Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hải Quy. (Thượng)

Phiên bản Dịch · 4540 chữ

Ngẩng đầu nhìn lên trên, còn chưa thấy được ánh sáng, nói cách khác, chính hắn còn chưa ngoi lên được bao nhiêu cả, nếu còn trì hoãn dưới đáy biển như vậy, đến khi không chịu nổi mà hít nước biển vào thì đúng là xong đời. Nghĩ tới đây, Đường Phong vội vàng ngưng vận chuyển Vô Thường quyết, toàn tâm toàn ý duy trì Bế Khí thuật, chính là mong có thể kéo dài thêm cho mình một chút thời gian.

Không có Vô Thường quyết hộ thân, thân thể giống như lọt vào trong một hầm băng lạnh lẽo, cái lạnh làm cho người ta sợ hãi, áp lực khổng lồ từ bốn phía xung quanh cũng không còn kiêng kỵ gì nữa, tranh nhau ép tới khiến da dẻ Đường Phong đau như cắt.

Đường Phong nghiến chặt răng, cố gắng không cảm thụ hết thảy, chỉ một mực nhằm mặt nước mà ngoi lên.

Tới khi một chút ánh sáng lấp ló trong tầm mắt, trạng thái khẩn trương trong lòng Đường Phong cũng chậm rãi tan biến dần. Nhưng không để cho hắn thể nghiệm niềm vui chiến thắng, một cổ lực đạo khổng lồ đột nhiên từ phía dưới lao lên, tập kích đến ngay hông hắn, phảng phất như có người cầm lấy một cây chùy lớn, nện cho hắn một phát cật lực vào hông vậy!

Cổ lực đạo mạnh mẽ này lại đến đột ngột như thế, khiến Đường Phong không chút nào cảm giác được.

Cổ lực đạo mạnh đến mức kinh hồn, dưới một chiêu này, cả người Đường Phong cũng bị nện cho cong lại như con tôm, phát ra mấy tiếng răng rắc giòn tan, thắt lưng đau đớn kịch liệt.

Đường Phong há miệng ói ra một ngụm máu tươi, tan ra thành một màu đỏ sẫm trong lòng biển sâu, Bế Khí thuật luôn duy trì cũng bị cắt ngang, tức khắc liền nuốt vào không ít nước biển. Nhưng may mắn chính là cổ lực đạo này cũng trực tiếp tống Đường Phong từ bên dưới ngoi lên trên khoảng cách hơn mười trượng.

Cũng giống như mũi tên rời cung, Đường Phong từ bên trong nước bay lên khỏi mặt biển, cả người bị hất tung lên cao phải vài chục trượng, lại quơ tay quơ chân mà rơi xuống, tóe ra một đám bọt sóng cực lớn và trắng xóa giữa mặt biển mênh mông.

Chỉ chốc lát sau, Đường Phong lại một lần nữa ló đầu ra, thở hào hển từng ngụm lớn, mặt mũi tái xanh, thần sắc nghiêm trọng quay đầu nhìn xung quanh một lượt, sau khi thấy được chỗ chiếc thuyền nhỏ neo đậu, liền vội vàng hướng về phía đó mà bơi đến.

Hết sức vất vả mới ngoi ngóp bơi tới chỗ thuyền nhỏ được, Đường Phong vội vã leo lên, lại cúi đầu cẩn thận quan sát bên dưới mặt nước.

Cái gì cũng không có, chỉ có một vũng xoáy khổng lồ đang hình thành bên cạnh thuyền, một lát sau liền đã biến mất không còn chút tăm hơi. Rốt cuộc thì thứ gì tấn công mình? Khoảng cách sâu hơn mười trượng trong lòng biển, sức ép do nước mang lại cũng đủ khiến lực chiến đấu của một Thiên giai cao thủ cũng phải giảm hơn phân nửa, thế nhưng lại có thứ lực đạo mạnh mẽ như thế, lại có thể trực tiếp tống mình bay thẳng từ dưới biển lên trên mặt nước.

