Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 ~ Chap 1: TA THÍCH NGƯƠI!

Tiểu thuyết gốc · 3234 chữ

Vũ trụ là một khoảng không gian bao la, một khúc thời gian bất tận và như thể mênh mông vô hạn. Đó là kết tinh của nhiều khoảng không gian được ví như thiên hà. Nơi thiên hà chứa hàng vạn ngôi sao ấy lại được gọi là dải ngân hà. Nó xuất hiện trên bầu trời như một dải sáng dài mờ ảo xoắn chặt vào trái tim của vũ trụ. Một dòng sông trắng bạc được các tinh hoa vũ trụ tạo thành, 7 món thần khí cùng những quyền năng thiên mạch khác nhau và rồi nắm giữ chúng chính là 7 vị thần được trời đất ban tặng cho nhân loại.

Hoàng Kim điện, Vương quốc Mặt Trời

Nơi quyền quý và thần lực nhất của sông Ngân, trung tâm của thần tộc và cũng chính là ngọc điện của hoàng đế, Hoàng Kim điện. Chính điện nhìn trông thật uy nghi, nó được khoác lên người chiếc áo giáp vàng kim óng ánh. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào kim điện khiến nó như một con rồng vàng rực lửa đang uốn quanh giữa bầu trời sông Ngân lấp lánh. Hoàng đế đã dùng tinh đan của mình để giữ sự cân bằng nhiệt và ánh sáng cho nơi đây nên dù là ở tận trong lòng của Mặt Trời, nó vẫn không hề nóng đến mức thiêu trụi tất cả như bản tính sinh tồn thực chất của nó.

Trong lăng cung, một thượng thần bước vào chính điện, ông ta mặc bào quan uy nghiêm, đi đứng cao sang, khí thế thần tộc, cũng bởi ông ta là thượng thần Tế ti, chuyên cai quản các quỹ đạo của những vì sao. Lão kính cẩn chấp nhẹ đôi ta, cúi đầu chào hỏi: "Lão thần xin thỉnh an bệ hạ!"

Hoàng đế nghiêm trang: "Miễn lễ!"

"Tạ ơn bệ hạ! ", Tế ti từ tốn ngẩng đầu lên, lại dài giọng tiếp lời về chính sự: "Ngày diễn ra yến hội đã gần kề. Lão thần xin bàn bạc với bệ hạ một chuyện quan trọng. Năm nay, lão thần nghĩ nên mời cả các tiểu hành tinh bên ngoài Sông Ngân.", không một lời đáp trả, Tế ti tự biết hoàng đế đang lắng nghe suy xét, lại nói thêm: "Bởi ngày kết tinh của thần khí không lâu nữa. Lão thần nghĩ nên mở rộng mối quan hệ của thần tộc ta với các dòng tộc khác."

"Không sai. Nhưng trước hết nên thông qua ý kiến của các Tinh quốc.", ngừng lời không lâu, hoàng đế lại bảo thêm: "Nhưng ta nghĩ khanh không cần phải đi đến Thủy quốc đâu."

Nghe hoàng đế nhắc thế, Tế ti lại mỉm cười, khẽ lời: "Lão thần hiểu rõ, Thủy thần có bao giờ màng đến luân hồi thế sự chứ. Vậy, lão thần xin phép cáo lui.", thượng thần lùi vài bước về sau rồi đi ra ngoài.

Chính điện chỉ còn một nam nhân đơn độc được người ta gọi là hoàng đế. Chàng ra dáng quyền uy ngút ngàn, đang ngồi vững chắc trên chiếc ngai vàng sáng loáng và được gọi với cái danh hiệu hoàng đế đó chính là chủ nhân của thiên địa tại Vương quốc Mặt Trời, cũng chính là người nắm giữ vị trí tối cao của Ngân hà, xưng niên Ánh Vương bệ hạ, tự Hoàng Kim đế. Nhìn vóc dàng của chàng có vẻ như là một nam nhân trẻ trung, nhưng tuổi của chàng thì quá là tối cao rồi, không hơn không kém 4568 tỷ. Thế nhưng chàng lại mang trên gương mặt bí ẩn một chiếc mặt nạ sắt, nên cũng chưa từng ai biết, sau chiếc mặt nạ ấy chứa đựng những bí mật gì.

