Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vợ Chồng Cùng Quản Gia - Chương 46

Phiên bản Dịch · 1854 chữ

Lúc thằng nhóc mới vừa sinh ra đó thật đúng là nhận hết các loại sủng ái mà, Diêu Cẩn chỉ biết ôm thằng nhóc cả ngày lẫn đêm. Nhưng càng về sau anh càng phát hiện ra sau khi đứa bé này sinh ra bất lợi là chính bản thân anh, đây không phải là vậy à, lúc thấy Diệp Bội cười ôm đứa bé bú sữa thì lòng anh lại ngứa ngáy.

"Bội Bội......" Ưỡn mặt tới gần.

"Hả?" Diệp Bội ngẩng đầu, đẩy đầu Diêu Cẩn ra, "Đừng ồn ào em, không thấy em đang cho bú sữa ư? Còn nữa, đây rảnh rỗi không đi lấy cái tên cho thằng nhóc này."

Diêu Cẩn nháy mắt mấy cái, trong mắt đều là uất ức: "Tên ba mẹ sẽ lấy, nhưng em muốn nó hay là muốn anh?" Không sai, Diêu Cẩn chính là đang cưỡng ép cưng chiều với con trai.

Chỉ là không ngờ Diêu Cẩn vừa thốt ra lời kia, thằng nhóc vốn đang uống sữa êm đẹp duỗi tay nhỏ bé ra bộp một phát ở trên mặt Diêu Cẩn, sau đó lại không cẩn thận vùi trở về trong ngực Diệp Bội, không quan tâm chút nào Diêu Cẩn sau lưng cậu là vẻ mặt gì.

Bởi vì vừa sinh ra không bao lâu, cho nên hơi sức của thằng nhóc cũng không phải lớn lắm, nhưng một cái tát kia còn là chân thật đánh vào trên mặt Diêu Cẩn. Vẻ mặt đưa đám, Diêu Cẩn lại tiến tới trước mặt Diệp Bội: "Bội Bội, em xem mặt của anh, thằng nhóc thúi này hơi sức thật là lớn."

"Đúng vậy." Diệp Bội vươn tay dán vào trên mặt Diêu Cẩn, "Đều đỏ đấy." Đúng vào lúc Diêu Cẩn chuẩn bị mở lòng, Diệp Bội lấy tay ra, ngược lại cầm tay thằng nhóc, chú ý hít thở, "Cục cưng à, con dùng sức lớn thế kia làm cái gì, ba con da dày thịt béo, đánh vào trên mặt ba, đau lại là tay của con."

Mà thằng nhóc hình như nghe hiểu lời Diệp Bội nói, quay mặt đi, ợ lên no nê sau đó cười khanh khách.

Sau đó Diêu Cẩn bắt đầu hối hận: "Sớm biết thì không sinh, vốn chỉ là một người, bây giờ là hai người, hai mẹ con nhà con đều bắt nạt ba."

Diệp Bội nhíu mày: "Cứ bắt nạt anh thế nào? Không phục phải hay không?"

"Phục, phục, làm sao anh dám không phục." Diêu Cẩn gật đầu liên tục, tình hình Diệp Bội sinh con anh còn sờ sờ ở trước mắt, chính anh làm bạn cùng vào phòng sinh, lúc thấy Diệp Bội thà rằng đau thêm một lát cũng không muốn sinh mổ thì lòng cũng nhíu chặt rồi. Nhưng cũng hạ quyết tâm, trang bubble ^^ sinh một đứa là đủ rồi, không cần thiết sinh nhiều.

Tên cậu nhóc cũng đã sớm chọn đựơc rồi, chính là gọi Diêu Húc, lấy ý mặt trời (Húc Nhật).

--- ------ --- Đường phân cách thời gian --- ------ --------

"Mẹ." Diêu Húc bảy tuổi ném túi sách nhỏ xuống, giẫm đạp cộm đã chạy tới bên cạnh Diệp Bội, ôm lấy Diệp Bội, "Con rất nhớ mẹ đó."

