Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Xa Lạ Nữ Nhân Ép Cưới Rồi

Tiểu thuyết gốc · 1791 chữ

Khẽ ngâm mình dưới dòng nước lạnh, thân thể kiện toàn hoàn mĩ gân cơ, tự nhìn lấy thân thể mình Đoạn Thanh cũng tự vô cùng vui vẻ, nhớ đến kiếp trước bản thân có giành thời gian đi tập thể hình, tính đến cũng không bằng ở đây ăn vài bữa.

Đang tại thả trôi theo dòng nước thời điểm, Đoạn Thanh đột nhiên giật bắn người lên.

"Có sát khí !!"

"Ầm !!"

Ngay tại bản thân né tránh ra một khắc, nguyên bản vị trí cũ tựa như gặp phải một đại trọng kích.

Đoạn Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, nhảy lui ra xa, ánh mắt đề phòng cảnh giác nhìn trước mặt, nhìn đến Đoạn Thanh trực tiếp ngây người rồi.

Trước mặt bản thân, một cô gái thân thể trần chuồng bạo lộ ngay trước mặt, ánh mắt cũng tương tự to tròn đối mặt, trên mặt sát khí lạnh ngắt không chút che giấu, còn ẩn ẩn vài tầng nóng bỏng ướt át khuôn mặt.

Quét nhanh mắt, xuống phía dưới, quả thật mẹ nó chính là cái nhân gian cực phẩm, một mái tóc trắng mềm mại ướt át, khuôn mặt đoan trang cùng đôi mắt phượng linh động với hàng mi dài, lông mày gọn gàng như lá liễu, mi tâm vẫn còn in ấn chu sa hình cánh hoa vô cùng cao quý, cả cơ thể không đến mức quá cao, tuy nhiên làn da trắng sữa như mỡ đông, thêm đến bộ ngực cao vút, lồi có lõm có...đáng tiếc bị đối phương một tay bắt lại áo che lại.

"Dâm tặc, còn muốn nhìn đến khi nào!!"

Nữ nhân thanh âm lanh canh dễ nghe, vô cùng nổi giận gầm lên, nếu không phải hai tay đang bận che bộ phận nhạy cảm, liền trực tiếp cầm lên kiếm giết đến rồi.

"Này! Thực xin lỗi, ta không biết hạ lưu có người...chúng ta đây là hiểu lầm."

Đoạn Thanh cũng phản ứng nhanh, vội vàng xoay người rút từ không gian giới chỉ một bộ áo choàng khoác lên che giấu đi hạ thân tránh cho đối phương khó xử.

Là một cái hai đời người, những cái này lễ ứng xử bình thường cũng phải rõ ràng, đâu thể tựa như ngươi bại lộ, ta cũng bại lộ cái kia ra bài, quá mức tự chuốc nhục nhã, dù là hiểu lầm nhưng chung quy bản thân vẫn tại có lỗi.

"Quay ra chỗ khác!"

Quát nhẹ một câu, nữ tử cũng vội vàng rời đi đổi lại một thân quần áo sạch sẽ, tuy nhiên vậy nhưng vẫn không thể che dấu chút sát cơ nào.

"Tự chọc mù đôi mắt hoặc tự sát, hoặc là để ta giết ngươi."

Thanh âm băng lãnh vang lên rơi vào tai Đoạn Thanh, tuy nhiên Đoạn Thanh cũng không chút nào sợ hãi đối mắt với nhau.

"Vị tiểu thư này, đây chỉ là hiểu lầm, nếu như muốn bồi thường tổn thất cũng có thể, còn để ta tự chọc mù mắt hoặc tự sát là không có khả năng, xin lỗi không thể tuân theo ý cô nương rồi."

Đoạn Thanh khuôn mặt bình tĩnh đến cực điểm, trước mặt xác thực xinh đẹp đến cực phẩm, từ trước đến nay gặp gỡ đẹp mắt nhất cô gái, tuy nhiên hoa hồng nhưng lại có gai.

"Ngươi nhìn rõ bại lộ thân thể ta, ngươi cứ tính như vậy sao."

Khác với dự đoán Đoạn Thanh là cô gái này sẽ giết tới, nhưng nhầm, cô gái này bình tĩnh lại từ tốn nói chuyện.