Thủy quốc

Thủy quốc là nơi gần với Lăng cung của hoàng đế nhất. Nó được bao bộc bởi sự trong veo của nước, giữa tấm màn đen vũ trụ, Thủy quốc được phản chiếu thành hai màu trắng đen đặc trưng. Không sa hoa hay lấp lánh như Mặt Trời, Thủy quốc nhìn trong giản dị hơn, nó mộc mạc, tĩnh lặng một màu lạnh vắng, nhưng cũng long lanh như một quả cầu nước cố định trong quỹ đạo của vũ trụ. Bên ngoài là thế, cảnh sắc bên trong còn thực sự đẹp hơn, quả thật thiên nhược hữu tình. Lối dẫn từ ngoài vào đó chỉ bằng một lớp nước trong suốt đang gợn sóng bập bềnh giữa không trung, tuy nhìn đơn sơ nhưng chỉ có những vị thượng thần có tu vi cao mới có thể mở ra được, ngoại trừ các tiểu thần trong Thủy cung đều sử dụng kim bài.

Dòng sông mênh mông thấp thoáng những cánh hoa đào bập bềnh trên mặt nước, cứ trôi mãi theo phiều diêu. Tuy là Thuỷ quốc nhưng lại chẳng nghe được tiếng nước chảy rì rào hay dù là tiếng róc rách nhỏ bé trong khe, thay vào đó là không gian tĩnh lặng bao trùm tất cả. Cảnh tình gió không thổi, cây chẳng động trong thật lạnh lẽo. Bỗng dưng âm thanh sáo trúc nhẹ nhàng vang lên trong khung cảnh buồn lặng lẽ này. Tiếng sáo như hòa dịu vào không gian yên tĩnh, gợi lên nỗi buồn man mác không tả nhưng lại toát lên sự thanh tịnh đâu đó, chẳng khác gì nói lên sự mộc mạc của người thổi sáo.

Trên nhành đào đang trổ hoa xum xuê thơm dịu, bóng dáng một người đang mờ ảo xuất hiện cùng dòng âm vi vu của thanh sáo trúc. Đó là một nam nhân trầm lặng, thanh lịch, cả người chàng ấy toát lên một khí chất lạnh lùng nhưng cũng muôn phần phong nhã. Chàng ấy vô cùng tuấn tú, một chàng trai mang gương mặt liễu hờn nguyệt thẹn, ngọc thụ lâm phong, thật sự là vẻ đẹp hoàn hảo như từ trong tranh vẽ bức ra. Đôi mắt chàng đen huyền, nhưng lại gợn buồn, trong như thủy tinh và còn long lanh hơn cả Thuỷ quốc. Ánh nhìn ấy lạnh tựa như hoa sương trong băng tuyết, cứ như là hai hòn trân bảo, thể rằng dù không phải lửa nhưng lại có thể làm tan chảy tâm hồn của mọi vật xung quanh dù chỉ bằng một cái nhìn. Dưới đôi hoa sương là chiếc mũi cao vút tựa thái sơn, thẳng tấp xuyên cả trời mây. Quyến rũ hơn là đôi môi của chàng, đôi môi ửng đỏ như quả đào chín, bóng loáng mềm mịn, nhìn thôi cũng đã cảm giác được sự mềm mại như nhung lụa, ngọt ngào hơn cả dịch mật. Hơn nữa là mái tóc dài thước tha, đen láy của chàng, từng sợi từng sợi dường như có thể quấn chặt vào trái tim vạn vật. Chàng mang một khí chất phi phàm, nhưng lại có vẻ lãnh đạm, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh như một vị thần sống vô thường, không màng thế sự.

Vài bước chân khe khẽ của một tì nữ đang đi đến bên dưới gốc đào, nàng ta cẩn trọng nhún chào lễ nghĩa rồi nhẹ giọng thưa: "Thuỷ thần! Ánh Vương bệ hạ cho người mời dự yến tiệc."

Chàng khi ấy không nói gì hết, cũng chẳng gửi lại một ánh nhìn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với đôi mắt xa xăm đang chăm chú vào những cánh hoa đào thoáng nhẹ bay qua. Thật khiến người khác phải ghen tị. Chỉ là phận cánh hoa nhỏ nhoi mà cũng có thể đón nhận được ánh nhìn từ chàng, nhiều lúc bọn nữ nhân trong Thủy cung cũng muốn trở thành cánh hoa đào vô tri, vô giác đó. Và rồi tiểu nô tì ấy cũng lẳng lặng rời đi với giọng khe khẽ: "Vâng!"

Trên nhành đào xum xuê nở rộ, tiếng sáo vi vu của chàng lại văng vẳng vang lên.

