Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 61

Phiên bản Dịch · 1753 chữ

CHAP 61: THE QUEEN

“Hìhìhì, anh sẽ không hỏi em chuyện gì xảy ra đâu, nhưng mà sau này khi không còn bận tâm điều gì đó nữa hãy kể với anh! Được chứ?” Chun nói khi đang nắm chặt tay tôi

gật gật,…hôm nay em muốn tự đi xe buýt về một mình” tôi mỉm cười và nói

“Sao thế?...em……Haizz, được thôi! Nhưng hứa là sẽ không biến mất nữa nhé!”

“Hả?”

“Biến mất giống hôm qua đó! Không được!”

“…gật gật…tạm biệt…!”

“Tạm biệt”

Tôi leo lên chiếc xe buýt vừa tiến đến, Chun đứng dưới trạm, vẫy tay với tôi và cười…

Đồ khờ khạo…em không muốn anh biết sự thật khủng khiếp ấy! Vì vậy, đừng muốn biết nhé! Anh hãy chỉ làm theo sự sắp xếp ấy như một kẻ ngốc là được rồi!...

Chiếc xe buýt chạy đi…nhưng rồi lại thắng gấp…

“…Hìhì, xin lỗi chú tài nhé, con có chuyện, cho con 2phút thôi nha! Hìhìhì” Chun…là Chun à! Chun vừa cười cười với bác tài vừa gãi đầu trông như con nít, mắt lắm lét nhìn về phía tôi

“Anh làm gì thế?”

“Hồi nãy quên đưa em cái này!!!...” Chun tiến đến băng ghế cuối cùng chỗ tôi ngồi trong con mắt ngạc nhiên của mọi người và cả tôi…

“… sợi dây ngọc bội sao?”

“Ừk, hôm qua em đánh rơi, giữ kĩ đấy nhé! Anh đi trước đây!” Chun bỏ vào tay tôi sợi dây ngọc bội, nháy mắt rồi chạy nhanh xuống xe không quên cám ơn bác tài, đứng phía bên dưới vẫy vẫy tay…

Phì…thật là! Đáng yêu nhỉ?!? Xem ra anh ấy không còn lạnh lùng với mọi người như hồi mới đến đây nữa… – tôi nhìn ra cửa sổ, vẫy tay lại với Chun…

Chiếc xe buýt lăn bánh…

Bính binh bính binh… - một tin nhắn…từ Chun…

- Đây là bí mật, dây ngọc bội này ở Darkland được xem là lễ vật định tình của anh với Thái tử phi đó! Hahahaha, phải giữ kĩ đấy nhé, Thái tử phi!

Gì chứ? Thái tử phi sao???...

Chun…

Xin lỗi anh nhé…! – tôi mân mê sợi dây ngọc bội mà mình đã 1 lần làm mất…

Sẽ không làm mất nữa đâu…em cũng sẽ không trả lại cho anh đâu…

Giọt nước mắt tôi rơi xuống sợi dây cũng là lúc chiếc xe buýt dừng lại…

…Viện mồ côi…

Tôi đến viện mồ côi…chắc giờ này mấy đứa nhóc cũng ngủ hết rồi, các cô thì ở bên cạnh trông coi bọn chúng…

Lúc trước, mội khi gặp chuyện gì, tôi đều đến đây, dạo quanh một vòng cái sân rộng là sẽ hết phiền muộn ngay…nhưng sao hôm nay…cái sân này bé thế nhỉ?...


“KHOAN ĐÃ…COI CHỪNG” đột nhiên tiếng la của ai đó vọng lại sau lưng tôi. Nói gì vậy nhỉ???

Một cánh tay từ đâu kéo tôi vào lòng. Chiếc xe mô tô chạy như bay xẹt qua sau lưng tôi như xé gió

Thình thịch…thình thịch…


Tôi sáp mặt lại gần mặt anh ta mới biết nãy giờ mình đang nói chuyện với một “chàng hoàng tử ngủ trong cô nhi viện”

“Đồ dê sồm” một giọng nói thì thào cất lên từ đôi môi cách khuôn mặt tôi 10cm. Khoan đã, hắn ta đang mắng ai dê sồm???

