Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cắn Người

Phiên bản Dịch · 3164 chữ

Chuyển ngữ: Puny

@Câu lạc bộ thi đấu người thật của chiến đội X: Trong trận đấu khiêu chiến vừa mới kết thúc, chiến đội X đã thua trước đội Sư Hổ nước Mỹ, chiến đội X bày tỏ lời chúc mừng chân thành đến đối thủ, đồng thời cũng xin lỗi người hâm mộ, phụ lòng mong đợi của mọi người, mỗi đội viên sẽ tổng kết bài học kinh nghiệm thất bại, nỗ lực huấn luyện, nỗ lực tranh giải! #Không quên tâm nguyện ban đầu, không quên vinh quang#

[X cố gắng lên! Tương lai đều có thể!]

[Ôm Tu một cái, ôm A Hoành Tường chó một cái, Ôm Chiết Phong của tôi...]

[Trận đấu này Nguyên Tu đánh thật nát jb, người trước người sau đều không phát hiện sao, đây là loại trình độ chuyên nghiệp gì? Cậu ta thật sự chăm chỉ đánh trận đấu này sao?]

[Hy vọng đừng mắng X nữa, đến cuối các đội viên đều bị loại khỏi, trạng thái của Nguyên Tu không tốt cũng có thể hiểu mà.]

[Cố gắng lên cố gắng lên, ủng hộ X!]

...

Bình luận trên mạng có tán dương có chê trách, ùn ùn kéo đến.

Trận đấu này mang đến một đòn trí mạng cuối cùng, quả thực là đánh vào toàn bộ vòng thi đấu người thật của Trung Quốc.

Đúng như lời của Nguyên Tu, cục diện của vòng thi đấu hiện nay, sau khi chính mắt thấy thật sự, tự mình cảm nhận được sự chênh lệch, có lẽ sẽ từ từ thay đổi.

Vào buổi chiều, câu lạc bộ tổ chức một cuộc họp chiến đội khẩn cấp, nội dung cuộc họp chủ yếu tập trung vào khủng hoảng quan hệ xã hội của trận đấu khiêu chiến này, cũng như sự phát triển của chiến đội trong tương lai.

Trong văn phòng đặt một cái bàn gỗ thô dài màu nâu đen, mấy thành viên chính của hội đồng quản trị và giám đốc ngồi ở một đầu, thành viên chiến đội ngồi ở một đầu khác.

Tia sáng của bóng đèn dây tóc trên đầu sáng chói, soi rõ vẻ mặt căng thẳng của mấy vị thành viên hội đồng quản trị. Thành viên hội đồng quản trị đều đã lớn tuổi, được xem là những người trung niên khá thành công.

Trước đây Lục Mạn Mạn không hề cảm thấy mở cuộc họp là một chuyện khó khăn, cô có thể chơi trò chơi điện thoại di động trong cuộc họp, hoặc là ăn pizza, thậm chí có đội viên còn để chân lên bàn cũng không ai quản, tóm lại không khí rất thoải mái.

Phương thức họp hội đồng quản trị của Trung Quốc nghiêm túc hơn rất nhiều so với nước Mỹ, mọi người đều ngồi ngay thẳng, cho dù chuyện không liên quan đến mình cũng không thể không thập trung.

Dương Trầm kề cà chưa đến, mọi người đều nhẫn nhịn, yên lặng chờ.

Chán đến chết, suy nghĩ của Lục Mạn Mạn bay loạn, cuối cùng rơi lên người Nguyên Tu ở phía đối diện, anh một tay chống cằm, mặt không biểu tình, vô cùng nghiêm túc đứng đắn.

Hừ, giả đứng đắn.

Lục Mạn Mạn nghĩ đến đêm hôm đó, chuyện anh nhắm mắt lại hôn cô, thật là hư hỏng.

Nhưng mà cho dù anh không có nói gì, Lục Mạn Mạn vẫn có thể tin chắc, Nguyên Tu nhất định cũng thích cô, bởi vì thích cô, nên mới có thể hôn cô. Cô cũng sẽ không đi hôn một người mình không thích, cho dù uống say cũng sẽ không.

