Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 109: Tin tức của Lương Gia Huy sư huynh (3).

Tiểu thuyết gốc · 1939 chữ

- Lão Phàm, thật sự là che dấu được.

-Ngươi cứ an tâm, nếu chỉ trong khoảnh khắc che dấu ngươi thì ta vẫn còn làm được. Tên kia vẫn còn ở tại gần phòng ngươi chưa hề phát hiện ra điều gì nha.

-Cảm tạ lão. Haha.

Mặt trời còn chưa ló dạng, màn đêm bí ẩn chỉ vừa mới tan đi phần nào thì Thiên Vũ đã trốn khỏi phòng và hướng tới nơi ở của La Duy, chính là vị bằng hữu của Gia Huy sư huynh. Đi bộ bình thường thì mất khoảng nửa tiếng, nhưng với tốc độ hiện tại thì chỉ năm phút đồng hồ là đã tới căn phòng của La Duy. Vẫn cửa gỗ đàn mộc, vẫn màu sơn nâu sậm, vẫn cửa sổ chữ thập và mái vòm như bao căn phòng khác. Nhưng Thiên Vũ lại cảm nhận được điều gì đó vừa quen thuộc vừa khác thường tại nơi đây.

-Tiểu tử, có trận pháp thổ hệ, không gây hại gì nhưng sẽ báo động nha.

-Thì ra là Thổ Linh pháp trận của Gia Huy sư huynh, bảo sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Lão để ý giúp ta xem có ai rình mò quanh đây không.

-Yên tâm, có ta ở đây ngươi tuyệt đối an toàn.

Thiên Vũ liền bước vào khu vực pháp trận, đây là một pháp trận đặc thù mà chỉ người chuyên tu Thổ hệ nguyên tố mới có thể tạo ra. “Chẳng nhẽ La Duy này cũng là một kẻ Luyện Thần chuyên tu hệ Thổ như Gia Huy sư huynh?”. Tin tưởng La Duy bên trong cũng đã phát hiện ra hắn từ bước chân đầu tiên kia rồi nên Thiên Vũ liền đứng lại chờ đợi chủ nhân ra mở cửa chứ không hề gõ cửa như thường lệ.

Đứng đó hồi lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Thiên Vũ liền sinh nghi mà đạp cửa tiến vào. Và đúng như hắn nghĩ, chủ nhân nơi đây đang vắng mặt. Nhưng nhìn kĩ lại thì lại phát hiện ra rất nhiều điểm kì lạ tại căn phòng này, ấm trà nguội lạnh còn nguyên bã, chén trà trên bàn cũng chỉ còn lại một nửa. chiếc ghế tựa kia cũng bị mạnh mẽ xê dịch đi tạo nên một vài vệt xước mờ trên nền đất.

Chủ nhân căn phòng này dường như có chuyện gì đó rời đi vô cùng vội vã vậy, đến bã trà cũng không đổ đi tạo một mùi ngai ngái khó chịu trong căn phòng này.

-Lão Phàm, nhìn màu sắc của bã trà thì cũng chỉ là từ chiều ngày hôm qua mà thôi. Có khả năng là sau khi nói chuyện với Huyên Huyên hắn liền trở về và lại rời đi vậy.

-Hừ, tiểu tử, vết tích trên chiếc ghế kia đã quá rõ ràng, cái gì mà vội vã rời đi chứ, hắn bị một chưởng của người đối diện đánh ngất, chiếc ghế không chịu nổi lực đẩy nên đã ngửa về phía sau và tạo nên vết tích kia. Nhìn góc độ chưởng lực thì là phía đối diện, chứng tỏ đối phương được La Duy mời uống trà.

-Tiền bối anh minh. Haha.

-Ngươi còn giả bộ, ngươi đã phát hiện ra ấm trà bất thường ta không tin ngươi ngu ngốc tới mức không nhìn ra sự việc.

-Lão Phàm, theo lão ai có thể ngang nhiên bắt người trong nội bộ học viện vậy chứ?

-Thì học viện chứ còn ai, ngươi bỏ ngay cái kiểu mớm lời này đi, ta bực rồi nha. Biết thì cứ nói đừng tỏ vẻ tinh vi trước mặt ta. Hừ.

-Lão bớt giận nha, do ta thói quen, thói quen mà thôi. Haha.

