Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi Người Đều Có Tương Lai(2)

Phiên bản Dịch · 1603 chữ

Trên lôi đài, khí thế của Lâm Khuyết vẫn như cũ, hai chân vẫn như bình thường, mặt không cảm xúc nhìn về phía Trần Trường Hoa.

Khi Thi lão đầu ung dung tiến võ đài đứng cạnh hai người, Trần Trường Hoa chắp tay nói:

- Mời Lâm sư đệ chỉ giáo.

Bởi vì trình độ Trần Trường Hoa thấp hơn đối phương một bậc nên hắn ra tay trước, cúi thấp người xuống hắn lao về phía Lâm Khuyết với bộ pháp lắc léo nghiêng trái đảo phải liên tục.

- Tên khỉ đột này có bộ pháp không tệ a.

Thái Tông Minh đứng bên cạnh Lâu Thành khen một câu, không ai có thể đoán được vóc dáng và tính cách của Trần Trường Hoa mà có thể dùng bộ pháp linh hoạt như vậy, phối hợp hoàn mỹ với cơ thể, khó trách hắn lại có tự tin khiêu chiến Lâm Khuyết.

Lâm Khuyết nghiêng về bên trái né đòn, tránh đi thế công của Trần Trường Hoa, không ngờ khi hắn vừa nghiêng người, Trần Trường Hoa bỗng nhiên biến đổi bộ pháp, chân phải đạp mạnh, dùng cả vai và cánh tay ủi thẳng vào vị trí mà Lâm Khuyết vừa né qua, hừng hực khí thế như là một con bò tót đang nổi điên.

Xung quanh vang lên tiếng hô, như đang lo lắng thay Lâm Khuyết, nếu hắn bị trúng đòn thì sẽ bị thương không nhẹ a. Lâu Thành nghi ngờ, nếu là hắn đỡ đòn này cũng sẽ gãy vài ba thanh xương sườn hay bị hất văng khỏi võ đài.

- Lâm Khuyết là chuyên nghiệp cửu phẩm đó!

- Vậy mà bị khí thế của Trần Trường Hoa áp đảo, có vẻ hắn yếu hơn hội trưởng một chút a!

Đúng lúc này, hông của Lâm Khuyết chuyển động, lưng hắn uốn lượn như một con rắn, chân trái lúc này chưa chạm đất trọng tâm lập tức trở về chân phải, lấy chân phải làm tâm hắn xoay người lại chuyển vị trí về sau lưng Trần Trường Hoa, nâng tay trái lên thúc cùi chỏ về lưng Trần hội trưởng.

Thì ra động tác né về bên trái của hắn chỉ là hư chiêu, là cạm bẩy!

Trần Trường Hoa ra chiêu không trúng, ngay phía sau lại có âm thanh xé gió truyền đến, đành nhanh gọn dựa vào thế công bổ nhào về trước, lăn hai vòng, tránh chiêu hậu kích của Lâm Khuyết.

Hắn lăn hai vòng sau đó duỗi lưng bật dậy, Lâm Khuyết không chần chừ lập tức áp sát hắn, sau đó vung chân phải giống như roi da đá về phía Trần Trường Hoa, một âm thanh vang dội.

Chát!!!

Hai tay Trần Trường Hoa chắn ngay trước ngực, chặn lại cú đá của Lâm Khuyết, cả người hắn bị đẩy lùi nửa mét, hổ khẩu(1) ở hai tay vì đỡ một cước này mà chảy ra máu tươi.

(1: vị trí ở giữa ngón cái và ngòn trỏ)

Lâm Khuyết được thế tiến tới, một cước lại thêm một cước, âm thanh vang vọng liên tục ép Trần Trường Hoa phải đỡ đòn không nghỉ.

Chát chát chát!

Trần Trường Hoa bị ép đến mép của lôi đài, hai tay đã be bét máu thịt.

Cuối cùng hắn bị ngã khỏi võ đài, hai mắt mờ mịt như không thể tin được mình thất bại dễ như vậy, ngay cả những đòn vật sở trường cũng chưa dùng được.

Toàn bộ võ quán yên tĩnh mấy giây sau đó trần ngập tiếng reo hò, đúng là cường giả chuyên nghiệp mà!

Lâu Thành quay đầu nhìn lại, thấy Nghiêm Triết Kha cũng đang vỗ tay, nét mặt kèm theo vẻ phấn khởi hâm mộ.

- Lợi hại đó, Thái Tông Minh ta phục rồi, thực lực của chuyên nghiệp cửu phẩm quá mạnh.

Tiểu Minh tự lẩm bẩm.

Lâu Thành thu lại ánh mắt, trong lòng có chút hỗn loạn, hồi tưởng lại trận đấu quyết đấu.

“Nguyên nhân chủ yếu làm nên chiến thắng của Lâm Khuyết không phải là dùng "Âm Dương trang" để bẩy đối thủ hay sao? Mà quan trọng là các kỹ thuật của "Âm Dương trang" mình đã cảm thụ được hết , sự cân bằng cơ thể, độ tập trung, hay là khả năng điều khiển từng sợi cơ bắp, hẳn là đã đạt đến cảnh giới đan khí.”

“Lâm Khuyết hẳn là đã đạt được trình độ này, khống chế thân thể đến mức đáng sợ, mà sao mọi người không nhìn ra? Hắn đã tiếp cận tới đan khí, cầm chắc trình độ chuyên nghiệp bát phẩm...”