...

10 ngày sau

Hôm nay là ngày diễn ra yến hội. Yến hội được tổ chức ngay tại Thanh Vân điện của lăng cung hoàng đế. Khung cảnh xung quanh thật lộng lẫy, tráng lệ, ngũ hương vị đều được bày diện đặc sắc trên bàn. Âm thanh hòa nhã của nhạc hội càng khiến nơi này thông thoáng hơn. Hoa thơm ngoài điện nở rộ, vạn vật lại càng đẹp mắt, sắc cảnh sinh động muôn phần thiêng liêng.

"Kim Thần Kim quốc ngự tiến!, sau lời thông báo của tiểu thần, một nữ tử cao sang bước vào với ánh hào quang chói loá như kim ngân. Nàng ta là vị thần tối cao của Kim quốc, Kim Thần Tư Yến Lạc Nhiễm. Nàng được mệnh danh là nữ nhân đẹp nhất vũ trụ, nàng ta có vẻ đẹp mỹ miều, dù là vạn vật tuyệt đẹp nhưng cũng khó có thể gợi tả được nét đẹp lung linh của nàng. Ngủ quan tinh xảo, mắt phượng mày ngài, khuôn trang sắc sảo, khuynh nước khuynh thành, nhật nguyệt e thẹn. Xung quanh nàng ấy toát lên thần thái sang trọng cao quý, một khí chất bất phàm từ vị nữ thần cuốn hút nhất vũ trụ bao la. Nàng ta đi đến bàn lớn giành riêng cho bảy vị thần trong Tinh quốc, ngồi xuống điệu đà, ra dáng kiêu sa.

Cạnh bên nàng là một nam tử ưu tú, nét ngài anh tuấn, đôi mắt sâu thẩm hút hồn, khiến lòng người vấn vươn. Vẻ ngoài của chàng toát lên sự gần gũi ấm áp, cũng chân thật nhiều phần. Thế nên, người khác lại nói chàng đơn giản từ tốn, nhưng cũng rất ra dáng uy nghiêm của một vị thượng thần tối cao. Từ lúc Kim thần bước vào, chàng đã mãi không rời mắt khỏi nàng ta. Nhìn nàng ngồi xuống êm dịu, chàng khẽ mở lời: "Lạc Nhiễm! Lâu quá không gặp nàng."

Kim thần nghe lời chào hỏi, liền quay sang chào người đáp lễ: "Lâu lắm không gặp!", nhẹ nhàng gật đầu yểu điệu rồi quay sang nơi khác, nàng ta vẫn ra dáng kiêu sa, không hề thân thiện với chàng.

Thấy được cử chỉ xa lạ của mỹ nhân, chàng ngậm ngùi ôm tủi, nhưng lại tỏ ta bình thường, mỉm cười bảo trêu: "Sao nàng lại xa lạ với ta như vậy? Nàng không nhớ ta sao?"

Kim thần nhìn chàng bằng ánh mắt kiêu căng, hừ lạnh khe khẽ, rồi thêm lời nghiêm giọng: "Xin Thổ thần hãy tự trọng!", lại quay sang nơi khác bằng ánh mắt vô tâm, khiến chàng lúc này cũng lẳng lặng đau trong tim, cả hai rơi vào trầm tĩnh, nàng lạnh nhạt, ta bi sầu, sầu càng thêm, thà rằng nàng mắng ta, cầu đừng xa lạ. Kim thần ngồi ngâm ngụm trà một lúc, thì quay sang hỏi chàng: "Ngươi có thấy Lịch Nghiêm ở đâu không?"

Gương mặt chàng ngay sau đó tối sầm lại, một mảng không gian màu đen bao quanh. Tưởng rằng nàng không quá nhẫn tâm, tưởng nàng nói đến chúng ta, nhưng ai ngờ lại là nam nhân khác, tim ta thật quá đau, đau vì nàng, nhiều lắm! Chàng nghẹn ngào, cũng mang nhiều oán trách mà đáp: "Nàng biết cách làm ta đau lòng quá nhỉ? Nếu muốn tìm hắn thì nàng tự đi mà tìm. Ta không biết!". Đôi mắt hờn dỗi của chàng như đang sôi sục trong biển lửa. Giây sau đó, hàng mi của chàng rũ xuống như đang chịu sự nặng nhọc của thất vọng, rồi lại yên lặng quay đi.

