Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen Tức

Phiên bản Dịch · 3161 chữ

Chuyển ngữ: Puny

Khu vực chờ của tuyển thủ không xem là lớn, ước chừng năm mươi mét vuông, ánh đèn vàng bên trong ấm áp, một bên tường chống đỡ tủ cất đồ cá nhân, chính giữa để một cái ghế dài xốp mềm.

Dương Trầm đi tới đi lui, ngồi tại chỗ bất an, đi đến bên tủ bình nước rót nước, lúc uống nước suýt nữa bị sặc.

Hiển nhiên, anh ta còn khẩn trương hơn các đội viên.

"Hai người, chú ý một chút."

Giám đốc đã khẩn trường thành chó nên chỉ có thể mượn chuyện khác phân tán sự chú ý, ví dụ như Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu ngồi sát nhau đối diện.

"Dựa vào gần như vậy làm gì, tách ra tách ra." Anh đi tới thô bạo tách hai người ra: "Fans hâm mộ mà thấy, còn tưởng rằng hai người làm gì đó hắc

[1]

chứ?"

[1]

Đoạn này nguyên văn Dương Trầm sử dụng là từ Đông Bắc – Kiền hắc 干哈.

Dương Trầm một khi đã kích động, khẩu ẩm tiếng địa phương đều lộ ra.

Lục Mạn Mạn ủy khuất nói: "Không có hắc, tôi đấm bóp cơ bắp cho đội trưởng thả lỏng mà."

"Tôi đến bóp cho cậu ta."

Dương Trầm ngồi vào cạnh Nguyên Tu, đang muốn táy máy tay chân, thì Nguyên Tu mặt không biểu cảm nói một từ: "Lăn ~"

Lý Ngân Hách thay đồng phục tác chiến màu đỏ đen của đội, đồng thời mang cờ của thi đấu Trung Quốc --- cây cung và mũi tên bảo vệ ngôi sao năm cánh ở giữa, đính trước ngực mình, thuận miện nói: "Hai quy nhi tử

[2]

này đã sớm trêu đùa thành bạn."

[2]

Quy nhi tử (龟儿子): Theo cách giải thích của Hứa Thận, một nhà ngôn ngữ học của Trung Quốc thời Đông Hán, thì rùa chỉ thuần về giống cái, muốn sinh sản thì phải tìm đến rắn để giao phối. Bởi vì thuộc cùng một loại, nên mọi người cho đó là loạn luân. Mắng người ta là quy nhi tử, tức là mắng đó là con của người loạn luân sinh ra.

Dương Trầm hỏi: "Cậu ta nói gì."

"Cùng với một em gái Tứ Xuyên học nói tiếng Tứ Xuyên, ý chính là hai người bọn họ là bạn rất tốt." Cố Chiết Phong vội vàng tranh lời.

Cậu nhất định phải vì đội trưởng giữ vững bí mật này!

Dương Trầm chỉ hai người: "Cho dù là bạn thân, cũng phải chú ý nhiều chút, đừng gây ra scandal, nhất là M4 cô, bây giờ chính là thời điểm vòng fans tăng giá trị con người lên, nếu mà cùng Nguyên Tu gây ra scandal, fans hâm mộ cô có thể trực tiếp giảm xuống âm."

Lục Mạn Mạn trừng to mắt, kêu lên: "Tại sao lại như vậy!"

"Toàn bộ fans nữ vòng thi đấu đều là vợ cậu ta, ông chồng quốc dân đó là gọi không sao? Phụ nữ mà bắt đầu ghen ghét, thì hoàn toàn thay đổi."

Dương Trầm nghĩ tới con cọp cái nhà mình, không khỏi run rẩy.

Lục Mạn Mạn vội vàng dịch chuyển mông ra, giữ một khoảng cách với Nguyên Tu.

Nguyên Tu nhướng mày nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Chỉ vì fans hâm mộ, cậu liền như vậy, còn nói tình bạn cả đời với tôi?"

Vẻ mặt Lục Mạn Mạn cứng lại: "Thật xin lỗi, fans hâm mộ mới là ba ba tôi."

Trên ghế dài bên kia, Trình Ngộ đang đấm chân cho Nhâm Tường, một cái lại một cái, nắm đấm đấm vào chỗ cần đấm: "Thoải mái không, hả?"