Có thể nói, ở vào cái vị trí đó, Đường Phong dẫu có dốc toàn lực phóng ra một quyền cũng không đủ để gây ra sát thương, sợ rằng so với một tay nông dân bình thường cũng không khá hơn là bao. Chính vì thế mới thấy được lực đạo vừa rồi kinh khủng tới mức nào rồi!

Cái thứ lực đạo ở dưới biển đó, nếu như không có lực cản của nước, vậy thì còn mạnh đến cỡ nào nữa? Bản thân mình trúng phải một phát kia, cho dù là thân thể cường hãn do đã trải qua hai lần rèn luyện, dù là bất phôi giáp hộ tâm cũng không đỡ được, trực tiếp bị đánh cho gãy cả xương. Nếu như ở trên bờ mà trúng phải một đòn y hệt vậy, chỉ e rằng mình đã chết.

Đường Phong sống sót sau cơn nạn, nhưng nguy cơ trước mắt còn chưa có giải trừ, hắn tới bây giờ rốt cuộc vẫn không biết là cái gì đã tấn công mình.

Hơn thế nữa, chung quanh đây cũng không có chỗ nào có sinh vật sống, làm sao có cái dạng sinh mệnh cường đại đến như thế? Lẽ nào nó không sợ dược tính của Túy Ngư thảo hay sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, hai hàng lông mày của Đường Phong bỗng nhiên nhíu chặt.

Theo như lý thuyết mà nói, tất cả mọi loài cá vô tình bơi vào trong vùng biển này đều chết sạch, vậy qua năm dài tháng rộng, rốt cuộc thì đã có biết bao nhiêu loài tôm cá đã bỏ mạng ở nơi đây? Bất kể cá lớn cá bé, nếu như chết thì hẳn là xác phải nổi lềnh bềnh trên mặt nước, xong trôi đi khắp nơi, bốn bề phải ngập mùi thối rữa mới đúng. Thế nhưng, tình trạng này lại không hề xảy ra!

Hơn nữa đám cá chết lần này phát hiện, dường như so với thực tế thì ít hơn rất là nhiều, rải rác khắp nơi, phảng phất như đã bị thứ gì đó dọn dẹp bớt…

Không lẽ, nơi đây có một dạng sinh vật cường đại nào đó chuyên ăn đám cá chết mà tồn tại? Hơn nữa bản thân nó cũng không hề ngán ngẩm gì dược tính của Túy Ngư thảo, cũng chính vì vậy, vừa rồi mới tấn công mình.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Đường Phong liền trở nên khó coi. Sở dĩ có cá chết cho nó ăn, chính là nhờ đám Túy Ngư thảo ở chỗ này. Giờ Túy Ngư thảo đã bị mình hái sạch, thứ đảm bảo cho cuộc sống, cho sự sinh tồn của nó cũng đồng dạng bị lấy cắp, có nên trả lại hay không?

Thắt lưng bỗng lại trỗi cơn đau kịch liệt, Đường Phong cắn răng nhịn đau, dùng tay bịt chỗ vết thương, bất kể sinh vật kia tấn công mình vì lý do gì, hắn cũng nên chạy đi càng xa càng tốt, biển cả mênh mông, thực không phải là chiến trường dành cho hắn.

Cố nén đau cầm lấy mái chèo, Đường Phong cật lực chèo đi như ma đuổi…

Trong lúc nhằm hướng đảo nhỏ mà chèo đến, Đường Phong thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh một lượt, thế nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy có gì khác lạ.

Đám La lão còn đang chờ Đường Phong quay trở lại, nhưng từ xa đã thấy được sắc mặt Đường Phong có chút không ổn, bộ dạng cảnh giác giống như ở phía sau có thứ gì đó đang đuổi giết hắn, đợi đến lúc ném dây thừng kéo Đường Phong lên thuyền lớn, La lão khẩn trương hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Mau rời khỏi đây, trở về Ô Long bảo.

Đường Phong tay ôm eo ngã ngồi xuống boong thuyền, mồ hôi giọt nhỏ giọt lớn thi nhau chảy đầy trên trán.