Lục Mạn Mạn vô ý thức mà vuốt vuốt tóc mình, sau đó hướng phía Nguyên Tu nháy mắt mấy cái.

Nguyên Tu vừa vặn cúi đầu xem tài liệu, mà Trình Ngộ lại liếc thấy Lục Mạn Mạn, cười một tiếng: "Tiểu tỷ tỷ mặt co giật sao, nét mặt phong phú như vậy?"

Nghe được lời này của cô ấy, Nguyên Tu mới giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía cô, khóe miệng cong lên như có như không cười yết ớt.

Hai phút sau, Lục Mạn Mạn cảm giác chân của mình rất giống như bị người ta khều, cô nhìn xuống, thấy chân siêu dài của Nguyên Tu ở dưới bàn duỗi tới, đôi giày da hời hợt, đụng vào đôi giày xốp đen của cô.

Không biết là vô tình hay là cố ý.

Lục Mạn Mạn đột nhiên có chút chột dạ, mặt đỏ lên, len lén nhìn mọi người xung quanh một chút, bọn họ đều ở đây làm chuyện riêng của mình, cũng không có chú ý đến đôi chân không đứng đắn của Nguyên Tu dưới bàn.

Vì vậy cô ngầm đồng ý sự thăm dò của anh, chân hai người ở dưới bàn anh tới tôi đi, đụng vào nhau.

Mặt Nguyên Tu không biểu tình, vẫn lật xem tài liệu trước mặt, đôi chân dưới bàn lại đường đằng chân lấn đằng đầu.

Anh trực tiếp chen vào giữa hai chân khép chặt của cô, sau đó kẹp bắp chân bên trái cô, cọ cọ.

Bắp thịt của anh rắn chắc, rất cứng, bây giờ vừa vặn đã bước vào đầu hè, Lục Mạn Mạn mặc một cái váy nhỏ, bắp chân mềm mại mà nhẵn bóng.

Cô dùng gót chân nhẹ nhàng đụng anh, tỏ ý anh đàng hoàng một chút.

Mà Nguyên Tu không những không ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại còn ngẩng đầu, ném cho cô một ánh mắt.

Rất phách lối mà.

Cô dùng sức đạp anh một cước, coi như cảnh cáo.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Dương Trầm đầu đầy mồ hôi, bước đi vội vàng.

"Xin lỗi, đến trễ."

Lục Mạn Mạn vội vàng rút chân ra, Nguyên Tu làm sao có thể giam giữ cô được, không di chuyển, thì cô liền cảnh cáo nhìn anh một cái, Nguyên Tu lại không để bụng.

"Trận đấu lần này, thật ra thì kết quả đã nằm trong dự liệu rồi." Thấy Dương Trầm ngồi xuống, boss lớn nhất lên tiếng.

Boss Lý khoảng 50 tuổi, nhưng bản thân lại trông trẻ tuổi hơn, mắt một mít, khóe mắt có mấy cái nếp nhăn ngang dọc, quanh năm kiên trì rèn luyện nên vóc người ông ấy trông cao ngất và gầy, đeo mắt kính, vừa tỏ ra vẻ lịch sự.

"Đội Sư Hổ là chiến đội đứng đầu ở Mỹ, thực lực rất mạnh. Tôi đã xem video các cậu thi đấu, không có vấn đề gì lớn, A Hoành có lẽ loại ra hơi sớm, Lý Ngân Hách và Nhâm Tường đều ok, Cố Chiết Phong cậu và Lawrence đánh ở phía sau rất xuất sắc, dĩ nhiên thất bại sau cùng không thể trách cậu, Lawrence là tay bắn lén lão luyện. Về phần Nguyên Tu, lần này dẫn đội có sai sót, nhưng mà chiến tích phần sau thu ba đầu người của đội Sư Hổ cũng xứng đáng với danh hiệu tuyển thủ mạnh nhất cả nước."

Lục Mạn Mạn nghe ông ấy nói lời này, trong lòng tự nhủ không hổ là người làm boss, biết các đội viên thua trận đấu không dễ chịu, không có trách cứ bọn họ, ngược lại còn lần lượt động viên khen ngợi một lần, còn khen ngợi khiến người ta tín phục như vậy, có thể nói rất có phong thái.

