Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là hắn sao?

Phiên bản Dịch · 2908 chữ

Sát thủ Đại Tuyết cung này cũng đã vô cùng buồn bực. Hắn phụng mệnh truy kích Đường Phong, không ngờ chỉ một tiểu tử Địa Giai trung phẩm lại có tốc độ nhanh như vậy, khiến hắn không lưu ý một chút liền mất tung tích đối phương.

Tạ Tuyết Thần đối với Đường Phong hận thấu xương. Hắn đương nhiên không thể cứ như vậy trở về báo cáo kết quả. Tuy rằng buồn bực phẫn nộ, cũng vẫn phải tìm kiếm khắp Ô Long Bảo. Lúc này Ô Long Bảo hỗn loạn rối tung rối mù, tuy nhiên, với nhãn lực của hắn, tìm kiếm mục tiêu của mình giữa một đám người cũng là chuyện rất đơn giản.

Vì bản lĩnh chạy trốn của Đường Phong mà hắn đã phải vòng vo hơn phân nữa Ô Long Bảo. Mà lúc này, hắn đang chuẩn bị đến dược phòng.

Vị cao thủ Thiên Giai này vừa tìm kiếm trong lòng vừa chửi cha gọi mẹ. Tuy rằng nhãn lực của hắn không tầm thường, nhưng tên tiểu tử Địa Giai kia nếu chỉ vừa dọa đã sợ, trốn ở một nơi bí mật nào, thật sự là khó tìm. Hắn không thể kiểm tra tất cả các gian phòng. Nếu làm vậy, chỉ sợ không biết tới ngày tháng năm nào.

Chính lúc đang phiền muộn không gì sánh được, trong một gian phòng có tường bị phá hai lỗ lớn đột nhiên lóe ra hai điểm tinh quang, phóng qua bên này với tốc độ cực nhanh.

Tinh quang chính là do một người trong phòng bắn ra.

Cao thủ Thiên Giai này để tiện tìm kiếm Đường Phong nên đã bay lơ lừng trên không trung. Với thực lực cùng khí thế của hắn, dọc theo đường đi tới căn bản không có hắc y nhân Ô Long Bảo nào dám tìm hắn gây phiền phức, thấy hắn từ xa đã vội vàng bỏ chạy. Thế nhưng ở đây, hắn cư nhiên lại bị đánh lén. Tên đó không phải muốn tìm tử lộ sao? Vào lúc tâm tình của mình đang không tốt lắm, lại có kẻ dám ở phía sau vuốt râu hùm, mình thật không ngại đi xuất thủ khiển trách tên hắc y nhân không biết trời cao đất dầy này một chút.

Đang ở giữa không trung, cách mặt đất chỉ khoảng bày, tám trượng, cao thủ Thiên Giai đã thấy được hình dáng của hai đao tinh quang. Đó là hai thanh phi đao nhìn qua rất bình thường nhưng chế tạo lại rất tinh xảo.

Kẻ phóng ra hai thanh phi đao này hẳn là bản lĩnh dùng ám khí không tầm thường, bởi vì tốc độ, lực đạo và góc độ xuất kích đều vô cùng chuẩn xác.

Tuy nhiên, đối với một cao thủ Thiên Giai mà nói, chỉ là hai thanh ám khí, cũng không mang lại uy hiếp gì đáng kể.

Cao thủ Thiên Giai này chỉ khẽ vung tay lên, một cỗ cương khí khổng lồ tràn ra, đánh dạt hai thanh phi đao tới nơi nào không rõ.

Nhìn lại nơi xuất phát của hai thanh phi đao, vẻ mặt cao thủ Thiên Giai này không khỏi tràn đầy cao hứng.

Bởi vì vừa rồi trong nháy mắt, hắn rõ ràng thấy được khuôn mặt của tên tiểu tử Địa Giai kia tại chỗ tường bị phá chợt lóe lên rồi biến mất.

Quả nhiên là “Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công”… Xem ra tiểu tử này quả nhiên có chút hoảng loạn. Bằng không, nếu như hắn cứ ở yên một chỗ, chính mình trong thời gian ngắn sẽ không tìm được hắn, nhưng hắn lại núp ở đây đánh lén mình. Cái này chẳng phải là mang cá đến miệng mèo sao?

Không hề nghĩ ngợi, cao thủ Thiên Giai trực tiếp vọt qua lỗ hổng. Người còn chưa tới, hắn đã cảm giác được bên trong còn có mấy cỗ khí tức.

Mai phục sao? Xem ra tên tiểu tử Địa Giai kia cũng không phải hoàn toàn không chuẩn bị, lại càng không phải là trong lúc hoảng loạn mà tập kích mình, mà là có dự mưu từ trước.