Nhâm Tường đau đến khóe miệng co rút mãi, nhìn về phía người đẹp độc địa, vẫn còn mạnh miệng: "Thoải mái!"

Mi tâm Cố Chiết Phong nhíu chặt, nhiều lần muốn nói lại thôi.

Cậu... cậu cũng muốn để cho Trình Ngộ giúp cậu xoa bóp, đấm bóp cho cậu.

"A."

Cậu ôm bắp chân mình, rất giả dối mà kêu lên một tiếng.

"Làm sao vậy?" Trình Ngộ ném chân chó của Nhâm Tường ra, nhìn về phía Cố Chiết Phong.

"Chuột rút ôi." Cố Chiết Phong không có chút kỹ năng diễn xuất nào, chỉ bắp chân mình, bình tĩnh nói: "Đau quá."

Tay Trình Ngộ nhẹ nhàng xoa chân cậu, ấn từng chút một, giúp cậu dãn cơ linh hoạt: "Thật sự đau sao?"

Nhìn không giống à!

Cố Chiết Phong dùng sức gật đầu, chân thành mà kêu "Ôi" một tiếng.

Chân cậu dài mà nhỏ, da thịt trắng nõn, màu lông cũng rất nhạt rất mỏng, gần như không nhìn ra, cùng với chân rậm lông của Nhâm Tường hoàn toàn là hai thái cực.

Trình Ngộ tiếp tục giúp cậu đấm bóp, Cố Chiết Phong hưởng thụ nhắm hai mắt lại, khóe miệng Nhâm Tường co giật, vẫn là quyết tâm làm người lương thiện, không vạch trần cậu ta.

Dương Trầm liếc nhìn đội của anh, cảm thấy người khẩn trương chỉ có mình anh.

Cuối cùng, tiếng nhạc của trận đấu vang lên, các đội viên đi ra khu chờ, đi tới doanh khu.

Bên ngoài sân một rừng tiếng reo hò cuộn cuộn, tựa như thủy triều lên xuống trùng điệp.

Trước khi vào sân, Nhâm Tường nhiều lần quay đầu lại hỏi Trình Ngộ: "Hạ Thiên thật sự không có gọi điện thoại cho cậu sao?"

"Không có."

"Nếu không thì cậu xem điện thoại lại điện thoại đi."

"Hạ Thiên không thích xem thi đấu." Trình Ngộ không nhịn được nói: "Đừng suy nghĩ nữa, đánh thật tốt."

Nhâm Tường thở dài, theo đội đi vào cửa doanh khu, trong lòng Trình Ngộ không đành lòng, vì vậy nói: "Đánh xong tôi giúp cậu hẹn cô ấy, cùng nhau ăn cơm."

Nhâm Tường quay đầu lại làm "trái tim" cho cô.

"Chị vợ!"

Tư thế trái tim này, dấy lên một làn sóng kinh động trong fans hâm mộ nữ trên khán đài. Trình Ngộ ở trong mấy cặp mắt sắng quắc kia, chợt cảm thấy áp lực thật lớn, thật sự không nghĩ ra, nam cặn bã như vậy, nhân khí lại cao như thế.

Các đội viên theo thứ tự lên xe Jeep tiến vào rừng, Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ đến hàng ghế đầu của phòng xem ngồi xuống, Trình Ngộ tiện tay lấy điện thoại ra, bất ngờ phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ.

Hạ Thiên.

Trình Ngộ tò tò nghe điện thoại: "Tiểu Hạ Thiên, chuyện gì vậy?"

Đầu kìa điện thoại, giọng Hạ Thiên nhỏ dồn dập: "Trận đấu, trận đấu đã bắt đầu rồi sao?"

"Còn chưa, nhưng mà cậu..."

"Trên đường kẹt xe cho nên tới muộn, bây giờ đã thấy cổng, các cậu ở chỗ nào?"

Trình Ngộ có chút kinh ngạc: "Cậu tới?"

"Ừ!"

"Cậu có vé không, cần tôi đi ra đón cậu không?"

"Không cần, một tuần trước tôi mua vé đầu cơ trên mạng, bây giờ tôi đang vào."

Trình Ngộ đứng lên, quả nhiên thấy Hạ Thiên mặc váy màu trắng khó khăn chen vào cổng trong dòng người.

Trình Ngộ lập tức phất phất tay với cô ấy: "Chỗ này!"

