Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn Sự Thông

Phiên bản Dịch · 2878 chữ

Ngồi trên Bạch Hạc Lâu của địa hạ thành, nhìn dòng Tô Cách Lý Lạp nhẹ nhàng trôi xuôi, trong lòng Cổ Diêu rất tĩnh lặng.

Hai mặt trăng của địa hạ thành nằm ở phía chân trời, ở dưới địa hạ thành đã gần nửa năm, Cổ Diêu đã có thể nhận ra được, Khải Tát lớn hơn còn Thụy Mạn thì nhỏ hơn một chút.

Cổ Diêu đã thích ứng cuộc sống ở nơi này, hơn nữa hắn đã bắt đầu thích cuộc sống ở thành thị này, nó tuy hắc ám và bạo lực nhưng đồng thời nó cũng rất tự do, không bị bất kỳ quy tắc nào ước thúc.

Thế giới của cường giả, một thế giới mạnh được yếu thua.

Cổ Diêu cầm lấy ly rượu uống một hớp, khi vừa đến cổ thì vô cùng chua, cứ tưởng trong quá trình vận chuyển thương nhân tiếc của mà không có bảo vệ chu đáo nên nó biến thành một sản phẩm kém chất lượng.

Nhưng vị chua chỉ tồn tại một chút sau đó dần dần chuyển sang ngọt, vị ngọt lưu lại ở trong miệng còn có thêm cả thanh hương.

Mỹ tửu này có tên gọi là ‘Hi Vọng’, một cái tên rất có thi ý, mỗi vị khách nhân uống hi vọng đều có thể khổ tận cam lai, tràn ngập niềm hi vọng.

Cổ Diêu sau khi thử qua một lần liền yêu thích hương vị đặc biệt này, tựa như là đang phẩm thường nhân sinh.

Loại rượu này chính là độc quyền của Bạch Hạc Lâu, không nơi nào có, nghe nói chính là do đấu khí tạo ra, nên trân quý hơn nhiều so với các loại rượu khác.

Bỏ lại hai thủy tinh tệ, Cổ Diêu nói:”Lão bản nương, tay nghề của người lại tiến thêm một bậc rồi, thêm một ly nữa.”

“Đã quá khen.” Nói chuyện chính là một mỹ nữ với mái tóc dài màu trà, tuy không phải là một người còn trẻ nhưng xem ra lại càng có ý vị, so với các thiếu nữ thì có lực ‘sát thương’ hơn hẳn ở sự thành thục.

Nàng chính là chủ nhân của nơi này, lão bản nương của Bạch Hạc Lâu, người làm ra ‘Hi Vọng’. Tô San, nhưng rất có thể chỉ là tên giả, sau khi đến địa hạ thành rất nhiều người đã bỏ đi cái tên khi còn ở đại lục.

Tô San giơ bầu rượu lên không trung, một chất lỏng màu xanh da trời vẽ nên một ‘dòng suối’ chảy xuống ly thủy tinh, sau đó cổ tay khẽ động, một ly rượu đầy nhưng bình ổn di chuyển đến trước mặt Cổ Diêu.

Nhất định là thuộc hàng cao thủ, chỉ cần thông qua vài động tác nhỏ cũng có thể phán đoán được thực lực, từ những biểu hiện vừa rồi cho thấy Tô San là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

Điều này cũng không kỳ quái, địa hạ thành ngọa hổ tàng long, bất kỳ ai cũng có thể đã từng là một nhân vật phong vân trên tạp địch đại lục.

Cũng giống như vô số người, Cổ Diêu đối với Tô San cũng cảm thấy tò mò, một mỹ nữ thành thục, một mình ở địa hạ thành làm chủ Bạch Hạc Lâu.

Đương nhiên Cổ Diêu cũng chỉ là tò mò thôi, hắn cũng rất rõ quy cũ ở địa hạ thành, tốt nhất là không nên để ý đến quá khứ của người khác, nơi này mỗi người đều có quá khứ không vinh dự gì cho lắm cho nên bọn họ cũng không muốn nhắc tới.

“Tiểu sư đệ, thật là có nhã hứng.”

Một thanh âm truyền đến, một mỹ nữ lặng yên đi đến bên cạnh Cổ Diêu ngồi xuống.

“Sư tỷ, thử một ly hi vọng?”

“Không, lão bản, cho một ly Thanh Nguyệt Lộ.”

Thanh nguyệt lộ cũng là một loại rượu hạnh, vốn không trong suốt, nhưng ở giữa lại hình thành một vòng nguyệt nha. Cũng không có ai biết tại sao lại có được như thế.