Trong lòng cô gái cũng vô cùng kinh ngạc, trước mắt người này nhìn cô nhưng vẫn giữ nguyên ánh mắt thanh tịnh, không hề có một tia khinh nhờn ý tứ, cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy.

"Vậy hiện tại vị tiểu thư đây là muốn giải quyết như nào, mạng sống hoặc đôi mắt ta không thể giao ra."

Đoạn Thanh vô cùng hiểu rõ, trước mặt cô gái này chỉ mới tại Võ vương sáu sao, như vậy trẻ tuổi có thể đạt như vậy đã là thiên tài, tuy nhiên muốn lưu giữ lại Đoạn Thanh là không thể nào.

"Ta từng trước mặt mộ phần cha mẹ ta thề qua, phàm là nhìn thấy khuôn mặt hoặc thân thể ta, chỉ có hai lựa chọn, chết hoặc phải lấy ta."

Cô gái âm trầm nhìn Đoạn Thanh một cái, kế tiếp chính là lấy ra một tấm lụa mỏng che lại nửa khuôn mặt, một cảm giác kì bí lại sinh ra từ cô gái.

"...chẳng phải còn có lựa chọn chọc mù mắt sao."

"Đúng còn, nhưng ngươi hẳn cũng không phải cố ý nhìn ta, ta trước nay làm việc luôn có nặng và nhẹ, vậy hiện tại ngươi nói xem, cưới hay không cưới, hay là ngươi lựa chọn tự đâm mù mắt. "

"Như vậy có phải hay không quá gấp gáp đâu? Ta nhưng chưa biết tên vị tiểu thư này đây, liệu như vậy hành động trái với tình cảm nhưng sẽ hối hận suốt đời."

Đoạn Thanh nhẹ nhàng từ tốn nói, bản thân cũng không phải cái gì quân tử chi ngôn hay bản tâm thánh thiện, chỉ là bản thân chưa hiểu chuyện gì tránh đi rắc rồi liền hơn, thế giới này vẫn còn chưa có tìm hiểm đầu đuôi đây.

"Ta tên Lăng Thiên Tuyết, còn về phần hạnh phúc hay không, ngươi không cần lo lắng, ta chỉ đang thực hiện lời hứa với bản thân mà thôi, chẳng phải nam nhân các ngươi đều như vậy sao?"

"..."

"Xin lỗi, có vẻ như Thiên Tuyết tiểu thư thất vọng rồi, ta tên Đoạn Thanh nếu sau có gì yêu cầu ta quyết không chối từ, hiện tại ta còn có việc xin đi trước rồi."

"Đứng lại !!"

Đoạn Thanh tựa như không nghe thấy một dạng vẫn từng bước một đi xa, ngay tai sắp gần như khuất bóng, bỗng nhiên chính là khủng bố tốc độ quay trở lại rồi.

"Dừng tay!!"

Nhíu mày âm trầm đến cực điểm, Đoạn Thanh chỉ lực mạnh mẽ mà bắn ra, hướng đó Lăng Thiên Tuyết trên tay một thanh trủy thủ chính là hướng cổ của mình hung hăng mà đâm xuống.

Cũng tại còn may Đoạn Thanh trở lại kịp thời thêm nữa chỉ lực tốc độ cũng không thấp. Trủy thủ vừa vặn chạm cách một điểm thịt nhỏ chính là bị mạnh mẽ chỉ lực cho bắn văng đi.

"Vì cái gì..."

Đoạn Thanh nhíu mày hỏi lấy, bản thân không muốn nợ bất kì ai, nhưng trước mặt này vì bản thân không chấp nhận cưới liền muốn tự sát, đó là vì cái gì.

"Không vì sao cả, chúng ta cổ tộc có loại này truyền ngôn, mười hai tuổi thiếu nữ đi ra ngoài bắt buộc phải che lại khuôn mặt cho tới lúc thất thân, nếu không may để lộ ra, một là cưới hai là giết, nếu không người chết chính là chúng ta."

"..."

"Được rồi, ngồi xuống từ từ nói..."

Lắc nhẹ đầu cái này cẩu huyết logic, hẳn chỉ có dị giới mới sảy ra đi.

