Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Thời điểm tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người đều ăn bữa ăn khuya do Đồng Hân Nhạc chuẩn bị. Như vậy, mỗi người đều tiết kiệm được ít nhất tám đồng tiền đâu. Việc này đối với một ít học sinh gia cảnh bần hàn mà nói, tám đồng tiền cũng thật chính là quá nhiều rồi. Cho nên, Đồng Hân Nhạc bị tất cả mọi người vây quanh.

“Tiểu Hân Nhạc, hôm nay vừa là kẹo que, lại còn bữa ăn khuya nữa, nhưng lại làm bạn phải tiêu pha không ít rồi.”

Tuy rằng đã biết gia cảnh Đồng Hân Nhạc rất tốt, chút tiền này đối với cô thật sự không coi là gì, chính là khách khí một chút vẫn là muốn nói như vậy.

“Các chị gái, đừng nói như vậy, là em mới đến, cho mọi người thêm phiền toái rồi. Những thứ đó đều là phải có.” Đồng Hân Nhạc ngọt ngào nói, từ nhỏ đến lớn, cô đều rất được người khác thương yêu.

Tô Tĩnh cùng Thiệu Chính Khiêm là ngoại lệ duy nhất trong nhân sinh của cô. Bất quá, Tô Tĩnh không thích cô, cô một chút cũng đều không thèm để ý. Chính là Thiệu Chính Khiêm cũng không thích cô, cô liền muốn thử một phen.

“Kia vậy thì thật sự cảm ơn, về sau có việc gì cần hỗ trợ thì cứ việc nói một tiếng nga.” Có người hứa hẹn nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Hân Nhạc, em trượng nghĩa như vậy, các anh chị đây cũng không thể lạc hậu, tóm lại, về sau có việc gì cần tới anh chị, thì cứ kêu một tiếng, tất cả mọi người đều sẽ tận lực hỗ trợ.” Mọi người phụ họa.

Cứ như vậy, Đồng Hân Nhạc hoa rất ít tiền, lại thắng tới rất nhiều tình bằng hữu. Đồng Hân Nhạc quay đầu, cười nhìn thoáng qua Thiệu Chính Khiêm đang uống sữa bò.

Trong năm học thứ ba của trường trung học, thời gian của mọi người hạn chế rất nhiều. Chạy tới nhà ăn một bữa ăn khuya, thật là tương đối lãng phí thời gian. Cho nên, có thể một bên uống sữa bò, một bên xem đề toán học, điều đó vẫn là rất có giá trị.

Tô Tĩnh ở một bên tức giận đến muốn chết, một túi đồ ăn, cô đây là ăn cũng không được, không ăn cũng không được. Ăn cùng không ăn, này trong lòng đều muốn nghẹn chết. Cô biết, trước mắt, sẽ là không có người bồi cô đi nhà ăn ăn bữa ăn khuya. Mỗi người trên tay đều có đồ ăn, lại còn vừa phong phú cùng có dinh dưỡng như vậy, so với đồ ăn trong nhà ăn thì dinh dưỡng toàn diện hơn nhiều.

Cô lại không muốn một mình đi nhà ăn. Nhưng tới thời điểm này rồi, bụng cô thật sự rất đói. Hơn nữa, thời điểm bữa tối bởi vì buồn bực, cô ăn không được nhiều. Giãy giụa nửa ngày, cô cuối cùng vẫn là mở túi ra, cầm lấy bánh mì bên trong ra ăn.

Đồng Hân Nhạc mím môi, không có lên tiếng châm chọc. Đồng Hân Nhạc cô chưa bao giờ sẽ làm cái việc bỏ đá xuống giếng này.

Rất nhanh, Trương Hạ liền lên lớp, ông dạy là toán học. Hôm nay ông lại đây nhìn xem, thuận tiện nói một chút về đề thi, ông muốn lại cùng cả lớp giảng lại một chút. Kết quả phát hiện học sinh lớp bọn họ, đều không có đi nhà ăn ăn khuya. Vào phòng học, mới phát hiện mỗi người đều đang ăn cái gì.

Ông là một chủ nhiệm lớp tương đối tiến bộ, cũng biết thời điểm thân thể của tất cả mọi người đều đang trong thời kỳ phát triển. Cho nên, giống như đồ ăn bánh mì vậy, hắn không cảm thấy là đồ ăn vặt. Hơn nữa cho phép mọi người khi đói bụng, sau khi học xong thời gian nghỉ ngơi liền có thể ăn, bổ sung thể lực cùng đường.

Ông không muốn nhìn đến, học sinh nào trước khi thi đại học, bởi vì dinh dưỡng không đủ mà té xỉu trên con đường ra chiến trường.

Trương Hạ đứng ở trên bục giảng, nhìn kỹ, mới phát hiện tất cả mọi người đều có một cái túi, đồ ăn bên trong đều là giống nhau, “Nha, hôm nay ai mời khách a?”

“Tiểu Hân nhạc.” Cả lớp đồng thanh nhất trí trả lời.