"Nhớ mẹ cái gì." Diệp Bội cong ngón tay gõ một cái ở trên đầu Diêu Húc, "Lúc này mới bao lâu, con là buổi sáng ra ngoài, hiện tại mới ba giờ chiều."

"Là thật sự… thật mà." Diêu Húc ngẩng đầu lên, "Mẹ, mẹ biết cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu không? Chính là như con vậy, tuy rằng chỉ một ngày không gặp, nhưng mà con lại thật sự đã cảm thấy rất lâu rất lâu rồi."

"Còn một ngày không gặp như cách ba thu đấy, con biết ba thu có ý gì không?" Diệp Bội cười hỏi, lúc nhỏ cô đã từng bị vấn đề này làm khó, không hiểu tại sao một ngày không thấy đã ba thu rồi, còn tưởng rằng trong một năm cũng chỉ có mùa thu đấy.

Không ngờ Diêu Húc lại gật đầu một cái: "Con đương nhiên biết, ba thu chính là ba mùa thu, ý đại biểu ba năm." Nói rồi bèn cho Diệp Bội một cái ánh mắt hơi khinh bỉ, ngay cả điều này cũng không biết.

"Ha ha, được rồi." Diệp Bội ôm lấy Diêu Húc, bốn mắt nhìn nhau, "Con nói cho mẹ biết, có phải ở trường học làm sai chuyện gì hay không? Còn không thể để cho ba con biết cho nên tới trước tìm mẹ thông chiều gió."

Diêu Húc cười đến híp cả mắt: "Mẹ thật là thông minh, đến cả cái này cũng biết."

"Đừng nịnh hót." Diệp Bội thu nụ cười đi, "Chỉ chút kế vặt này của con còn chưa thể gạt được mẹ, nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện gì. Nếu như thật sự nghiêm trọng cũng đừng chờ ba con mẹ... Mẹ sẽ dạy dỗ con."

"À?" Diêu Húc thoáng cái đã nhảy xuống bắp đùi Diệp Bội, ôm đầu chạy xa, "Thật ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì, con cứ không nói."

"Hả?" Diệp Bội đi lên ôm lấy Diêu Húc, nắm mặt của cậu, "Con nói rõ ràng cho mẹ, rốt cuộc ở trường học gây họa gì, e hèm?"

"Mẹ." Diêu Húc ưỡn mặt cười, điểm này rất giống với Diêu Cẩn, "Thật ra thì không phải là chuyện lớn gì, chỉ là ở trường học con kết một bạn gái, sau này muốn lấy về nhà, cho nên trước hết thông báo một tiếng cho mẹ. Mẹ nói với ba con nha, con đi trước đây." Nói xong, Diêu Húc bèn chui ra ngoài từ giữa cánh tay Diệp Bội, đợi đến lúc Diệp Bội phục hồi tinh thần lại, Diêu Húc đã chạy đến không còn hình bóng.

Buổi tối "Diêu Cẩn, chuyện kia như thế nào?"

"Ừ, cũng không tệ lắm. Bởi vì có chuyện mấy lần phía trước, cho nên lần này không chỉ có dân thường, ngay cả chính phủ cũng quan tâm tới, đã có rất nhiều người tiếp lời các loại danh nghĩa cách xa. Có điều còn có một nhóm người thế nào cũng không tin, nhưng chính phủ đã bắt đầu hành động."

"Vậy thì tốt, hi vọng lần này chết và bị thương có thể ít một tí. Đúng rồi, con trai của anh nói tìm một bạn gái nhỏ ở trường học, còn nói về sau muốn lấy về nhà đấy."

"Cái gì? Thằng nhóc thúi kia lại làm cái gì? Ngày mai anh nhất định phải đánh nó một trận."

"Được rồi, con nít mà, vui đùa một chút thôi, chỉ sợ là ba mẹ vẫn ghé vào lỗ tai nó nói chuyện của chúng ta, cho nên nó mới sẽ muốn học chúng ta thôi."

"Không thể nào?" Hiện tại cuối cùng tôi đã hiểu tâm tình lúc trước của ba tôi là cái gì, làm sao con nít lại không bớt việc như vậy chứ?