“Tôi đang nói cô đó, đồ “thần kinh phân liệt”!” đột nhiên anh ta mở mắt to ra. Tròng mắt màu nâu với cặp lông mày rậm và lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao và đôi môi hồng hào thanh tú, làn da mịn màng không tì vết, mấy cọng tóc mái loe hoe bay bay vì ngọn gió mới lùa qua. Waaaaa, giống thiên sứ thật đấy. Lại còn cười nữa kìa, răng trắng thật, đều nữa.Wow, cười đểu mà cũng đẹp nữa…

“Cô mê tôi rồi hả?” vị thiên sứ trước mặt tôi hỏi

“…”

“Hơhơ” chàng hoàng tử phì cười, ôi đẹp quá, chết người mất thôi. “Xem ra cô mê tôi thật rồi! Nhĩu rồi kìa!!!” thiên sứ đang nói gì thế nhỉ

Ơ! Sao tự nhiên mình thấy ướt ướt ở cằm vậy ta! Gì thế nhỉ? (lấy tay sờ thử)! À, thì ra là nước miếng! Hêhê (tiếp tục trạng thái cũ). Khoan đã! Khoan đã…, khuôn mặt thiên sứ, nụ cười nham nhở, nước dãi…

“Áaaaaaa!!!” tôi hét toáng như đang “gọi hồn” về, đứng nhổm dậy chùi chùi miệng, dụi dụi mắt, xấu hổ không kể đâu cho xiết


“Huhuhuhu……” tôi ngồi trên băng ghế đá, nhớ lại khoảng thời gian đó, nỗi đau bỗng dưng quặn lên dữ dội…

Làm sao để quay lại lúc đó đây?

Tôi siết chặt sợi dây ngọc bội trong lòng bàn tay…

Làm sao đây?

“Ba à? Con phải làm sao đây? Con tham lam quá, con rất muốn được sống những ngày tháng có ba, nhận được sự yêu thương của gia đình, nhưng con không muốn mất đi người đó…con phải làm sao đây? Nếu có ba con phải mất đi một người! Tại sao những gì con có được không bao giờ là trọn vẹn vậy? Tại sao con phải sống như một đứa chưa bao giờ được yêu thương? Con đã làm sai gì hả ba? Con sống tồi tệ nên bị trừng phạt sao? Từ khi sinh ra tới giờ, thứ ở bên con có bao giờ là hạnh phúc không ba? Tại sao khi con cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc thì nó lại vụt mất thế? Ba đã bỏ con đi tại sao còn quay lại làm gì? Tại sao không là ai khác mà lại là Chun? Huhuhuhu… Con cũng muốn trả thù, muốn giận dữ, muốn phẫn nộ, muốn thể hiện ra hết tất cả cho cái thế giới này biết con mệt mỏi đến thế nào! Huhuhu…”

Huhu…Tại sao?...có hàng trăm câu hỏi tôi muốn hỏi các người…các người bỏ rơi tôi các người có thấy hạnh phúc không? Rốt cuộc, tôi phạm phải lỗi gì? Tôi không muốn phải gánh chịu tất cả đâu! Không muốn…tôi muốn ở bên cạnh Chun…muốn thử sống một lần…nhưng tại sao cuộc đời của tôi luôn luôn là một cuộc đời chết vậy? Tôi phải làm gì đây? Còn Chun thì phải thế nào? Tôi không muốn bỏ rơi người đó…không muốn người đó phải như tôi…

Huhuhu…

Xin lỗi…xin lỗi…xin lỗi xin lỗi xin lỗi…dù các người có nói hàng vạn lần cũng không đủ với tôi…

Hichichic…

Chun à! Em xin lỗi…xin lỗi xin lỗi xin lỗi…

Em mệt mỏi lắm…

“Huhu…Chun à! Hôm nay…mặt trăng đẹp quá…phải không? Huhuhu…anh có đang ngắm trăng giống em không?” – tôi ngồi trên thềm cầu tuột, ngước mắt lên trời…

Đứng từ trên này, sân cô nhi viện trông thật rộng…ánh đèn vàng ngoài đường hắt vào trong sân, phủ một màu vàng cam buồn bã…dường như cái sắc héo úa này rất hợp với cuộc đời tôi thì phải!?!