La lão cũng trở nên căng thẳng, cũng không hỏi thêm nữa, vội vàng gọi đám huynh đệ trên thuyền:

- Giương buồm, khởi hành.

Gấp rút một trận, thuyền lớn nhanh chóng hướng về phía Ô Long Bảo mà lướt tới.

Đường Phong vẫn ngồi trên boong thuyền, đau tới mức nghiến răng, La lão cùng đám huynh đệ còn đang bận bịu làm việc, hắn lén vạch y phục lên xem một chút, liền thấy được nơi bụng phải của hắn, ở phía trên xương chậu trở lên, kéo dài tới ngực là một mảng bầm tím, một hàng xương sườn gãy sạch không còn một cái nguyên vẹn, chỉ hơi động đậy một chút liền đau thấu tận tâm can.

Lấy ra một ít thuốc tan máu bầm từ trong không gian Mị Ảnh, bôi lên vết thương, lại vội vàng khoanh chân vận chuyển Vô Thường quyết mấy chu thiên mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Lần này xem như là số lớn mạng lớn, mãi cho tới giờ, Đường Phong còn chưa biết là cái gì tấn công mình, mặc dù ở dưới biển, nhưng sau khi trúng phải một đòn kia, dùng thân thể mạnh mẽ của mình cùng với năng tự khôi phục mà suy đoán, muốn đám xương sườn bị gãy khôi phục lại như cũ cũng phải mất hai ba ngày, mà muốn khỏi hoàn toàn thì cần phải mất thời gian lâu hơn.

-o0o-

Đây là lần thứ hai Đường Phong chịu phải thương tích nặng như thế này, lần trước là giả chết thoát thân, bị Thiết Phong Cốt đánh trúng một quyền, phải nghỉ ngơi mất mấy hôm mới bình phục.

Chậm rãi mở mắt ra, La lão đã đứng ngay trước mặt, ánh mắt ngập tràn vẻ quan tâm.

Thấy Đường Phong tỉnh lại, La lão vội vàng mở miệng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại bị thương?

Đường Phong cười khổ một tiếng:

- Bản thân ta đến bây giờ còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đem sự tình gặp phải ở dưới biển cùng với suy đoán của hắn nói ra một lượt, sau khi nghe xong, sắc mặt của La lão cũng trở nên trầm trọng.

- Nếu đúng như ngươi nói thì chuyện này quả thật có chút kỳ lạ, đám cá chết ở vùng biển này đi đâu hết rồi? Không lẽ ở gần đây thật sự có sinh vật cường đại gì hay sao?

Đường Phong nghiêm túc gật đầu:

- Nhất định là có, chỉ là chúng ta không thấy được chân diện mục của nó ra sao mà thôi, hơn nữa lần này xem như là ta may mắn, một kích của nó đánh ta từ trong biển bay lên, đoán chừng là do mục tiêu quá nhỏ, hoặc là không biết chính xác vị trí của ta, cũng có lẽ là nó cho rằng ta đã chết rồi cho nên ta mới có thể thoát khỏi một kiếp này.

La lão đột nhiên lẩm bẩm tự nói với mình:

- Thuyền này của chúng ta cũng không nhỏ…

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Đường Phong cùng La lão trở nên cực kỳ khó coi, đưa mắt nhìn nhau một cái, đều cùng nghĩ tới một khả năng mà không có một ai mong muốn nó thực sự xảy ra.

Một huynh đệ ở bên cạnh bỗng nhiên hô lên:

- La lão, mau qua đây xem!

Nghe vậy, Đường Phong cũng vội vàng đứng lên, cùng với La lão, hai người chạy về hướng người huynh đệ đang đứng bên mép thuyền mà cúi đầu nhìn xuống dưới mặt biển, ánh mặt anh ta ngập tràn vẻ nghi hoặc không thôi, lại liên tục quay sang nhìn, ngoắc ngoắc La lão.

- Làm sao?