Khóe miệng cao thủ Thiên Giai hiện ra một tia cười nhạt tàn khốc. Theo như hắn biết, hiện tại toàn bộ cao thủ đứng đầu Ô Long Bảo đều đã bị bọn cung chủ chế ngự, những người còn lại trong mắt hắn đều không có chút uy hiếp nào. Bởi vậy, thực lực mấy người Địa Giai mai phục này sao đáng cho hắn để vào mắt.

Bởi vậy, mặc dù cảm giác được bên trong còn có mấy người khác, tốc độ của hắn vẫn không giảm chút nào.

Bên trong dược phòng, tại hai bên động khẩu, Đường Phong quay đầu nhìn Bàng Dược Vương, vẻ mặt chờ mong:

- Bàng lão, tất cả đều trông cậy vào lão!

Bàng Dược Vương tức đến thổ huyết.

Đường Phong căn bản là chưa cho lão thời gian hỏi han bất cứ chuyện gì, vừa cảm giác được khí thế và sát khí của cao thủ Thiên Giai kia, hắn đã lao tới bên tường phóng ra hai thanh phi đao, sau đó còn dám nói ra câu chết tiệt kia.

Bàng Dược Vương biết thực lực của mình, cũng biết giữa mình và sát thủ Thiên Giai thượng phẩm chênh lệch thế nào. Lão vừa nói muốn đi chiếu cố Phi Tiếu Nhã cũng chỉ là do chức trách. Huống chi, trong lúc có nhiều cao thủ Thiên Giai hỗn chiến, áp lực đối với lão cũng không lớn, đến lúc đó ra tay hỗ trợ, giúp người khác gánh vác bớt một chút gánh nặng cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng, tình cảnh hiện tại so với hỗn chiến hoàn toàn khác nhau. Đường Phong hành động như vậy chẳng khác nào muốn lão và tên cao thủ Thiên Giai thượng phẩm kia trực tiếp đối chiến. Điều này không phải muốn đẩy lão vào tuyệt lộ sao?

- Bàng lão, lên đi chứ!

Thiết Đồ cũng ở một bên giục giã:

- Chúng ta sẽ ở phía sau yểm hộ lão.

Bàng Dược Vương thực sự muốn giết người. Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn. Tên cao thủ Thiên Giai kia vọt thẳng tới, nếu lão còn không động thủ, khẳng định sẽ không còn cơ hội nữa.

Thân hình chợt lóe lên. Sắc mặt Bàng Dược Vương trở nên ngưng trọng, vọt tới lỗ hổng bên cạnh, nhìn cũng không buồn nhìn, vội ngưng tụ thực lực toàn thân, đẩy ra phía ngoài cửa một chưởng.

Lần đánh lén này Bàng Dược Vương nắm thời cơ tương đối chính xác. Trong nháy mắt chưởng phong của hắn đẩy ra, sát thủ Thiên Giai kia cũng vừa lúc đáp xuống ngoài động khẩu, cước bộ còn chưa đứng vững, lại đột nhiên cảm thụ được một công kích không thể xem thương ập vào mặt.

Không ngờ bên trong còn có Thiên Giai?

Sát thủ Đại Tuyết cung giật mình kinh hãi. Tuy rằng hắn không sợ người cảnh giới Địa Giai, nhưng lúc này nếu bị cao thủ Thiên Giai toàn lực đánh một chiêu, cũng đủ cho hắn ngậm quả đắng rồi. Đối mặt với một kích thanh thế lớn như vậy, hắn muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng, trong lúc hoảng loạn toàn lực đánh ra một chiêu.

Hai cỗ cương khí tại hai bên tường hung mãnh va chạm vào nhau, bùng lên một tiếng nổ dữ dội. Bức tường dược phòng bị hất bay đi hơn phân nửa.

Khi hai cao thủ Thiên Giai liều mạng so chiêu, sát thủ Thiên Giai nương theo lực đạo của đối phương, hai chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, cả người lướt đi.

Thế nhưng, trong nháy mắt khi hắn nhảy lên khỏi mặt đất, từ trong dược phòng đột nhiên lao ra mấy nhân ảnh, dẫn đầu là một người kim quang chói lói, quyền phong lạnh thấu xương, lao phía hắn đánh ra mấy quyền.

Sắc mặt sát thủ Thiên Giai trầm xuống, khi đang muốn phòng ngự, trước mặt lại có bóng người nhoáng lên, lập tức sau ót truyền tới cảm giác lạnh lẽo.

Cư nhiên lại có người vọt đến phía sau mình? Vừa rồi trong nháy mắt hắn chỉ thấy một thân ảnh lờ mờ, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, đã bị đối phương vọt tới phía sau.

Tốc độ lại có thể nhanh như vậy?

Mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao cao thủ Thiên Giai vẫn là cao thủ chân chính. Đánh lén bậc này nếu là nhằm vào người khác còn có khả năng thành công, nhưng nếu là sát thủ Đại Tuyết Lâu từ trong sinh tử đi ra, năng lực phản ứng tất nhiên sẽ không quá chậm, nhất là lại dưới tình huống cực độ nguy hiểm, càng có thể làm ra những sự tình người thường không thể tưởng tượng được. Thân hình người này chỉ hơi nhoáng lên, để lại một đạo tàn ảnh, đã tránh được sang một bên.

Phía sau hắn, chủy thủ của Cừu Thiên Biến cắt vào tàn ảnh, đâm vào khoảng không, mà Thiết Đồ cũng không có mục tiêu, vài đạo thiết quyền chém ra cũng vô ích.

Không đợi cao thủ Thiên Giai ổn định thân hình, phía dưới đột nhiên đau nhói lên. Quay đầu nhìn lại, khuôn mặt cao thủ Thiên Giai nhất thời méo mó.

Chính là tên tiểu tử Địa Giai mình một mực truy đuổi kia. Không biết từ lúc nào hắn đã vọt tới bên cạnh mình, thanh đoản kiếm màu đen trên tay đâm thẳng vào xương sườn mình. Nếu không phải mình vừa vận cương khí hộ thân, lần này sợ rằng đã bị đối phương đâm thấu tâm can.

Tinh anh Địa Giai của Ô Long Bảo quả thực không thể xem thường. Nhưng từ khi nào lại xuất hiện mấy Địa Giai lợi hại thế này? Nếu mỗi Địa Giai đều có lực lượng và tốc độ này, còn muốn cho người ta sống nữa hay không?

Lúc này trong lòng Đường Phong cũng thực phiền muộn. Hắn lợi dụng thời cơ khi Thiết Đồ lao ra, đã cùng Cừu Thiên Biến đồng thời xuất thủ, Cừu Thiên Biến vòng ra sau lưng hắn. Chính vì vậy cho nên cao thủ Thiên Giai mới chỉ nhận thấy được một thân ảnh vọt tới phía sau mình, mà không biết rằng kỳ thực là có hai người.

Khi địch nhân hoàn toàn tập trung ứng phó đòn đánh lén của Cừu Thiên biến, Đường Phong mới nhân cơ hội đắc thủ.

Tuy rằng đắc thủ, nhưng lại không đạt được hiệu quả như trong tưởng tượng. Đường Phong cũng biết cao thủ Thiên Giai thượng phẩm không thể dễ dàng đối phó như vậy. Cương khí hộ thân của hắn kiên cố dị thường. Đoản kiếm màu đen của mình hoàn toàn bị ngăn trở ở bên ngoài, căn bản không thể tiến vào trong.

Một kích không có hiệu quả, Đường Phong căn bản không dừng lại, tiếp tục tấn công. Sau một khắc, một đạo chưởng phong bổ vào vị trí cao thủ Thiên Giai đang đứng. Trong nháy mắt, mặt đất nứt ra một hố lớn.

Toàn bộ sự việc phát sinh trong chớp mắt như điện quang hỏa thạch, nóc nhà dược phòng bây giờ mới ầm ầm sập xuống, lộ ra thân ảnh Bàng Dược Vương ở bên trong.

Bàng Dược Vương vừa lấy cứng chọi cứng với cao thủ Thiên Giai mấy chưởng, thân hình lúc này lui ra vài chục trượng, hai tay giơ lên giữa không trung, duy trì trạng thái phòng ngự. Tuy nhiên, đối thủ quá lợi hại khiến sắc mặt lão có chút tái nhợt.

Trái lại, mặc dù cao thủ Thiên Giai này bị mọi người liên hợp đánh lén, lúc ứng phó Bàng Dược Vương, lúc lại chống lại tập kích của mấy người Địa Giai, vậy mà mặt không đỏ, tâm không loạn. So sánh ra, ai mạnh ai yếu đã rõ ràng.

Bàng Dược Vương cũng biết mình không phải đối thủ của người này, thế nhưng nếu đã đứng tiên phong, lão cũng không thể lùi bước. Bàng Dược Vương hơi vận chuyển công pháp, áp chế khí huyết đang sục sôi trong cơ thể, chậm rãi từ trong dược phòng đi ra, cùng với mấy người Đường Phong tạo thành vòng tròn, bao vây cao thủ Thiên Giai ở chính giữa.

