Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Say?

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

Đường Phong nắm lấy tay nàng, kéo sát nàng vào người, đang định đưa tay kiểm tra thương thế của nàng một chút, nhưng Phi Tiểu Nhã lại mạnh mẽ giằng ra khỏi tay Đường Phong, tàn bạo nhìn hắn, trong ánh mắt lộ rõ sát khí, một mặt thở dốc một mặt nói:

- Mạng của ngươi là do ta cứu về, nếu như ngươi không thừa nhận ngươi là người của ta, ta hiện tại sẽ giết chết ngươi, miễn cho phiền phức sau này!

Đường Phong thở ra một hơi, nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ lên khuôn mặt đối phương, động tác này khiến Phi Tiểu Nhã trong nháy mắt mềm nhũn, sát khí trong mắt cũng không biết bị ném tới địa phương nào, mê man nháy nháy con mắt, suy nghĩ như dừng lại nhìn đối phương.

- Nàng uống say, ngủ một giấc, tỉnh lại chuyện gì cũng không có rồi!

Đường Phong ôn nhu nói, một mặt nhẹ nhàng xoa mí mắt đối phương xuống.

Phi Tiểu Nhã rất yên ổn nhắm lại mí mắt, khóe mắt vẫn còn dấu vết lệ rơi, không lâu sau liền truyền tới tiếng hít thở đều đều yên bình.

Đường Phong cúi đầu dừng lại trên người nữ nhân đang gối lên đùi chính mình, trong lòng vừa khó chịu vừa hổ thẹn, hắn không dám nhìn nàng, bởi vì biểu tình nhu ngược thương cảm và dấu vết lệ rơi trên mặt nàng phảng phất giống như con dao nhọn sắc bén, càng không ngừng đâm sâu vào trong lồng ngực Đường Phong.

- Phong ca ca… Chuẩn bị làm sao bây giờ?

Ngữ khí của Linh Khiếp Nhan cũng trở nên trầm trọng và mờ mịt. Nếu như trước đây nàng còn không nháo nhào lật trời lật đất? Khẳng định muốn uy hiếp Đường Phong bỏ ngay củ khoai lang nóng bỏng này, nếu không thì sẽ đi nói cho Lại tỷ tỷ vân vân, thế nhưng… Đều là nữ nhân, Linh Khiếp Nhan làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn một người si tình, vì Đường Phong ngay cả tính mạng của mình cũng không cần?

- Không biết!

Đường Phong mờ mịt, việc này tới quá mức đột nhiên, đột nhiên tới mức một điểm dấu hiệu cũng không có, nếu như không phải trải qua đại nạn lần này, hắn thế nào cũng không phát hiện ra cảm tình chân chính của nha hoàn này đối với chính mình.

- Ai, nàng bị thương không nhẹ, hiện tại cấp hỏa công tâm lại ngất đi mà thôi, ca ca nên kiểm tra thương thế của nàng một chút đi!

- Uhm!

Đường Phong đưa tay nắm lấy cổ tay mềm mại của đối phương, để tinh thần dò xét qua cơ thể nàng một lượt, không bao lâu sau, Đường Phong rốt cuộc đã minh bạch nàng chịu thương thế như thế nào.

Băng hỏa lưỡng trọng kình.

Thời điểm nàng mang theo chính mình bơi trên biển rộng, trong cơ thể chính mình hấp thu tuyết tủy và hỏa tinh, cảm nhận dược ba động cương khí của Phi Tiểu Nhã, tự chủ phun trào một lần, kết quả kình khí của tuyết tủy và hỏa tinh xâm nhập vào trong cơ thể của nàng.

Loại kình đạo tinh khiết tới mức cao thủ Thiên giai cũng không thể chịu đựng nổi, so với Đường Phong rất khác nhau, trong cơ thể Phi Tiểu Nhã không có hỏa tinh và tuyết tủy tồn tại.

Mà trong cơ thể Đường Phong cũng có hai cỗ kình đạo này, nhưng hỏa tinh và tuyết tủy căn nguyên cũng lưu lại cơ thể hắn, có hai căn nguyên này ước thúc lẫn nhau, cả hai bên đạt tới trạng thái cân bằng quỷ dị, hai loại kình đạo chí thuần này sẽ không gây nguy hại tới Đường Phong.

Hai thứ này ở trong cơ thể nàng tuyệt đối là nguy hại, phải nghĩ biện pháp thanh trừ sạch sẽ, Đường Phong thử vài lần, muốn thu nạp lại băng hỏa lưỡng trọng kình trong cơ thể Phi Tiểu Nhã, thế nhưng chỉ hơi có chút động tác, toàn thân Phi Tiểu Nhã lập tức run lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trên mặt cũng hiện rõ vẻ khổ sở, khiến Đường Phong căn bản không dám tiếp tục hành động.

