong lòng vẫn cảm động một hồi.

- A Phong, nếu lần sau lại có chuyện như vậy thì không được giấu diếm nữa.

Tuy Lại tỷ không có biểu lộ trực tiếp như Phi Tiểu Nhã, nhưng thời điểm nói ra lời này thần sắc vẫn có chút u oán, bởi vì lần này Đường Phong không nói không rằng liền bỏ đi, đến cả nàng cũng không được biết.

- Tiểu đệ sẽ ghi nhớ trong lòng.

Đường Phong gật gật đầu, đưa mắt nhìn sang Mạc Lưu Tô, Mạc Lưu Tô cúi đầu đỏ mặt nói khẽ:

- Sư đệ...

Từ khi hai người có quan hệ phu thê thực sự, sư tỷ đã không thể mở miệng ra gọi hắn là thiếu gia, mà đã đổi lại thành sư đệ, nàng không to gan như Phi Tiểu Nhã vậy, trực tiếp gọi phu quân luôn miệng.

Ngay cả lúc ngượng ngùng mà sư tỷ cũng khả ái như vậy, trong lòng Đường Phong rất yêu thương.

Tiếu thúc cùng Đoạn thúc cười lên ha hả vì Đường Phong đã bình yên vô sự, bọn họ cũng nhẹ nhõm không ít, đang chuẩn bị cùng chào hỏi hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Phong, Tiếu thúc cùng Đoạn thúc biến sắc, lui về phía sau vài bước.

Tiếu thúc kinh hãi nói:

- Phong thiếu, mắt của ngươi...

Nghe được những lời này của Thang Phi Tiếu, tất cả mọi người đều nhìn vào mắt Đường Phong, vừa rồi hắn luôn híp mắt, tuy chúng nữ đều cảm thấy mắt hắn kỳ lạ, nhưng cũng không nhìn ra cái gì, nhưng hiện tại nhìn sang, thấy đôi mắt của hắn quỷ dị vô cùng, một mắt như u lam, làm lòng người khiếp sợ, chỉ nhìn thấy mà sống lưng đã phát lạnh, thân thể lạnh buốt, một con mắt khắc như liệt diễm, nóng bỏng cực kỳ.

Nóng lạnh luân chuyển, làm cho mọi người ở đây run lên. Đây chỉ là một loại ảo giác, cũng không có nóng lạnh gì, nhưng khi mọi người nhìn thấy hai con mắt của hắn có màu sắc bất đồng, trong lòng không tự chủ được sinh ra cảm giác nóng lạnh.

- Manh Manh không nên nhìn Phong thúc thúc.

Tứ Nương vội vàng kéo Manh Manh vào trong lòng, ngăn cản ánh mắt của tiểu nha đầu.

Trong đám người ở đây, thực lực thấp nhất chính là Manh Manh và Mạc Lưu Tô, bởi vì Mạc Lưu Tô ngượng ngùng, không dám đối mặt với Đường Phong. Nhưng Thang Manh Manh tuổi trẻ vô tri, nếu nhìn thấy đôi mắt của Đường Phong lúc này nhất định sẽ bị dọa sợ.

Đường Phong sững sờ, chợt nhớ tới đôi mắt của cương tâm Tiểu Khô Lâu. Không cần hỏi, hắn cũng biết tình huống bây giờ của hắn giống hệt như Tiểu Khô Lâu.

Lại nói, đến bây giờ hắn còn chưa biết con mắt của mình phát sinh chuyện này.

Nhắm mắt lại, Đường Phong hít sâu mấy hơi, cắt đứt cảm ứng Băng Hỏa linh khí với ngoại giới, thời điểm mở mắt ra, đôi mắt của hắn đã khôi phục như ban đầu.

Mọi người phát ngốc, hoàn toàn không biết tại sao lại phát sinh chuyện này.

- Dược hiệu của linh đan?

Linh Khiếp Nhan không dám xác định.

