Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1154 chữ

Sau khi biết bản thân mình tu luyện một môn công pháp mà mất khoảng tám trăm triệu năm thời gian thì hắn khá bất ngờ vì bản thân hắn tu vi chỉ là nguyên anh trung kỳ, nhưng rất nhanh hắn lại bỏ qua vấn đề này bởi vì hắn nhận ra một vấn đề khác đó là tám trăm triệu năm trước linh căn được chia làm phàm linh căn, địa linh căn, thiên linh căn.

Những linh căn có từ một đến ba thì thì được xem như phàm linh căn, trong đó một thuộc tính thì được phân là phàm linh căn sơ giai, hai loại thuộc tính được phân làm phàm linh căn trung giai, ba loại thuộc tính thì là phàm linh căn thượng giai cứ như vậy đến thiên linh căn thượng phẩm tổng cộng có chín thuộc tính khác nhau, lý do bị phân ra thành như vậy vì thuộc tính linh căn đại biểu cho giới hạn loại thuộc tính pháp thuật họ có thể dùng được, nhưng không thể nói là người có linh căn ít thuộc tính sẽ là người yếu vì mỗi một người chỉ có một linh căn do đó khi mà linh căn chỉ có một thuộc tính đồng nghĩa với việc người đó có thể dùng 100% linh khí cùng thuộc tính cho pháp thuật của mình, do đó những người có nhiều thuộc tính thì sức mạnh khi dùng phép sẽ giảm theo số thuộc tính họ có sở hữu nhưng bù lại họ sẽ có lợi thế trong việc khắc chế những thuộc tính khác, mà hắn lúc trước có linh căn là địa linh căn trung phẩm, nhưng lại được xưng là kỳ tài vạn năm khó gặp là vì linh căn của hắn có đủ ngũ hành tương sinh bổ trợ lẫn nhau giúp cho bản thân có lực chiến đấu vượt cấp.

Nhưng hiện tại thân thể này của hắn có linh căn vô thượng thiên linh căn cao giai cho dù từ khi đại lục này hình thành cũng không quá trăm người nhưng nay lại bị xem là phế linh căn điều này khiến hắn khó mà tin được nên hắn lại muốn đi tìm hiểu thêm về lịch sử từ tám trăm triệu năm trước đến nay, khi hắn đứng lên muốn tìm một số sách lịch sử khác thì lúc này bụng hắn phát ra tiếng động biểu tình khiến cho hắn bất giác nhìn vào đồng hồ thì hắn phát hiện đã tới giờ cơm trưa cho nên hắn gạt qua ý định muốn tìm hiểu về lịch sử về tám trăm triệu năm trước mà rời đi tìm căn-tin ăn trước cái đã.

Căn-tin.

Khi Thương Minh đến đây thì bàn ăn đã bị chiếm gần hết chỉ còn lại một cái bàn trống, sau khi chọn món ăn xong thì hắn đi đến cái bàn trống đó nhưng khi hắn vừa mới ngồi xuống thì có một giọng nói vang lên:

" em học sinh này mời em chỗ khác, chỗ này các thầy cô đã chọn trước rồi"

Thương Minh nghe vậy thì nhíu mày nhìn về phía giọng nói đó thì hắn nhìn thấy một nhóm người có ba nam, bốn nữ đa số đều khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi đang quây quanh nịnh nọt một cô gái có độ tuổi khoảng hai mươi.

Khi nhìn thấy nhóm người này thì hắn không quá để ý nhưng mà khi nhìn đến cô gái được những người này quây quanh thì không khỏi ngẩn người, không vì lý do gì khác mà chỉ vì cô ta quá đẹp.

Khi nhìn thấy cô gái này thì trong đầu Thương Minh chỉ có một câu "khuynh quốc khuynh thành", nàng ta có một gương mặt tuyệt đẹp với ngũ quan cân xứng lại có một phần ngây thơ, khi nàng ngại ngùng thì đôi má ửng lên màu hồng nhạt, nàng có đôi mắt đen tuyền nhưng lấp lánh như những vì sao khi nhìn sâu vào sẽ khiến cho người khác cảm thấy mình như nhìn thấy một bầu trời đêm đầy sao tuyệt đẹp, đôi môi nàng là có màu hồng nhạt làm hắn có xúc động muốn tiến lên hôn nó một cái, nàng có làn da trắng như tuyết không tỳ vết, thân hình thì như ngọc thạch hảo hạng nhất và được một thợ thủ công bậc thầy nhất điêu khắc ra với những tỷ lệ hoàn mỹ nhất.

Lúc này có một vị giáo viên nam khoảng ba mươi tuổi thân hình cao to khuôn mặt cũng khá anh tuấn thấy hắn không trả lời mà lại ngẩn người không chịu rời đi thì không khỏi nhíu mày hỏi: "Hoàng Thiên sao em lại vẫn chưa rời đi ?"

Câu hỏi này làm hắn bừng tỉnh lại từ trong vẻ đẹp của cô gái, sau đó hắn dùng ngữ điệu lãnh đạm nói: "ông là ai mà lại có tư cách đuổi tôi đi khỏi chỗ này ?, còn nữa tôi tên là Thương Minh"

Câu nói này khiến những người gần đó nghe thấy thì tất cả đều im lặng nhìn vào hắn như nhìn một tên ngốc mà một số người lại có ánh mắt thương hại nhìn hắn, một số thì lại vui sướng khi thấy người gặp họa.

Không như mọi người nghĩ, người đàn ông cao to này không làm gì quá phận mà khi liếc qua nhìn về phía cô gái kia một cái rồi giới thiệu: "thầy tên là Trần Hưng là giáo viên chủ nhiệm lớp hỏa của em, bây giờ thầy muốn em nhường chỗ lại cho thầy cùng những thầy cô khác có được không"

Mọi người ở đây khi thấy vị giáo viên chủ nhiệm lớp hỏa này không nổi giận thì khá là bất ngờ nhưng không đợi họ bất ngờ xong thì Thương Minh đã cầm mâm cơm của mình rồi nhích người đi qua đầu bên kia của cái bàn rồi nói: "mời các thầy cô ngồi".

Khi thấy cảnh tượng này thì các học sinh quanh đó nhìn hắn như nhìn một số tên ngốc, trên mặt bọn họ còn hiện lên hai chữ "cạn lời".

Còn về phần các thầy cô thì đen mặt lại, đặc biệt là vị thầy giáo Trần kia như muốn lao lên ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng lúc này cô gái khoảng hai mươi tuổi kia lại cười khúc khích làm cho các học sinh lẫn giáo viên nhìn thấy thì không khỏi ngây người, cô gái vừa cười vừa đi vào bàn ngồi đối diện Thương Minh, khi các thầy cô khác thấy vậy thì cũng chia làm hai bên một nam một nữ rồi ngồi xuống, người ngồi gần hắn là vị thầy giáo Trần kia.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Tiên Tôn sáng tác bởi Tịch-Diệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tịch-Diệt
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.