Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Thanh đến

Tiểu thuyết gốc · 1843 chữ

Bạch Tiểu Linh đang muốn phá cửa xong vào lại nghe thấy tiếng của hắn từ phía sao liền bất mãng.

- Bổn tiểu thư không rãnh… ý tiểu tử thúi người làm sao vậy?

Nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn liền phát hiện sự việc bất thường.

- Tiểu tử thúi người vừa ra ngoài gây chuyện sao? Bị đánh đến như vậy, đáng đời.

Ngọc Thanh vừa nhìn thấy bộ dáng thảm hại của hắn trong lòng nhảy lên một cái lập tức tiến lại.

- Người không sao chứ?

Hai mắt nàng có chút ửng đỏ bên trong tràn đày lo lắng, Lý Thiên Hành nhìn thấy cảm giác được trong lòng ấm áp đến khó tả.

- Lão tử vẫn chưa chết được.

Hắn định tới mở của thân thể đột nhiên lảo đảo như sắp ngã, Ngọc Thanh đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy.

- Người có sao không?

Hắn khẽ nhíu mày một tay đưa lên che trước ngực sao đó lắc đầu.

- Ta không sao?

- Tiểu tử thúi ngực của người đang chảy máu kìa, vậy mà nói không sao, đúng là khoác lác.

Ngọc Thanh vội lấy bàn tay trên ngực hắn xuống, nàng nhìn thấy một mãng máu lớn trên ngực của hắc sắc mặt trở nên tái nhợt, thân thể như không còn sức lực.

- Người làm sao lại như thế này?

- Khoang hãy nói trước tiên đưa ta vào phòng.

Bạch Tiểu Linh cầm lấy ngọc bài của hắn mở cửa tiến vào, Lý Thiên Hành được hai nàng đưa tới ngồi trên giường.

- Linh nhi muội có mang theo thuốc trị thương không?

- Có, không phải tỷ muốn bôi thuốc cho hắn đấy chứ?

Bạch Tiểu Linh lấy từ trong túi trữ vật ra một bình ngọc đưa cho nàng, Ngọc Thanh vội nhận lấy sao đó bắt đầu cởi y phục ở chỗ vết thương của hắn.

- Người chịu đau một chút.

Nàng nhìn vết thương trên người hắn nước mắt không kiềm được đã bắt đầu rơi, Bạch Tiểu Linh ở một bên quan sát khẽ nhíu mày.

- Tiểu tử thúi vết thương này rõ ràng là do cung bắn, không lẽ có người muốn ám sát người?

Lý Thiên Hành gật đầu hắn kể toàn bộ chuyện xảy ra của ngày hôm qua cho hai nàng nghe.

- Ta nghĩ bọn người ám sát ta lần này có liên quan đến chuyện của Ngọc Thanh tiểu thư.

Ngọc Thanh nghe hắn xưng hô với mình trong lòng nhói lên một cái, bình ngọc trong tay trở nên nặng chịch, từ bao giờ mà hắn lại đối với mình xa lạ như vậy.

Bạch Tiểu Linh lập tức lắc đầu phủ nhận.

- Chuyện của biểu tỷ Như Nguyệt lão sư đã tự mình giải quyết, ta nghĩ bọn chúng không dám phái người tới để gây chuyện nữa, có khi nào tiểu tử thúi người ở bên ngoài đắc tội với người khác hay không?

- Cô nghĩ ai cũng thích gây chuyện giống như cô hay sao?

Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng khẳng định của nàng thật muốn đè nha đầu này xuống đánh cho một trận, rõ ràng hắn luôn thủ thân như ngọc từ khi tới Vương thành hắn chỉ đi qua có 3 nơi.

Ngọc Thanh cẩn thận băng lại vết thương cho hắn sao đó quay sang nói với Bạch Tiểu Linh.

- Linh nhi muội về nói với mẫu thân mấy ngày nay tỷ sẽ ở lại học viện chung với muội, tạm thời không trở lại Bạch gia.

