Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết bạn cùng đi.

Phiên bản Dịch · 1401 chữ

Người nọ gật đầu nói:

- Phải, ánh mắt huynh đài sáng như đuốc, sàn nhà này không thể đụng vào, nếu không sẽ kích phát cơ quan then chốt ở đây. Không chỉ hai chỗ chúng ta đang đứng mà còn trên vách tường, trên mặt đât, rất nhiều nơi không thể đụng vào.

- Vậy thì tại sao ngươi không bay lên để lấy kiếm?

Đường Phong suy nghĩ cẩn thận một điểm, hắn là một cao thủ Thiên Giai đã có thể lăng không phi hành, tuy rằng gian phòng này khá nhỏ nhưng vẫn đủ để thi triển.

- Huynh đài chỉ biết một không biết hai nha.

Người nọ thấy Đường Phong vô cùng kiên trì cũng không cảm thấy cáu kỉnh, hắn mở miệng giải thích:

- Nơi này có rất nhiều địa phương không thể đụng vào, nhưng trong thời gian lấy bảo vật thì phải đụng vào một số địa phương mới lấy được, nếu như ta rời khỏi mặt đất để lấy kiếm thì cơ quan then chốt sẽ được kích phát trong nháy mắt.

- Thì ra là vậy!

Đường Phong không khỏi thở dài, hắn cảm thấy kiến thức tăng lên rất nhiều.

Hư Thiên Điện này cũng không biết do ai tạo thành, các cơ quan then chốt trong phòng được bố trí chồng chất, nếu không cẩn thận sẽ bị rơi vào tròng.

May mà trước đây khi mình thăm dò mấy gian nhà cũng không có bảo bối, nếu không thì khẳng định mình sẽ xúc động phải cơ quan then chốt. Nghĩ tới điều này Đường Phong không khỏi cảm thấy trong họa có phúc.

- Ai, xem ra thanh kiếm này ta không lấy được rồi, đành phải lưu nó lại chỗ này chờ người hữu duyên tới lấy.

Người nọ thở dài một tiếng.

- Huynh đài rất muốn lấy thanh kiếm này hay sao?

Đường Phong hỏi một tiếng.

- Phải, đây là một thanh thiên binh không tồi.

Người này cũng có chút nhãn lực, nhìn ra được phẩm chất của thanh thiên binh.

Đường Phong suy nghĩ một chút liền mở miệng hỏi:

- Huynh đài có thể cho ta biết trong đây chỗ nào có thể đụng vào?

Mặc dù người nọ không biết Đường Phong hỏi cái này để làm gì nhưng thấy tính tình Đường Phong ôn hòa cũng cảm thấy hợp ý, lập tức hắn liền chỉ tới những chỗ có thể đụng vào.

Đường Phong ghi tạc những vị trí này âm thầm vào trong lòng, chờ khi hắn nói xong liền gật đầu bảo:

- Ta đã biết.

- Huynh đài hỏi chuyện này để làm gì?

Người này vừa mới hỏi xong, sắc mặt không khỏi biến đổi vội vàng hô to:

- Không nên!

Khiến cho hắn khủng hoảng như vậy là bởi vì trên tay Đường Phong có một thanh phi đao, chuôi phi đao này bị Đường Phong quán nhập cương khí vào bên trong bắn ra ngoài theo tiếng la của người nọ.

Người nọ mở mắt trừng trừng nhìn thanh phi đao đánh vào vị trí trên vách tường rồi bắn ngược trở lại, vô cùng tinh chuẩn đánh vào thanh trường kiếm đang lơ lửng giữa không trung.

Một âm thanh nhỏ vang lên, trường kiếm bị phi đao đánh vào ly khai khỏi vị trí vốn có của nó, ánh mắt người này lanh lẹ liền dùng một tay tiếp được chuôi kiếm. Đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện ra chuôi phi đao Đường Phong bắn ra liền bay ngược trở về trên tay hắn.

Mồ hôi lạnh chảy ra toàn thân, người này nhìn thanh trường kiếm thiên binh trên tay, sau nhìn thanh phi đao trên tay Đường Phong trân trân không nói được lời nào.

Hắn chưa từng nghĩ tới có người có thể điều khiển được thanh phi đao bay như thế, không chỉ đụng vào được thiên binh mà còn có thể phản hồi theo đường cũ.

- Này...

Người nọ thậm chí không tìm được ngôn ngữ để hình dung chấn động hiện giờ của mình, ngay cả từ thần kỹ cũng phảng phất không thích hợp.

