Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta có thể.

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Cứ nằm ngơ ngác như vậy, Đường Phong không dám làm ra cử động nào cả.

Lại qua nửa nén hương, Đường Phong cảm giác được hơi thủ của Lưu Tô sư tỷ có chút hỗn loạn, cúi đầu nhìn xuống, thấy gương mặt Lưu Tô sư tỷ ngượng ngùng, lông mi dài nhấp nháy, mũi nhỏ đang thở phì phò.

Nàng tỉnh, Đường Phong biết rõ, nhưng nàng không dám mở to mắt để nhìn.

Qua một lát, cung chủ đại nhân xoay người, đem phần lưng trơn bóng về phía mặt Đường Phong, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Bàn tay nhỏ bé của Lại tỷ đặt bên hông hắn cũng run lên một cái, trong lòng Đường Phong thở dài, nên hay không nên a, nhưng cứ nằm ở đây cũng không phải biện pháp, trong phòng bốn người, chỉ có mình là nam nhân, loại chuyện này mình nên đi đầu.

Đang lúc Đường Phong muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Lại tỷ nói ra:

- Đều tỉnh cả đi, chớ để người ta chế giễu.

Vừa nói, Lại tỷ liền ngồi dậy, cầm lấy một cái chăn che thân thể mình lại, hạ thân đau đớn kịch liệt làm cho nên kêu lên một tiếng, Đường Phong vội vàng ngồi dậy, ân cần nói:

- Lại tỷ ngươi có sao không?

Đôi má Bạch Tiểu Lại ửng hồng, thấp giọng nói:

- Ta không sao.

Nhân cơ hội này, Mạc Lưu Tô cùng Phi Tiểu Nhã cũng là vội vàng ngồi dậy, đợi đến lúc Đường Phong nhìn lại các nàng, hai nữ đều cầm một tắm chăn che chắn cả người lại.

Quá đáng tiếc! Trong nội tâm Đường Phong cảm khái.

Bất quá nhìn Lưu Tô sư tỷ ngồi bên cạnh, cặp đùi trắng như tuyết cùng khe rãnh thật sâu trước ngực làm Đường Phong đầu choáng mắt hoa một hồi, yết hầu khô khốc, hỏa diễm trong nội tâm cháy lên dữ dội.

Đường Phong lại ảo não một hồi, ảo não vì mình căn bản không nhớ ra tối qua đã phát sinh chuyện gì.

Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng thở dài, nhìn xem Đường Phong nói:

- A Phong.

- Có A Phong.

Đường Phong vội vàng đáp một tiếng.

- Tối hôm qua... Ngươi đã làm rồi, sau này không được bạc đãi nha đầu Lưu Tô.

Mạc Lưu Tô cúi đầu, vụng trộm liếc Đường Phong, Đường Phong vội vàng nói:

- Ta sẽ không để nàng ủy khuất, Đường Phong ta sẽ bảo hộ nàng cả cuộc đời này.

- Còn có ta nữa.

Phi Tiểu Nhã vội vàng chỉ chỉ vào mũi mình nói.

Khuôn mặt Bạch Tiểu Lại lạnh lẽo:

- Ngươi tự làm tự chịu, không thể trách người khác.

Cung chủ đại nhân ủy khuất muốn chết, sau khi trải qua việc tối qua, nàng không dám phản bác Bạch Tiểu Lại nữa, không đối nghịch với Bạch Tiểu Lại, bởi vì nàng đã biết mình có chênh lệch với Bạch Tiểu Lại, nhà này vẫn phải do Lại tỷ làm chủ.

- Nên nghỉ ngơi một ngày.

Bạch Tiểu Lại quay đầu nhìn sắc trời, ngoài phòng đã biến thành màu đen, nằm trong này cũng không phải là ý hay, tuy Bạch Tiểu Lại không muốn ra ngoài lúc này, nhưng thể làm con rùa đen, cả đời núp trong phòng này.

- A Phong, ngươi ra ngoài trước đi, chờ chúng ta mặc quần áo đã.

Tuy đã chung đụng vào tối qua, nhưng trước mặt Đường Phong, tam nữ làm sao dám mặc quần áo chứ? Chỉ có thể đuổi hắn ra ngoài.

Đường Phong ngồi ở giữa ba người, vò đầu bứt tai, nhăn nhó một hồi.

- Người còn chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Lại nghi hoặc nhìn hắn.

- Lại tỷ ah.

Đường Phong cười cười đến bên người Bạch Tiểu Lại, một tay nắm bờ eo của nàng, ôm nàng vào ngực, bàn tay còn lại thám thính thân thể bóng loáng của nàng, Bạch Tiểu Lại ngượng ngùng một hồi, vặn vẹo hai cái rồi để yên, loại thân cận da thịt này làm nàng không chịu nổi.

- Không được làm chuyện xấu.

Bạch Tiểu Lại đỏ mặt liếc Đường Phong.

- Ngươi xem, tối hôm qua phát sinh chuyện gì, ta không nhớ gì cả, khi tỉnh lại thì đã thành thế này...