- Thật sao?

Bạch Tiểu Linh nghe biểu tỷ nói trong lòng nhất thời hưng phấn.

- Biểu tỷ hay là chúng ta bây giờ đi dạo bên trong học viện trước sao đó muội sẽ dẫn tỷ đi mua sắm vài thứ rồi chúng ta đến duyệt lai khách điếm dùng bữa được không?

- Tỷ sẽ ở đây chăm sóc cho Lý công tử nếu muội muốn đi mua sắm thì có thể cùng đi với thất công chúa, đợi sao khi vết thương của Lý công tử hồi phục tỷ sẽ đi với muội.

- Hả? như vậy sao được? Làm sao muội có thể để tỷ ở chung với tên lưu manh này được.

Tiểu Linh lập tức phản đối ánh mắt đầy sát khí nhìn tên nam nhân bên cạnh nếu hắn dám mở miệng đồng ý nàng nhất định sẽ động thủ.

Lý Thiên Hành không thèm để ý đến ánh mắt kia hắn khẽ ho khan một tiếng hai tay ôm lấy ngực bộ dạng vô cùng đau đớn.

- Lý công tử người không sao chứ?

Ngọc Thanh ngồi một bên tay chân có chút bối rối không biết phải làm sao, Tiểu Linh nhìn tên nam nhân trước mặt diễn kịch tức đến nghiến răng nàng thật muốn bay tới cắn hắn một cái.

- Thanh tỷ, tỷ ở lại đây lo cho tên này muội đi nói với bá mẫu xong sẽ lập tức quay lại.

Bạch Tiểu Linh vừa bước đến của phòng liền quay lại ánh mắt cảnh cáo nhìn Lý Thiên Hành.

- Tiểu tử thúi bổn tiểu thư cắm người không được có ý đồ với biểu tỷ nếu không ta sẽ cho người biết tay.

Nàng nói xong còn quơ nắm tay nhỏ thị uy với hắn sao đó mới rời đi.

Lý Thiên Hành thở dài một hơi cuối cùng con kì đà cũng rời đi, bây giờ là sân khấu của hắn.

- A… Á… Â…

Ngọc Thanh thấy hắn ôm ngực hét lên còn tưởng vết thương tái phát sắc mặt tràn đầy lo lắng, đột nhiên nàng cảm giác được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay mình.

- Ngọc Thanh đa tạ nàng.

Nàng nghe hắn nói trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, nàng vội rúc tay lại nhưng sợ mình dùng sức lại ảnh hưởng tới vết thương của hắn.

- Không… không cần đây là việc ta nên làm.

- Là vì lúc trước ta đã cứu nàng nên nàng mới giúp ta trị thương sao?

Ngọc Thanh cũng không biết phải trả lời như thế nào, nàng cảm giác thứ cánh tay của hắn đang nắm không phải là tay của nàng mà chính là trái tim của nàng nếu hắn thật sự buôn ra nàng cũng không biết bản thân có sống được không, cảm giác ấm áp từ trên người đối phương truyền đến làm cho gương mặt nàng bắt đầu ửng đỏ.

- Ngọc Thanh nàng biết không lần đầu tiên Lý Thiên Hành nhìn thấy nàng trong lòng ta đã thích nàng, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng kia của nàng nhưng lại không thể giúp được gì cho nàng, lòng ta giống như dao cắt, bản thân ta chỉ biết gây phiền toái cho nàng chỉ hi vọng nàng có thể chú ý đến ta, chỉ hi vọng nàng nói với ta vài câu, lúc ta nhìn nàng quay lưng rời đi cả thế giới giống như sụp đổ mọi thứ dần dần biến mất trước mặt, ta rất muốn giữ nàng ở bên cạnh nhưng ta biết bản thân lại không xứng với nàng, ta sợ nàng nói không lúc đó…

- Không phải, nếu như… nếu như lúc đó người mở lời thì… thì…

Ngọc Thanh nắm chặt tay nàng hít sâu một hơi ngẫn mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Nếu lúc đó người mở lời ta nhất định sẽ ở lại, thật ra ta cũng không muốn rời xa người chỉ là ta sợ người không có tình cảm với ta.

