Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chứng cứ quyết định

Tiểu thuyết gốc · 1125 chữ

Âm Âm cùng với 3 anh em nhà Nam Cung thay đồ rồi lên xe đi tới Lâm Gia, chiếc xe có cấu trúc đặc biệt, bên trong xe rất rộng vừa chỗ cho vài người nằm, xe còn có chức năng lái tự động. Âm Âm nằm lên đùi của Đình Khang, nghịch điện thoại như thể không có chuyện gì xảy ra trong nhà vậy. Đình Khang chăm chú nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô mà nghĩ tới ngày bé cô bị bắt nạt rất nhiều. Nhưng anh lầm to, từ bé đến lớn cô chưa bao giờ phải chịu ủy khuất. Làm gì có ai dám động vào một đứa con gái tính như con trai, đánh nhau, đua xe, nghịch ngợm như cô

- Khang , anh nghĩ ai có thể vượt qua tường điện bảo vệ và camera trong nhà em mà giết bà ta chứ? Anh vẫn chăm chú nhìn cô, vuốt ve mái tóc mượt mà của cô.

- Anh chỉ nghĩ là có người trong nhà mà thôi, giả sử nếu như bà ta gây thù với ai thì với sự bảo vệ nghiêm ngặt ở Lâm Gia chắc chắn không thể làm gì được, chỉ có thể người thông thạo vị trí tường lửa, camera, và có thể đi lại tự do.

- Em chỉ đang nghĩ tới 1 người thôi. Âm Âm gật gù với câu trả lời của Khang. Cô ngồi dậy, trèo lên đùi anh ngồi.

Khang vui vẻ ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi hẳn hoi lên đùi mình.

- Người bà xã nghĩ là ai thế?

- Lâm Ngọc Nhi.

- Chị dâu, chị có nhầm không? Cô ta là con gái ruột của bà ta đó.

Thế Long vội vàng lên tiếng.

- Cậu thử nghĩ đi, những người hầu trong Lâm Gia đều có nguyên tắc của họ, kể cả khi bị chủ của mình có đánh tàn tật thì cũng sẽ không căm thù hay có bất kỳ phản kháng nào. theo tôi được biết thì Thứ 1: Camera trong Lâm Gia những người hầu không biết được, không được phận sự vào khu vực quản lý camera. Thứ 2 : Ba tôi thì chả có lý do gì giết vợ mình, ba tôi là người trọng thanh danh, nên kể cả có xảy ra chuyện gì tới mức giết người thì ba sẽ nói cho tôi biết.Thứ 3: Lâm Ngọc Nhi theo chị May kể dạo này có biểu hiện là, là người cuối cùng tiếp xúc với bà ta. Nên tôi rất nghi ngờ.

Nói là trả lời Thế Long nhưng thực chất là nói cho Đình Khang hiểu mọi chuyện. quả thật suy đoán của Đình Khang là đúng.

Mọi người về tới Lâm Gia nhưng vẫn chưa cho ai biết mình chưa chết. Mọi người hiện đang ở một nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh Lâm Gia.

- Chị May, chị có thấy điều gì bất thường ở Lâm Ngọc Nhi không?

- Có đó, cô ta đang chuẩn bị muốn lật đổ em để lên chức Trưởng tộc. Cô ta có phải là người giết bà ta?

- Cái này thì chắc chắn là đúng, vì nếu mẹ mình mất cô ta ít nhất phải khóc lóc, khi nghe chị kêu sẽ mời nhóm thám tử nổi tiếng tới thì cô ta có chút hoang mang lo sợ. Em và Khang chắc chắn là cô ta nhưng chưa tìm ra chứng cứ cũng như cách cô ta giết người.

- Ngày kia cô ta triệu tập người của Lâm Gia tới Tam Thất Đường, chắc chắn là muốn lật đổ em, cẩn thận.

- Chị yên tâm, em và mọi người sẽ tìm ra bằng chứng sớm nhất có thể khiến cô ta thân bại danh liệt.

- Được, chị sẽ tiếp tục theo dõi cô ta.


- Khang, anh sao vậy?

Âm Âm thấy Khang cứ ôm ngực, đứng ở lan can 30 phút rồi mà chưa thấy vào ngủ, cô đi tới gần anh, lo lắng hỏi.

Anh quay lại, khuôn mặt vẫn còn đọng lại nét đau đớn.

- Không hiểu sao, số lần anh muốn hút máu lại càng ngày càng nhiều, đặc biệt là buổi tối nhìn thấy em là anh lại nhiều lúc không kiềm chế được.

- Chẳng phải anh chỉ hút máu ngày trăng máu thôi sao?

Khang lắc đầu tay vẫn ôm lấy ngực

- Anh không biết, Huyền Khánh đang tìm hiểu.

Âm Âm không muốn nhìn anh đau đớn như vậy, cầm lấy tay anh

- Khang, lấy máu của em đi. Em không muốn nhìn anh đau đớn như...

Anh không cho cô nói nữa, lập tức phủ môi cô, mút lấy dịch ngọt trong miệng cô, cô cũng ôn nhu mà hưởng ứng cùng anh. 2 chiếc lưỡi quấn lấy nhau như thể hòa làm một.

Anh bực tức nói

- Không được nói vậy nữa, anh có hút máu ai cũng không hút máu em.

Âm Âm chu miệng

- Nói không hút máu em mà hồi trước anh hút tới e không biết trời đất luôn.

- Lúc đó ... anh...

Âm Âm bật cười, ôm lấy anh

- Khang, để em san sẻ cùng anh được không, em không thể đứng đó mà nhìn anh đau đớn được, lúc nào cần máu, hay không chịu được nữa cứ lấy máu của em. Không được cãi em.Nếu anh không nghe lời em thì thôi, không còn là vợ chồng nữa.

- Âm Âm. em.. sao em ngoan cố vậy, anh không...

Âm Âm để 1 ngón tay lên miệng anh, không cho anh nói tiếp.

- Đủ rồi, ý em quyết rồi đó. Không cãi nữa. chúng ta đi ngủ thôi, mai còn nhiều việc phải làm lắm.

- Được, chúng ta đi ngủ.


Sáng hôm sau 2 người dậy sớm, đến hiện trường vụ việc rảy ra để kiểm tra. Đương nhiên họ phải cải trang thành những Thám tử, tay nghề hóa trang của Âm Âm phải gọi là quá đỉnh, hóa trang không ai nhận ra luôn.

- Tất cả nơi đây không có gì hết. Em chưa tìm thấy cái gì có liên quan hết giờ làm sao?

- Em có để ý cái tủ quần áo kia không?

Âm Âm để ý tủ quần áo, nơi bà ta chết cách rất xa tủ nhưng cách tu thì đang khép hờ,trên cánh cửa còn có 1 vết xước

Âm Âm kiểm tra tiếp tục đồ đọc ở trong phòng thì Khang đã nói thầm vào tai của Âm Âm gì đó.Âm Âm cười tươi như vớ được vàng,

- Lâm Ngọc Nhi đích xác là người giết bà ta. Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị quà ra mắt vào ngày mai tặng cho cô ta chứ nhỉ.

Bạn đang đọc Vợ À Anh Là Vamipire sáng tác bởi sodachanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sodachanh
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.