Thu Tuyệt Âm và Hà Hương Ngưng cũng đi ra. Hai nàng vừa rồi không tham dự đánh lén, bởi vì tốc độ cùng lực đạo của các nào đều không cao, đánh lén cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Thế nhưng khi Hà Hương Ngưng thấy rõ khuôn mặt sát thủ Đại Tuyết Lâu này, cước bộ đột ngột dừng lại, trong đôi mắt đẹp hiện lên vô tận phẫn hẫn và sát khí, ngay cả thân hình gầy yếu mềm mại cũng nhịn không được run lên.

Thu Tuyệt Âm cùng đi ra với nàng, cảm thụ được biến hóa của Hà Hương Ngưng trước tiên, quay đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn tên sát thủ Đại Tuyết cung đứng đó, nét mặt có chút nghi hoặc.

Tao ngộ của Hà Hương Ngưng mọi người đều biết rõ, biết nàng tới nơi này chính là vì muốn trở nên lợi hại, sau đó tìm một sát thủ Đại Tuyết Lâu báo thù. Lẽ nào người này chính là cừu nhân của Hà Hương Ngưng?

- Là hắn sao?

Thu Tuyệt Âm nhẹ nhàng cầm tay Hà Hương Ngưng, lên tiếng hỏi.

Hà Hương Ngưng nắm chặt nắm tay, cương khí trên người không khống chế được mà bùng phát ra, đôi môi mím chặt đến bật máu, hai mắt đỏ bừng, gật đầu:

- Ta vĩnh viễn không quên được người này.

Đúng vậy! Chính hắn đã tàn sát cả nhà nàng, lại cố ý giữ lại mạng sống cho nàng, đồng thời chỉ dẫn nàng đến Ô Long Bảo với tâm lý sát thủ cực kỳ biến thái.

Trước cửa dược phòng lớn như vậy, Bàng Dược Vương và sát thủ Đại Tuyết Cung kiềm chế lẫn nhau. Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, vừa cẩn trọng nghiêm túc, lại vừa trào phúng châm biếm, ai cũng không chịu lùi bước.

Về phần đám người Đường Phong, sớm đã bị cao thủ Thiên Giai vô tình hay cố ý phớt lờ. Dù rằng thực lực mấy người Địa Giai này cao hơn đồng cấp rất nhiều, nhưng trong mắt hắn cũng chẳng là gì. Địa Giai dù có lợi hại cũng vẫn chỉ là Địa Giai, không có khả năng tạo nên nguy hại gì đối với hắn. Ngoại trừ phương thức đánh lén, nếu tranh đấu chính diện, hắn tuyệt đối sẽ không để tâm mấy nhân vật nhỏ nhoi này.

- Bàng Dược Vương!

Khóe miệng tên sát thủ Đại Tuyết Cung chậm rãi nhếch lên một tia cười nhạt. Hắn hiển nhiên là nhận ra Bàng lão nhân.

- Phượng Kinh Thanh!

Bàng Dược Vương hừ lạnh một tiếng, nói ra tên của sát thủ Đại Tuyết Cung này.

Lời vừa nói ra, không chỉ Đường Phong, ngay cả Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến đều quay đầu nhìn Hà Hương Ngưng. Khi thấy sắc mặt phẫn nộ, ủy khuất, đôi mắt đỏ rực hận không thể giết chết địch nhân của nàng, mấy người bọn họ không khỏi nhíu mày.

Phượng Kinh Thanh – sát thủ đứng thứ sáu của Đại Tuyết Cung, không ngờ lại chính là cừu nhân của Hà Hương Ngưng. Đường Phong còn nhớ rõ lúc trước khi hắn và Hà Hương Ngưng nói chuyện phiếm, nàng đã nói qua cái tên này, mà thần sắc của nàng lúc này cũng nói rõ điều đó.

Chuyện này có chút phiền phức. Đường Phong liếc mắt nhìn Hà Hương Ngưng, rất sợ nàng thấy kẻ thù ở trước mắt sẽ vì muốn báo thù mà mất đi lí trí. Nếu là như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hành động của mọi người, chính nàng cũng rất có thể sẽ nhanh chóng bị giết chết.

Tuy nhiên, khi Đường Phong thấy Thu Tuyệt Âm nắm tay Hà Hương Ngưng, nhẹ giọng nói với nàng mấy câu, Hà Hương Ngưng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra, sắc mặt đã bình tĩnh lại rất nhiều. Đường Phong lúc này mới yên lòng. Thần sắc của nàng tuy rằng vẫn tràn đầy phẫn nộ, nhưng tâm tình rõ ràng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.

Chỉ cần không bị cừu hận che mờ lý trí là tốt rồi.

- Vì sao? Đại Tuyết Cung còn chưa đủ cho đám súc sinh các ngươi làm càn sao? Cư nhiên lại còn muốn đến Ô Long Bảo dương oai sao?

Bàng Dược Vương lạnh giọng hỏi.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1021

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.