Thanh nguyệt lộ vỗn là một loại đặc sản khác của Bạch Hạc Lâu, cũng là do Tô San làm ra, ngoài Bạch Hạc Lâu ra, cả địa hạ thành cũng Tạp Địch đại lục đều không có.

Nên muốn mua được cũng không phải là dễ. Thanh quả lộ mùi vị cay nồng, khiến cho người ra thoải mái đến tận tâm can.

“Đã lâu không gặp, Tiểu sư đệ?” Chrisite dừng một chút:”Ta nghĩ bắt đầu từ hôm nay nên gọi là sư đệ rồi, ngươi đã trưởng thành không ít rồi.”

Christie xuất hiện cũng không khiến cho Cổ Diêu có cảm giác kỳ quái, bởi vì hắn ước hẹn với nàng ở Bạch Hạc Lâu, nghe vậy cười nói:”Ha ha, con người phải trưởng thành chứ.”

Mỹ diện của Christie vốn là mộng ảo, rõ ràng trước mắt nhưng cũng rất khó có thể nhìn được mặt nàng, đây chính là “Ảnh Huyễn Thuật” trong đạo hành bách biến.

Sau khi uống một ngụm thanh nguyệt lộ, Christie nói:”Sư đệ, ta đã biết chuyện của đệ rồi, đạo tặc cấp C, quá trình tấn cấp của đệ còn nhanh hơn cả sư tỷ lúc trước nhiều.”

Cổ Diêu sờ sờ mũi:”Có thể là do vận khí cũng không tệ, đúng rồi, sư tỷ đã có tin tức gì chưa?”

Lúc này hắn đang sử dụng truyền âm thuật trong tiêu dao vô ảnh để trò chuyện, những người khác không thể nghe thấy.

Chritie lắc đầu:”Xin lỗi sư đệ, không có.”

Lần gặp mặt trước Cổ Diêu đã làm phiền sư tỷ về việc tìm hiểu về Thất Lạc Đại Lục.

Lúc này nghe nàng nói thế Cổ Diêu cũng không cảm thấy thất vọng, hoặc thất vọng đã sớm trở thành thói quen của hắn:”không có gì, sư tỷ, thật là đã làm phiền người rồi!”

“Sư đệ, nhất định phải điều tra sao? Đắc tội với thánh điện là chuyện rất phiền toái, những người có thế lực mạnh quả thật không phải dễ thổi đi.”

Cổ Diêu thản nhiên cười:”Bất luận là ai, cũng không thể ngăn đệ tìm kiếm Đan Đan.”

Thánh điện thì sao, hắn vừa mới giết một đại tế ti cùng với mười hai quang minh kỵ sĩ của tông giáo tài phán sở.

Thấy được sự kiên quyết của Cổ Diêu, Christie thở dài nói:”Được rồi, ta có thể cung cấp cho đệ một đầu mối!”

Cổ Diêu nghe thế thì tinh rần rung lên:”Thật sao? Sư tỷ xin hãy nói cho đệ biết.”

“Đừng có gấp, nghe ta nói hết đã.” Chrisite cười nói:”Trước tiên ta muốn nói, đầu mối này cũng không phải là chắc chắn lắm.”

“Không sao, tỷ cứ nói đi!”

Cho dù là không chắc lắm, nhưng dù sao cũng có đầu mối, so với không có còn tốt hơn.

Lúc này Christie mới nói:”Trên thế giới này có một người có thể biết về Thất Lạc Đại Lục.”

“Ai?”

“Người này được gọi là vạn sự thông, đây cũng không phải là tên của người đó, nhưng tất cả mọi người đều xưng hô như thế.”

Vạn sự thông? CHo dù có là người có kiến thức uyên bác, cũng không dám nói là không có chuyện gì mình không biết, cho dù có là đạo tặc công hội nơi tập trung tin tức của toàn bộ đại lục, cũng không có khẩu khí lớn như vậy.

Christie nhanh chóng bổ sung:”Đương nhiên, người này thật sự không có khả năng biết được mọi việc, nhưng cũng không ai dám phủ nhận hoàn toàn lời nói của người này, bởi vì người này vốn là một người Chiêm Bặc Sư!”

Cổ Diêu nghe vậy thì ngẩn ra, hắn cũng đã nghe qua về chiêm bặc sư, đây là một nghề nhiệp có sắc thái vô cùng thần bí.

Chiêm bặc sư có được khả năng thần kỳ, bọn họ có thể thông qua các quân bài và thủy tinh cầu làm trung gian để tính ra cát hung họa phúc và tiền đồ, vận mệnh của một người, về các bói toán sư hàng đầu thậm chí còn có thể dựa vào sự di chuyển của nhật nguyệt tinh tú để đoán ra được vận mệnh của một quốc gia thậm chí là cả đại lục.

