Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không gặp Lệnh Hồ Xung

Phiên bản Dịch · 1345 chữ

Lờ mờ nghiền nát trong miếu đổ nát, Lăng Thần chậm rãi mở mắt.

"Hả? Đây là đâu?" Lăng Thần nhìn cảnh vật chung quanh, bức tường vỡ nát, giấy mỏng dán trên cửa sổ, còn có tượng phật vỡ nát ở trước người.

"WTF ~, lão tử bị bắt cóc rồi." Lăng Thần sợ tới mức giật mình đứng bật dậy.

Sau khi đứng lên, hắn đột nhiên phát hiện chiều cao của mình không đúng, đưa tay lên trước mắt nhìn một chút, sao mà nhỏ như vậy.

Đây là chuyện gì? Coi như là bắt cóc, thân thể của mình cũng không nên phát sinh biến hóa, duy nhất khả năng chính là ---- xuyên việt rồi.

Tay đều nhỏ đi, con tờ rym có phải cũng thay đổi rồi?

Lăng Thần tranh thủ thời gian kiểm tra một chút, may thật, mặc dù nhỏ chút ít, cuối cùng vẫn còn. Tờ rym vẫn còn thì mộng vẫn còn.

Lăng Thần kiếp trước nói như thế nào cũng là “lão thư trùng” chìm đắm tiểu thuyết in tờ nét vài chục năm, đối với xuyên việt hắn cũng không phải là rất lạ lẫm, trái lại còn có một chút chờ mong.

Dựa vào tri thức lịch duyệt của kiếp trước, ở đây có vẻ như là trong thế giới cổ đại tiếp tục sống sót, hẳn không phải là vấn đề gì lớn.

Lăng Thần nhìn thấy trên chiếu còn có một tiểu nam hài ngủ say. Tiểu nam hài kia cũng giống như mình, quần áo rách rưới, rối bù, nhìn qua chính là một tên tiểu ăn mày.

Nếu là xuyên việt, như vậy thì trước hết phải biết rõ bây giờ là triều đại gì. Tiểu nam hài chính tốt có thể giúp được bản thân.

Lăng Thần lay động đánh thức tiểu nam hài, tra hỏi: "Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?"

Tiểu nam hài kia thoạt nhìn khoảng chừng mười tuổi , ngủ mớ mơ màng mà nói: "Lăng ca ca, ngươi như thế ngay cả tên của ta đều đã quên, ta là Lệnh Hồ Xung a."

Lệnh Hồ Xung? Cái này vừa xuyên việt liền gặp được chân heo rồi hả?

WTF, lần này triều đại gì gì đó đều không cần hỏi nữa, đây là thế giới tiếu ngạo giang hồ không thể nghi ngờ.

Nghe được Lệnh Hồ Xung gọi mình "Lăng ca ca", chứng tỏ thân thể này lúc trước quen biết với Lệnh Hồ Xung. Lăng Thần dùng tay vịn cái trán, làm giả đau đầu nói: "Ai nha, thật xấu hổ quá Xung đệ, ta mất trí nhớ rồi."

Lệnh Hồ Xung nghe xong Lăng Thần mất trí nhớ, một chút buồn ngủ cũng không có, trừng to mắt nhìn Lăng Thần, ân cần nhìn Lăng Thần. Ung dung nhìn một hồi, chợt có chút không sao cả nói: "Lăng ca ca ngươi mất trí nhớ à nha? Kỳ thật cũng không sao cả, ngươi cùng ta đều là cô nhi, ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, mất hay không mất trí nhớ cũng không có khác nhau bao nhiêu."

Nghe Lệnh Hồ Xung nói như vậy, Lăng Thần đoán ra lúc này Lệnh Hồ Xung vẫn chưa có bái nhập phái Hoa Sơn.

Như vậy cũng dễ rồi, đợi đến lúc ngày sau, lúc Lệnh Hồ Xung gặp được phái Hoa Sơn, mình cũng cùng cùng nhau theo bái nhập là được rồi.

Hiện tại hệ thống còn chưa mở, bái nhập phái Hoa Sơn, so với một người lưu lạc đầu đường tốt hơn.

Mặc dù nói Nhạc Bất Quần là loại người hung ác, ngay cả tờ rym mà cũng dám cắt, nhưng mà Lăng Thần không tin bản thân một thanh niên tri thức của thế kỷ hai mươi mốt mà vẫn đấu không lại hắn?

Lúc này, đầu nghe phía bên ngoài truyền đến hô đánh tiếng kêu giết thanh âm của, cũng là không ít nam nữ lão ấu tiếng kêu thảm thiết.