"Ha ha, thời gian trôi qua nhanh như vậy, bây giờ tuổi chúng ta vẫn cùng lúc chúng ta chết trước kia, nhưng mà cuộc sống của chúng ta cũng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi."

"Ừ." Diêu Cẩn ôm lấy Diệp Bội, "Anh từng hứa hẹn cho em một cuộc sống hạnh phúc, cho em một gia đình hạnh phúc, để cho cuộc sống của em thật vui vẻ. Anh đã làm được, sau này cũng sẽ như thế, yêu em cả đời."

"Em cũng thế."

--- ------ Đường phân cách động đất đặc biệt lớn --- -------

"Tỉnh Z, đây là một tỉnh không thuộc về dải địa chấn, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra động đất, nhưng mấy năm trước nước ta đã xuất hiện một người tên là ‘Tiên tri’. Anh ta dự đoán ra năm 0X tỉnh S động đất đặc biệt lớn, dự đoán ra năm X0 tỉnh N động đất đặc biệt lớn. Ngoài ra những địa chấn lớn nhỏ khác cũng dự đoán ra rất nhiều, cho nên đối với việc anh dự đoán động đất tỉnh Z lần này hầu như chín mươi phần trăm mọi người lựa chọn tin tưởng, mọi người rối rít mang theo thứ đáng giá trong nhà mình chạy ra khỏi tỉnh Z."

"Nhưng mà, cũng có một phần không tin, một số người này tin chắc là tỉnh Z không phải là dải địa chấn thì tuyệt đối sẽ không xảy ra động đất, một số người này do chính phủ ra mặt thu xếp, vì ‘Tiên tri’ dự đoán cho tới bây giờ cũng không phạm sai lầm, cũng vì an toàn của đông đảo dân chúng."

"Bây giờ là 18 giờ ngày 20 tháng 7 năm 20XX, ‘Tiên tri’ dự đoán hôm nay sẽ phát sinh động đất còn chưa có xảy ra, thậm chí ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. Người đến từ các nơi trên thế giới đều đang chú ý chuyện này, những dân chúng thoát đi tỉnh Z kia cũng đang chú ý chuyện này, mà những dân chúng bị cưỡng chế thu xếp kia cũng đã bắt đầu có cảm xúc phiền não."

"Phóng viên quay phim chỉ dám quay chụp xa xa, thời gian đã trôi qua từng giây từng phút rồi, bây giờ là 18 giờ 23 phút, 24 giây......" Tiếng tí tách tí tách không biết từ nơi nào truyền tới, đợi đến thời điểm 18 giờ 24 phút 56 giây, tỉnh Z xảy ra thay đổi cực lớn, vốn là kiến trúc thật cao sụp đổ từng đống, chỉ thời gian một phút thì nơi đó đã bị san thành bình địa.

Máy bay rất nhanh sẽ bay ra ngoài, tiến hành quay chụp hàng không đi đôi tình hình tiếp sóng thực tế, chưa bao giờ biết rằng động đất cũng có thể nghiêm trọng như thế, tất cả tất cả, vốn là rực rỡ, chỗ tốt đẹp đã biến thành phế tích.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, không có ai tử vong, bọn họ cũng đã thoát đi, lúc này dân chúng bị cưỡng chế thu xếp đều không nói chuyện. Di3n₫anl3quy₫on.©ôm Nên nói cái gì đây, bọn họ vốn là kiên trì nhưng đến bây giờ biến thành kết quả như thế.

Sau đó, ‘Tiên tri’ đã biến mất không thấy nữa, giống như anh vốn chính là xuất hiện vì trận động đất này, động đất kết thúc thì biến mất, không có ai có thể tra ra người này rốt cuộc là ai. Nhưng mà, anh đã để lại một đống tài liệu, toàn bộ là tình huống mỗi khu trước khi động đất xảy ra, các loại tình huống khác thường đều ở đây, căn cứ những tài liệu này, về sau tư liệu phỏng đoán phát sinh cũng đơn giản hơn nhiều.

--- ------o Hoàn o---- -----

Bạn đang đọc Vợ Chồng Cùng Quản Gia của Mục Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.