Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới Nguyệt tộc (1)

2893 chữ

Nửa ngày sau,

Xung quanh Hoàng Minh 176 ngôi sao nhỏ đang bay vùng quanh hắn bỗng nhiên hóa thành những chùm sáng nhỏ bay vào hướng mi tâm hắn. Cuối cùng 176 ngôi sao đó hình thành những đốm sáng nối liền với nhau. Và đốm sáng thứ nhất đã được thắp nên, xung quanh Hoàng Minh từng đợt Linh khí đang hội tụ dần tràn vào phía đan điền hắn giúp hắn xông thẳng tới Đấu Hoàng Cửu tinh.

Một canh giờ sau, Hoàng Minh mở mắt thở ra một ngụm trọc khí dồi dần dần chuyển ánh mắt hướng tới mĩ nữ đứng trước mắt hắn. Trên khuôn mặt của cô gái đó thật sự đang có rất nhiều cảm xúc không thể diễn tả nhìn hắn. Hoàng Minh sau khi hấp thụ hay nói chính xác là dung hợp Thiên Cơ Đồ vào trong thân thể mình thì rốt cuộc hắn cũng biết một nửa linh hồn làm nhiệm vụ phong ấn Thiên Cơ Đồ đó chính là cô gái ngay trước mắt hắn lúc này.

Chính vì nắm giữ linh hồn của cô gái này nên Hoàng Minh biết được hết tất cả những gì xảy ra xung quanh lẫn cuộc sống của nàng từ lúc sinh ra đến giờ. Ngay cả suy nghĩ đó của nàng....Thú thật bây giờ hắn không biết khóc hay cười nữa, lối suy nghĩ thật trẻ con.

Biết từ bây giờ nàng ta đã gắn liền với mình nên Hoàng Minh cũng không có ý định bỏ rơi nàng mà thu thập nàng vào hậu cung của hắn. Bước tới đứng trước mặt nàng, khoảng cách hai người vô cùng sát nhau. Hoàng Minh chỉ cần nhíc một chút thôi là ngực của hắn sẽ chạm tới bộ ngực "khủng khiếp" đó của nàng.

Cảm nhận thấy hơi thở của một nam nhân có chút xa lạ cũng có chút thân thiết ở gần bất giác nàng tỉnh lại từ trong suy nghĩ tre con của nàng, ngước mắt lên thì nhìn thấy một nam tử bạch y đội mũ chùm đứng sát gần nàng. Đôi chân thon gọn của nàng tự giác lùi lại ra sau 2 bước nhưng đột nhiên một bàn tay vòng ra sau lưng nàng kéo nàng lại gần. Hai tay nàng vô thức giơ nên chạm vào ngực hắn để chống đỡ thân thể ngã vào người hắn. Một giọng nói ồm ồm kì dị điệu cười dâm tà vang lên bên tai nàng, nghe thấy giọng nói này lại càng làm thêm nàng sợ mất mật đôi chân như muốn nhũn ra. Đương nhiên là Hoàng Minh giả giọng muốn trêu đùa cô nàng này mọt chút :

-Khặc khặc, mĩ nhân không ngờ linh hồn trong này lại là ngươi,hahaa...Không ngờ Ưng Tam Sẹo ta lại vô tình lượm được một mĩ nhân cực phẩm a.hahah...

Rồi xong, nghe thấy giọng nói này thân thể nàng bất giác run run. Bây giờ cho dù nàng muốn tự sát cũng không thể được nữa rồi. Chặn lại dòng suy nghĩ của nàng vẫn là giọng nói ồm ồm quái dị đó :

-Khặc khặc, bây giờ ta thật sự muốn động phòng a....Thân thể ngươi thật sự rất mê người...hắc hắc-Hoàng Minh kéo nàng lại ôm vào lòng vừa nói le lưỡi liếm má nàng giống như hành động của mấy tên dam tặc.