Bói toán sư có được một khả năng vượt quá sự giải thích của loài người, nhưng nghề nghiệp này cũng không phải chỉ là giả danh lừa gạt, bọn họ quả thật là có điểm độc đáo.

Sau khi La Áo đế quốc thống nhất toàn bộ đại lục thì có một vị chiêm bặc sư Khiếu Đặc Lạc Y đưa ra một lời tiên đoán, cho rằng đế quốc không sẽ bị diệt vong trong vòng hai trăm năm.

Phải biết rằng vào lúc đó La Áo đế quốc đang ở vào thời kỳ toàn thịnh, quân chủ hiền minh, thể chế kiện toàn, các chính sách đều hợp với lòng dân, sức sống mãnh liệt, cho nên lời tiên đoán như thế được cho là lừa đảo, chiêm bặc sư nọ cũng bị xem như là phạm tội truyền bá tà thuyết, bị quân đội đuổi bắt, nhưng cuối cùng lại không rõ được tung tích của người này.

Nhưng sau đó sự thật đã chứng minh lời tiên đoán của chiêm bặc sư. La Áo đế quốc nhanh chóng giải thể, và cho đến nay cũng không có nhà sử học nào có thể đưa ra được giải thích hợp lý.

Chiêm bặc sư cũng không nhất định là tiên đoán cũng không chắc là chuẩn xác trăm phần trăm, bọn họ chỉ có thể đoán trước được một phần của sự việc mà thôi, nhưng trong quá trình cũng sẽ bị nhiều nhân tố cả trong lẫn ngoài ảnh hưởng làm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Bất luận thế nào, chức nghiệp vốn có từ ngàn xưa này chưa từng bị ai kinh thị, thậm chí không ít người còn tìm đến chiêm bặc sư để tìm hiểu về vận mệnh cùng tương lai của chính mình, sau đó sẽ tìm mọi biện pháp cố gắng tránh cho các sự việc không tốt phát sinh.

“Vị vạn sự thông kia là do ta vô tình nghe nói đến trong quá trình chấp hành nhiệm vụ.” Chrities tiếp tục nói:”người biết đến người này không nhiều, nhưng nghe nói người này vốn là một thiên nhãn chiêm bặc sư!”

Các chiêm bặc sư đều giống nhau, chỉ có thể thông qua các quân bài và thủy tinh cầu làm trung gian để đoán trước vận mệnh của một người, nhưng nếu như là thiên nhãn chiêm bặc sư thì có thể dựa vào sự di chuyển của nhật nguyệt tinh tú để đoán trước vận mệnh của quốc gia, cũng chính là chiêm bặc sư cao cấp.

Thiên nhãn chiêm bặc sư, xem ra có khả năng biết được tin tức liên quan đến Thất Lạc đại lục, hơn nữa chiêm bặc sư cũng không phải như thánh điện, trong mắt họ căn bản không tồn tại thứ gì gọi là cấm kỵ, điểm đặc biệt này có thể từ Đặc Lạc Y không hề e sợ họa sát thân mà nói ra tiên đoán cả mình về La Áo đế quốc.

“Vị vạn sự thông kia, đang ở nơi nào?”

“VIệc này ta cũng không rõ lắm, sư đệ, hẳn là đệ cũng biết, bói toán sư hành tung luôn bất định, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đặc biệt là các chiêm thuật sư cao cấp càng khó tìm hơn, nhưng mà, tìm tung tích của người này hẳn là dễ dàng hơn nhiều so với điều tra về Thất Lạc đại lục.”

“Cảm ơn sư tỷ đã cung cấp cho đệ một tin tức rất hữu dụng!”

Vô luận thế nào, thì việc điều tra về thất lạc đại lục cũng đã có tiến triển rồi, so với việc ở đạo tặc công hội ôm cây đợi thỏ thì tốt hơn nhiều, càng có nhiều tiến triển thì hy vọng lại càng lớn.

Lúc này dưới đường cái đột nhiên truyền đến những tiếng động ồn ào, nhìn qua cửa sổ thì thấy một đám đông, nhưng ở giữa lại có một khoảng trống lớn.

Quyết đấu?

Sự việc này ở địa hạ thành cũng không phải là hiếm thấy, phải biết rằng ở cái nôi của tội ác này, hầu như mỗi ngày đều phát sinh các sự kiện lưu huyết.

