Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liều chết bác đấu.(Hạ)

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Đây chính là chỗ tốt của tích lũy nhiều kinh nghiệm chiến đấu, khẩn trương đến mức khiến cho không ai có thể nghỉ ngơi trong khi chiến đấu, một người cũng không thể có nhiều thời gian để mà đi suy nghĩ nên đối phó như thế nào, nên tránh né như thế nào, khi nào thì kẻ địch sẽ công kích, tất cả phải dựa theo trực giác của mình mà hành động. Theo đó mà nói, người trong khi chiến đấu, cũng chính là thân thể phản ứng thay cho phản ứng của đại não, người không có kinh nghiệm chiến đấu khi gặp phải một kẻ địch mạnh, mặc dù thực lực so với kẻ địch có thể cao hơn, nhưng cuối cùng cũng có thể chết, bởi vì khi gặp kẻ địch thì kinh nghiệm cũng không đủ, đây cũng chính là tiêu chuẩn để cân nhắc sức chiến đấu của một người.

Con rùa lớn hiển nhiên là đã bị Đường Phong chọc giận, nó không thèm để ý đến sự đau đớn như lửa đốt bên trong miệng mình, thùng thùng thùng lao về phía Đường Phong , trên đường công kích, miệng nó lại một lần nữa mở ra, lại gầm lên một tiếng, lần này máu loãng cũng đã ít hơn rất nhiều, nhưng ở trước miệng của nó, lại giống như nổi lên một trận cuồng phong, đất cát đều tung bay.

Tuyệt đối không thể để cho nó có cơ hội công kích mình, tuy rằng nó chuyển động không phải là nhanh cho lắm, nhưng sức mạnh mà nó phóng ra khiến cho người ta phải kinh sợ, hơn nữa, loại lực đạo như vậy mình bây giờ căn bản cũng không thể ngăn lại được, chỉ cần hơi chút sượt qua thân mình một chút thôi, thì chính mình cũng coi như hoàn toàn xong đời.

Nghĩ tới đây, Đường Phong vội vàng vọt về phía con rùa lớn.

Nhìn thấy hành động như vậy của Đường Phong , hai mắt của con rùa lớn lóe ra tia nhìn thị huyết, động tác cũng liền tăng thêm một chút, chỉ trong nháy mắt, một người một rùa liền va chạm vào nhau.

Con rùa lớn vẫn không hề toan tính giơ chân trước lên đánh về phía Đường Phong .

Dưới đòn tấn công đó, tại chỗ đó liền xuất hiện một rãnh to, nhưng Đường Phong cũng đã sớm vọt đến bên người của nó, con rùa lớn liền uốn éo thân mình một cái, liền quét cái đuôi về phía này, sắc bén như sấm sét, lực đạo vô cùng lớn khiến cho người ta run rẩy.

Đường Phong lúc này cũng đã đem sức mạnh của mình phát đến cực hạn, cả người giống như là một ảo ảnh, chạy vòng vòng xung quanh nó.

Con rùa cũng ngây ngốc, Đường Phong di chuyển, nó cũng liền di chuyển theo, nhưng với thân mình khổng lồ kia của nó chuyển động không tiện, chỉ có xoay xoay tại chỗ.

Trong khi xoay quanh, con rùa lớn cũng không ngừng thi triển tấn công với Đường Phong , nhưng đều bị Đường Phong nhanh nhẹn tránh né.

Sau khi quay mấy chục vòng, chẳng những Đường Phong có chút mệt mỏi, mà ngay cả sức mạnh của con rùa lớn cũng dần dần chậm lại. Nhìn ra được, cho dù là mạnh mẽ như nó, nhưng khi dùng sức chuyển động nhưu vậy vẫn là một trận đầu váng mắt hoa, thân mình khổng lồ có chút đứng không vững, bốn chân tráng kiện cũng không ngừng rung chuyển.

Đầu nó vẫn còn đang đung đưa, đoán chừng là nó muốn làm cho mình tỉnh táo lại một chút Thấy cơ hội như vậy, Đường Phong vội vàng nhảy lên trên người nó, lần nữa trèo lên trên cổ nó, đứng ở phía trên đầu của nó, cầm lấy Toái Tinh nhắm ngay vào vị trí mà vừa rồi mình đã chọc qua, lại không ngừng đâm vào đó.

Mỗi một lần công kích tia lửa cũng liền văng ra khắp nơi, mỗi một đòn Đường Phong cũng dùng toàn bộ sức lực.

Thật lâu sau, con rùa mới hồi phục tinh thần lại , duỗi dài cái cổ ra lại càng không ngừng lay động, chỉ sau ba lần đã đem Đường Phong hất ngã xuống dưới, thật sự là không có biện pháp, trên đầu con rùa lớn kia căn bản không có nơi để mà cố định thân thể được, Đường Phong dù như thế nào cũng không thể duy trì tư thế như vậy để mà công kích nó được nữa.