Hắn nhìn ánh mắt đỏ ửng của nàng bên trong chứa đựng sự kiên quyết tuyệt đối thầm trách bản thân sơ xuất nhất định phải rút kinh nghiệm lần sao, Lý Thiên Hành cuối cùng cũng buôn xuống được khúc mắt trong lòng, từ khi nàng rời đi hắn luôn cảm thấy bản thân như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, hắn biết cuộc đời hắn không thể thiếu nàng, hắn đã thích nàng cảm giác mà trước đây khi hắn ở địa cầu chưa từng có được, nếu bây giờ nàng vẫn không đồng ý có lẽ hắn sẽ dùng đến cách cuối cùng bá vương ngạnh thượng cung.

- Là do ta sơ xuất không hiểu tâm ý của nàng.

Ngọc Thanh nghe hắn nói trong lòng lại có chút ngọt ngào, nàng ngồi cạnh hắn gương mặt cuối xuống ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang Lý Thiên Hành khóe miệng khẽ cong lên.

- Thiên… Thiên Hành đa tạ chàng.

- Đa tạ ta?

Lý Thiên Hành nghe nàng nói có chút khó hiểu, hắn vẫn còn chưa truyền thụ tư thế cho nàng sao lại đa tạ sớm thế?

- Thật ra mỗi việc chàng làm ta đều hiểu rõ, tâm ý của chàng ta đã hiểu từ lâu nếu như hôm nay chàng không nói những lời này cũng sẽ có một ngày Thanh nhi bài tỏ với chàng nếu không Thanh nhi không thể yên tâm mà ra đi được.

Hắn nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng trong lòng có chút đau đớn không biết có phải là vết thương tái phát hay không? Lý Thiên Hành vòng một tay để lên vai nàng sao đó kéo nàng dựa vào người hắn.

- Nàng yên tâm chỉ cần ta còn sống sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta.

Ngọc Thanh khẽ dựa vào người hắn, hai người cứ như vậy mà ngồi im cho đến khi…

- ẦM… Lý Thiên Hành bổn tiểu thư đã cảnh cáo người, người lại dám không nghe, dám khi dễ biểu tỷ của ta? Có phải người muốn chết hay không?

Bạch Tiểu Linh dùng tốc độ nhanh nhất để quay lại cũng mai là nàng tới sớm bắt gian tại giường để xem tên này còn gì để nói.

- Biểu muội, muội đang làm gì vậy?

Ngọc Thanh nhìn thấy nàng liền đỏ mặt đứng lên vội đóng cửa nếu không để người khác nhìn thấy nàng nhất định không còn mặt mũi.

- Biểu tỷ có phải hắn uy hiếp tỷ muốn dùng việc lúc trước ép tỷ lấy thân báo đáp không? Tỷ không cần phải sợ, chỉ cần có muội ở đây hắn sẽ không dám làm gì tỷ đâu, tỷ mau nói đi.

Lý Thiên Hành có chút kinh ngạc nhìn nàng, đầu óc tiểu nha đầu này cũng phải toàn bộ đều bị hư vẫn có một bộ phận còn dùng được.

- Tiểu Linh, muội hiểu lầm rồi, không phải như muội nghĩ đâu.

Ngọc Thanh nắm tay nàng kéo qua một bên giải thích, Bạch Tiểu Linh sắc mặt liên tục biến đổi ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn hắn thẩm chí ngay cả tiểu đệ của hắn cũng không buôn tha, Lý Thiên Hành cảm giác lạnh người bây giờ hắn đang bị thương nếu nha đầu này thừa cơ tập kích không biết có tránh kịp hay không?

Bạn đang đọc Vô Thiên Đế sáng tác bởi kingace
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingace
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.