Lệnh Hồ Xung sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Lăng Thần trong lòng tự nhủ, ngươi là kèm theo nhân vật chính hào quang nam nhân, người nào đã chết ngươi cũng sẽ không chết, ngươi sợ cái búa.

Lúc này, một đạo nhân ảnh, phá vỡ cửa miếu, ngã tiến đến.

Hắn toàn thân là máu, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, xem ra là bị người một cước đá chết rồi.

Lệnh Hồ Xung lần thứ nhất chứng kiến người chết, bản năng liền muốn hét to.

Lăng Thần một tay bịt miệng của hắn, nói: "Xung đệ, ngàn vạn đừng kêu, bằng không thì bọn hắn sẽ tiến vào giết chúng ta."

Lệnh Hồ Xung cũng là đứa trẻ cơ trí, trong nháy mắt đã minh bạch lợi hại bên ở trong đó, tranh thủ thời gian lấy tay che ở trên tay của Lăng Thần, dường như là sợ Lăng Thần không bưng bít được miệng của hắn.

Có lẽ là Lệnh Hồ Xung nhân vật chính quầng sáng nổi lên tác dụng, phía ngoài tiếng chém giết dần dần ngưng lại. Lập tức vang lên một số thanh âm người mang theo vàng bạc nữ nhân rời đi.

Chờ đến lúc bên ngoài không tiếp tục động tĩnh, hai tên ăn mày nhỏ mới chậm rãi leo ra miếu đổ nát.

Chỉ thấy trên đường phố khắp nơi đều là người chết, ngổn ngang lộn xộn, chân chừng có vài chục bộ, nhìn thấy mà giật mình.

"Trương đại nương, Lý đại ca, Vương đại mụ" Lệnh Hồ Xung từng cái phân biệt lấy người chết, kềm nén nội tâm bi thống không được nữa, khóc ra thành tiếng.

Nghĩ đến những người này, thường ngày đối với Lệnh Hồ Xung cũng không tệ lắm.

Lệnh Hồ Xung gặp đại biến, hương thân đều bị giết, trong khoảng thời gian ngắn, thút thít nỉ non không ngớt.

Lúc này, có mười mấy người cẩm y hoa phục, cưỡi tuấn mã, bị Lệnh Hồ Xung tiếng khóc hấp dẫn, chạy tới.

Lăng Thần chứng kiến, đi đầu một người, khí khái hào hùng bất phàm, khí vũ hiên ngang, thoạt nhìn là cái người đầu lĩnh.

Mà phía sau hắn chính là một nữ tử, cô gái này ước chừng hai mươi tuổi, dáng người thướt tha, nhanh nhẹn hấp dẫn, tuyệt mỹ dung nhan để cho bầu trời Nguyệt Nhi đều có chút ảm đạm biến sắc.

Lệnh Hồ Xung cùng Lăng Thần đều tưởng rằng tặc nhân giết người quay lại, cả hai người sợ tới mức không dám lên tiếng.

Người đầu lĩnh kia nói: "Tại hạ phái Hoa Sơn Chưởng môn Nhạc Bất Quần, nơi đây là chuyện gì xảy ra?"

Lăng Thần nghe xong hắn là Nhạc Bất Quần, lập tức trong nội tâm sẽ không sợ rồi. Nhạc Bất Quần tuy rằng âm hiểm, cũng sẽ không giết trẻ con lung tung. Bái nhập phái Hoa Sơn, xem ra là lúc này.

Vì vậy Lăng Thần tranh thủ thời gian hồi đáp: "Lúc nãy có một đám tặc nhân đến đây giết người. Ta với Xung đệ vừa rồi trốn ở trong cái miếu này nên mới tránh được một kiếp."

Nhạc Bất Quần gặp nhau Lệnh Hồ Xung khóc nỉ non không ngớt mà Lăng Thần như không có chuyện gì, cảm thấy không khỏi kinh nghi, nói: "Cả nhà ngươi đều bị tặc nhân giết, ngươi tốt như vậy giống như không đau lòng một chút nào sao?"

Lăng Thần trong nội tâm trước đây nghĩ kỹ lí do thoái thác, nói: "Vị tiên sinh này, ta cùng ta Xung đệ đều là cô nhi, những người này không phải là người nhà của chúng ta, hơn nữa ta trước đây không lâu mới bởi vì phát một trận sốt cao, đã mất đi trí nhớ, những người này ta đều không nhớ nữa rồi."

Bạn đang đọc Võ Hiệp: Bắt Đầu Yêu Sư Nương của Tại Hạ Dương Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi npta1272
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.