Đóng cửa gỗ, trả lại hiện trạng nguyên xi như ban đầu cho căn phòng rồi Thiên Vũ quay trở về phòng mình. Hiện tại thì mặt trời cũng đã lên tới lưng chừng núi, ước chừng khoảng năm giờ sáng mà thôi.

-Oáppppp… Thiên Vũ, huynh đi đâu mà sớm quá vậy.

Huyên Huyên tỉnh dậy ôm chăn tiến tới hỏi thăm phu quân của nàng, nhìn bộ đồ dạ hành được khéo léo che lấp bởi Phi Phong áo choàng của hắn hắn mặc nàng ta liền đánh hơi được ngay điều bất thường.

-Ta qua La Duy tìm hiểu tin tức của Gia Huy sư huynh. Nhưng hắn có khả năng là đã bị bắt đi.

-Bắt đi? Ai bắn mới được chứ, đây là địa bàn riêng của học viện, muội không tin có tổ chức nào lớn mạnh tới được như vậy. Trừ phi…

-Đúng, là học viện. Chuyện này không hề đơn giản nữa rồi.

-Huynh đi sao không gọi bọn muội. Hức, huynh làm cái gì cũng một mình, bí bí ẩn ẩn với bọn muội suốt thôi. Huynh không tin tưởng bọn muội nữa sao? dụi dụi

Đâu thể ngờ rằng mới sáng sớm dây nóng và dây lạnh của Huyên Huyên đã chập vào nhau như vậy, cô nàng này tuy không nội liễm bằng Tiêu Tiêu nhưng giác quan thứ sáu của nàng lại chuẩn hơn Tiêu Tiêu rất nhiều nha. Cũng đích xác là dạo gần đây Thiên Vũ đột nhiên bí ẩn lạ kì, cũng là vì bí mật về U Tuyền kiếm hắn vẫn chưa có cơ hội nói cho hai nàng nên Huyên Huyên mới có cảm nhận như vậy.

-Muội nói gì vậy, là ta chưa có cơ hội giải thích mà thôi. Nào, nhân tiện huynh cũng giải thích cho muội luôn.

Ôm nhẹ lấy bờ eo của tiểu yêu tinh, Thiên Vũ nhẹ nhàng nhấc bổng nàng trở về chiếc giường ấm cúng của họ. Thân ảnh nhỏ nhắn kia sau một đêm xuân sắc ấy vậy mà đã lại phục hồi lại hoàn toàn, hơn nữa dường như còn có phần quyến rũ hơn trước kia đôi ba phần.

-Thiên Vũ thối, huynh lại không đứng đắn rồi, huynh bảo là kể chuyện cho muội cơ mà.

-Từ từ, còn sớm mà, chúng ta khởi động chút đã rồi nói cũng không muộn…

-Huynh.... huynh xấu xí… ưmmmmmm aaaaaa

-…

Tới đây ta xin lược một vạn chữ nơi đây vì cảnh này không được thuần khiết à nha.


Sâu trong lòng núi của học viện, tại nơi đây hàn khí từ lòng núi tỏa ra lạnh lẽo tới rợn người, cũng là nơi bẩn thỉu ô uế nhất của học viện Hoàng Gia: Địa Lao Trọng Phạm. Tương truyền nếu ai đã bị nhốt vào đây thì lập tức sẽ mất nửa cái mạng, cho dù có được thả ra cũng sẽ không còn nguyên vẹn nữa. Có người thì điên loạn, có người thì mất trí, có người thì suy sụp tinh thần trầm trọng, và đa phần là tìm cách tự tử ngay sau đó. Sự kinh tởm của nhà lao này đã không có từ ngữ nào có thể miêu tả được nữa…

-Tên nhân tộc kia có khai thêm ra điều gì không?

-Hè hè… Thưa trưởng lão, hắn vẫn cứng đầu lì lợm, hoặc có thể thật sự là hắn không liên quan gì tới vụ trộm lần này.

-Rất có thể, ta chưa thấy ai chịu được sự tra khảo dày vò của Hạt Vĩ nhất tộc các ngươi. Nhưng ta tin hắn có quen biết với con quỷ kia… Và cả ba người bọn chúng nữa.

-Chúng ta có nên bắt nốt ba tên nhân tộc kia để tra khảo? Hè Hè Hè…

-Ngươi trở về đi, tiếp tục tra khảo tên Nhân Tộc đó, nhớ đừng để hắn chết, sau này còn có thể sử dụng làm mồi nhử.

