Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây Gọi Là Duyên Phận

Tiểu thuyết gốc · 1800 chữ

Đã qua thời gian dài, hôm sau Lăng Thiên Tuyết cũng tỉnh dậy, bình tĩnh nhìn Đoạn Thanh ngủ say, môi khẽ nhấp nhô nhưng vẫn là không có nói chuyện.

"Thật sự một cái kì lạ người đâu, người khác thấy ta đều có một vẻ tò mò, hoặc là ánh mắt dục vọng...nhưng ngươi thật cho ta ngoài ý muốn đâu."

"A!!"

Đoạn Thanh bỗng nhiên mở bừng mắt không khỏi khiến cô giật mình kêu lên một tiếng.

"Như vậy dậy sớm, vết thương đỡ hơn? "

"Không...ta không có bị thương, nghỉ ngơi một đêm liền khỏe lại, cảm ơn."

Lăng Thiên Tuyết được quan tâm, trong lòng có chút khác thường, tuy nhiên vẫn như cũ lạnh nhạt.

"Có thể nói rõ vì sao không...ta muốn biết thêm về ngươi...tất cả mọi thứ, được?"

Lăng Thiên Tuyết ngẩn ngơ nghe Đoạn Thanh nói, nhìn thật sâu trong mắt thấy đối phương nghiêm túc cũng đành vậy.

Không có trả lời câu hỏi ngay, Lăng Thiên Tuyết lại đột ngột hỏi một câu.

"Ngươi sẽ chê ta già sao?"

"Sẽ không, ta đã hứa cưới ngươi, vậy ta sẽ cưới ngươi."

Đoạn Thanh đây là lời nói là thật lòng nói đến.

"Ta không phải nhân tộc! Tộc nhân của ta có luật bất thành văn, phàm là nữ nhân trên 12 tuổi bắt buộc phải che mặt thủ thân, chỉ cần lộ ra đi khuôn mặt bắt buộc phải giết, móc mắt hoặc cưới người đó, đó là luật ! Cũng đồng thời là một lời nguyền, một dạng cổ chú lạc ấn sâu tận linh hồn, nếu làm trái với lời thề ban ra sẽ tự phản phệ mà chết."

"Còn có như vậy...ngươi rốt cuộc là..."

Đoạn Thanh vô cùng kinh ngạc, chỉ là như vậy lời thề nhưng sẽ dẫn đến như vậy hậu quả, trả trách trước đó.

"Được rồi, ta vốn là Cổ tộc. Không! Phải nói là Thái cổ Hồn tộc, là hậu duệ của Thái sơ chủng tộc, ta đồng thời cũng là Thánh nữ của Thiên Hồn thánh địa, ngươi chắc không biết, nhưng là thánh địa cũng đã diệt vong cách đây vạn năm rồi, Thái cổ tộc nhân không thể tu luyện ngay,nguyên nhân phải kể đến vùng thế giới này, thay vào tu luyện cần phải uẩn dưỡng nhiều năm đợi thành thục cơ thể, thích nghi hoàn toàn với thiên địa linh khí nơi đây.

Cách đây vạn năm, trận kia hạo kiếp xảy ra, phụ mẫu ta đều qua đời, cuối cùng gia gia ta đã phong ấn ta đến tận hôm nay, vừa vặn tỉnh lại được hai năm."

Nói xong lại nhìn Đoạn Thanh, cô không khỏi sững sờ, đối phương khuôn mặt không có chút nào tự nhiên, thay vào đó chính là đang không ngừng biến hóa.

"Ta liền biết...thực tế ta đã hơn vạn năm tuổi, ngươi lại thế nào chấp nhận ta đâu..."

Lăng Thiên Tuyết ảm đạm, ngay tại lúc này ánh mắt trừng lớn một cái, vòng eo cô không biết từ lúc nào bị thanh mảnh đôi tay cho ôm lấy.

"Xin lỗi...ta không có ý đó, ta hứa sẽ cưới ngươi mà."

"Ngươi chấp nhận ta sao?"

Không biết từ lúc nào, hai hàng lệ chính là như vậy chảy xuống, bản thân ngủ say tỉnh dậy, thương hải tang điền, hoàn cảnh lạ lẫm không chỗ nương thân, như vậy thật khó để sống.