Hạ Thiên mang theo ba lon nước Coca, đi tới ngồi xuống bên cạnh các cô, thở hổn hển: "Này, cho các cậu."

Trình Ngộ nhận lấy nước uống, kinh ngạc nhìn cô ấy: "Cậu... hôm nay không đi thư viện?"

Hạ Thiên nói: "Tôi đến xem trận đấu."

"Cũng không phải là trận đấu của hai chúng tôi, cậu đến xem ai?"

"Mọi người..."

Trình Ngộ thở ra một tiếng "Hừ" khinh thường, lại hỏi: "Vé đầu cơ bao nhiêu tiền?"

"Sáu ngàn năm."

Trình Ngộ trừng to mắt: "Cậu bỏ ra sáu ngàn năm, mua vé đầu cơ, sang đây xem trận đấu của "mọi người?!"

Hạ Thiên ngơ ngác gật đầu, sau đó Lục Mạn Mạn vô tình vạch trần: "Cược là cậu ấy ngay cả quy tắc trận đấu cũng không biết."

Trình Ngộ lẩm bẩm nói: "Được, tôi hiểu rồi."

Cô ấy là tới xem người nào đó.

Ba người ngồi ngay ngắn trên ghế, lẳng lặng chờ đợi mở màn, chỉ nghe tiếng uống Coca của Lục Mạn Mạn, ực ực.

Qua mấy phút, Trình Ngộ nói: "Cậu nên đến sớm một chút."

"Hả?"

"Người nào đó nếu biết cậu tới, trong trận đấu có thể sẽ bùng nổ sức mạnh của tình yêu."


Trong 40 phút đầu tiên của trận đấu, chiến đội X và đội Sư Hổ vẫn không có cơ hội chạm mặt chính diện, nhưng điểm tích lũy đầu người của hai đội lại lần lượt nối tiếp nhau, không phân cao thấp.

Nếu như đội Sư Hổ vượt qua X, như vậy tiếp theo chiến đội X sẽ mạnh mẽ thu được một đầu người. Trái tim của khán giả siết chặt, một giây cũng không rời mắt khỏi màn hình lớn, trận chiến dịch này, mưa đạn bình luận trên nền tảng phát sóng trực tiếp ít đi rất nhiều, mọi người đều chăm chú xem dán mắt vào hình ảnh video, nghiêm túc xem trận đấu, không hề líu ríu nói móc.

Bốn mươi phút cuối cùng, số lượng tuyển thủ bắt đầu giảm mạnh, đầu người cũng không dễ thu được như vậy nữa.

Số lượng đầu người của chiến đội X đều dừng ở 21 người, mà đầu người của đội Sư Hổ vẫn còn tăng lên, 23 người, 24 người...

Trong bức hình máy quay không người chụp, chiến đội của Nguyên Tu thiếu đi một người, thiếu Cố Chiết Phong.

Trình Ngộ nắm chặc ống tay áo của Lục Mạn Mạn: "Chiết Phong đâu! Đi đâu, chết sao!"

Lục Mạn Mạn lắc đầu một cái, sẽ không, Cố Chiết Phong sẽ không dễ chết như vậy.

Qủa nhiên, một giây kế tiếp hình ảnh thay đổi, trong ánh nắng chiều, đứng lặng nghiêm cách đó không xa đối diện toàn kiến trúc bỏ hoang tường trắng.

Tại vị trí lầu ba, có một tiểu tử đội mũ bảo hiểm xám, thò đầu ra.

Môi đỏ răng trắng, hai con ngươi tối tăm.

Chính là Cố Chiết Phong!

Người xem cả nước đều thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi.

Nhưng mà một chiêu này cũng thật hiểm đấy, một tay súng bắn tỉa Cố Chiết Phong, thoát khỏi đoàn đội một mình tác chiến, rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn trước đấu đã thảo luận qua, sau khi vào vòng quyết chiến cuối cùng để cho Cố Chiết Phong rời đội ngũ chạy tới vòng chiến, tìm chỗ núp mai phục, đến khi chiến đội chạy tới, chi viện hỏa lực cho, đồng thời trước sau đánh gọng kìm kẻ địch không kịp trở tay.

Tay súng bắn tỉa sẽ trở thành một bước đẹp quyết định thắng bại sau cùng của chiến đội.

