Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn Jesro (1)

Tiểu thuyết gốc · 2304 chữ

Theo lời Sở Nguyệt, bốn đồng đội nhanh chóng chọn vũ khí.

Aki khá là nhát nên cô ấy chọn cho mình một vũ khí tầm xa là cung để đứng phòng tuyến sau yểm trợ đội.

Pluto tính cách nóng nảy, háu chiến nên chắc chắn chọn một món vũ khí tầm gần để thành người xung phong lên đầu. Hắn đã chọn một cặp bao tay, bên ngoài có gắn đinh nhọn để tăng sát thương cho bản thân. Pluto có vẻ như rất thích món vũ khí này, hắn cứ đứng nâng niu nó mãi.

Hạo Cường thì chọn một cây kiếm ngắn khoảng bằng cánh tay, nhìn trông có vẻ không hợp với hắn cho lắm vì lực tay hắn trông mạnh nhưng có vẻ khá cứng, không hợp với phong cách chơi kiếm, gậy bóng chày có khi lại hợp hơn nhiều.

Pal thì giống Sở Nguyệt, hắn ta cũng lấy súng lục. Súng lục vừa xuất hiện trên tay, Pal liên thuần thục lắp đạn vô, chưa đầy năm giây sau đã lắp xong. Điều này làm cho Sở Nguyệt khá bất ngờ. Nhìn tốc độ lắp đạn, cô chắc chắn rằng hắn là người chuyên sử dụng súng. Ở thời đại này, số lượng các nước cho phép người dân dùng súng vô cùng ít, người có thể thành thạo về súng như vậy chỉ có hai trường hợp, một là cảnh sát, hai là. . .xã hội đen! Cô mong hắn ta thuộc trường hợp một, nếu là trường hợp hai thì cả đội này có nguy cơ gặp nguy hiểm vô cùng cao!

“Có lẽ mình nên chú ý tới hắn một chút. . .”

Sở Nguyệt nhìn Pal, thấy hắn có vẻ không có biểu hiện gì khác lạ mới quay đi. Bây giờ, việc quan trọng nhất là phải nhanh chóng xử lí đám goblin này.

“Chúng tới rồi, mau chuẩn bị.”

Quả nhiên, sau khi Sở Nguyệt nói xong, một đàn zombie liền xông ra từ khu rừng. Chúng thoạt nhìn trông khá yếu ớt, tay cầm những cây gỗ, giáo nhọn được làm bằng gỗ, đang nhe răng gầm gừ với đám người chơi.

Pluto thấy đám goblin liền xông lên đấm một phát vào bụng con gần nhất khiến nó bay về phía sau một khúc, rồi kéo con thứ hai về phía mình, nấm đấm không chút lưu tình thẳng tới đầu nó, nện thẳng xuống mặt đất, máu thịt con goblin lẫn lộn. Pluto là kẻ háu thắng nên khi cảm nhận được sức mạnh bản thân dễ dàng giết bọn goblin, hắn ta thích thú cười ha hả, nụ cười vô cùng điên cuồng ngập tràn ý chí chiến đấu.

“Bọn sâu bọ này yếu lắm, mọi người không cần lo lắng. Suy cho cùng đây cũng chỉ là trò chơi thôi, thay vì sợ hãi thì hãy cảm nhận thú vui của nó đem lại đi.”

Pluto vừa dứt lời thì tiếp tục xông vào bọn goblin. Những người chơi khác cũng thấy bọn goblin có vẻ dễ đối phó, vì vậy họ liền nhanh chóng bỏ qua nỗi sợ hãi ban đầu, cầm vũ khí lên chiến đấu.

Chỉ là một trò chơi thực tế ảo thôi, không phải sợ! Sở Nguyệt chắc chắn rằng đa phần người mới đều nghĩ như vậy, bởi họ chưa thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của nó. Nếu ai hỏi Sở Nguyệt rằng cô cảm thấy nơi đây như thế nào, Sở Nguyệt tin chắc rằng cô sẽ nói: Nơi đây là địa ngục, một địa ngục dưới lớp da thiên thần!

Khẽ thở dài thông cảm cho suy nghĩ nực cười của họ, cô cầm súng bắn vào đầu một con goblin đang có ý định tấn công mình, đôi mắt liếc qua đám đồng đội. Hạo Cường vốn đứng ở tuyến sau đã nhanh chóng cầm kiếm xông lên trợ giúp cho Pluto. Hắn đâm một nhát kiếm vào tên goblin đang có ý đồ tấn công lén Pluto. Mắt thấy con goblin đó còn chưa chết, hắn liền đâm tiếp một nhát vào đầu nó. Dần dần, nhịp độ phối hợp giữa Pluto và Hạo Cường đồng đều hơn. Cách đó một đoạn không xa, Aki đang đứng ở trung tâm phòng tuyến sau, giương cung ngắm vào con goblin ở xa xa. Khoảng gần nửa phút đồng hồ sau, cô mới thả dây cung ra. Cây cung ‘vút’ một tiếng liền bay thẳng tới con goblin đó và xuyên qua chân nó khiến nó ‘krec’ lên một tiếng liền khụy xuống, ánh mắt căm hận nhìn Aki. Nhân cơ hội đó, Pal không nhanh không chậm cho nó một viên đạn vào người. Thấy vậy, Aki liền đưa một dấu like với Pal nhưng Pal chỉ cười nhẹ rồi lờ đi.