"Đúng rồi...ta cũng giống ngươi, trước hết bình tĩnh một cái."

Đoạn Thanh cũng không nghĩ lại có cái chuyện trùng hợp đến như vậy, xem ra là bốn thánh địa cũng không phải chỉ riêng bản thân là kì bí, như vậy những người kia vì cớ gì có thể tu luyện, mà bản thân cùng Thiên Tuyết khi sinh ra lại không thể đâu?.

"Ngươi giống ta?"

Cau mày một cái, còn tưởng rằng Đoạn Thanh đang ra bài gì bí hiểm đây.

"Không, ta thực sự giống như ngươi, ta cũng không phải nhân tộc, ta là Thái Cổ chủng tộc, Thái Cổ Thần Tộc."

"Thái Cổ Thần Tộc, không...làm thế nào sẽ còn tồn tại trên thế giới này."

"Đúng hơn là không còn tồn tại, nhưng ta không phải sớm nói sao, ta giống như ngươi, ta bị phụ thân ta phong ấn, vừa tỉnh lại vài hôm."

Kéo lấy Lăng Thiên Tuyết bình tĩnh ngồi xuống, Đoạn Thanh mới tiếp tục mở miệng.

"Ta là Thanh Vân thánh địa,thánh tử Đoạn Thanh, đồng dạng không thể tu luyện, phong ấn vượt qua hạo kiếp tỉnh lại không lâu, đây là minh chứng."

Nói xong đôi mắt Đoạn Thanh bắt đầu nhè nhẹ gợn sóng, một đôi hoàng kim nhãn tỏa ra yêu dị quang mang.

"Đây là Thái cổ thần tộc thiên phú Thần Nhãn."

"Đoạn Thanh...chả trách trước đó quen tai đâu...nguyên lai là vậy."

Lăng Thiên Tuyết tựa như tìm thấy đồng

bệnh tương liên cảm giác, vậy mà cũng có người giống như mình, có lẽ đây là cái gọi duyên phận đi.

"Ngươi không cần lo khoảng cách tuổi tác nữa, có vẻ như ta còn so ngươi lớn vài tuổi đây."

Đoạn Thanh có chút buồn cười nhìn bên cạnh Lăng Thiên Tuyết.

"Hừ, bổn cô nương nhưng mười sáu tuổi nếu vứt đi những năm phong ấn."

"Được rồi...ngươi so ta sớm thức tỉnh hai năm, vậy lúc phong ấn cũng chỉ 14 tuổi, ta hiện tại nhưng 16,tương tự trước đó ta vẫn hơn ngươi hai tuổi."

"..."

"Ta gọi ngươi Thiên Tuyết được sao."

"Tùy ý."

"Thiên Tuyết."

Nói rằng tùy ý, tuy nhiên Lăng Thiên Tuyết nghe xong đối phương chỉ gọi Thiên Tuyết vẫn có chút ái ngại, đây là trước nay chỉ có gia gia cô gọi quá.

"Ân."

Khó hiểu nhìn qua, tựa như đang đợi Đoạn Thanh mở miệng, đáng tiếc câu tiếp theo cô trực tiếp nổi gân xanh rồi.

"Không có gì, ta chỉ gọi thử xem thế nào."

Hắng một cái Thiên Tuyết rốt cục lại mở miệng.

"Phu Quân, ngươi có được trưởng bối lưu lại thông tin."

"..."

Phu quân luôn, Đoạn Thanh trong lòng một trận im lặng, đây là làm thật đấy, nhưng là chưa có kết hôn qua đây, kiếp trước nhưng cũng mới chỉ là sinh viên mới vào trường, thậm chí bạn gái cũng còn chưa có tìm hiểu qua đây.

Chấp nhận rồi cũng vậy, Đoạn Thanh cũng móc ra một bức thư đưa qua.

"Đây là phụ thân ta lưu lại."

Cầm lên trên tay bức thư, Thiên Tuyết cũng điểm nhẹ linh lực lên nó, lí do vì Đoạn Thanh mở ra cấm chế rồi, cho nên từng nét chữ viết cũng như vậy chỉnh tề hiện ra trên mặt giấy.

Thiên Tuyết đọc xong cũng thở dài một cái, trong đó bức thư cũng tương tự như gia gia cô để lại, còn câu cuối là vì sao như vậy nhắc nhở Nhân tộc không đáng tin đâu?

