Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu mỹ nhân, đi theo ta

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Vừa rồi nhiệt huyết xông lên đầu, sau khi nói xong Dương Cảnh Thái cũng có chút hối hận, chính mình đường đường là Dương thiếu gia, không nên nói ra những lời thô thiển thế này, điều này không phù hợp với thân phận của hắn.

Thời điểm căm tức, nghe thấy những lời này của Đường Phong, sắc mặt đỏ lên, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, phẫn nộ quát:

- Ai, lời này ai nói?

Quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Đường Phong từ phía sau lưng Hàn Hàng Trần đi tới, Dương Cảnh Thái giận dữ lập tức vỗ bàn một cái:

- Hàn Hàng Trần, quản đám rác rưởi dưới tay của mình cho tốt, nếu không ta đập nát miệng của hắn.

Mắng xong hắn cũng cảm thấy không thích hợp, bời vì giờ phút này Hàn Hàng Trần cũng đang rất kinh ngạc nhìn Đường Phong, giống như bị những lời bất khả tư nghị lúc nãy làm cho sững sờ.

Thằng này đang diễn trò sao? Trong lòng Dương Cảnh Thái nghi hoặc không thôi, đến cùng là đang giở trò gì?

Ngược lại tên mập mạp Thu Phong giả vờ giả vịt kia cũng ngừng khóc, trên mặt đầy thịt mỡ, đôi mắt ti hí híp lại, hơi nghiền ngẫm nhìn chằm vào Đường Phong, hắn chỉ cảm thấy tên sai vặt này có chút to gan lớn mật, thật sự không để ý quá nhiều.

Miệng Hạ Chỉ Mộng há thành một vòng tròn, sau nửa ngày mới khép lại, tuy bình thường nàng rất ghét hai vị thiếu gia của Dương gia và Hàn gia, sau lưng mắng bọn hắn không ít, mà khi ở trước mặt hai tên này chưa bao giờ mắng qua, hiện tại Đường Phong mắng một câu ngu xuẩn, trong lòng nàng khoan khoái dễ chịu đến cực điểm, cảm giác giống như là mình mắng, những kìm nén trong lòng vơi đi không ít.

Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng đều đưa tay lên trán nói thầm:

- Xong rồi.

Đương nhiên hai người biết rõ về Đường Phong, cũng biết quan hệ giữa hắn và Tiểu Lại, dẫn hắn tiến vào Bạch Đế thành cũng để hắn lén lút gặp Bạch Tiểu Lại một lần, bồi đắp tình cảm lẫn nhau, nhưng tình hình hiện tại, Đường Phong đi ra thế này, chuyện gì sẽ xảy ra?

Thần sắc đám người này đều nhìn chằm chằm vào Đường Phong, trên mặt Đường Phong mỉm cười, nhìn Bạch Tiểu Lại, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, tràng diện lúc này yên tĩnh vô cùng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, đến cả hít thở cũng cảm thấy áp lực, đều muốn biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, Bạch Tiểu Lại có đánh cho tên này bay ra ngoài hay không?

Đường Phong khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng sờ vào trong ngực lấy ra một khỏa Hắc Trân Châu từ trong Mị ảnh không gian rồi đưa đến trước mặt Bạch Tiểu Lại. Bộ dáng của hắn bây giờ trông giống như một vị thân sĩ, hơi nghiêng mình nói với Bạch Tiểu Lại:

- Tiểu mỹ nhân, theo ta được không ?

Khỏa Hắc Trân Châu này, chính là lúc Đường Phong đi trên biển tìm kiếm dược liệu, xâm nhập vào biển rộng phát hiện ra, không chỉ một khỏa, hắn vốn muốn đem những trân châu này làm xuyến, làm vòng tay hoặc vòng cổ gì đó, một mực không tìm được cơ hội, hoặc có thể nói không biết chế tác thế nào, nên đành trì hoãn lại.

Giờ phút này trên tay không chuẩn bị lễ vật, huống chi lễ vật cũng không cách nào vượt qua nội tình của ngũ đại gia tộc, dứt khoát lấy một khỏa Hắc Trân Châu đem tặng là hợp tình hợp lý.

- Ha...ha ha ha...

Dương Cảnh Thái cất tiếng cười to, cười đến nước mắt chảy ra, chuyện kỳ quái năm nay liên tục xảy ra, chỉ là một khỏa Hắc Trân Châu, tuy lớn và mượt như thế có chút khó tìm, nhưng có thể đánh động tâm hồn thiếu nữ của Bạch Tiểu Lại hay sao? Không khách khí nói, tục vật như vậy mà cũng dám đem ra so sánh với bảo bối của mấy vị thiếu gia hay sao, quả thật là rác rưởi.

Huống chi gã sai vặt này nói năng lỗ mãng, dám làm mất mặt mấy vị thiếu gia ở đây, chính là muốn chết.