Dương Trầm đóng máy tính xách tay lại, nói: "Việc cấp bách là phải làm công tác trấn an người hâm mộ thật tốt, mấy ngày nay, phát thêm mấy bài Weibo, gửi nội dung huấn luyện của các cậu cho fans hâm mộ xem một chút, thất bại cũng không sao, hãy để cho mọi người biết các cậu vẫn còn cố gắng. Đúng rồi, Weibo bây giờ là cậu đang quản lý?"

Nguyên Tu "Ừ" một tiếng, nói: "Tận lực lắm rồi."

"Đã quyết định cố gắng rồi thì phải để cho fans hâm mộ nhìn thấy, bây giờ thời đại tin tức, lặng lẽ cố gắng, ai biết chứ, kín kẽ bình tĩnh, nhưng mà nỗ lực thì phải show ra."

Cố Chiết Phong quả thực không nhịn được làm diễn viên phụ, vì vậy cầm điện thoại soạn chữ, sau đó đưa cho Nhâm Tường bên cạnh giúp cậu đọc: "Giống như Teddy nào đó, mỗi lần đều phải ở phòng tập thể thao ra oai nửa giờ, chỉ lo fans hâm mộ không biết anh có tám múi cơ bụng...", "Này! Tiểu tử thúi! Không nói lời nào hay thì có thể vĩnh viễn đừng mở miệng không!"

Dù sao các đội viên cứ một lời không hợp liền bảy mồm tám miệng chõ vào, các đại lão hội đồng quản trị cũng không thấy kinh sợ.

Boss Lý nói: "Phát hay không phát Weibo, chính trong lòng các cậu hiểu rõ, biết cố gắng là được, mặt khủng hoảng quan hệ công chúng bên câu lạc bộ sẽ làm tốt, các cậu cứ chuyên tâm huấn luyện chuyên tâm thi đấu, đừng bị lời bàn trên mạng làm ảnh hưởng tâm tình."

Nguyên Tu cười nhạt một tiếng: "Lão đại anh minh."

Sau khi cuộc họp kết thúc, các đội viên đi xuống lầu trước, Nguyên Tu và Boss Lý ở lại phòng làm việc.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Boss Lý ấn dập tắt tàn thuốc trong tay, hỏi Nguyên Tu: "Còn mấy năm nữa tốt nghiệp?"

"Học kỳ tiếp theo là đại học năm thứ tư, tính ra, cả một năm."

Boss Lý gật đầu: "Cũng chỉ còn lại một năm thôi."

"Chú Lý, cha cháu lại phàn nàn chú cái gì à?"

Lão Lỹ hừ lạnh một tiếng: "Còn trẻ lắm sao, suốt ngày trách chú khi đó tạo dựng câu lạc bộ như vậy, kéo cháu ký vào đây, để cho cháu làm công việc không chính đáng không đi trên đường chính."

"Cái gì là đường chính, cái gì là đường ngang ngõ tắt." Nguyên Tu cười tự giễu một cái, duỗi người: "Cha cháu ấy, tư tưởng cũ xưa, chú đừng để ý."

"Lần trước lão Nguyên nói với chú, cháu cùng ông ấy có một giao ước." Lão Lý cười một tiếng: "Ông ấy còn rất đắc ý."

Nghĩ đến cái giao ước kia, Nguyên Tu nhếch miệng, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người giơ tay lên, quay người.

"Tóm lại, thời gian sau, cháu sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền cho chú Lý."

"Tiểu tử thối."


Chính giữa đại sảnh lầu một của câu lạc bộ đặt một bộ ghế salon bằng da, Nguyên Tu xuống lầu, liền thấy các đội viên ngổn ngang la liệt trên ghế salon, tê liệt từng hàng một.

Tuy nói nơi này là tòa nhà văn phòng tư nhân của câu lạc bộ, sẽ không có fans hâm mộ hoặc là người ngoài đi qua, nhưng mà cái bộ dạng buông lỏng này vẫn rất bất nhã. Nguyên Tu đi xuống lầu, khẽ hừ một tiếng, mọi người liền vội vàng đứng dậy lại gần.

"Tổng giám đốc giữ cậu lại một mình nói gì, không phải là muốn khấu trừ tiền lương đi." Nhâm Tường lo lắng hỏi.