Có điều cuối cùng thì Đường Phong cũng đã hiểu, đại gia hỏa này tuy rằng khiến cho người ta thực sợ hãi, sức mạnh cũng là kinh khủng tới cực điểm, nhưng nếu nó muốn giết chết chính mình, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bởi vì một mình mình ở trước mặt nó thật sự là quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức nó không thể nào mà nắm chắc được quỹ đạo mà mình sẽ di chuyển.

Sau khi nhận ra điều này, tâm tình đang khẩn trương của Đường Phong cũng dần thanh tĩnh lại, trong đầu vốn đang có ý định thi triển đòn tấn công sát thủ cũng liền bỏ qua. Nguồn: http://truyenyy.com Sau khi thi triển đòn sát thủ, cũng có nghĩa là nếu như không thể giết chết được con rùa này, thì chính mình cũng phải thoát khỏi Hải Vực này quay về Ô Long bảo, nếu không cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cho nên nếu không phải ở tình thế bất đắc dĩ, Đường Phong vẫn là nguyện ý dùng trạng thái bình thường, để xem mình có năng lực giết chết nó hay không, lấy được nội đan của nó.

Sau khi bị bỏ lại, Đường Phong lại lần nữa lập lại động tác như vừa rồi, chạy vòng quanh đến mười mấy vòng khiến cho con rùa lớn choáng váng, sau đó lại nhảy lên đầu nó hướng về phía một con mắt nó mạnh mẽ đâm vào.

Ba lần liên tiếp, con rùa lại tiếp tục khép kín mi mắt nên cũng không chịu chút tổn thương nào, nhưng mà lại lưu lại một chút dấu vết, điều này khiến cho Đường Phong thấy một tia hi vọng, nước chảy đá mòn, chày sắt, gậy sắt thành kim, nếu như cứ kéo dài như vậy, chỉ tỏng một khắc khi nó mở mí mắt kia ra, nơi này đúng là nơi phòng ngự yếu nhất của nó.

Vào lần thứ tư, khi Đường Phong đem Toái Tinh đam xuống, con rùa đột nhiên ngửa đầu lên thét một tiếng phẫn nộ cực kì thảm thiết, tiếng gầm đinh tai nhức óc, mà nơi bị Đường Phong đâm vào, vị trí nơi mí mắt, lại rỉ ra một dòng máu đỏ!

Phá vỡ rồi! Trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng đã phá vỡ được lớp phòng ngự của đồ súc sinh này. Nếu như có thể bóc lớp da mắt của nó ra, thì nơi này cũng chính là nơi có thể tấn công mà không hề có lực phòng ngự, đồ súc sinh này ắt hẳn chết không nghi ngờ gì, vị trí này, cách đại não rất gần rồi.

Nhưng cũng không đợi Đường Phong có động tác gì , con rùa lớn cũng liền hất hắn xuống, ngay sau đó xoay thân mình khổng lồ lại, ba bước biến thành hai bước vọt vào trong biển lớn.

Lần thứ ba Đường Phong thức dậy, đã không thấy bóng dáng con rùa đâu, mặt biển chỉ có một xoáy nước nho nhỏ.

Đường Phong nghẹn họng nhìn trân trối, đây gọi là cái gì? Chính mình dùng hết toàn bộ sức mạnh rồi, thật vất vả mới phá vỡ được phòng ngự của nó, vậy mà nó liền chạy trốn như vậy,có còn thiên lý không vậy hả?

Tiểu quỷ nhát gan, bọn chuột nhắt, chết nhát! Đường Phong tức giận liền chửi ầm lên. Nhưng đúng là kẻ địch đã chạy mất, Đường Phong cũng không có cách nào để đuổi vào trong biển, làm vậy cũng chỉ đem mình đặt vào trong nguy hiểm.

Hít một hơi thật dài,thở ra 1 ngụm trọc khí tự mình trì hoãn xong thấy tâm tình có chút buồn bực, Đường Phong đặt mông ngã ngồi xuống đất, tứ chi đều mở cả ra, cả người nằm xuống.

Một cảm giác kiệt sức từ mọi nơi trên thân thể hung mãnh ập tới, lần này chiến đấu , thật sự là quá mệt mỏi, mặc dù Đường Phong đã đánh vào điểm yếu của con rùa, nhưng kẻ địch lại có sức manh to lớn như vậy, Đường Phong cũng không dám chậm trễ chút nào, hơn nữa, chiêu thức công kích con rùa, tất cả đều là dùng toàn lực đánh ra, cực kỳ tiêu hao cương khí.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zedas96
Phiên bản Dịch
Ghi chú Chương thiếu
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1084

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.