Lâm Khuyết gật đầu với Thi lão đầu, đi xuống võ đài, hắn không thèm nhìn đến Trần Trường Hoa, trực tiếp đi thẳng về phòng thay đồ, đến lúc này bạn của Trần Trường Hoa, Ngô Đông mới chợt nhớ ta, chạy vào bên lôi đài đỡ Trần Trường Hoa lên.

... ...

Vào giờ cơm trưa, sức ăn của Lâu Thành tăng lên, lượng cơm tăng gấp đôi so với bình thường, Thái Tông Minh và Khâu Chí Cao cũng không kém. Tập luyện nhiều cần nhiều năng lượng, nên bổ sung vào cũng cần nhiều hơn, mà bọn hắn phải đợi đến hơn một giờ sau mới ăn cơm, vì khi vừa tập luyện xong bọn hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, đến cả nước cũng không uống nổi.

Lâu Thành ăn xong, trong lúc chờ hai tên kia hắn tranh thủ vào QQ, tán ngẫu với Nghiêm Triết Kha.

- Lâm Khuyết quả thật lợi hại a!

Hắn chủ động khơi lên đề tài.

- Đúng vậy! Ta đoán hắn sẽ thắng, nhưng không nghĩ là hắn lại thắng nhẹ nhàng như vậy.

Nghiêm Triết Kha gởi kèm cái icon gật đầu đồng ý.

Lâu Thành cảm thấy không thoải mái lắm nói tiếp:

- Không biết khi nào ta mới có thể có mạnh như vậy...

Nghiêm Triết Kha gởi cái biểu cảm cười nhe răng:

- Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?

- Nói thật thì sao? còn nói dối thì sao?

Lâu Thành hiếu kì hỏi.

Nghiêm Triết Kha gởi một biểu tượng hoạt bát dễ thương:

- Lời nói dối chính là, nếu như ngươi kiên trì mỗi ngày tham gia đặc huấn mặc kệ gió mưa, được sự hướng dẫn tận tình của Thi lão sư, đến khi tốt nghiệp, ngươi chắc chắn thông qua cuộc thi định phẩm đạt được trình độ chuyên nghiệp, sẽ mạnh như Lâm Khuyết hiện tại.

- Ồ, không ngờ ngươi lại đánh giá ta cao như vậy.

Lâu Thành gởi lên biểu tượng ngượng ngùng.

- Còn nói thật thì sao?

Nghiêm Triết Kha gởi cái icon cười che miệng:

- Nói thật ư? Ngươi sẽ không có khả năng kiên trì đến năm tư, về sau chương trình học càng nhiều, lại thêm áp lực chuẩn bị thực hành tìm việc, ngươi làm sao có nhiều thời gian để tham gia đặc huấn? Mà cho dù đến năm tư ngươi đạt được bằng chuyên nghiệp cửu phẩm cũng khó có thể tiến vào giới võ đạo, vì còn phải đạt được trình độ đan khí a, nhưng ngươi đừng lo mỗi người đều có tương lai riêng của mình, không nhất thiết là võ đạo.

“Mỗi người đều có tương lai riêng của mình, không nhất thiết là võ đạo...” Lâu Thành vô thức nhìn màn hình điện thoại, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói này.

“Nếu như mình không có viên nội đan, có lẽ câu nói này là tốt nhất cho mình...”

Lâu Thành có mục tiêu có khát vọng, không chỉ tràn đầy chờ mong buổi đặc huấn tiếp theo, trên lớp hắn cũng cố gắng cật lực, như là không muốn lãng phí thời gian, cố gắng làm tốt cả việc học lẫn võ đạo, để cho Thái Tông Minh bên được một buổi nói móc thỏa thích, “nào là quả nhiên quan tử hảo cầu, nào là vì theo đuổi tình yêu cũng phản bội cách mạng a, chỉ còn lại mình hắn là giữ vững mục tiêu ban đầu a!”

Đợi đến buổi tối, lớp “đại cương về máy tính” kết thúc, Lâu Thành trở lại phòng ngủ, đăng nhập vào trang web trường, phát hiện thời khóa biểu của mình quả nhiên đã bị điều chỉnh, buổi sáng toàn bộ trống không, buổi chiều và ban đêm thì lịch học dày đặc, chỉ có thứ năm tương đối rảnh rỗi, ban đêm có thể nghỉ ngơi.

- Coi như quay lại lớp mười hai một lần nữa vậy!

Hắn âm thầm cổ vũ bản thân, bởi vì sau buổi tập luyện hắn đã tắm qua một lần, nên tối nay hắn chỉ tùy ý rửa mặt, ngâm chân, đánh răng, lại từ chối lời mời làm một trận “leo rank” với bọn Thái Tông Minh, Thang Văn, lên giường ngủ sớm chuẩn bị cho buổi sáng sớm ngày mai.

Cái gọi là sáng sớm của Lâu Thành không phải là buổi đặc huấn lúc tám giờ, mà là bảy giờ do tự hắn quy định, như là thời khóa biểu lớp mười hai, bởi vì hôm nay luyện Âm Dương trang không đủ, còn chưa có thấm mệt mà Thi lão sư đã bảo dừng, ngày mai có lẽ cũng vậy, dù sao dựa theo lời giảng của Thi lão sư, phần lớn nếu mới tập thì không thể tập lâu, cho nên hắn quyết định luyện trước bốn mươi phút.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.