La lão đi tới hỏi.

- Nhìn xuống.

Người này chỉ tay xuống dưới, nói.

- Ta hình như thấy được bên dưới phảng phất có một cái bóng đen.

La lão quét mắt nhìn một chút, thuận miệng nói:

- Đây là bóng thuyền của chúng ta.

Vừa dứt lời, La lão liền giật mình cảm thấy bất thường, lúc này mây đen đã che khuất bầu trời, không có ánh nắng mặt trời, làm thế nào lại thấy được bóng thuyền cơ chứ?

Lại cẩn thận quan sát, bóng đen kia vẫn duy trì góc độ giống như thuyền, chẳng qua cũng chỉ là một bóng dáng nhàn nhạt mơ hồ, thế nhưng chỉ thoáng chốc, cái bóng này liền hiện ra ngày một rõ ràng hơn, cũng càng lúc càng lớn, toàn thân có hình bầu dục, chiếc thuyền đang nằm ở phía trên của cái bóng này, thế nhưng cũng không thể nào hoàn toàn che khuất hết được cái bóng.

Lại qua một lúc nữa, bóng đen đột nhiên hiện ra rõ ràng, tất cả mọi người đều thấy được một khối giáp xác cực kỳ khổng lồ, trên cái giáp xác này toàn là khe rãnh ngang dọc, ứ đầy vết tích của năm tháng, khiến người ta không khỏi nảy sinh ra một thứ cảm giác vô cùng kinh hãi dấy lên tận đáy lòng.

- La lão… Đây là cái gì?

Huynh đệ phát hiện ra cái bóng đen này nuốt khan từng ngụm, khó khăn lắm mới mở miệng ra hỏi được.

- Bất kể nó là thứ gì, lúc này… mau bám chắc vào cái gì đó đi!

La lã nói được một nửa, bỗng tận lực gào lên một tiếng, La lão nhiều ít gì cũng có thực lực Huyền giai, vận cương khí hét lên một tiếng, mọi người trên thuyền đều nghe được.

Trong nháy mắt, Đường Phong đã chạy tới bên cạnh cột buồm, ôm thật chặt cây cột này, thuận tay còn kéo theo cả La lão tới bên cạnh.

Ngay sau đó, chiếc thuyền lớn đang lướt đi bỗng vang lên từng tiếng kẽo kẹt kỳ quái, cả thân thuyền cũng nghiêng sang một bên, tiếp theo đó chậm rãi nhô lên cao, rời khỏi mặt biển.

Mọi người trên thuyền không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được một câu hét kia của La lão cũng đã liền với tay nắm chặt mọi thứ vững chắc nhất ở bên cạnh.

Chưa bao giờ thấy được tràng diện quỷ dị và kinh khủng tới mức này, cả một chiếc thuyền lớn cư nhiên lại bị nhấc lên khỏi mặt biển, như vậy cần phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể làm được?

- Không được buông tay!

La lão đứng chung một chỗ với Đường Phong, một lần nữa tiếp tục hét vang một hơi dài, vừa xong, chiếc thuyền đã lên tới một độ cao nhất định bỗng giống như là mất đi sự chống đỡ ở bên dưới, rớt vù xuống mặt biển.

Rầm! Một tiếng động khổng lồ vang lên, chiếc thuyền như bị người ta ném thẳng xuống biển, tạo ra một đám bọt sóng trắng xóa, nước biển đua nhau tạt thẳng vào mặt Đường Phong.

Khiến mọi người cảm thấy may mắn là, thân thuyền còn chưa có bị nứt ra, thuyền do Ô Long bảo làm ra khá là bền chắc, cho dù gặp phải chuyện như vậy cũng không tổn hại là bao.

Lắc lư trên biển mấy cái, chiếc thuyền lại tiếp tục hướng về phía trước mà lướt đến, thế nhưng còn chưa đi được bao xa, lại bị nhấc lên thêm lần nữa, rồi thoáng cái lại bị ném xuống thêm một lần!