-Kh...không...buông tay...m...mau buông tay của ngươi ra...a....-Nghe hắn nói nàng thật sự khiếp sợ run giọng lắp bắp nói đôi tay ngọc ngà vỗ vào ngực hắn hòng muốn đẩy hắn ra nhưng mà không biết tại sao khí lực của một Đấu sư tam tinh như nàng lại như muối bỏ biển không xi nhê gì với hắn.

-Hắc hắc...còn dám hành hung ta..khặc khặc...Nữ nhân không nghe lời phải bị phạt...cạc cạc....-Nói rồi Hoàng Minh rơ song thủ vỗ về phía bờ mông mê người đó. Xúc cảm từ bờ mông đó truyền lại đến cánh tay thật sự vô cùng....tuyệt vời, Bốp Bốp Bốp vang vọng khắp căn phòng. Bất giác từ đánh mông đã chuyển dần sang xoa bóp làm Vân Mị run run khuôn mặt đầy xấu hổ ửng đỏ những giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống. Nếu để ai nhìn thấy nàng như vậy sẽ vô cùng xót xa chỉ muốn lao vào ôm lấy an ủi lấy nàng.

-Ngươ....ngươi...bắt bạt ta...hức hức....ô....ô!!!-Hoàng Minh vỗ trán, hết cách rốt cuộc đây là nữ nhân xinh đẹp trưởng thành đầy mê mị hay là một tiểu hài tử chưa dứt sữa đây chứ!!!

Biết mình đã hơi quá đà Hoàng Minh dừng tay cũng thu lại luôn vẻ hời hợt đó, đưa tay lên lau những giọt nước mắt vẫn còn lăn trên má. Nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng lên để khuôn mặt nàng đối diện với hắn, giọng nói ồm ồm quái dị kia đã biến mất thay vào đó là một giọng nam tử dõng dạc khí thế nhu hòa vang lên :

-Nào nín đi, ta chỉ muốn trêu đùa nàng một chút làm gì mà khóc dữ vậy-Trong khi nói cái mũ trùm đầu của hắn đã rơi xuống và chiếc mặt nạ màu vàng cũng biến mất in sâu vào trong da mặt của hắn. Đừng tưởng nó chỉ là chiếc mặt nạ thông thường nó vốn dĩ chính là một kiện thượng phẩm bảo khí. Chiếc mặt nạ này Hoàng Minh tìm thấy trong một cái hộp chứa trong không gian pháp khí truyền thừa của đầu Thái A Cổ Long đó. Mặc dù không có tính công kích hay phụ trợ gì nhưng nó có tác dụng che dấu tu vi, khí tức, giọng nói hoặc có thể biến đổi khí tức, giọng nói tùy ý người sử dụng như vừa nãy càng đặc biệt hơn là có thể in hẳn vào da mặt chỉ cần động ý niệm là có thể thu vào phóng ra. Điều này vô cùng thuận lợi và chỉ có người trên hắn 2 đại cảnh giới tập chung thần thức thì mới nhìn ra đầu mối.

Quay trở lại với Vân Mị, sau khi nghe thấy giọng nói ôn nhu của một nam nhân khác nghi hoặc nàng mở dần dần đôi mắt đã hơi nhoe đỏ.

Xuất hiện trước mắt nàng là một thanh niên với mái tóc bạch kim, khuôn mặt tuấn tú chuẩn suất ca mặc một bộ bạch y mỉm cười nhìn nàng. Nàng ngơ ngác nhìn vào thanh niên trước mắt nàng, thật không thể tin được người thanh niên trước mắt này lại chính là cái người có giọng nói kinh khủng kia đùa cợt nàng từ nãy giờ.

Không nghĩ tới thì thôi mà đã nghĩ tới người trước mắt này vừa nãy dám hù doạ trêu đùa nàng, một bụng ủy khuất xuất hiện trong lòng nàng. Bất chấp tất cả hình tượng mĩ nhân của mình nàng nắm lấy cái bàn tay đang " tác quai tác quái " của hắn đưa lên mồm dùng sức cắn thật mạnh để phát tiết nỗi ủy khuất sâu trong lòng nàng.