Nhưng mà làm như vậy nguy hiểm rất lớn, dù sao ở trong vòng chiến, nếu như có đội viên đi quá xa, rất dễ bị những đội khác giết chết.

Tòa nhà nơi Cố Chiết Phong đứng là một trường học, sau lưng có bảy tám cái bàn xiêu vẹo, toàn bộ bị cậu dời đi, chống phía sau cửa phòng.

Như vậy, không đến mức lo lắng có người đánh lén từ phía sau, cậu có thể bình tĩnh ứng chiến.

Cố Chiết Phong gác chân của khẩu 98K mô phỏng lên bệ cửa sổ, đồng thời nhặt vải rách phủ đầu mình lại, hòa làm một thể với xung quanh, chỉ chừa khẩu súng đen thùi lùi ở cửa sổ, không đến nổi làm người khác chú ý.

Cậu gắn ống giảm thanh cho súng.

Mọi việc đã sẵn sàng.

Hai phút sau, cậu nhắm vào một tuyển thủ lạc đàn ở ngay phía trước sân bóng rổ, đang muốn nổ súng bắn, thì đột nhiên, một viên đạn đến trước một bước, bắn vào khung cửa sổ cạnh cậu, cậu không đề phòng bị dọa sợ giật mình, để cho tuyển thủ lạc đàn chạy mất.

Cố Chiết Phong lập tức dựa vào tường trốn, dè dặt nghiêng đầu nhìn về khung cửa sổ, khung cửa sổ phủ kín bụi, có một dấu đạn cọ qua.

Viên đạn đánh úp!

Lòng cậu sáng tỏ, bên trong tòa nhà đối diện trường học, cũng có tay súng bắn tỉa mai phục, mà phát súng vừa mới bắn tới kia, cũng không phải là nhắm cậu, mà là đang nhắc nhở cậu.

Đồng thời, cũng là thị uy với cậu.

Tay súng bắn tỉa khủng bố trong truyền thuyết của chiến đội Sư Hổ Lawrence Lee, mỗi khi bắn đều tùy hứng bắn ra một viên đạn báo hiệu chết chóc cho đối thủ, cho dù là đối thủ đã phát giác, lại vẫn không chạy trốn được cú bắn đoạt mệnh của anh ta.

Cố Chiết Phong tuyệt đối không nghĩ tới, lại ở chỗ này, gặp được Lawrence.

Nếu như anh ta ở chỗ này, vậy đoàn đội của anh ta đâu, cũng ở gần đây sao?

Cố Chiết Phong không kịp suy nghĩ nhiều, dè dặt nằm xuống, nâng súng, liếc về phía tòa nhà đối diện, tìm bóng dáng Lawrence.

Hai trong số những tay súng bắn tỉa đứng đầu thế giới, trong hai tòa nhà bỏ hoang tương đối xa, bọn họ bắt đầu đánh giằng co dài dằng dặc.

Mà lúc đó, các đội viên chiến đội X cũng đã đi tới giáp ranh vị trí vòng quyết chiến, hai tòa nhà trường học xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, suy nghĩ biện pháp tới gần, là có thể dưới sự yểm hộ của tay súng bắn tỉa, bắt đầu bất khả chiến bại.

A Hoành đi trước một bước, chạy tới dò xét tình hình, sau khi chắc chắn trường học an toàn, thì ra hiệu cho Nguyên Tu ở sườn núi, để cho bọn họ tranh thủ thời gian tới.

Nhưng mà ngay một cái phất tay kia của anh, một viên đạn bắn vào đầu của anh, A Hoành hoàn toàn không phản ứng kịp, quay đầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đội trưởng đội Sư Hổ, Mike!

Tuyển thủ loại thu phát mạnh, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu là trên chín mươi phần trăm, nghe nói con mồi mà bị anh ta để mắt tới, trên căn bản là biến thành cá nằm trên thớt, mặc anh ta xẻ thịt.

Sau khi giết chết A Hoành, một đầu tóc vàng chói lọi Mike, nhìn sang chỗ Nguyên Tu. Một giây trước khi Nguyên Tu nâng súng giết anh ta, anh ta đã nhanh chóng lẻn vào trong tòa trường học, trước khi biến mất, còn làm động tác cắt yết hầu với Nguyên Tu.

Đủ khiêu khích.

Tay cầm súng của Nguyên Tu nắm thật chặt.