Rơi vào đường cùng chỉ có thể buông tha, hiện tại chỉ đành chờ nàng tỉnh lại, sau đó mới quyết định, nếu như có nàng hỗ trợ, Đường Phong nắm chắc nhất định có thể hấp thu băng hỏa lưỡng trọng kình, dù sao căn nguyên hỏa tinh và tuyết tủy của hai loại kình đạo này đều nằm trong cơ thể Đường Phong, đối với băng kình và hỏa kình luôn luôn có lực hấp dẫn.

Chỉ là bộ dạng của nàng hiện tại không biết bao lâu mới có thể tỉnh lại, Đường Phong quay đầu nhìn trái phải một chút, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Thẳng cho tới buổi tối Phi Tiểu Nhã mới yếu ớt tỉnh lại, khi gió biển mát mẻ mang theo mùi muối biển mằn mặn thổi tỉnh nàng, nàng chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy chính mình đang nằm trên bờ cát.

Duỗi người đứng dậy, quay đầu nhìn trái phải, ngoài khơi ba quang lân lân, phụ cận chỉ có lẻ loi một mình một người.

Tất cả lời nói chính mình đã nói, hành động chính mình đã làm lần lượt hiện ra trong đầu, sắc mặt Phi Tiểu Nhã nhất thời bỏ bừng.

Nàng không biết vì sao chính mình lúc đó lại có dung khĩ lớn tới như vậy, lại nói trắng ra tình cảm suy nghĩ trong lòng. Đại khái khả năng là bởi vì nàng uống chút rượu, rượu bốc lên đầu, để chính mình trở nên xung động.

Thế nhưng tiểu tặc kia thì sao?

Phi Tiểu Nhã không phát hiện ra hình bóng của hắn, cũng không biết hắn chạy tới địa phương nào.

Tâm tình của bảo chủ đại nhân nhất thời đau đớn, thân thể chậm rãi cuộn thành một đoàn, cảm giác thật lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé cũng lạnh lẽo, nước mắt không thể ức chế được xoạch xoạch tuôn rơi không ngừng nghỉ.

Hắn muốn trốn ta sao? Vì sao lại như vậy? Những lời chính mình nghe được khi hắn ở trong phòng rốt cuộc là có ý tứ gì? Thượng vị giả của tam đại thế lực Lý Đường? Cao thủ Thiên giai? Chẳng lẽ không phải là chính mình hay sao?

Suy nghĩ cẩn thận, Phi Tiểu Nhã đột nhiên sửng sốt, nàng đột nhiên phát hiện một chuyện đã bị mình bỏ qua. Đó chính là tiểu tặc căn bản không hề biết thân phận chân chính của chính mình, cho tới bây giờ hắn vẫn tưởng rằng chính mình là nhà hoàn của bảo chủ đại nhân, như vậy so sánh với điều kiện thượng vị giả hoàn toàn không phù hợp.

Vậy người hắn nói là a? Ngươi của Bạch Đế Thành? Hay là người Thiên Công Sơn Trang?

Bất quá chuyện này không quan trọng nữa rồi. Tên tiểu tặc kia đã bỏ lại bản thân, một mình chạy mất.

Nếu như để chính mình tìm được hắn, tuyệt đối sẽ bầm thây hắn vạn đoạn. Trong lòng Phi Tiểu Nhã quyết định, một nam nhân vô tình bạc nghĩa như vậy, xác thực không đáng để chính mình mê luyến, coi như mắt chính mình bị mù, nhìn lầm người là được rồi.

Đang trong lúc nghĩ ngợi, cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân sàn sạt, Phi Tiểu Nhã ngoắc mắt ngẩng đầu nhìn phía truyền tới âm thanh, trên mặt nhất thời hiện ra nụ cười vui vẻ, quyết tâm vừa mới đặt ra trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tán không còn bóng dáng.

Hắn không bỏ trốn, chỉ là không biết đi làm cái gì.

Đường Phong từ thật xa đã nhìn thấy cô bé ngốc nghếch này ngồi trên bờ cát, hai tay ôm gối, cả người cuộn thành một đoàn, bóng lưng có vẻ như vô cùng bất lực, vô cùng cô độc, khiến trong lòng cảm thấy yêu thương.

Chậm rãi bước tới cạnh nàng, sắc mặt Đường Phong có chút không quá tự nhiên, mở miệng hỏi:

- Nàng tỉnh?

- Ngươi đi làm cái gì?

Phi Tiểu Nhã hỏi.

- Không làm gì!

- Ngươi để ta ở chỗ này, lẽ nào không lo lắng sẽ có hải linh thú nào đó ăn tươi ta sao?

Phi Tiểu Nhã cố ý tìm sạn.

- Thế nhưng ta muốn đi giải quyết nhu cầu cá nhân a!

Đường Phong bất đắc dĩ nói.

- Đáng ghét!

Phi Tiểu Nhã tức thì đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 1847

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.