Cảm nhận được sự ủy khuất đáng thương đó, Hoàng Minh cũng không ngăn cản mỉm cười xoa đầu nàng. Đối với hắn bây giờ Vân Mị không khác gì một cái "hài tử". Cũng đúng do một nửa linh hồn của nàng bây giờ đang bị Hoàng Minh nắm giữ nên Vân Mị mặc dù mang thân thể của một phụ nữ 23 , 24 tuổi nhưng tâm linh đôi lúc lại chỉ giống như hài tử 6 tuổi.

Sau khi phát tiết xong Vân Mị mới "lưu luyến" buông tha cho cái tay của Hoàng Minh. Giờ đây cũng nhờ vết cắn đó mà cả bàn tay hắn rính đầy máu thỉnh thoảng có vài giọt nhỏ xuống sàn...

Đương nhiên đây cũng là Hoàng Minh cố ý dùng linh lực xé rách một ít da ở chỗ nàng cắn sau đó ép máu từ đó trào ra. Chứ nếu không da dẻ của một Đấu Hoàng không phải một Đấu giả như nàng có thể cắn. Hoàng Minh biết được một cái ý nghĩ kinh khủng vô cùng trẻ con của nàng " Hừ!!! cắn chết ngươi...cắn chết ngươi dám đùa bỡn trêu chọc bổn cô nương, không ép ngươi khô máu ta không phải Vân Mị xinh đẹp khả ái...." Cho nên mới phải làm như vậy!!!

Thấy hắn đổ máu nhiều như vậy, nàng vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình. Nhìn thấy nàng như vậy, Hoàng Minh dở khóc dở cười không biết phải đối xử ra sao với cô nàng như vậy. Nếu Vân Mị cứ trẻ con thế này thì làm sao hắn dò la tin tức của Nguyệt tộc được, Ngọc bội đó chỉ đưa hắn đến đây sau đó quang mang xung quanh nó bắt đầu ảm đạm đi rồi tắt dần.

Sợ làm trễ thời gian, Hoàng Minh tập chung tinh thần hoàn thành nốt khế ước với nàng. Đưa tay lên giữa mi tâm nàng bắt đầu niệm ngữ, xung quanh hắn và Vân Mị từng đợt linh khí xung quanh bắt đầu tụ tập lại bay quanh hai người. Cảnh giới của Vân Mị bắt đầu được nâng lên trong nháy mắt...Đấu giả cửu tinh....Đấu sĩ....Đấu sư....Đại Đấu sư...Đấu Vương....Đấu Hoàng...Bát tinh.

Ba ngày sau, Hoàng Minh giúp Vân Mị ổn định thích nghi lại với cảnh giới của mình. Lúc nàng mở mắt ra, trong thâm tâm nàng vô cùng khiếp sợ người thanh niên trước mắt này hay nói đúng hơn là phu quân tương lai của mình không ngờ trẻ như vậy. 20 tuổi Bát tinh Đấu Hoàng, phải biết cha nàng năm nay mới hơn 400 tuổi rồi mà mới có tu vi Đấu Vương ngũ tinh....Cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng là một giọng nói của nam tử vô cùng nhu hòa :

-Sao nào nương tử của ta, tướng công của nàng "khủng" chứ!!!-Nhìn thấy nàng khiếp sợ cùng với king ngạc không biết tại sao trong lòng hắn lại có chút đắc ý

-Hứ!!!ai thèm làm nương tử của ngươi chứ-Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng nàng thầm kêu biến thái

-Hmm, này Mị nhi ta muốn hỏi nàng một chút. Nàng có biết gì về Nguyệt tộc không hay vị trí Nguyệt tộc cũng được?Hoàng Minh nhìn nàng đầy vẻ mong chờ