“Huhuhu…”

Có phải…tất cả mọi việc em có thể làm…chính là buông xuôi không?

Cố vùng vẫy…cố thể hiện sự căm phẫn thì cái em nhận được cũng chỉ là sự mất mát…

Đằng nào cũng không còn gì cả…nên sẽ không cố nữa…

Chun…

Em nhớ anh…

Huhuhu…

…ở phía dưới…có một bóng người…đang nhìn tôi…

“Ông…đến rồi sao?” tôi lấy tay lau nước mắt

“Phải, cô nghĩ xong rồi chứ?” ông ta đứng ngay sau lưng tôi…là Zon

“…”

“Tôi tin là cô đã có quyết định đúng đắn, Nữ hoàng đang đợi cô! Chúng ta đi thôi…”

#

Cánh cửa cung điện mở ra…

“Zon…ngươi lui được rồi…!”

“Thưa Nữ hoàng…”

“Được rồi…ngươi không cần nói gì thêm!”

“…Vâng…”

“Hôm trước tôi có nói, người cứu ba cô, chỉ có thể là cô…”

“…”

“Cô còn muốn cứu ông ấy chứ? Hay là muốn hạnh phúc với con trai tôi”

.

.

.

.

“…Nếu…nếu…muốn ba tôi tỉnh lại…tôi phải làm gì?”

“Hahahahahahahaha…phải, quyết định đúng đắn lắm…được rồi…vậy là cô đã quyết định trả Thái tử lại cho Darkland. Xem như cô còn sáng suốt…tôi sẽ giúp cô!”

“…”

“Muốn ông ta trở lại…đương nhiên…là phải lấy lại nguyên khí con người từ Chun…nhưng nếu lấy lại…nó…sẽ…chết…”

“Sao…sao…sao chứ?”

“Bởi vì nó kiên quyết không muốn thành một Thần chết thực thụ, nên một khi một nửa mạng sống của nó thoát ra, nó sẽ chết…Nhưng không sao! Tôi đã nói giúp là sẽ giúp…tôi sẽ biến nó thành Thần chết vào ngay cái khoảnh khắc ba cô tỉnh lại!”

“…”

“Trước khi ba cô tỉnh lại, cô không được đến đây nữa, vì tôi sẽ bắt nó về đây nên hai người không được gặp nhau, sau khi trở thành Thần chết, nó sẽ kết hôn và trở thành Đức Vua của Darkland, đương nhiên Thái tử phi chính là Nen, người cô đã gặp, còn cô sẽ sống vui vẻ bên ba mình, một cuộc sống không còn bất hạnh và đau khổ…Nhưng mà…cô không định trả thù tôi sao?”

“Trả thù à?...Hơhơ…tôi tưởng cái gì bà cũng biết chứ? Nếu tôi trả thù bà…thì tôi sẽ như bà hiện giờ! Vì tình yêu mà đi đến bước này, lôi cả con trai mình vào cuộc, khiến một đứa con gái không liên can phải lãnh lấy tất cả tội vạ, sống những ngày tháng tưởng chừng như huy hoàng nhưng hằng đêm đều đẫm nước mắt, lập ra kế hoạch để trả thù trong vô thức! Rồi bà sẽ được gì?”

“Hơhơ…cái tôi được chính là một cái kết có hậu! Không phải sao?”

“Không phải, bà đã mất tất cả rồi! Nhìn qua thì tôi với bà cũng giống nhau cả thôi, chỉ khác ở hoàn cảnh…nhưng cuối cùng bà chẳng còn gì…ngay cả đứa con trai duy nhất…sự thật này…nỗi đau này không phải một mình tôi chịu mà còn có cả bà nữa…”

“Cô tưởng mình cái gì cũng biết sao? Tôi là người cứu Chun chứ không phải cô, nhìn qua cô cũng chỉ là lợi dụng nó để cứu ba mình thôi! Không phải sao?”

“Phải, tôi đang lợi dụng anh ấy, còn bà, chẳng phải Chun cũng là một con cờ của bà sao? Cái kết của bà chính là cái khởi đầu của tôi…bà đã mất tất cả rồi!”

Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết của Vịt Gãy Cánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.