Nước biển lênh láng chảy trên boong, chảy vào trong khoang thuyền không ít, tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, mặt xám như tro.

La lão gừng càng già càng cay, bình tĩnh chỉ huy, hô lớn:

- Toàn lực đi tới, có thể chạy xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu!

Thế nhưng quái thú dưới mặt nước há lại bỏ qua dễ dàng như vậy? Nó vốn là sinh vật sống trong biển cả mênh mông, may mắn lắm mới kiếm được một vùng biển có thể không làm mà hưởng như vậy, còn có thể ngày ngày hít thở hương vị khiến nó như mê như say, thế mà Đường Phong hôm nay dám hái sạch Túy Ngư thảo, không chừa một cọng, trong cơn giận dữ điên cuồng, nó đương nhiên phải thò đầu ra, đúng lúc tiếng thuyền lớn rẽ nước này thu hút nó, cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, liền tìm ngay ra được tên đầu sỏ của mọi chuyện.

Cứ giằng co liên tục như vậy mấy lần, cho dù thuyền có chắc chắn đến mức nào đi chăng nữa cũng chịu không xiết, ván gỗ trên thuyền gãy vỡ không ít, nước biển từ khắp nơi tràn vào, tình huống trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Đường Phong ôm lấy cột buồm chính, trong lòng ảo não khôn nguôi, hắn biết chính là do mình dẫn tới tai họa, bóng đen kia đến tám phần mười chính là hung thủ đã đánh mình một phát.

Nếu như không nghĩ ra biện pháp nào mà nói, tất cả mọi người trên thuyền đều sẽ gặp tai ương, cho dù mấy vị huynh đệ này với mình chưa thân thiết, nhưng mấy ngày qua La lão đối với mình rất tốt, chỉ bởi mình phải ra khơi tìm Túy Ngư thảo, lão mặc dù tuổi đã cao cũng phải đi theo, suốt mấy ngày phơi sương nếm gió trên đảo, còn dạy mình làm sao nín thở dưới nước, lúc mình quay trở lại bờ, trên mặt lão cũng hiện rõ nét yên tâm, nếu làm liên lụy tới lão nhân gia hiền lành như vậy, Đường Phong không khỏi có chút bất an trong lòng.

Nghĩ tới đó, Đường Phong hô lên với La lão:

- La lão, ngươi đem mọi người đi trước đi, ta ở lại đánh lạc hướng bóng đen này!

La lão vươn một cánh tay ra, níu chặt lấy cổ áo Đường Phong, đây có lẽ là lần đầu tiên lão đùng đùng nổi giận:

- Nói nhảm cái gì? Ở trên biển ngươi cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, có bản lãnh gì có thể đánh lạc hướng được bóng đen kia? Chỉ mới có mười mấy tuổi đầu, ngươi nghĩ là có thể gánh vác được hết mọi chuyện hay sao? Hơn nữa ngươi bây giờ còn đang bị thương đó!

-o0o-

- Không có thời gian giải thích!

Đường Phong gỡ tay La lão ra, nói.

- Còn kéo dài như vậy tất cả mọi người đều phải chết, ta đã nói như vậy, tự nhiên là đã có biện pháp!

La lão còn định nói thêm gì đó, đột nhiên hoảng hốt biến sắc, trợn mắt kinh hãi nhìn về phía sau lưng Đường Phong, thều thào:

- Chuyến này đúng là chết chắc.

Đường Phong vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái đuôi vô cùng khổng lồ từ dưới biển trồi lên, cái đuôi này dài chừng mấy trượng, bộ dạng bày ra bên ngoài có hình nón, trước mảnh sau thô, mang theo một cổ lực đạo đến kinh khủng, trực tiếp phất thẳng vào trung tâm của chiếc thuyền.

Giống như một con búp bê nhựa bị người ta giày xéo, cái đuôi lớn này vừa quất trúng thuyền, trong nháy mắt chiếc thuyền liền tan ra thành từng mảnh nhỏ, vô số mảnh vụn bắn ra bên ngoài, còn có vài người bị hất tung lên giữa không trung, tay chân quơ quào trong không khí, đồng thời rơi vào trong nước.