Sở Nguyệt thấy hai người này phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, à không, không phải phối hợp mà giống quan hệ cộng sinh hơn. Aki tuy ngắm khá chuẩn dù bọn goblin di chuyển, tay cầm cung cũng rất nhẹ nhàng và uyển chuyển, tư thế vô cùng vững chắc, dường như cô nàng đã từng học bắn cung rồi nhưng học không lâu vì đối với mỗi lượt bắn, Aki ngắm khá lâu. Mỗi phát bắn của cô có khi trượt, có khi trúng nhưng chỉ trúng vào những điểm không quan trọng, có khi chỉ sượt qua người. Phát nào Aki bắn, chỉ cần trúng vào bọn goblin là Pal sẽ mượn cơ hội đó bồi thêm một phát tiễn con goblin đó đi, lâu lâu lại tự mình giải quyết một con. Sở Nguyệt cảm thấy việc làm này của Pal nhằm che giấu thực lực bản thân khiến mọi người nghĩ rằng: Pal với Aki đều mạnh như nhau, cùng lắm Pal nhỉnh hơn so với Aki một chút thôi, mà hai con gà tuyệt đối sẽ không gây hại cho họ.

Sở Nguyệt lạnh lẽo liếc hắn một cái liền thu ánh mắt, tiếp tục xử lí thêm vài con goblin. Cô không định giết quá nhiều goblin lúc này vì đây là đợt goblin đầu tiên, Hệ thống sẽ tự động làm cho sức mạnh bọn goblin này yếu đi rất nhiều, sát khí cũng không còn nồng đậm nữa. Mục đích Hệ thống làm vậy là để cho đám người chơi mới làm quen với hoàn cảnh phó bản, việc sử dụng vũ khí và trấn định tâm lý. Quan trọng nhất, nó muốn hướng suy nghĩ của người chơi về quan điểm là đây chẳng qua chỉ là một trò chơi chứ không phải là một thứ gì đó nguy hiểm cả, nhờ thế mà dễ dàng loại bỏ lượng lớn người chơi ngu ngốc không nhận ra sự uy hiếp đối với họ, sẽ bị giết lúc nào không hay biết. Mà số lượng người chơi càng ít, tỉ lệ sống sót đến hết một trăm phó bản cực kì mỏng manh, như một sợi chỉ kéo cái là đứt. Khi nó đứt, loài người cứ như thế mà biến mất không một vết tích.

[Đợt goblin thứ nhất kết thúc. Xin hãy vào thôn và bắt đầu cốt truyện chính.]

Tiếng Hệ thống lại lần nữa vang lên. Đám người chơi kia thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong đó vẫn còn lưu lại hương vị hào hứng đối với ‘trò chơi chân thật đậm chất fantasy’ này.

“Thế này mới sảng khoái chứ! Tôi mong có thể ở đây cả đời, thế giới này quá tuyệt vời!”

Pluto vui sướng nói lớn, tay nắm chặt thành quyền, mắt sáng quắt như đèn pha. Cảm giác chiến đấu nghiền áp đối thủ này đối với hắn không gì có thể hơn được. Đây chắc chắn là thế giới tạo riêng cho hắn. Pluto nghĩ vậy.

“Nếu đây thật sự là thế giới fantasy thì chắc chắn phải có mấy con thú như kì lân, rồng, phượng hoàng, . . . Tôi thật sự muốn nhìn thấy chúng!”

Aki cười nói, khuôn mặt không giấu nổi biểu cảm vui vẻ. Là con gái, ai cũng thích những thứ xinh đẹp và huyền ảo. Bình thường, cô chỉ dám nhìn ảnh vẽ hoặc tưởng tượng trong đầu bởi vì cô biết thế giới hiện đại, công nghệ phát triển, những thứ như vậy chắc chắn sẽ không tồn tại. Giờ đây, khi tới thế giới này, cô lại có niềm ao ước mãnh liệt rằng bản thân sẽ gặp được chúng, thuần hóa chúng thành thú cưng của mình! Càng nghĩ, nụ cười của Aki càng trở nên rực rỡ hơn.

“Tôi cũng cảm thấy. . .thế giới này rất tuyệt, tuyệt hơn thế giới thực nhàm chán kia.”

Hạo Cường cũng lên tiếng. Ở thế giới thực, hắn là một tên thất nghiệp. Bình thường, hắn sẽ xin làm các công việc vặt như khuân vác đồ, giao hàng, đánh thuê,. . . Để kiếm thêm chi phí trang trải qua ngày. Hắn cảm thấy cuộc đời mình thật thất bại, thật nhàm chán. Nhưng khi đến thế giới này, hắn liền hiểu rõ là bản thân vốn sinh nhầm nơi rồi. Đây mới là chỗ dành cho hắn, chỗ mà hắn không cần lo việc đi làm rồi nghe người khác chửi bới, khinh thường vì không có học vấn nữa.