Kim thần cũng không màng quan tâm mà tiếp tục thưởng trà của mình.

Chàng là Thổ thần Thổ quốc Lục Ninh, vị thần tối cao trong bảy Tinh quốc. Ai mà chẳng biết, chàng thầm yêu Kim thần đã lâu, nhưng chưa từng được một lần đáp trả.

Hậu viên, Thanh Vân điện

Hậu viên của một Vương quốc quả nhiên khác xa bình thường, bao nhiêu cảnh tình đẹp mắt, muôn màu tươi thắm ngập tràn hương hoa. Trên con đường thanh thảo trải dài, dòng bước chân chậm rãi đi qua. Là chàng ấy, Thuỷ Thần lãnh huyết trong mắt vạn người. Chàng lại lãnh đạm dạo vườn một mình trong thật cô đơn, nhưng có thể đây chính là thú vui của chàng ấy, một cuộc sống nhàng rỗi, tự tại. Chàng từng bước đi trên thảm cỏ xanh biếc, bóng mượt trong sương mai. Chàng nhìn lên hàng mây trắng thả mình trôi trên cao không hồi ngơi, cứ như hòa mình vào áng mây nhẹ bổng như sương khói. Không lâu, lại tĩnh tâm dạo bước.

Tiếng nói của một nữ tử vang lên từ phía trên bức tường cách chàng vài bước: "Ngươi vẫn còn sống sao, Nghiêm Nghiêm?"

Một lời nói nghe như hoang dại, phải chăng người này lắm đơn thuần? Thủy thần ung dung ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt sắc lạnh của chàng nhìn người đó không chút biến đổi và cất giọng điềm đạm: "Là ngươi!", nhìn chẳng được lâu, chàng cũng không để tâm đến nàng ta, nên vẫn cứ thư thái bước đi thưởng cảnh đẹp trước mắt.

Thấy vẻ thờ ơ của Lịch Nghiêm, nàng ta vẫn nói tiếp: "Chúng ta đã không gặp nhau được một trăm năm rồi, ngươi đừng lạnh lùng như vậy chứ. Nhưng ta vẫn thắc mắc, ngươi vẫn như xưa, nhạt nhẽo như vậy. Tại sao ngươi vẫn chưa cô đơn mà chết thế?"

Chàng thong thả bước đi chẳng buồn nhìn nàng ta một cái, chỉ mấp mấy đôi môi: "Ta là thần. Không phải người."

Nàng ta cao giọng tinh ranh: "Điều đó thì ai chẳng biết."

Lịch Nghiêm kiêu lãnh đều bước, lại thêm lời mỉa mai: "Ngươi đừng hạ thấp trí tuệ của một vị thần mà hỏi như vậy."

Nghe lời mắng mỏ của chàng ta mà nàng không chịu được. Gương mặt tức giận kia lộ rõ mồn một, nhăn nhó cũng có, trau mày càng nhiều. Nàng khó chịu trong người và tuông ra những lời cáu gắt: "Này! Sao ngươi lại mắng ta? Ta chỉ muốn tạo cho bầu không khí thêm thoải mái hơn thôi mà.". Ngay sau khi trỉ trích Thủy thần, nàng nhanh chóng lướt xuống, tốc độ còn nhanh hơn cả gió, nhìn như có một làn khói sương màu lục mờ ảo bay qua, rồi tiếp bước đi theo Lịch Nghiêm.

Chàng dừng bước, liếc nhìn nữ tử kia vô cảm, càng thêm nhiều lạnh nhạt, ngán ngẫm, thế rồi nghiêm giọng nặng lời: "Ngươi chỉ làm ta cảm thấy ngột ngạt hơn thôi."

"Ngươi!...", nàng ta tức tối không thôi, dứt khoát chỉ tay về phía Lịch Nghiêm như muốn xé toan chàng ra, nhưng khổ nổi đây là Thủy thần Lịch Nghiêm, cũng chẳng thể làm được gì, nàng đành kiềm nén cố nuốt cục tức vẫn mãi không trôi, bỏ bàn tay nhỏ xinh xuống.

Chàng không màng đến dáng vẻ phẫn nộ của nàng ta, cũng bởi chàng thấy hẳn nhiều rồi, như đã quen dần. Trên thiên địa này ai mà chẳng biết, Lịch Nghiêm chàng lãnh huyết vô tình, vô thường vô cảm, thế nên người ấm ức hay tức giận vì chàng giống thế kia, vạn năm đếm còn không xuể. Chàng bước vài bước, lại ra lời vô tâm dứt khoát với nàng ta: "Đi cho ta nhờ!"