-Ngươi là địch hay bạn của Nguyệt tộc vậy?-Vân Mị cảnh giác nghi hoặc nhìn Hoàng Minh dò hỏi

Hoàng Minh không do dự chút nào đáp lại luôn :

-Đương nhiên là bạn. Nghe nói Nguyệt tộc bị các cổ tộc khác bao vây đánh chiếm nên ta cấp tốc tới đây hỗ trợ-Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của nàng vẫn không có giảm, Hoàng Min có chút bực nói :

-Nàng không tin ta. Vân Mị không chút do dự gật đầu nhìn chằm chằm vào hắn,Hoàng Minh vỗ tay lên mặt mình cái dở khóc dở cười hết chỗ nói với cô nàng này.Đột nhien Hoàng Minh nghĩ ra lấy miếng ngọ bội lúc dẫn hắn tới đây cho nàng xem:

-Vậy nàng biết vật này không?-Hoàng Minh chìa cái ngọc bội đó về trước mặt nàng.

Nhìn thấy miếng ngọc bội đó, Vân Mị nhanh tay dật lại từ Hoàng Minh xem đi xem lại có phải đồ giả không. Thấy thế trong lòng Hoàng Minh càng tức hơn chỉ muốn đập đầu vào gối chết đi cho xong.

Sau khi xem kĩ càng được một lúc thì nàng mới gật đầu kết luận đây là "hàng thật" rồi nhìn Hoàng Minh nói :

-Sao ngươi có ngọc bội này?-Nghe nàng hỏi như vậy, lần này Hoàng Minh động nộ thật rồi. Kéo nàng lại để cái mông của nàng lên đùi mình rồi song thủ vỗ thật mạnh lên. Vân Mị bị hắn kéo đến thì giật mình đang lúc định quát hắn thì nàng sững sờ trước hành động tiếp theo của hắn. Hắn dám đánh mông mình,vậy mà hắn dám...

Trong một căn phòng vang lên những tiếng BỐP...BỐP...BỐP vô cùng "vui tai" cùng với những tiếng mắng mỏ kêu oai oái của Vân Mị

A A A...mau dừng tay...Bốp....bốp....Hỗn đản.....sao nguơi sám....bốp...bốp...dám nghi ngờ lời nói phu quân của ngươi, phải phạt....bốp...bốp....hức hức...đừng đánh nữa ta biết sai rồi...ô..ô...Từ sau có nghi ngờ lời nói của ta nữa không??...Không..nhất định nghe lời... Vậy tốt!!!-Hoàng Minh thả nàng ra, Vân Mị vội đứng lên mặt nhăn nhó phụng phịu ai oán nhìn Hoàng Minh tay vẫn xoa xoa bờ mông của mình.

"Xúc cảm thật tuyệt vời căng, tròn, co dãn" ý nghi đó xuất hiện ngay trong đầu Hoàng Minh khi trừng phạt Vân Mị. Lắc lắc đầu vội bỏ suy nghĩ đó ra ngoài, không biết tại sao dạo này hắn lại như vậy đối mặt với mĩ nữ như Vân Mị cứ làm hắn rạo rực, "chân thứ 3" bắt đầu biểu tình làm hắn phải vận chuyển công pháp bình định lại.

Sau khi vận chuyển Hồng Nghien Minh Cương ổn định xong, Hoàng Minh bắt đầu tra hỏi Vân Mị:

-Giờ thì nói cho ta biết làm thế nào mới tới được chỗ ở của Nguyệt tộc?Với lại nàng có quan hệ gì với Nguyệt tộc?