Mỗi người đều chìm vào suy nghĩ khác nhau của riêng mình nhưng họ đều đồng ý một điều, thế giới này dành riêng cho họ, họ nên sinh ra ở đây!

Trừ Pal với Sở Nguyệt, cả hai vẫn im lặng đứng một bên quan sát biểu cảm như hoa mùa xuân của ba người kia. Sở Nguyệt ngoài mặt thì thờ ơ, bình tĩnh như mặt hồ nhưng trong lòng thầm lắc đầu ngao ngán, vô cùng thất vọng nhưng không làm được gì. Con người như vậy thường có suy nghĩ bảo thủ, huống chi cô cùng từng gieo chút thù oán không tên với họ nên giờ dù cô có khuyên cũng chẳng có ích lợi gì, có khi còn bị cắn ngược một phát, đành phải để bọn họ tự sinh tự diệt thôi.

“Này mọi người, nhiệm vụ nói chúng ta cần vào thôn. Em nghĩ nếu muốn hoàn thành phó bản này thì ta cần làm theo nó.”

Aki nhắc nhở một tiếng, mọi người xung quanh đều đồng ý với ý kiến của Aki, họ liền đi với nhau vào thôn. Vừa tới cổng thôn, một ông lão tóc bạc chống gậy khó khăn đi tới, theo sau là một đám thôn dân, số lượng tầm năm mươi người, đa phần là đàn ông và người già, còn phụ nữ với trẻ em. . . Không hiểu sao Sở Nguyệt lại thấy nó ít đến đáng sợ, mười người thì chỉ có một người phụ nữ, một trẻ em mà thôi. Cô ngẫm nghĩ, nhưng nhanh chóng rời ánh mắt đi, lại nhìn ông lão kia. Ông lão này cũng tầm trên chín mươi tuổi, tóc bạc và chòm râu dài cứ thế che gần hết khuôn mặt ông ấy, da thì chỉ có chút thịt, nhăn nhúm trong chẳng khác nào bị bỏ đói đã lâu lắm rồi.

“Các ngài hẳn là các Hộ thần được thần Sirius phái xuống để giúp đỡ thôn chúng tôi, tạ ơn người. Tôi đã thấy cách các ngài trừng phạt đám goblin phách lối kia, thật vô cùng uy mãnh, lại vô cùng nhân từ. Tạ ơn người vì đã phái các Hộ thần của mình bảo hộ chúng tôi, tạ ơn người.”

Vừa nói, ông lão vừa đan hai tay lại với nhau, cúi đầu đến thấp nhất có thể. Những thôn dân phía sau đều làm như ông lão, khung cảnh trông thì nghiêm chỉnh nhưng lại thập phần quỷ dị.

Nhìn thấy khung cảnh mấy thôn dân cầu nguyện thần này, sắc mặt đám người chơi đều khó coi vô cùng, một phần vì tín ngưỡng của các thôn dân ở đây, một phần là vì cảm thấy bất công. Vì sao họ chiến đấu với bọn goblin cứu thôn dân, thôn dân một lời đều tạ ơn thần Sirius, hai lời cũng tạ ơn thần Sirius, tất cả đều là nhờ thần Sirius chứ không phải họ!

“Các ngài chắc chắn cũng đã mệt và đói rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho các ngài, xin hãy đi theo chúng tôi.”

Sở Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua đánh giá ông lão rồi lại chìm vào suy tư. Lời của ông lão lần trước cô cũng đã nghe qua một lần, bây giờ vẫn không đổi, có lẽ là lời thoại mặc định. Còn điều làm Sở Nguyệt cảm thấy bất an là cái thôn này, nó tựa như đang có bí mật gì đó vô cùng đáng sợ mà lại không muốn cho ai biết. Sở Nguyệt đã trải qua một trăm phó bản, chiến đấu liên tục đã khiến các giác quan của cô nhạy cảm hơn rất nhiều, thâm chí là khai mở giác quan thứ sáu. Dù bây giờ đã quay lại quá khứ nhưng giác quan của cô vẫn rất tốt. Từ khi bước vào thôn, Sở Nguyệt luôn cảm thấy nhiều luồn tử khí bay xung quanh đây, tạo thành một vòng lặp không có quy tắc. Lúc trước, cô còn là người mới nên khi vừa tới chỗ này liền hướng theo nhiệm vụ chính mà làm, không có tâm trạng quan sát xung quanh nên không nhận thấy sự khác thường này.

“Có lẽ mình nên tìm hiểu một chút.”

Sở Nguyệt tự nhủ trong lòng, nhanh chóng theo chân đồng đội đi theo ông lão.

Bạn đang đọc Vô Hạn Phó Bản sáng tác bởi katsukakiri

Truyện Vô Hạn Phó Bản tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi katsukakiri
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.