Nàng kênh mặt nguýt lên cao, mạnh lời bảo: "Tại sao ta phải đi? Ta đến đây để dự tiệc. Ta cũng là thượng thần mà."

So với các vị thần khác thì nữ thần này lại hoàn toàn trái ngược. Nàng ta có thần thái khá bình thường, nhưng nhan sắc lại chẳng bình thường. Trong gương mặt nhỏ xinh khả ái, đôi môi luôn nở nụ cười toả nắng chứa bao vui vẻ. Gương mặt đó còn có sự tinh nghịch, ngay thẳng, pha thêm một chút ngây thơ. Nhận thấy được đậm đà hơn là trên đôi mắt long lanh không quá sắc sảo của nàng, tuy đường nét không mỹ miều như dáng phượng thu hút, nhưng lại có điểm nhấn tuyệt đối là trong trẻo như pha lê tinh khiết, nhìn tựa hai hòn trân bảo. Đôi mắt ấy của nàng luôn hiện lên nụ cười, còn tươi hơn cả nụ cười trên đôi môi nhỏ chúm chím kia, và cũng đan xen cùng sự ấm áp vô bờ, mang đến một cảm giác thân quen. Nếu chú tâm về ngoại xinh xắn không quá nổi bật thì có lẽ nên chú ý đến con người thật sự bên trong nàng. Dường như sự hoạt bát, ngây thơ đó là điểm cuốn hút của nàng đối với mọi người. Tuy nhan sắc chưa hẳn tầm cao nhất như Kim thần, nhưng thật chất cũng không thể phủ nhận, nàng ta cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Khi ấy, Thủy thần chàng dừng lại tại đây, nhìn nàng ta mà gặng hỏi: "Ngươi thật sự không đi?"

Ta không đi đấy, ngươi làm gì được ta? Ngươi cắn ta chắc? Nàng kênh kiệu gương mặt khả ái, hoênh hoang chóng hai tay vào hai bên thắt lưng, dứt khoát ngoan cường bảo: "Không đi!"

Chàng gật đầu nhẹ bình thản, ánh mắt không quan tâm xuyên thấu vào nàng ấy, phất tay áo thanh y trên người, bảo xong lời liền xoay người bỏ đi: "Ta đi!"

Thái độ lạnh lùng trước sau như một của Lịch Nghiêm thật khiến nàng tức chết. Nàng ta bậm chặt môi khó chịu, ngẫm trong đầu chẳng lẽ chàng ta chịu ngọt. Thế là liền thay đổi thái độ hiền hòa, nàng vội thốt lời êm dịu: "Này! Nghiêm Nghiêm!", và cũng đi như chạy theo sau chàng.

Lịch Nghiêm trau đôi mày rậm rạp, nghiêm giọng bảo: "Đừng có gọi ta như vậy."

Nàng dừng đôi chân thon thả đang nhanh bước đi theo chàng, thản nhiên hỏi lớn giọng, trông như có sự hi vọng thâm thẫm trong từng chữ: "Chúng ta không thể gần nhau được sao?"

Lúc đó, chàng dừng bước hẳn rồi quay lại nhìn nàng, có chút nghi hoặc, nhưng ánh mắt vẫn lạnh giá tựa như băng: "Gần nhau?"

Tưởng mình đi đúng đường rồi, nàng chành miệng nở nụ cười tươi sáng như hoa xuân ban mai, nở rộ khắp chốn, cũng tựa như ánh dương thiên nhật, ấm áp vô cùng. Trao cho chàng ánh nhìn thân thiện lúc mau, nàng cất giọng nói nhẹ nhàng, một lời mang bao ẩn tình sâu xa, văng vẳng bên tai chàng một khá lâu: "Ta thích ngươi!".

Chàng trầm lắng trong yên lặng, không chút biến sắc, dù một chút cũng chưa từng, ánh mắt vô cảm nhìn chầm chầm nàng ta.

Lòng nàng lại thắc mắc, hắn nhìn ta như thế làm gì? Chẳng lẽ hắn không nghe rõ. Thế rồi nàng tiếp lời thêm nữa, vừa nói vừa cười ngây thơ: "Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! TA THÍCH NGƯƠI!!!!!!!"

Bạn đang đọc Vì Sao Nơi Này Có Anh sáng tác bởi TưHữuVươngTử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TưHữuVươngTử
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.