Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt cảnh?

Phiên bản Dịch · 2810 chữ

Dọc theo đường đi tới, Đường Phong cũng phát hiện không ít bộ phận cơ quan bị xúc động, còn có rất nhiều vết tích chiến đấu lưu lại, nghĩ đến đều là cao thủ ở bốn thế lực lớn gặp nguy hiểm ở đây, mặt đất thỉnh thoảng chảy xuống một ít vết máu, nguy hiểm của điện thứ tám, mặc dù là cao thủ của bốn thế lực lớn cũng không thể tránh khỏi, bất quá không phát hiện thi thể, cũng không biết không có người tử vong hay là thi thể bị người xử lý rồi.

Đường Phong một lòng thầm nghĩ tìm kiếm tung tích của Cổ U Nguyệt và Chu Tiểu Điệp, tự nhiên không muốn bị bộ phận cơ quan này làm chậm lại hành trình, nhưng hết lần này tới lần khác đều không được như mong muốn, bộ phận cơ quan bẫy rập ở đây bố trí cực kỳ khéo léo, lấy ánh mắt của Đường Phong không thể tránh ra hoàn toàn, để phá giải bộ phận cơ quan này, làm chậm lại không ít thời gian, nhưng vẫn chưa từng phát hiện một chút bảo bối nào.

Dựa theo như lời của Đoạn Tây Lâu, bảo bối trong điện Thiên Hạ, bằng tổng bảy điện trước cộng lại, tất cả bảo vật có thể tìm kiếm được trên thế gian, ở chỗ này đều có thể tìm được. Nói cách khác, điện thứ tám chính là một nơi giấu bảo vật.

Nhưng nơi giấu bảo vật này không chỉ quá mức lớn, hoàn cảnh lại ác liệt khiến kẻ khác giận sôi, nguy cơ trùng trùng, muốn tìm được bảo vật thì vận khí và thực lực đều chiếm phân nửa.

Không hề nghi ngờ, lúc này vận khí cũng không đứng về phía Đường Phong. Càng làm cho Đường Phong kinh hãi chính là, trong điện thứ tám dĩ nhiên có vết tích của trận pháp.

Vừa rồi hắn và Chung Lộ hai người không cẩn thận bước vào một ảo trận, phải một thời gian và công sức không nhỏ mới phá giải được trận pháp này. Cũng may Đường Phong có một chút căn bản về trận pháp, bằng không vô cùng có khả năng sẽ bị mê hoặc trong ảo trận.

Trải qua việc này, Đường Phong càng trở nên cẩn thận.

Thật ra gặp phải cảnh ngộ như vậy cẩn thận sớm hơn một chút cũng không làm nên chuyện gì, nên gặp sẽ gặp đến, đi ra một quãng không xa, Đường Phong đột nhiên cảm giác dưới lòng bàn chân mềm nhũn, thân thể trầm mạnh xuống, giống như bước vào khoảng trống.

Hắn hoảng sợ mau chóng định rút chận lại, vậy mà khẽ động, dưới hai chân bỗng nhiên truyền đến một cổ lực hút khổng lồ, không chỉ trung hòa lực đạo mình nhảy lên, ngược lại thân thể càng cấp tốc trầm xuống nhanh hơn.

- Công tử!

Chung Lộ cả kinh hô to.

Đường Phong nhướng mày, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy địa phương mình và Chung Lộ dẵm vào, dĩ nhiên là một mảnh đầm lầy nhìn qua phảng phất giống như đất bằng, phiến đầm lày này ẩn giấu vô cùng tốt, đi tới gần bên cạnh vẫn không nhìn ra kẽ hỡ, đợi đến lúc dẵm vào mới phát hiện thì đã muộn.

- Đừng nhúc nhích! Đừng làm gì!

Đường Phong nhanh chóng căn dặn một tiếng, đồng thời cũng thả lỏng thân thể của mình, gặp phải loại bẫy rập thiên nhiên như đầm lầy hay lưu sa, động càng nhanh, chìm xuống càng nhanh.

Thông thường cạm bẫy của thiên nhiên, căn bản không có uy hiếp đối với người tu luyện, thế nhưng Đường Phong vừa giật mình, lại phát hiện dưới đáy đầm lầy này có chút không bình thường.

Trái lại Chung Lộ rất nghe lời, tùy ý để cho thân thể thong thả trầm xuống, từ lúc hai người bước vào phiến đầm lầy này bất quá thời gian ba hơi thở, nhưng lúc này hai chân Đường Phong đã lâm vào trong đầm lầy, tuy rằng Chung Lộ khá hơn, nhưng cũng không chênh lệch nhiều.