Tuy rằng bản thân không thuộc nhân tộc, nhưng chí ít tứ chi các loại đều giống như vậy không phải sao?

"Có gì sao?"

"Không có, phu quân...của ngươi thư không có như ta đầy đủ."

Nói xong cũng đưa ra một phong thư đến.

Cũng tương tự như Thiên Tuyết, đọc đến tin tức, Đoạn Thanh không khỏi kinh ngạc rồi.

Trong đó tin tức quả thật thêm một phần nữa, đó là xuất thân của tứ đại thánh địa đều không thuộc thế giới này, và trận kia hạo kiếp chỉ giành riêng cho bốn thánh địa, tất nhiên ngoài ra chính là không có gì nữa, hoặc có lẽ vì không muốn nói.  

"Được rồi...việc cấp yếu hiện tại hai ta chính là tăng lên tu vi a, liệu đã có phù hợp công pháp sao?"

"Không có, ta tỉnh dậy một khắc tu vi liền như vậy cao, còn mộ địa sớm bị người khác bưng sạch sẽ, cũng còn may ta ngủ tại trong mật thất có cấm chế, người khác không phát hiện."

Lăng Thiên Tuyết khuôn mặt có chút khổ xáp, đây là đau đầu nhất chuyện, nếu như có công pháp thích hợp mà nói, hai năm nay đã không dựng lại ở Võ Vương.

"Như vậy đi, đây ta có vài cuốn Thiên Cấp, thử xem cái nào thích hợp liền dùng a."

Từ trong nhẫn trữ vật xuất ra bên ngoài vài cuốn, Đoạn Thanh không có chút giữ lại, bao gồm địa cấp cũng đem ra.

Bản thân cũng không cần dùng đến, như vậy đối phương muốn thì liền cầm, dù sao mà nói công pháp cũng không ăn được.

Nhìn lít nha lít nhít công pháp Thiên Cấp, Lăng Thiên Tuyết vẻ mặt cũng không biến hóa, rơi vào trong mắt người khác có vẻ như đây chính là vô cùng may mắn, hạnh phúc sự tình, nhưng đối với trước kia Lăng Thiên Tuyết mà nói, Thiếp cấp, Địa cấp công pháp tuyệt đối không thua kém Thanh Vân thánh địa.

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Lăng Thiên Tuyết hiện tại vô cùng cảm động.

"Đa tạ Phu Quân."

Đảo mắt một vòng cuối cùng lựa chọn lấy cuốn kia Băng Đế Kinh.

Đoạn Thanh thấy vậy không khỏi kinh hãi, cái này nhưng tu luyện sẽ dần mất đi cảm xúc, tu luyện càng lên cao cảm xúc bản thân sẽ càng lạnh, thẳng đến bản thân biến thành lạnh giá không có tia tình cảm thì thôi đấy.

"Thiên Tuyết...cái này."

Thấy Đoạn Thanh vẻ mặt lo lắng, Lăng Thiên Tuyết không hiểu được trong lòng vui vẻ.

"Không cần lo lắng Phu Quân, người bình thường thì sẽ bị ảnh hưởng, nhưng ngươi đừng quên chúng ta nhưng là Thái Cổ tộc, ta là Thái Cổ Hồn Tộc, tuy không có mạnh mẽ thần thể, nhưng linh hồn so bất kì cái khác sinh linh mạnh mẽ, cái này không ảnh hưởng được ta, sở dĩ chọn nó là vì nó cùng thể chất ta có quan hệ, của ta thể chất nhưng là Băng Tâm thể."

"Băng Tâm Thể..."

[Tử Ly, cho ta xem thông tin về Băng Tâm Thể]

[Vâng chủ nhân , Băng Tâm Thể là một loại thể chất không được xếp cấp bậc, nó là thể chất tinh tiến, nếu như thích hợp công pháp cùng với cường đại thiên phú có thể phát huy sánh ngang với Thần thể, còn nếu như bình thường người thì so với phàm thể còn muốn yếu, lí do thì không thể sử dụng dẫn đến băng độc công tâm mà tự chết.]

Bạn đang đọc Vô Hạn Thôn Phệ sáng tác bởi DuongLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DuongLuan
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.