- Ha ha, coi như kiếm này làm lễ tạ ơn cho huynh đài vì đã chỉ điểm sai lầm giúp ta.

Đường Phong hướng hắn cười cười.

- Cảm tạ, cảm tạ!

Thần sắc người nọ vui mừng như điên, hắn bắt lấy thanh trường kiếm ngắm nghía không ngừng, vẻ mặt yêu thích không muốn rời tay. Sau một thời gian dài hắn mới thu hồi trường kiếm:

- Xin huynh đài chờ một lát, ta sẽ đi cùng ngươi ra ngoài.

Vừa nói, hắn liền bước theo một quy luật lùi lại về phái cánh cửa.

Đường Phong nhìn rất tỉ mỉ, tuy rằng mơ hồ có chút phát hiện nhưng lại không nắm được điểm then chốt, cho tới khi người này lùi đến trước mặt mình thì Đường Phong mới thu hồi ánh mắt.

Người nọ đưa tay sờ lên vách tường, cửa lớn của gian phòng chậm rãi mở ra.

- Mời huynh đài đi trước, chúng ta cùng đi ra.

Người nọ được trường kiếm nên cảm tình với Đường Phong tăng lên nhiều.

Đường Phong gật đầu bước một bước ra khỏi gian nhà, người nọ cũng nhanh chóng bước ra.

Đợi đến khi cả hai người đều ly khai khỏi gian nhà thì cửa phòng chậm rãi đóng lại. Lúc này Đường Phong nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe, sau khi cửa phòng đóng lại được mời hơi thở thì quả nhiên nghe được tiếng lửa cháy ở bên trong.

Vừa rồi tìm tòi trong căn nhà không thấy điều gì đại khái là do chính mình rời khỏi quá nhanh, nên không kích động ngọn lửa bên trong bùng lên.

- Nếu vừa rồi nhân huynh rời đi trực tiếp thì sợ rằng tiểu đệ sẽ bị chết ở trong căn phòng. Nhân huynh còn trợ giúp tiểu đệ đạt được kiếm này, đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được, tiểu đệ xin ghi nhớ trong lòng.

Thần sắc người nọ thành khẩn nói.

- Chỉ là tiện tay mà thôi.

- Tiểu đệ tên Đoạn Tây Lâu, dám hỏi quý tính đại danh của nhân huynh?

- Đường Vân...

Đường Phong thuận miệng bịa chuyện.

- Thì ra là Đường huynh, thất kính thất kính! Có phải Đường huynh xuất thân từ Thiên Cơ Môn? Thủ đoạn ám khí của huynh vô cùng cao siêu, trong thiên hạ cũng chỉ có đệ tử của Thiên Cơ Môn mới tinh thông ám khí được như vậy, lúc nãy thật giúp cho tiểu đệ được mở rộng tầm mắt.

- Ta chỉ là một người đơn lẻ mà thôi, cũng không phải xuất thân từ Thiên Cơ Môn.

- A, huynh và tiểu đệ thật giống nhau, cũng đều là người đơn lẻ.

Đoạn Tây Lâu cười cười, vẫn không hề hỏi sâu vào bên trong, dù sao hắn với Đường Phong chỉ là tình cờ gặp nhau, sao có thể tìm hiểu người khác cặn kẽ?

- Một người tầm bảo tại chỗ này thực sự gặp rất nhiều nguy hiểm.

Đường Phong cảm khái một tiếng, nếu vừa rồi có người canh ở bên ngoài thì chính mình cũng sẽ không xông vào bên trong căn nhà có Đoạn Tây Lâu, như vậy cũng sẽ không khiến cho hắn rơi vào trong hiểm cảnh.

- Thế nào cũng vậy thôi.

Đoạn Tây Lâu bất đắc dĩ nói:

- Nhất là người như chúng ta, thực lực nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, nếu trong khi tầm bảo bị một ít kẻ xấu để ý trong lòng thì chỉ sợ cũng không trốn được.

Đường Phong lặng im không nói gì, Hư Thiên Điện là chỗ giấu bảo, nếu người tiến nhập vào nơi đây để tìm bảo thì chuyện tình thấy tiền nối máu tham giết người đoạt bảo là chuyện tự nhiên.

Đoạn Tây Lâu mở miệng thăm dò hỏi Đường Phong:

- Trông Đường huynh nhân hậu, tiểu đệ rất hợp ý với nhân huynh, nếu nhân huynh không ngại thì xin mời kết bạn đồng hành cùng với tiểu đệ.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 983

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.