Hai người chưa từng nhúc nhích, tốc độ sa vào tuy nhiên rất chậm, bất quá chỉ cần thời gian một nén nhang nữa chắc chắn sẽ triệt để chìm vào trong đầm lầy.

Ảo giác? Trong lòng Đường Phong tuôn ra một cách nghĩ, vừa rồi hai người không cẩn thận lâm vào trong một ảo trận, tự nhiên hiện tại Đường Phong phi thường cảnh giác.

Nếu như đây thực sự là ảo giác, vậy thì nói lên ở đây là một ảo trận.

Loại ảo trận này rất ly kỳ, tuy rằng người vào trong trận nhìn thấy ảo giác, nhưng cảm giác lại vô cùng xác thực, đưa ý nghĩ trong đầu đến cảm nhận thân thể bên ngoài, nói cách khác, nếu như hai người Đường Phong và Chung Lộ thực sự rơi vào trong đầm lầy, vậy rõ ràng sẽ buồn bực mà chết. Bởi vì tại trong ý thức hai người, đã nhận định chuyện này là thật, rơi vào trong đầm lầy liền không thể hô hấp, không tự chủ được ngừng lại ý nghĩ muốn hô hấp.

Bất quá ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Đường Phong liền ngay tức khắc loại bỏ.

Không thích hợp, đây không phải ảo giác, đây là đầm lầy chân thật! Bởi vì chỗ ở giữa hai người, có một thanh trường kiếm phiêu phù ở trên đầm lầy, tuy rằng hình dáng thanh kiếm này bị che đậy hơn phân nửa, nhưng Đường Phong vẫn thấy rõ ràng.

Có người rơi vào đây trước mình, nhưng lại không thể thoát khỏi. Bội kiếm của hắn liền rơi xuống.

Người có thể đi vào điện thứ tám, ngoại trừ tinh anh của bốn thế lực lớn liền không có ai khác, mỗi một người đều là cao thủ Linh Giai, đầm lầy này dĩ nhiên rõ ràng có thể cắn nuốt một Linh Giai, trình độ nguy hiểm có thể xếp vào thứ nhất.

- Công tử, bây giờ phải làm sao?

Tuy rằng Chung Lộ rơi vào trong đầm lầy, nhưng lại không hoảng loạn nhiều lắm, bởi vì nàng và Đường Phong cùng một chỗ, trong lòng tự nhiên vô cùng yên lòng.

- Ta thử xem.

Đường Phong trầm ngâm một lát, hơi dùng chút lực trên bàn chân, nếu như đây là đầm lầy bình thường, dùng lực này một lát Đường Phong liền có thể mượn cơ hội thoát đi ra, thế nhưng hiện tại cho dù cố sức, Đường Phong rõ ràng cảm giác được lòng bàn chân có một cổ hấp lực truyền đến, cổ hấp lực này trung hòa hết lực đạo vừa rồi của mình, một phen động tác này khiến cho Đường Phong trầm nhanh thêm một chút, cả chân đã chìm vào bên trong.

- Khó giải quyết rồi! Dưới đầm lầy này chắc chắn là có bảo bối gì đó. Bằng không một cạm bẫy thiên nhiên như vậy căn bản không có khả năng ngăn trở được mình.

Nếu đổi làm người ngoài rơi vào hoàn cảnh như loại này, sợ rằng đã bó tay chịu trói.

Thế nhưng Đường Phong lại vẫn như cũ không có chút kinh hoảng, bởi vì hắn còn có phương pháp có thể dùng được.

Linh Khiếp Nhan ngay tại ngực của mình, cùng lắm thì để nàng kéo mình và Chung Lộ ra ngoài, bất quá nha đầu này biến lớn còn muốn thay đổi quần áo, thực sự có chút phiền phức.

Suy nghĩ một chút, Đường Phong trước tiên đưa Linh Khiếp Nhan ra ngoài, sau đó thả ra một bộ Dược Thi.

Động tác của Dược Thi vô cùng nhanh chóng, không đợi rơi xuống trong đầm lầy, liền xoay lại thân hình, bay đến giải đất an toàn.

Kỳ thực giải đất an toàn này cách Đường Phong bất quá ba thước mà thôi. Lúc Dược Thi rơi xuống đất, đưa tay liền bắt được y phục của Đường Phong, một cổ lực mạnh truyền đến, Đường Phong chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, lập tức sẽ được kéo lên.