-Muốn tới chỗ Nguyệt tộc cần phải sủ dụng truyền tống trận trên Nguyệt Linh đỉnh. Còn quan hệ của ta hay nói đúng hơn là cả gia tộc ta với Nguyệt tộc vô cùng thân thiết, Nguyệt tộc vốn là ân nhân cứu mạng của gia tộc chúng ta. Nay biết tin Nguyệt tộc bị những gia tộc khác liên thủ đánh giết mà đối thủ quá mạnh nên chúng ta không thể hỗ trợ được gì. Gia gia của ta suy đoán nếu như bên ngoài biết chuyện Nguyệt tộc bị đánh chiếm nhất định sẽ có mấy gia tộc nhỏ hay các tán tu nhất định sẽ mò đến nhan lúc cháy nhà mà hôi của cho nên đã triệu tập toàn bộ cao thủ đến bảo vệ truyền tống trận. Bây giờ có lẽ vẫn đang ác chiến với bọn họ!!!

Nếu ngươi là bằng hữu với Nguyệt tộc thì ta sẽ đưa ngươi đi

-Được, vậy thì mau đưa ta qua đó!!!

-Ngươi đợi một lát, ta đi thay y phục-Nói xong không đợi Hoàng Minh trả lời đã phóng đi thật nhanh. Một lát sau, nangf xuất hiện trước mặt Hoàng Minh với bộ y phục màu tím than và mang khăn che mặt màu tím nhạt mặc dù đã kín đáo hơn so với lúc ở trong phòng nhưng vẫn không thể che đậy đi được đường cong lả lướt mê người của nàng. Nàng đi đến trước Hoàng Minh nhẹ nhàng nói :

-Theo ta.!

-Được!!!

Vân Mị đi đến cuối căn phòng nơi đó có một bức tường khác với những bức tường khác chỉ thấy nàng đặt tay lên trên tường miệng lẩm bẩm cái gì đó. Đột nhiên cả bức tường rung động rồi dần dần nâng lên, một lỗ thông đạo đen tối hiện trước mắt Hoàng Minh. Hắn thả thần thức vào thăm dò nhưng làm hắn kinh ngạc một điều là : "Khi thần thức hắn xâm nhập vào vậy mà như muối bỏ biển tan rã ngay lập tức". Một giọng nói nhẹ nhàng đánh thức hắn khỏi trầm tư :

-Ở trong này được gia gia ta và một vị đại năng Nguyệt tộc bày trận pháp cùng với một vài lọai cấm chế cho nên khi bước vào nhớ phải bám sát lấy ta không được cách ta quá 5 bước nếu không bị lạc vào trong đó thì ta cũng vô pháp cứu ngươi. Biết chưa?!

-Rồi rồi, nhất định sẽ không quá 5 bước!!

-Hừ, nhớ đấy!!!

Nói rồi nàng cất bước đi vào Hoàng Minh cũng theo sát sau. Hắn cũng chả để mấy cái trận pháp với cấm chế này vào mắt, đừng quên hắn trời sinh "Phá trận". Ngay khi bước vào Hoàng Minh đã cảm nhận thấy xung quanh quả nhiên vô cùng nhiều cấm chế cùng với trận pháp mê hoặc, sương mù....

Qủa thật nếu người không biết đường tiến vào nơi này chỉ có một chữ.....chết. Một lát sau, Hoàng Minh và Vân Mị xuyên qua các phòng bảo hộ cuối cùng cũng tới nơi.

Chỉ thấy đây là một căn phòng rộng tầm 20m chứa đầy linh thạch, linh thảo, vũ khí.... và ở giữa có một cái truyền tống trận cỡ lớn đầy đủ các hoa văn kì lạ. Thảo nào bên ngoài có nhiều "cạm bẫy" như vậy hóa ra đây có thể coi là bảo khố thứ hai của Tô gia.

Khi bước vào trong căn phòng, Vân Mị lấy những Ngọc Thạch đưojc khắc trận văn ở trên xếp vào từng lỗ trên truyền tống trận. Vài khắc sau, khi khảm xong, Hoàng Minh và Vân Mị cùng biến mất để trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng vốn có của nó.

"Nguyệt Nhi, đợi ta. Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi"

Bạn đang đọc Hồng Nghiên Đại Lục của Vui Đêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mặttrăngmáu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.