Một bên quyết đầu là một Độc Nhãn Long, đầu bóng lưỡng, trên mặt toàn thịt, thân thể to lớn mập mạp nhưng cường tráng, cánh tay còn to hơn bắp đùi của người người, xem bộ dáng đúng là hình tượng điển hình của phường ác nhân.

Mà bên kia là một đại hán, mặc dù cũng rất khôi ngô nhưng lại nhỏ hơn so với Độc Nhãn Long nhiều.

“Phì Bưu! Giết hắn!”

“Dùng kỹ năng am hiểu nhất của ngươi là hùng phác, xé hắn ra thành nhiều mảnh nhỏ đi!”

“Mau lên, nghĩ đến tình cảnh máu tanh đó là đã thấy hưng phấn rồi!”

Người ở địa hạ thành cũng không có đồng tình gì với ai, bọn họ chung quy chỉ đứng ở một bên để xem ai mạnh hơn, đứng bên ngoài xem kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu, quá trình này cũng được coi như là một loại tiêu khiển.

Phì Bưu chính là cái tên độc nhãn có cái đầu bóng lưỡng, hắn là một giác đấu sĩ, vốn có xú danh trên tạp địch đại lục, có danh hiệu đồ phu, am hiểu nã thuật , thích nhất là dùng hai tay chế trụ địch nhân, sau đó dùng hai tay kéo ra hai bên, từ từ hưởng thụ máu tươi từ trên đầu đổ xuống, đó chính là sở thích của hắn, hắn vốn là một người cực kỳ bạo lực nên cũng rất nổi tiếng ở địa hạ thành.

Người xem hoan hô làm cho Phì Bưu cảm giác thích thú, hắn giơ giơ tay lên tựa như là người chiến thắng trên lôi đài vậy, hoàn toàn không để ý gì đến đại hán kia, cứ như trong mắt hắn đại hán kia đã chết, không mà là một đống thịt vụn. Chắc không bao lâu sau sẽ biến thành như thế.

Đại hán thì có vẻ trầm mặc, Phì Bưu thấy thế thì tưởng đối phương đã khiếp đảm nên đắc ý, giơ tay ra hướng về phía đại hán khiêu khích.

“Ngươi là người từ bên ngoài đến sao? Ha ha, vậy ta sẽ cho ngươi biết được thế nào là sự tàn khốc ở địa hạ thành, nhưng có hối hận thì cũng đã vô dụng rồi, ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi, ta muốn máu của ngươi chảy xuống đầu của ta! Thật đáng thương, sao phát run à, thế thì hãy quay về bú vú mẹ đi, ha ha ha!!!”

Những người ở địa hạ thành lâu sẽ bị dị lực ở nơi này ảnh hưởng, cho nên bọn họ có thể dễ dàng nhận ra người nào là vừa mới từ bên ngoài đến, Phì Bưu đã ở địa hạ thành hơn ba mươi năm cho nên hắn dễ dàng nhận ra đối thủ đối với địa hạ thành không hiểu hết.

Mọi người đều cười rộ lên sau lời nói của hắn, bọn họ cũng thấy đại hán đang run, cảm giác bất lực, run sợ của kẻ yếu làm cho bọn họ cảm thấy hưng phấn.

“Hắc hắc, thật là tốt, địa hạ thành quả là một địa phương tốt, vừa mới đến đã tìm được một tên hiếu chiến như ta, ha ha, máu toàn thân ta cũng đã sôi trào lên rồi, ta không thể khống chế được rồi!”

Hắn nói làm cho Phì Bưu chưng hững một chút, ý gì đây, chẳng lẽ người này phát run là do hưng phấn?

Quả thực hắn không để mình trong mắt, nộ hỏa của Phì Bưu lập tức bốc lên, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Đến đây nào, cùng tạo ra một trận chiến thống khoái!” Đại hán giơ tay lên không trung, xuất ra thanh cự kiếm ở phía sau.

Dùng từ thật lớn để miêu tả thanh kiếm này cũng không quá, nó thậm chí vượt quá chiều cao của đại hán này, nó đã bằng một nửa của Phì Bưu.

Có thể huy động thanh cự kiếm này làm vũ khí, xem ra người nãy cũng có khí lực rất lớn.

Tô San thấy thế nói:”Tên Phì Bưu này xui xẻo rồi!”

Cổ Diêu ngạc nhiên nói:”Bà chủ, người biết đại hán cầm cự kiếm kia sao?”

Tô San cười nói:”Suất ca, nếu như ta nói ra tên của hắn thì người cũng không cảm thấy xa lạ đâu, Cuồng Thần – Chiến Thiên!”

Bạn đang đọc Vô Sỉ Đạo Tặc của Vô Xỉ Đạo Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.