Lâm Nhược Diên ân cần hỏi han Đường Phong một hồi, xác định thân thể Đường Phong không có gì bất thường, lúc này mới buông hắn ra.

- Trở về rồi nói tiếp, không nên đứng ở nơi này.

Đường Phong vung tay lên, dẫn theo mọi người trở về Yên Liễu Các.

Lần này phục dụng và có thể hóa giải thành công dược hiệu của hai khỏa Linh Lung Biến Cương Đan có dược tính bất đồng, đây là một đại hỉ sự, người trong Yên Liễu Các vui sướng hớn hở, một đám nữ nhân vội vàng lao vào bếp, làm ra rất nhiều thức ăn ngon, lại có hảo tửu, đám ngươi ăn uống vui vẻ suốt nửa ngày. Một người không uống rượu như Mạc Lưu Tô cũng bị hào khí quấy nhiễu, uống được một chén nhỏ, uống vào làm gò má của nàng đỏ bừng, hai mắt mông lung, nhìn rất mê người.

Tiếu thúc uống hơi chút nhiều một chút, bởi vì ngày thường Tứ Nương quản giáo, cho nên hắn rất ít có cơ hội chè chén, lần này mượn việc vui của Đường Phong cho nên phải uống thả cửa, dùng sức một người đấu tửu lượng với người khác. Đường Phong đánh giá thời cơ, ôm bả vai Tiếu thúc nói:

- Tiếu thúc, lại làm một chén.

- Cảm tình thâm, nhất khẩu muộn!

Tiếu thúc lại uống cạn một chén, sau khi uống xong rung đùi đắc ý nói.

Tục ngữ nói, uống rượu tìm say, tuy Tiếu thúc có thể dùng công lực bức rượu ra, nhưng lại không làm thế, người uống rượu, thích nhất chính là cảm giác chóng mặt này.

- Tiếu thúc, ngày thường ta đối đãi với ngươi như thế nào?

Tròng mắt Đường Phong đảo một vòng, mở miệng hỏi.

Thang Phi Tiếu lau miệng, đập bàn một cái, âm thanh vang vọng nói:

- Ngươi không thể chê vào đâu được, có chỗ tốt gì đều nghĩ tới một nhà của lão Thang ta. Tuy Phong thiếu gọi ta một tiếng tiền bối, nhưng tình cảm của chúng ta thân như huynh đệ a!

Âm thanh của Thiên Sát có chút lớn, nhưng khi nói chuyện lại rất lưu loát. Đường Phong cho hắn và Tứ Nương mỗi người một khối linh thạch để tu luyện, lại nói khi sử dụng hết cứ đến tìm hắn lấy thêm, đồ vật quý trọng bực này mà hắn vẫn có thể tiện tay đem tặng, làm sao mà Thang Phi Tiếu lại không biết ơn chứ.

- Tiếu thúc nghiêm trọng rồi, tiền bối chính là tiền bối, hai chữ huynh đệ này Đường Phong không nhận nổi.

Đường Phong khiêm tốn, lời nói uyển chuyển, lại nói:

- Không biết Tiếu thúc có thể giúp ta một vài chuyện được không?

- Có chuyện gì cứ nói! Nếu việc mà lão Thang ta có thể giúp dù lên núi đao biển lửa, quyết không từ nan.

Thang Phi Tiếu nói xong lời này liền cảnh giác nhìn Đường Phong, hắn nói:

- Phong thiếu, việc khác lão Thang ta có thể hỗ trợ, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý lên tiểu Manh Manh a.

- Manh Manh lớn lên sẽ gả cho Phong thúc thúc!

Sớm không nói muộn không nói, đúng lúc này tiểu nha đầu đang ăn lại chọt vào một câu này.

- Thang Phi Tiếu khóc không ra nước mắt.

Đường Phong cổ vũ nàng nói:

- Vậy thì Manh Manh ăn nhiều một chút, ăn nhiều chóng lớn, Phong thúc thúc chờ ngươi!

- Phong thiếu...