- Hàn lão đệ, gã sai vặt này của ngươi không bị té giếng làm cho đầu óc bị mê muội, thần trí không rõ ràng, chẳng lẽ tố chất của hạ nhân Hàn gia thấp kém như vậy sao?

Dương Cảnh Thái một bên lau nước mắt trên khóe mắt, một bên mở miệng hỏi.

Hắn giận quá thành cười, bất quá gã sai vặt này là do Hàn Hàng Trần mang đến, cũng không tiện ra tay đánh chết.

Cười cười, hắn cũng cười không nổi, bời vì hắn phát hiện thần sắc vốn lạnh nhạt, cho dù nghe được Thu Phong Vũ Lộ Đan, công lực tinh thuần vài thập niên, Vạn Năm Hàn Ngọc Sàng, các loại bảo bối như vậy mà thần sắc Bạch Tiểu Lại chưa tưng biến hóa, sau khi tên sai vặt đi ra, dáng người của nàng không ngừng run run, trong đôi mắt đẹp lóe lên thần sắc không thể tin được, nhìn chằm chằm vào gã sai vặt kia.

Loại ánh mắt này, giống như hạnh phúc, giống như kích động, giống như lo lắng, lại giống như trách cứ, chưa từng có trong mắt Bạch Tiểu Lại hiện giờ đã xuất hiện.

Nàng chậm rãi đứng lên, hai tay nhỏ bé chống vào bàn đá, giống như không khống chế lực đạo của mình, trực tiếp đem bàn đá niết nát bấy, mảnh vụn bay lên.

Trong khóe mắt từ từ xuất hiện một giọt nước mắt, trên gương mặt hạnh phúc bỗng đỏ ửng, làm cho người nhìn thấy như mê như say.

Đường Phong mỉm cười nhìn nàng, nhưng trong lòng thì đau vô cùng.

- Miệng lưỡi trơn tru, đáng đánh.

Bạch Tiểu Lại nhẹ nhành nói, âm thanh trong lời nói giống như đang trách cứ, nhưng lại không nghe ra ý tứ trách cứ nào, ngược lại giống như đang làm nũng, vừa nói, một tay cầm lấy khỏa Hắc Trân Châu lên, cầm trong lòng bàn tay nâng niu một hồi, giống như trân bảo bỏ vào tay áo, ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Tiếng cười của Dương Cảnh Thái rốt cuộc cũng dừng lại, giống như con vịt om sòm bị người ta bóp cổ, sắc mặt đỏ bừng.

Đây... Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ngoại trừ vài người Bạch gia, ở đây không ai hiểu tại sao.

Dương, Thu, Hàn tam đại thiếu gia báo ra sính lễ phong phú, sắc mặt Bạch Tiểu Lại không thay đổi, trực tiếp cự tuyệt, ngược lại gã sai vặt này, xuất ra một khỏa Hắc Trân Châu không đáng giá, chỉ nói một câu:

- Tiểu mỹ nhân, đi theo ta.

Trước mặt mọi người Bạch Tiểu Lại lại tiếp nhận, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào?

Dương Cảnh Thái nghĩ thầm, chẳng lẽ Bạch Tiểu Lại căn bản không thèm để ý những bảo bối mà đám người bọn họ báo ra, ngược lại rất yêu thích khỏa Hắc Trân Châu kia? Nếu là như vây, bằng vào thân phận và của cải của mình, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Gã Thu Phong mập mạp cũng không biết nên làm ra biểu lộ gì, vẻ mặt khóc nức nở đọng trên mặt, cứng ngắc vô cùng, Hạ Chỉ Mộng thấy khó chịu, tát hắn một cái.

Thu Phong bị tát tỉnh táo trở lại, tay bụm gò má, ủy khuất vạn phần nói:

- Tại sao lại đánh ta?

- Đau không?

Hạ Chỉ Mộng ôn nhu hỏi thăm.

- Đau.

Thu Phong gật đầu.

- Nguyên lai không phải đang nằm mơ a.

Hạ Chỉ Mộng ngạc nhiên vạn phần.

- Ngươi gầy đi.

Đường Phong thâm tình nhìn Bạch Tiểu Lại, một tay đưa lên gò má của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, hai năm không gặp, Lại tỷ gầy đi một ít.

- Ngươi đen hơn.

Đường Phong cười hắc hắc, trong hai năm qua có đến một nửa thời gian hắn phơi nắng chịu gió trên bờ biển, không đen mới là lạ.

- Đã có râu rồi.

Mu bàn tay Bạch Tiểu Lại chầm chậm đảo qua cằm Đường Phong, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy.

Hai người không coi ai ra gì, ánh mắt thâm tình nhìn nhau, tay vuốt gò má của nhau, còn kém một chút nữa là ôm nhau.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 1670

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.