Vậy mà ngay lúc này, điều bất ngờ xảy ra, lòng bàn chân đột nhiên truyền đến một cổ lực hút không kém chút nào so với lực kéo của Dược Thi, hai cổ lực đạo hội tụ trên người Đường Phong, cắn xé lẫn nhau.

Cùng với một tiếng roạch.... Y phục của Đường Phong đều bị rách, Dược Thi không đứng vững, lảo đảo về phía sau một chút, ngược lại Đường Phong bị cổ lực hút kia dẫn dắt, thân thể nhanh chóng chìm xuống dưới, chớp mắt công phu liền chỉ lộ ra một cái đầu.

Đường Phong biến sắc, căn bản hắn không nghĩ tới đầm lầy dĩ nhiên quái dị đến loại trình độ này. Trách không được có thể thôn phệ một Linh Giai, ngay cả Dược Thi mạnh mẽ như vậy đều không thể kéo mình ra ngoài, huống chi những người khác rơi vào trong đó.

- Công tử!

Nhất thời mặt mũi Chung Lộ kinh hoàng, hoa dung thất sắc.

Linh Khiếp Nhan càng sợ chết khiếp, thân thể như bàn tay bay đến đỉnh đầu Đường Phong, hai tay kéo tóc Đường Phong, cắn mạnh, dùng hết lực bú sữa, phảng phất muốn đưa hắn nâng lên ra ngoài.

Đường Phong cười khổ nói:

- Nha đầu, nàng làm thế này là muốn cứu ta hay hại ta?

Linh Khiếp Nhan không rơi vào đầm lầy, tự nhiên không cảm thụ được quái dị, bản năng nghĩ muốn rút Đường Phong lên, cũng không nghĩ thông minh bị thông minh lầm, vừa dùng lực một lát, lực hút của đầm lầy lại hiện lên, cùng với tiếng kêu ê a của Linh Khiếp Nhan, toàn thân Đường Phong chậm rãi chìm vào trong đầm lầy, không đến một lát liền không thấy hình bóng.

Linh Khiếp Nhan ngạc nhiên nhìn mấy sợi tóc trên tay mình, nhất thời sắc mặt trắng bệch:

- Tại sao có thể như vậy?

Đường Phong vừa mới bước chân vào trong giang hồ, trải qua vô số đau khổ, mặc dù là đối mặt cao thủ Linh Giai thượng phẩm vẫn như cũ có lực đánh một trận, nhưng hiện tại chỉ bất quá rơi vào một cạm bẫy thiên nhiên, dĩ nhiên trực tiếp chìm vào. Điều này quả nhiên là thế sự vô thường, tạo hóa trêu người.

Cho dù thực lực mãnh mẽ hơn nữa, rơi vào trong đầm lầy liền không thể hô hấp, sớm muộn gì đều là một chữ chết.

Hai tay Chung Lộ bới móc vị trí Đường Phong chìm nghỉm, nhưng chỉ bới một lát liền không thấy hình bóng của Đường Phong, chỉ thấy mấy bọt khí trào ra trên mặt nước, vành mắt liền trở nên đỏ tươi, mấy năm nay nàng bế quan thanh tu, trong lòng chỉ nghĩ đến một mình Đường Phong, bằng không cô nương như hoa như ngọc làm sao có thể kiên trì đến bây giờ?

Thật khó khăn mới có thể xuất quan, cuối cùng cũng tìm được Đường Phong, lại không nghĩ chưa bên cạnh nhau nhiều, liền phải nhìn người trong lòng mình lâm vào tuyệt cảnh trước mặt mình. Trong nháy mắt này, trái tim Chung Lộ đau như đao cắt.

- Muốn chết cùng chết!

Chung Lộ cắn chặt đôi môi trắng bệch, nghĩa không chùn bước cố sức lặn xuống phía dưới.

Nhưng chuyện tình làm cho nàng vô cùng kinh ngạc đã xảy ra, nàng càng đi xuống dưới, thân thể lại càng nổi lên bên trên, dưới chân không hề truyền đến một cổ lực hút, mà là một lực đẩy rất mạnh, tương đương với lực đạo của bản thân nàng.

Trong nháy mắt này, Chung Lộ rõ ràng chỗ huyền diệu của đầm lầy này. Vội vã cao giọng hô:

- Công tử, lực đạo dưới đáy đầm lầy này truyền đến phương hướng tương phản với lực đạo chúng ta dùng, nhanh chóng ấn người xuống.

Để tránh Đường Phong không nghe được, Chung Lộ còn vận đủ cương khí, tụ âm thành tuyến hướng về phương hướng Đường Phong biến mất truyền đi.