Thang Phi Tiếu kéo bàn tay Đường Phong, mặt mũi tràn đầy cầu khẩn:

- Làm người không nên làm thế, chuyện gì lão Thang ta cũng có thể giúp ngươi, nhưng ngươi nói ra lời này, ta thấy không thỏa đáng.

- Việc này không vội, đợi mấy ngày nữa ta sẽ nói với ngươi.

Đường Phong cười gian mấy tiếng, Thang Phi Tiếu cảm giác như mình bị lừa, buồn bực không thôi.

Ăn xong một bữa, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Đường Phong cái gì cũng không làm, mang theo chúng nữ đi dạo Tĩnh An thành, thuận tiện đến chỗ đó nhìn xem một chút, rất lâu rồi không thấy, người này lúc trước mượn danh tiếng Đường Phong và Thiên Tú để được che chở, trong Tĩnh An thành lập ra một Gia Xuân Lâu, hôm nay hắn đã chưởng quản vô số sản nghiệp trong Tĩnh An thành, doanh thu mỗi tháng, chỉ riêng lợi nhuận thuần đã kiếm được năm mươi vạn lượng bạc. Qua hai năm tích lũy, chắc chắn đã được một con số xa xỉ.

Nhưng tính cách của người này giống hệt tên của hắn, hắn là người rất trung thành, bởi vì hắn biết rõ, tất cả mọi thứ của mình bây giờ đều do Đường Phong ban cho, không có Đường Phong, không có Thiên Tú, một Địa giai như hắn có thể làm được sản nghiệp to lớn như vậy sao?

Hơn nữa, hắn từ chỗ Đoạn Thất Xích học được không ít thứ, hắn vẫn cho rằng mình là đồ đệ của Đoạn Thất Xích, cho nên không dám hai lòng.

Đi chỗ của hắn nhìn xem, chẳng qua Đường Phong muốn cho hắn biết là mình vẫn còn sống, thế là hắn liền cầm một bó to ngân phiếu đến, ít nhất cũng là năm trăm vạn lượng bạc cho Đường Phong, nhưng Đường Phong không cầm, bảo hắn lấy số tiền này mua thêm một ít sản nghiệp, sau đó Đường Phong liền rời đi.

Chúng nữ khó có cơ hội đi dạo phố cùng nhau, hơn nữa hiện giờ Đường Phong không thiếu tiền, cho nên tại Tĩnh An thành điên cuồng mua sắm, đợi đến khi trở về Thiên Tú, những thứ mua được chất đầy ba chiếc xe ngựa to.

Mang những thứ này trở về Yên Liễu Các, bọn người Lại tỷ cầm ra một ít, đưa tặng cho Lâm Nhược Diên cùng Thiên Tú cao tầng. Đường Phong cũng cầm đến một ít son phấn, châu báu đồ trang sức tặng cho Tứ Nương.

- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! (Không có việc gì mà ân cần, không gian sảo cũng là đạo chích)

Tứ Nương phong tình vạn chủng nhìn Đường Phong, tuy là nói vậy, nhưng vẫn rất vui sướng nhận lấy.

- Nói đi, lại có việc gì mà bổn sự thông thiên như Phong đại thiếu gia, cần đến tiểu nữ tử như ta giúp đỡ?

- Tứ Nương là phụ nữ nhưng không kém đấng mày râu chút nào, làm sao có thể là tiểu nữ tử chứ.

Đường Phong vội vàng vuốt mông ngựa.

- Kỳ thật ngươi không nói ta cũng đoán được.

Tứ Nương đắc ý cười một tiếng.

- Ngày hôm qua lúc trên bàn cơm ngươi đã nhờ lão Thang ra tay giúp đỡ, hôm nay cần ta hỗ trợ, việc mà phải nhờ đến phu thê chúng ta, chỉ có việc ngươi muốn chế tạo ám khí mà thôi.

Đường Phong lập tức bị Tứ Nương làm giật mình:

- Tứ Nương tuệ nhãn như đuốc.

- Ít vỗ mông ngựa đi !

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 1326

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.