- Ngươi muốn quỵt nợ sao?

Bạch Tiểu Lại cảnh giác nhìn hắn.

- Ta sẽ không làm thế?

Vẻ mặt Đường Phong đầy chính nghĩa.

- Ta giống loại người này sao?

- Vậy ngươi muốn làm gì?

- Dù sao cũng đã làm rồi, ta không nhớ hôm qua ta có cảm thụ gì, ngươi xem, có nên để ta trải nghiệm một chút thiết thực của nam nhân có được không? Bằng không ta có chết cũng không cam tâm a.

Đường Phong nói đáng thương, Bạch Tiểu Lại cũng không đành lòng, bất quá hạ thân đau đớn kịch liệt nên nàng không cách nào nhận lời, loại đau đớn này giống như xé rách thân thể, tuy thực lực của nàng rất cao, tố chất thân thể không tệ, tối hôm qua Đường Phong giống như một con mãnh thú xông tới, căn bản không có chút thương hoa tiếc ngọc gì.

Cũng may mắn tam nữ hài cũng không phải người bình thường, người bình thường mà bị giày vò như thế, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Càng nghĩ, Bạch Tiểu Lại duỗi tay vỗ về đôi má của Đường Phong, an ủi:

- Lại tỷ đã không chịu nổi chà đạp rồi, lần sau đi, lần sau Lại tỷ cho ngươi hoan hảo.

Thần sắc Đường Phong buồn bã, bất quá thấy sắc mặt Lại tỷ, hắn biết không thể cưỡng cầu, thân là nam nhân, phải biết yêu thương nữ nhân của mình, nếu chỉ vì dục vọng của bản thân mà cưỡng ép các nàng làm chuyện không muốn, Đường Phong cũng cảm thấy áy náy.

Bạch Tiểu Lại lại nói:

- Nếu không, ngươi cùng Tiểu Nhã muội muội...

Cung chủ đại nhân nhanh chóng khép hai đùi lại, vội vàng nói:

- Không muốn ah, ta muốn nghỉ ngơi vài ngày.

Thực lực Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã đạt tới cảnh giới Thiên giai thượng phẩm cũng không thể tiếp nhận loại tàn phá này, chớ đừng nói thực lực chỉ đạt tới Huyền giai như Mạc Lưu Tô.

Đường Phong quét qua tam nữ vài lần, mở miệng nói:

- Vậy thì đứng lên đi, chắc chắn Tiếu thúc và Đoạn thúc sẽ cười đến rụng răng.

- Ta... Ta có thể.

Đường Phong vừa dứt lời, một tiếng nói nhỏ như ve kêu truyền tới, nếu không phải thính lực của ba người đều không tầm thường, thậm chí không thể nghe được.

Lời này chính là Mạc Lưu Tô nói ra, giờ phút này cúi đầu xuống tận ngực, hai lỗ tai nóng lên.

Mọi người đều phát ngốc!

Trầm mặc nửa ngày, Bạch Tiểu Lại mới nói:

- Lưu Tô, chớ cậy mạnh, ta biết ngươi ưa thích A Phong, nhưng ngàn vạn lần đừng vì hắn yêu thích mà làm tổn thương thân thể.

- Ta thực sự có thể.

Đôi mắt Mạc Lưu Tô ngập nước, mắc cỡ đến sắp khóc.

- Cương tâm của ta...

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, lực lượng cương tâm của Mạc Lưu Tô có thể chữa thương, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, lực lượng cương tâm của nàng hiện giờ đã chữa trị toàn bộ tổn thương của tối qua.

Trách không được nàng thực lực thấp nhất, nhưng tỉnh lại sớm nhất, mọi người đã minh bạch.

- Tiện nghi cho ngươi.

Lại tỷ nhẹ nhàng đẩy Đường Phong ra, đẩy hắn vào trong ngực Mạc Lưu Tô.

Mở cửa phòng ra, thân thể Đường Phong như nhũn ra, thiếu chút nữa vấp cánh cửa té xuống đất, tối hôm qua Phi Tiểu Nhã cho hắn ăn Hóa Công Tán, tuy không phát huy tác dụng hoàn toàn, nhưng vẫn có chút hiệu quả, hơn nữa mệt nhọc một phen, hiện tại thân thể thoát lực dữ dội.

Tam nữ ăn mặc chỉnh tề, đi theo sau lưng hắn, đều không ngoại lệ, sắc mặt tất cả đều đỏ bừng.

Tiếu thúc ngồi trên ghế thái sư trong sân, cười hắc hắc rất đê tiện, cười đến mức tam nữ xấu hổ vô cùng.

- Tiếu thúc!

Đường Phong phẫn nộ quát một tiếng.

- Bổn thiếu gia hỏi ngươi, hai bao dược của Tiểu Nhã, là ai cho?

Thang Phi Tiếu đang cười thì cứng miệng á khẩu, sắc mặt ngượng ngùng.

Bạch Tiểu Lại nhìn hắn chằm chằm, Tiếu thúc không nói một lời, chân như bôi mỡ vội vàng chạy trốn.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 1744

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.