Nguyên Tu thờ ơ nói: "Ừ, khấu trừ tiền lương."

"Không thể nào, thật sự khấu trừ à! Cái này cũng quá không phúc hậu rồi, chúng ta cũng không phải là không có đánh thật tốt."

Lục Mạn Mạn cười hì hì: "Cậu ấy trêu chọc cậu đấy, nào có ông chủ thua trận đấu liền trừ tiền lương chứ, tôi thấy boss vẫn rất hiền lành."

Nguyên Tu thuận tay vuốt vuốt đầu cô: "Cậu cái gì cũng biết."

"Tôi đương nhiên đều biết!"

"Còn nói." Nguyên Tu dùng cánh tay kẹp đầu Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn liều mạng giãy giụa: "A a a, đừng tưởng rằng lão hổ không phát uy, thì cậu xem tôi là Bé Cưng!"

"Bé Cưng còn nghe lời hơn cậu."

"Nguyên Tu, tôi đếm tới ba, còn không buông ra tôi sẽ..."

"Như thế nào?"

"Cắn cậu!"

"A, thật đúng là muốn làm Bé Cưng của tôi."

Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu đi ở phía trước, dọc đường đi ồn ào không yên, các đội viên khoanh tay đi ở phía sau.

Mặt lạnh lùng.

"Ưm..."

"Hai cái người này..."

"Cũng không phải ngày một ngày hai..."

Cố Chiết Phong nhìn đội trưởng một chút, lại nhìn mọi người một cái, giật mình nhớ tới chuyện đêm đó Lục Mạn Mạn đi ra từ phòng Nguyên Tu, trong bụng cậu liền thầm nói không ổn rồi.

Trên nguyên tắc phải giúp đội trưởng giữ bí mật, ý thức tránh nhiệm bảo vệ đội trưởng thần thánh, Cố Chiết Phong tăng nhanh nhịp bước, nhảy tót lên bên cạnh Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn, liều mạng lôi kéo hai người, sau đó mắc kẹt giữa bọn họ.

Mặc dù bị hai người đồng thời ghét bỏ, nhưng Cố Chiết Phong vẫn không thèm để ý.

Ra khỏi cửa câu lạc bộ, mọi người bị một đám phóng viên chặn lại trong bãi đậu xe.

Khoảng thời gian này, mọi người đều hết sức cố gắng giảm bớt tần số đi ra ngoài, nói chung ngoại trừ việc đi ra sân huấn luyện sau núi, thì đều tránh tiếp xúc với ký giả truyền thông, lúc này đang là thời kỳ nhạy cảm, fans hâm mộ cảm xúc kích động, ngoại trừ câu trả lời chính thức từ thông cáo chính thức, bất kể bọn họ nói gì, đều sẽ có người bôi đen.

"Nguyên Tu, xin hỏi các cậu đối với sai sót của trận đấu lần này thấy thế nào?"

"Là vấn đề thực lực hay là sai sót tạo thành?"

"Có một phương tiện truyền thông nước ngoài nói rằng thi đấu chuyên nghiệp của Trung Quốc là một trò đùa, các cậu có điều gì muốn nói không?"

Nguyên Tu đè thấp mũ lưỡi trai của Cố Chiết Phong xuống, xách cổ áo Nhâm Tường người luôn không chịu đựng được đi, đầu tiên nhét hai người chuyên gây rắc rối vào trong xe SUV, sau đó quay đầu lại nói: "Các đội viên của tôi đều đã tận lực, xin lỗi."

"Tận lực là có ý gì?"

"Cho nên nói đây đã là cực hạn của chiến đội X sao?"

"Nếu biết rõ là sẽ phải thua trận đấu, tại sao còn muốn đi làm mất mặt chứ?" Hỏi ra những lời này, không phải là phóng viên, mà là fans hâm mộ vây xem kích động.

"Ngay cả người khác mò tới sau lưng cũng không phát hiện, mặt cậu bao lớn mà nói mình tận lực."

"Hay là nói đồng đội đã tận lực, còn bản thân Nguyên Tu cậu không có hết sức?"

Lục Mạn Mạn đi sau cùng, đột nhiên dừng bước chân.