Mất đi đánh dã A Hoành, Nhâm Tường có chút không kìm nén, chửi thề một tiếng: "Bà mẹ nó, Cố Chiết Phong đâu! Tiểu tỷ kia làm cái gì!"

Cố Chiết Phong, người đang mai phục ở cửa sổ, duy trì tư thế không nhúc nhích sắp được hai mươi phút, mồ hôi thấm ướt tóc mai, một giọt một giọt chảy từ trên trán cậu xuống, rơi trên mặt đất, xoáy bụi bặm trên đất.

Cách đó không xa truyền đến từng tiếng súng.

Vòng quyết chiến đã thu hẹp lại, đội trưởng bọn họ đã chạy tới rồi đi, nhưng mà cậu không có cách nào tiếp viện cho bọn họ, chỉ cần khẽ động, tay súng bắn tỉa đối diện sẽ phát hiện.

Lawrence hẳn là đang nhìn chằm chằm cậu, nhiều lần động đậy nhỏ, liền có đạn bay tới. Mà điểm chết người nhất chính là, cậu bây giờ cũng không thể kiếm được Lawrence đang mai phục ở chỗ nào!

Loại cục diện vô cùng sốt ruột này, Cố Chiết Phong cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.

Trong các trận đấu trong nước, cậu chưa gặp phải đối thủ khó đối phó như vậy, chưa bao giờ biết rõ, trên cái thế giới này, lại có người có thể ép cậu đến cục diện khó khăn đến không thể động đậy.

Cậu quả nhiên vẫn là...tầm nhìn thiển cận.

Tiếng súng lầu dưới càng lúc càng dày đặc, Cố Chiết Phong biết, càng trì hoãn thời gian thêm một giây, các đồng đội của cậu lại thêm một giây nguy hiểm.

Cậu phải tốc chiến tốc thắng, không được dây dưa với Lawrence như vậy nữa.

Cố Chiết Phong thu súng lăn đến bên tường, loạt động tác này dẫn tới hai tiếng súng vang lên, nhưng mà vô dụng không đánh trúng cậu.

Làm thế nào làm thế nào.

Cậu theo bản năng rung rung đùi, đầu óc nhanh chóng di chuyển.

Có rồi!

Cậu lấy kính phóng đại từ trong túi xách ra, quyết đoán đập về phía mặt tường, chỉ nghe một tiếng rắc, vỏ ngoài kính phóng đại đen thùi lùi vỡ, cậu đẩy vỏ ra, lấy thấu kính thủy tinh từ bên trong ra.

Ngồi xổm xuống, dùng một khẩu súng ngắn có dải vải, cố định tấm kính vào họng súng súng, đặt ở bên cửa sổ, sau đó thông qua phản xạ của mặt kính, mà quan sát mỗi một cánh cửa sổ đối diện.

Trong phòng xem yên tĩnh bùng nổ một trận xôn xao, bất kể nam nữ, người hâm mộ đều líu ríu thảo luận.

"Cố Chiết Phong, tôi muốn biết cậu lần nữa."

"Really cơ trí!"

"Kính phóng đại là của tập thể đó, nghe nói mấy trăm một cái."

"Đập bể cậu cũng không cần đền sao."

Trình Ngộ nín thở trầm ngâm, nhìn chằm chằn màn hình lớn đối diện.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một Cố Chiết Phong như vậy, nhưng lại giống như chính là Cố Chiết Phong.

Trầm ổn, quả quyết lại thông minh.

Tiểu tử thật đẹp trai, khóe miệng cô không khỏi cong lên nở nụ cười.

Cậu có thể thắng, nếu như cậu thắng, cô phải khen ngợi cậu tốt tốt một chút.

Đôi lời tâm tình của editor:

Đánh úp tới đây!!!! Vì sáng nay thi xong một môn siêu siêu ớn - Mác 2 "yêu dấu", nên tối nay có đánh úp này:))))) Bình thường ở với Trình Ngộ toàn thấy con chó sữa nhỏ Cố Chiết Phong, đến lúc thi đấu nhìn Phong Phong cục cưng của chúng ta ngầu quá. Trận này gặp đối thủ đáng gờm rồi, A Hoành lại tèo nữa, mọi người đoán xem X có thắng không??

Bạn đang đọc Vì Tôi Là Tiên Nữ của Xuân Phong Lựu Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.