Hai người Đường Phong và La lão cũng văng ra ngoài, thân thể bay lên giữa không trung, Đường Phong cuối cùng cũng thấy rõ mặt mũi của cái bóng đen này, nó thế mà lại chính là một con Rùa biển vô cùng to lớn, thân thể nó so với chiếc thuyền này còn lớn hơn mấy lần, đúng là khiến người ta phải kinh hoàng, cặp mắt đỏ rực của nó ẩn sau làn nước biển phát ra ánh sáng đỏ lập lòe tràn đầy vẻ khát máu và tàn bạo, bốn chi như bốn mái chèo thi nhau quạt trong nước, bơi đi.

- La lão, dẫn người quay về Ô Long bảo trước đi!

Đường Phong một tay nắm chặt cổ áo La lão, ở giữa không trung mà dốc sức ném mạnh, quăng lão về hướng một con thuyền nhỏ đang bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước.

Trên thuyền lớn tổng cộng có ba thuyền nhỏ, giờ phút này toàn bộ đều không hề mảy may có chút sứt mẻ nào, như vậy, mười mấy người có thể lên thuyền, hẳn là còn có hy vọng quay trở về Ô Long bảo, cả đám bọn họ đều là những người thông thạo thủy tính, quãng đường ba mươi dặm, chỉ cần khí trời không tệ, cho dù chèo thuyền nhỏ, trở về an toàn cũng không thành vấn đề.

Ném La lão ra ngoài, Đường Phong lại rớt vào trong nước, thân thể sau khi bị thương lại nện thẳng vào mặt nước khiến Đường Phong đau đến méo mặt.

Hắn vội vàng ngoi lên, bám vào một tấm ván, cả người vịn vào miếng ván này mà trôi nổi, bơi về hướng đảo nhỏ bên kia, nếu như con Rùa biển khổng lồ kia muốn đuổi giết hắn, vậy thì nhất định nó sẽ bám theo mình.

Sau lưng vang lên tiếng thuyền lớn chìm vào trong biển, Đường Phong ngoái đầu lại nhìn, nhưng không tài nào nhìn thấy Hải quy đâu.

Lúc này, mười mấy người kia cũng đã leo lên thuyền, bóng đen khổng lồ lại tiếp tục bơi bên dưới mặt nước dưới thuyền họ, khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác như đang đứng trên con đường tử vong không lối thoát.

Vì sao nó không đuổi theo? Đường Phong vô cùng ngạc nhiên, không lẽ nó không hề nhận ra mình?

Dưới tình thế cấp bách, Đường Phong vung tay phóng mười mấy phi đao về phía bóng đen đang vọt đến kia, nhưng lực cản của nước lại lớn, cho dù lấy thực lực lúc này của Đường Phong phóng ra toàn lực, phi đao khi lao vào trong nước thì quỹ đạo cũng liền thay đổi, phóng tới chưa đầy vài thước liền hết lực.

Trên ba con thuyền nhỏ đầy ắp người, La lão đang kéo một vị huynh đệ từ trong biển lên, người này nửa thân trên đã trèo đến mép thuyền, chỉ còn có mỗi đôi chân là còn ở trong nước. Mắt thấy sắp sửa leo được lên trên thuyền, bóng đen bên dưới hắn sau một cái chớp mắt bỗng thò cái đầu vô cùng khổng lồ từ bên trong biển lên, hai hàm răng cực kỳ kinh khủng há rộng, cắn một phát vào thân dưới người này, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, đã lần nữa lôi tuột hắn vào bên trong nước. Từ trong miệng của người này phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, hai mắt chất đầy sợ hãi nhìn về phía La lão, hai tay không ngừng bấu víu, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã mất tích bên dưới mặt nước xanh đen.

La lão cả người chồm về trước, thiếu chút nữa thì đã rớt hẳn xuống. Ngay cả chiếc thuyền mà La lão đặt chân cũng lắc lư thật mạnh, nguy hiểm còn chưa có qua đi.