"Các người thật sự rất đáng ghét." Cô tuy là thấp giọng, ẩn nhẫn lại khắc chế, nhưng vẫn khiến cho mỗi một người ở đây nghe rõ.

Nguyên Tu kinh ngạc quay đầu, chỉ đề phòng Chiết Phong dễ dàng bùng nổ và Teddy chuyên gây rắc rối, nên không đề phòng nha đầu này.

"Tôi chưa từng có thấy qua ai mà trước khi thi đấu, sẽ lập lời thề son sắt nhất định sẽ thắng. Nhưng mà đây là thi đấu, là thi đấu thì nhất định phải đánh." Cô ngẩng đầu lên, đối mặt với quay phim đen sì, trầm giọng nói: "Vô luận là No.1 cả nước, hay là No.1 thế giới, là tuyển thủ chuyên nghiệp hay là tuyển thủ nghiệp dư, miễn là cố gắng hết sức mình đánh mỗi một trận đấu, không cố ý thua

[1]

, không lười biếng, không từ bỏ... Vậy thì không cần nói lời xin lỗi với bất kỳ người nào."

[1]

Cố ý thua: nguyên văn là phóng thủy (放水), chỉ một người có thực lực nhưng lại cố ý để thua một người yếu hơn, vì lý do như: đổi chác, quan hệ, chiến lược...

"Thua trận đấu có gì đáng sợ, các người biết đáng sợ là cái gì không? Là không chịu nhận thua, là sợ hãi thua trận đấu, thậm chí chính bản thân mình cũng không dám thừa nhận điều đó!"

Lục Mạn Mạn kích động mặt đỏ cả lên, lúc đôi mắt ươn ướt sắp không thấy rõ, Nguyên Tu ấn mặt cô vào ngực mình, che chở cô vội vàng lên xe.

Nước mắt chỉ là trong phút chốc, nỗi buồn cũng vậy.

Trong giây phút Nguyên Tu dùng sức ấn cô vào lồng ngực kia, lòng của Lục Mạn Mạn liền lắng xuống.

Các đội viên trầm mặc ngồi ở hàng trước, suy nghĩ lời Lục Mạn Mạn vừa mới nói kia, suy nghĩ mộng tưởng và tương lai của mình.

Hai người Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn ngồi ở hàng cuối xe, Cố Chiết Phong vốn là ngồi giữa hai người, nhưng mà sau khi thấy ánh mắt thù hận tấn công, cậu rốt cuộc cũng ngượng ngùng ngồi vào phía trước.

"Trước ống kính, đừng hành động theo cảm tính, đừng tùy tiện mở miệng."

Lời này, Nguyên Tu nói với Lục Mạn Mạn, cũng là nói với một đám tiểu tử thối phía trước.

"Vô luận các cậu nói cái gì, đều có thể bị cư dân mạng mổ xẻ."

Lục Mạn Mạn vừa nãy đúng là không khống chế được cảm xúc của mình, vốn thua trận đấu trong lòng của mọi người đều đã không dễ chịu, bọn họ còn phải hùng hổ hăm dọa rắc muối vết thương như vậy.

Dĩ nhiên những ký giả này sẽ không để ý đến cảm xúc của các đội viên, bọn họ chỉ quan tâm việc nhấp chuột, chỉ quan tâm mánh lới quảng cáo nào để thu hút sự chú ý.

Khi Lục Mạn Mạn bình tĩnh lại, cũng ý thức được chuyện này dường như không ổn, cô nhìn Nguyên Tu, khẽ nhếch miệng, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.

Cả một đường về, cuối cùng đều không nói gì.

Nhưng mà khi cô dựa vào đệm ghế, sắp sửa nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, Nguyên Tu lại nắm tay cô.

Bàn tay anh dịu dàng lại thô ráp, rất an tâm.

Vì vậy cô nắm chặt tay anh.

Đôi lời tâm tình của editor:

Hù, lại là tui nè, phúc lợi cho gần 2 tuần tui bận thi đây. Tuy có đánh úp vài lần, nhưng quà thì vẫn phải có đúng không mọi người =)))

Bạn đang đọc Vì Tôi Là Tiên Nữ của Xuân Phong Lựu Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.