Lăng Thiên Tuyết cũng không có cảm xúc ba động gật đầu ngồi xuống.

"Chuyện ngày hôm nay ta không nói, ngươi không nói, chúng ta chỉ là người qua đường không ai biết, ngươi còn lo lắng cái gì ?"

Đoạn Thanh không nhịn được khó hiểu hỏi một câu.

"Ngươi là đang cảm thấy thân thể ta không đáng nhìn, là vì khinh rẻ ta sao, là vì ta dễ dãi kết hôn với người khác hay vì chuyện gì?"

"Thiên Tuyết tiểu thư hiểu lầm, xinh đẹp như Thiên Tuyết tiểu thư cả đời ta mới gặp lần đầu tiên."

"Vậy vì cái gì, khục!!"

Nói xong câu nói, Lăng Thiên Tuyết chính là ho ra một ngụm máu, khuôn mặt trắng bệnh.

"Ue, Thiên Tuyết tiểu thư, không sao chứ, xin lỗi, để cô giận như vậy."

Đoạn Thanh vẫn còn tưởng bản thân làm đối phương tức giận đến thổ huyết, khuôn mặt áy náy đến cực độ.

"Giận, cái đầu ngươi...Đoạn Thanh, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có chịu cưới ta hay không...nếu ngươi dám nói không, ta chết không tha ngươi."

"Ta..."

"Khục khục!!"

Lăng Thiên Tuyết khuôn mặt càng ngày càng trắng, ho thêm hai ngụm máu nữa, từ cổ cô bắt đầu mọc lên vài thần bí đường vân đen kịt vô cùng quỷ dị.

"Được rồi...ta cưới."

Đoạn Thanh cũng đành thỏa hiệp rồi, nhìn Lăng Thiên Tuyết tựa như còn cất giấu cái gì bí mật, hơn hết Đoạn Thanh cũng không đành lòng nhìn đối phương như vậy giày vò thống khổ...đây là bản thân tạo nghiệt a.

Ngay Đoạn Thanh vừa nói xong, từng phù văn cơ thể bắt đầu lụi xuống, trả lại da thịt trắng trẻo cho Lăng Thiên Tuyết.

Đối đoạn này Đoạn Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, lẽ nào là do bản thân có liên quan gì hay sao.

Đang tại định nói thêm gì đó, Lăng Thiên Tuyết chính là híp lại mắt ngã gục xuống. Phản ứng nhanh, Đoạn Thanh nhanh tay đỡ lấy ôm vào ngực.

Kiểm tra thân thể cũng vô cùng bình thường, không giống như bị nội thương. Tuy nhiên nhìn qua nét mắt đang nhăn nhó, Đoạn Thanh có thể nhìn ra hiện tại Lăng Thiên Tuyết vô cùng thống khổ, chí ít hiện tại mồ hôi cơ thể tràn ra đã ướt nhẹp lưng.

Tạm thời tìm một chỗ thoáng mát đặt cô xuống, Kenji dùng thô sơ nhất cách chăm sóc, cũng chỉ là khăn lạnh phủ lên, đồng thời lấy bản thân áo đắp cho.

Quá được nửa ngày, Lăng Thiên Tuyết mí mắt giật giật mở nhẹ mắt ra.

Ngay tại lập tức, cô choàng dậy nhìn ngó xung quanh bộ dáng vô cùng gấp gáp.

"Không cần sốt sắng, tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta không chạy...ta hứa là sẽ làm, ta cưới ngươi."

Nhìn thấy Đoạn Thanh, Lăng Thiên Tuyết thở phào một cái an tâm nhắm lại mắt một lần nữa chìm vào mộng.

Khẽ lắc đầu, Đoạn Thanh không biết phải nói sao cho phải, xem ra cuối cùng có khi phải gắn bó với người này thật cũng không chừng.

Khẽ mỉm cười nhìn đang ngủ say Lăng Thiên Tuyết, một cảm giác kì lạ chính là nhen nhóm trong cơ thể Đoạn Thanh nhẹ ấm lên.

Bạn đang đọc Vô Hạn Thôn Phệ sáng tác bởi DuongLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DuongLuan
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.