-Vâng, thưa trưởng lão…

-…

Lại một ngày mới tiếp đến, hôm nay là ngày thứ hai học tại học viện Hoàng Gia này của Thiên Vũ. Nỉ non với Huyên Huyên một hồi Thiên Vũ mới có thể dứt nàng ra mà đi học, vì hôm nay có một tiết học rất quan trọng hắn không thể bỏ qua. Học về các thức tấn công địch nhân.

Nếu một vị lão sư bình thường dạy tiết này thì có khi Thiên Vũ đã ở nhà ôm lão bà mà ngủ rồi. Nhưng được một vị Đấu Thần cao thủ chỉ dạy kĩ thuật tấn công thì quả là vô cùng quý giá. Kĩ thuật của mỗi người là khác nhau, không thể sao chép hay bắt chước hoàn toàn. Nhưng từ đó có thể học hỏi và tiếp thu những kĩ năng hữu ích mà áp dụng với bản thân của mình. Và đặc biệt kĩ thuật của một cao thủ Đấu Thần cao thủ thì lại càng đáng để học hỏi tiếp thu.

-Ta đi trước, hai muội nhớ cẩn thận nha, bọn chúng chắc chắn có giám sát hai muội nên đừng rút dây động rừng. Ta đã có Lão Phàm che chở nên không cần quan tâm tới ta quá nhiều.

-Phu quân đi cẩn thận, đừng liều lĩnh quá nhé, sự việc chưa được làm rõ thì đừng manh động liều lĩnh, bước đầu cứ để Nana và Dực Tộc lo liệu giúp chúng ta.

-Muội chuẩn bị lên lớp đi, ta đi dây.

Tới phòng học kia thì đã thấy cô nàng Uyển nhi ngồi đó từ bao giờ, nhắc mới nhớ nàng ta hôm trước cũng là tới sớm nhất lớp đấy. Cả căn phòng rộng lớn hiện vẫn chỉ còn ba người, tên Hư Trúc chuyên vẽ kia cũng tới từ rất sớm, và như thường lệ hắn vẫn cặm cụi tập chung vào những trận bàn trước mặt…

-Uyển nhi, ngươi khỏe. Hư Trúc, ngươi khỏe…

-Nha, Thiên Vũ, ngươi đây rồi, hôm qua nhìn thân pháp của ngươi mà ta thấy rất mới lạ nha, ngươi có thể dạy ta thân pháp đó không?

-Không được, ngươi có bộ Thanh Tốc ảo diệu như vậy rồi còn muốn học thân pháp của ta làm gì.

-Ta thích, không được sao, với cả bóng ảnh của ngươi tạo ra huyền diệu hơn rất nhiều, ta tính sáng tạo một bộ thân pháp dành riêng cho bản thân nha.

-Xin lỗi ngươi, không được rồi… haha, dùng sao ta cũng chúc ngươi thành công.

-…

Hai người đang tán phét hăng say thì Trọng lão sư cũng đã tới. Nhìn cả lớp vắng teo mà gương mặt hắn vẫn không hề đổi sắc, đôi môi vẫn mỉm cười thân thiện không hề xuất hiện một tia khó chịu nào.

-Haha, lại chỉ bốn người chúng ta sao? Tốt rồi, Hư trúc, ngươi đã viết ra được chữ mà ngươi cần chưa?

Hư Trúc lúc này mới ngẩng đầu lên, rút một tờ giấy từ trong ngực ra rồi điều khiển linh khí nhẹ nhàng đưa tới tay Trọng lão sư. Xong việc hắn lại cúi đầu cặm cụi mà tạo phù, gương mặt tập trung bền bỉ không gì làm phân tâm hắn được. Tờ giấy kia ấy vậy mà nhẹ nhàng bay tới tay Trọng lão sư, trên đó có một chữ ngay ngắn ngay đầu của tờ: “Bạo”.

Một kẻ dùng phù lại ưa thích chữ Bạo trong chiến đấu, quả thực con người tên Hư Trúc này quả là vô cùng dị biệt. Không nói đến phong cách chiến đâu, chỉ riêng hắn viết chữ “bạo” này mà như đã phản bội lại toàn bộ gia tộc của mình vậy.

Bạn đang đọc Vô Danh Giới sáng tác bởi xiènây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiènây
Thời gian
Cập nhật TửTuyền
Lượt thích 6
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.