Nhưng vào tiếng hô hấp sau, Đường Phong vẫn không có lộ diện, ngược lại trên mặt nước đầm lầy không ngừng toát ra một chuỗi bọt khí.

Nhất thời tình cảnh yên tĩnh đến đáng sợ, Chung Lộ ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, tròng mắt thẳng tắp nhìn về chỗ Đường Phong biến mất, chờ mong hình ảnh hắn thò đầu ra, Linh Khiếp Nhan cũng giống như vậy, nghe xong câu nói Chung Lộ vừa hô lên, nha đầu này mới biết được vừa rồi mình không những không giúp được gì còn làm hại Đường Phong.

Nếu sự thật đúng như Chung Lộ nói, cách làm vừa rồi của mình không thể nghi ngờ là để cho Đường Phong càng đẩy Đường Phong xuống sâu hơn, nhất thời, trong lòng Linh Khiếp Nhan cũng tràn đầy hổ thẹn. Bất quá thần thái kiên quyết chịu chết của Chung Lộ lại làm cho Linh Khiếp Nhan xúc động. Không phải mỗi nữ nhân đều có thể vì người mình yêu làm được đến loại trình độ này.

- Linh tỷ tỷ, công tử hắn sẽ lên sao?

Hai mắt Chung Lộ có chút vô thần, từ lúc Đường Phong chìm xuống đến bây giờ thời gian không sai biệt lắm đã trôi qua nửa nén hương, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thấy Đường Phong lộ diện, trong lòng Chung Lộ tràn đầy chờ mong và hy vọng, dần dần biến thành tuyệt vọng, nhưng trong đầu không dám nghĩ như vậy, liền đặt hy vọng trên người Linh Khiếp Nhan, đây là một loại trốn tránh, trốn tránh không có gì đáng trách.

- Không biết.

Trong lòng Linh Khiếp Nhan cũng vô cùng loạn, mấy năm nay vẫn cùng Đường Phong ở một chỗ, cơ bản chưa từng xa nhau, ngẫu nhiên có ly biệt, nhưng rồi rất nhanh liền gặp lại, thế nhưng lúc này đây, nàng lại mơ hồ có chút dự cảm không rõ.

- Nếu công tử không thể lên trên, ta liền xuống phía dưới theo hắn, một mình hắn ở phía dưới... Sẽ rất cô đơn.

Chung Lộ thê lương cười một tiếng.

Linh Khiếp Nhan chưa hề nghi ngờ lời nói của nàng, quyết tâm của Chung Lộ vừa rồi cũng đã biểu lộ qua.

- Hiện tại nói lời này còn hơi sớm, Phong ca ca hưởng phúc của trời, chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an.

Linh Khiếp Nhan an ủi nói, lời này cũng là an ủi chính mình.

Lại đợi thời gian nửa nén hương, Đường Phong vẫn như cũ không có lộ diện.

Vô luận là Chung Lộ hay Linh Khiếp Nhan, đôi mắt hai người đều lộ ra một tia thần thái tro tàn. Chính lúc đang tuyệt vọng, thần sắc Linh Khiếp Nhan đột nhiên khẽ động:

- Có người tới!

Nơi này là điện thứ tám Thiên Hạ Điện, có cao thủ thường lui tới cũng là chuyện bình thường, tuy rằng ở đây rất lớn, hoàn cảnh cũng rất ác liệt, thế nhưng Chung Lộ vừa la lên vài tiếng, nếu vùng lân cận có cao thủ chỉ sợ sẽ nghe được động tĩnh.

Người này hẳn là bị tiếng la của Chung Lộ hấp dẫn tới. Trong lúc vội vàng, Linh Khiếp Nhan chạy đến trước mặt Chung Lộ, trực tiếp trốn vào trong ngực nàng.

Chờ Linh Khiếp Nhan ẩn nấp cẩn thận, người kia mới dần dần hiện ra thân ảnh trong mây mù. Đó là một người có dáng vẻ yểu điệu, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh đầm lầy.

Nếu Đường Phong ở đây, chắn chắn sẽ nhận ra thân phận của người này, bởi vì người này hắn không chỉ quen, giữa hai người còn có món nợ tương đối sâu đậm.

Phó tông chủ Trảm Hồn Tông, Liễu Như Yên! Nữ nhân đã từng đoạt Chu Tiểu Điệp làm đồ đệ.

Liễu Như Yên đến đây, hai tròng mắt đảo qua, liền thấy được Chung Lộ đứng trong đầm lầy, đôi mi thanh tú nhíu lại, đang muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên đã thấy Dược Thi đứng ở một bên.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 814

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.