Giây lát sau, mặt nước bên dưới bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm. Người kia rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ, thế nhưng giờ phút này không một ai còn đủ sức để mà thương xót hay là phẫn nộ muốn báo thù cho hắn nữa rồi, giữa vô tận biển khơi, đụng phải một con Rùa biển khổng lồ khát máu đến như thế, không một ai có thể trấn tỉnh tinh thần, cơ hồ tất cả đều đã sợ đến vỡ mật.

Ngay lúc người kia bị Rùa biển kéo xuống mặt nước, Đường Phong day dứt không thôi, cho dù bản thân hắn muốn dụ nó rời đi, thế nhưng nó bây giờ lại chẳng hề để ý gì tới hắn, chỉ một mực nhìn chòng chọc vào mười mấy người trên thuyền, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy bất lực.

Tình huống nguy cấp, Đường Phong bỗng huýt một tiếng cực to! Ý muốn dùng tiếng huýt này hấp dẫn sự chú ý của con Rùa biển khổng lồ, thế nhưng đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, cả một khối thân thể to lớn cứ lãng đãng bơi bên cạnh dưới của ba chiếc thuyền, với năng lực của nó, muốn giết hết đám người trên thuyền thật quá dễ dàng, dễ hơn trở bàn tay nữa. Nhưng nó lại không làm như vậy, nó muốn khiến người ta cảm nhận sâu sắc cái cảm giác bị đùa bỡn giống như cá nằm trên thớt, không sức giãy dụa.

La lão kinh hãi đứng bên méo thuyền, cúi đầu nhìn xuống dưới chỉ thấy bóng đen to lớn nọ chậm rãi bơi ra xa, lập tức hiểu rõ, bộ dáng này chính là muốn tấn công thêm lần nữa rồi!

- Đường Môn, mau bơi đi!

La lão trong lúc hiểm họa ập tới đầu còn la lên một tiếng như vậy, con rùa biển khổng lồ đang rình rập bên này, Đường Phong ở cách xa hơn mười trượng rõ ràng có được một chút hy vọng sống sót.

Nhất thời, Đường Phong liền có chút xúc động hòa lẫn với cảm giác xấu hổ. Tự hắn muốn lôi kéo con Rùa rời đi, nói là muốn đám La lão được an toàn, mặt khác, còn không phải là không muốn bại lộ thực lực của mình hay sao? Nếu như chỉ có một thân một mình, Đường Phong có thể không e ngại gì mà sử dụng toàn bộ thực lực, với trình độ Thiên giai trung phẩm của hắn, nếu đánh không lại con Rùa biển này, chẳng lẽ chạy còn không thoát hay sao?

Mắt thấy con Rùa biển khổng lồ sắp sửa đụng tới mấy chiếc thuyền con, hai mắt Đường Phong đột nhiên tỏa sáng, vội đưa tay lấy ra Túy Ngư thảo từ bên trong Mị Ảnh không gian.

Con Rùa biển vừa bơi xiên lên phía trên, trực tiếp hất thuyền của bọn La lão lật sấp lại, thế nhưng trong lúc nó còn đang tìm người để cắn nuốt, hai mũi bỗng ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, phắt một cái liền chuyển sang hướng Đường Phong, hai con mắt đỏ rực tràn ngập thần sắc hưng phấn cùng với tức giận cực độ, sau một thoáng, nó liền trầm mình xuống biển, vọt về phía Đường Phong.

- Nhanh!

Đường Phong quyết định thật nhanh, cũng không quay đầu lại nhìn, vội vã vận đủ toàn lực, nhằm về hướng đảo nhỏ mà bơi tới, hai tay hắn bám chặt lấy miếng ván, còn hai chân liên tục quẫy đạp, mượn lực đẩy mà bơi vút đi như một mũi tên, vẽ ra một đường thẳng tắp trên mặt nước, điên cuồng bơi tới.

-o0o-

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.