“Nha, thầy đây bụng cũng đói rồi, buổi tối hình như là ăn ít, có cho thầy một phần sao?” Trương Hạ buông giáo án, đặc biệt dò hỏi.

“Đương nhiên.” Đồng Hân Nhạc trực tiếp đem túi đồ trên bàn mình, để cho đồng học gần đó đưa tới trên bục giảng.

“Thật đúng là cho thầy nha?” Trương Hạ cười, để cho học sinh mang trở lại đi, “Các trò đều là bảo bối của thầy, đương nhiên là để cho các trò ăn. Cho cả lớp năm phút đồng hồ lấp đầy cái bụng, sau đó, buổi tối hôm nay thầy mượn cả lớp một tiết tự học, nói một chút về lớp học, ngày mai thầy muốn mở một cuộc họp lớp.”

Trương Hạ không có làm ra vẻ, từ trên bục giảng đi xuống.

Hắn trực tiếp đi đến bên Đồng Hân Nhạc, “Thế nào? Đồng Hân Nhạc, hôm nay đã quen hay chưa?”

“Thầy, em thích ứng lực tốt.” Đồng Hân Nhạc tự tin tràn đầy nói.

“Vậy là tốt rồi, thầy liền sợ em không quá thói quen với hình thức làm việc và nghỉ ngơi của trường công chúng ta. Thầy thích nhất là năng lực thích ứng rất mạnh của em, có cần cái gì thì cùng thầy nói. Mặt khác, đang ngồi ở đây đều là anh chị của em, thời điểm cần trợ giúp tìm bọn họ thì tốt rồi.” Trương Hạ nói.

Đồng Hân Nhạc gật gật đầu.

“Nghe nói, em hôm nay cùng cô giáo Mạnh đặt ra vấn đề?” Trương Hạ lại hỏi.

Trương Hạ vừa hỏi như vậy, mọi người đều che miệng cười ồ lên. Đồng Hân Nhạc có chút không rõ nguyên do.

“Hôm nay bận rộn một ngày, còn không có kịp tới cùng cô giáo Mạnh nói chuyện của em. Cho nên, để em không cẩn thận liền đem cô giáo Mạnh đắc tội rồi, còn cho em đề ra một cái yêu cầu cao như vậy.” Trương Hạ giải thích nói.

Đồng Hân Nhạc vẫn là vẻ mặt mộng bức, cô đối với cái yêu cầu của cô giáo Mạnh lão, tỏ vẻ một chút áp lực cũng đều không có. Dù sao thi được đến cũng tốt, thi không được cũng thế, cô ấy muốn như thế nào cùng cô tính sổ, cô đều tiếp thu thì tốt rồi.

Năm phút đồng hồ thực nhanh liền qua, Trương Hạ cũng không để lãng phí thời gian, vừa lên khóa, ông liền trở nên thực nghiêm túc. Giảng bài cũng thực nghiêm túc, phương thức giảng bài của ông thiên về hài hước, tất cả mọi người đều nghe thực cẩn thận.

Cũng chỉ có Đồng Hân Nhạc, vừa nghe vừa ngáp liên tục, mơ màng như sắp ngủ. Cô trước nay đều không có lên qua tiết tự học buổi tối, đây là lần đầu tiên.

Tô Tĩnh nhìn Đồng Hân Nhạc một bộ dáng chẳng hề để ý, cũng lười đi phản ứng cô. Thời điểm buổi chiều, sách giáo khoa của Đồng Hân Nhạc liền được đưa đến. Cho nên, bọn họ hiện tại cũng không cần dùng chung một quyển sách giáo khoa nữa.

Đồng Hân Nhạc thật sự là nghe thực nhàm chán, cô từ trong bàn học móc ra chú giấy ghi, bắt đầu lấy bút ở trên đó viết viết vẽ vẽ. Viết trong chốc lát, cô liền xé xuống, trực tiếp đặt ở trước mặt Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh vốn dĩ không nghĩ xem, nhưng là Đồng Hân Nhạc viết chữ đặc biệt lớn, liếc mắt xem qua thôi, liền cũng xem đến rất rõ ràng, mặt trên viết nói, “Tôi biết chị thích hắn, tôi cũng thích hắn, cho nên, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”

Tô Tĩnh tự nhiên minh bạch hắn là ai. Tô Tĩnh đảo mắt, cũng đều lười phản ứng đến cô ấy.

Đồng Hân Nhạc cũng không giận, lại lần nữa viết them một tờ, lại ném qua, “Chị không nói lời nào, tôi coi như chị đáp ứng rồi nha. Kia chúng ta liền nói định rồi, từ giờ trở đi, chúng ta liền dựa vào bản lĩnh của mình đi.”

Tô Tĩnh nhìn qua, thật là nổi trận lôi đình.

Cô lập tức buông sách giáo khoa xuống, cao giọng nói, “Tôi nói Đồng Hân Nhạc, cô rốt cuộc muốn thế nào? Còn có để người khác hảo hảo nghe giảng bài hay không?”

“……”

Bạn đang đọc Vợ Cũ Trở Lại: Bác Sĩ Thiệu Đã Lâu Không Gặp (Dịch) của Cách Tử Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.