Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh ( Tập 4)

Phiên bản Dịch · 5239 chữ

Vài lời của tác giả:

Tác giả Bon chen miếng ^,,,,^: Muni xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến những người đã, đang và chưa theo dõi truyện "Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh" . Mun đã có những lúc thấy nản chí, cảm thấy truyện mình viết chưa hài lòng lắm( nhất là tập 3 TT_TT). Những lúc ấy, Mun lại mở máy tính lên và nhìn thấy những lời động viên mà mọi người dành cho mình. Cũng như những bạn đang theo dõi truyện trong im lặng. Cám ơn mọi người rất nhiều đã liên tục tiếp thêm sức mạnh cho Mun. Nếu mọi người thấy truyện còn nhiều thiếu sót. Mong mọi người thông cảm vì đây là bộ đầu tay của Mun. Và Mun luôn đón nhận những lời góp ý của các bạn tại nik trên wattpad của mình là: laubienthai. Mun sẽ cố gắng ra mắt tập CUỐI cho mọi người một cách nhanh nhất có thể. Cám ơn mọi người nhìu! Moah....

Ánh đèn tối dịu bao trùm lấy không gian xung quanh hai người đang nằm trên chiếc giường đen tuyền thần bí. Nam nhân trên người mặc duy nhất bộ áo tắm được buộc dây ngang hông làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc và thân hình quyến rũ gợi cảm. Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt ấy chứa đầy ham muốn độc chiếm mãnh liệt. Còn nàng như trốn tránh đi cái nhìn của hắn mà cụp nhanh hàng mi cong dài, thân thể run nhẹ cùng với trái tim đang đập ngày càng mạnh hơn trong lồng ngực. Đôi môi hai người quấn lấy nhau không dời. Hắn môi lưỡi giao triền lấy đi tất cả của nàng bên trong khoang miệng ấm nóng. Nàng càng trốn, hắn càng đuổi theo mà bá đạo đoạt lấy. Nụ hôn như sâu hơn, mạnh hơn và cuồng nhiệt hơn. Đến khi hắn nhận thấy nàng sắp không chịu được nữa mới luyến tiếc tạm rời ra. Nhìn nàng hai má ửng hồng, làn môi sưng đỏ đang he hé mở, bên khóe môi còn vương lấy dòng nước của hai người. Đôi mắt hắn ngày càng tối đen hơn đậm màu dục vọng, hơi thở hắn nóng rực nhẹ phủ xuống đôi vai trắng nõn của nàng. Bàn tay tà ác như con rắn độc trườn vào chiếc váy duy nhất, nhả ra chất độc gây mê ở những nơi nó đã đi qua. Khi bàn tay ấm nóng của hắn chạm vào làn da dịu mát của nàng, như có một dòng điện xẹt ngang qua làm nàng tỉnh táo lại.

“Đừng….không muốn…”

Bỏ qua lời kháng nghị mà nghe càng thấy kích thích hơn kia, hắn luồn tay ra phía lưng nàng, tháo cái nơ duy nhất như chiếc chìa khóa mở ra báu vật. Phía sau hoàn toàn lộ ra. Nàng hai tay ôm lấy mảnh áo trước người mà muốn dở khóc dở cười. Hôm nay con gái tặng nàng bộ váy này còn cười ý nhị. Hóa ra là cô muốn dâng mẹ mình cho người ta đây mà. Thấy nàng phân tâm, hắn chuyển nhẹ thân mình nằm trước mặt nàng. Nhận thấy tư thế đáng xấu hổ, nàng toàn thân như khoác thêm màu da hồng đỏ ửng. Hai tay run run đẩy vai của hắn ra nhưng chẳng những không được mà ngược lại còn làm rớt cái áo ngủ của hắn. Trong lúc dằng co đã vô tình làm tuột sợi giây buộc áo. Thân thể khỏe mạnh kiêu gợi của hắn hoàn toàn lộ ra trước mắt, nàng chỉ có thể tránh né cái nhìn cuồng dã của hắn mà quay đi nơi khác. Không muốn đùa nàng nữa, hắn dựt mạnh mảnh vải duy nhất của nàng ra. Cái váy mềm nhẹ rơi theo đường cong hoàn mĩ rồi rơi nhẹ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Thân thể mê người hiện ra. Làn da trắng hồng mịn màng nhạy cảm, bộ ngực căng tròn đẫy đà đang run nhẹ, thân thể như ngòi độc châm ngọn lửa. Hắn bùng cháy. Một tay cầm lấy hai bàn tay nửa che đậy của nàng ra. Nhìn đỉnh nhũ hồng mẫn cảm đỏ sẫm mà săn lại, miệng lưỡi hắn khô khốc, hơi thở gấp gáp hạ xuống một cách thèm khát. Toàn thân nàng run rẩy, hơi thở nóng rực của hắn chiếm hết một bên tuyết trắng rồi mạnh mẽ ngậm vào đỉnh nhũ hoa khiến nàng nổi lông tơ toàn thân.

“A…a….ư….um…..”

Tiếng rên nhẹ không kìm được thoát ra khỏi đôi môi đang mím lại như là một thứ thuốc vô hình kích tình hoàn hảo. Hắn không những cắn, mút, liếm mà hàm răng còn tà ác ray ray quả anh đào nhỏ đến nỗi nhìn nó như sắp chảy máu. Bàn tay đang xoa nắn bộ ngực còn lại buông ra đi chu du thân thể nàng bằng những cái vuốt ve yêu chiều để nhường lại cho khoang miệng đói khát kia. Rời đi một bên như đã no nê, hắn quay sang bên còn lại tiếp tục công việc của mình. Sau khi vừa hưởng thụ vừa tàn phá trêu đùa bộ ngực của nàng thì hắn tạm thời tha cho chúng mà tiến xuống phía dưới. Trêu đùa cái rốn nhỏ, xoa nắn cặp mông tròn gợi cảm. Nhận thấy nàng toàn thân run nhẹ. Hắn càng tham lam hơn nữa. Nàng chợt bừng tỉnh mở to đôi mắt đã ngập sương mà nhìn xuống dưới. Chỉ thấy đầu hắn đang không biết thẹn mà ở giữa hai chân nàng, môi hắn hôn liếm vùng đùi thon dài rồi sau đó tiến đến hoa tâm của nàng. Không biết từ khi nào mà hai chân nàng đã mở ra trước hắn, bây giờ muốn khép lại là cả một điều khó khăn. Nàng chưa kịp kháng cự thì cảm nhận rõ được cái lưỡi tà ác của hắn bắt đầu lộng hành tại nơi riêng tư của mình bằng những cái liếm mút nóng bỏng. Hắn điên rồi. Sao hắn có thể….

“Híc….a….a…híc….đừng…ư...”

Nàng bật khóc nức nở đi kèm với tiếng rên nhẹ không kìm được, hai tay vội che đi khuôn mặt vô cùng xấu hổ của mình. Chân như không xương bủn rủn mặc hắn vuốt ve. Toàn thân hoàn toàn mất đi sức lực như tứ chi rời rạc. Khi hai tay che mặt bị hắn bỏ ra, trong đôi mắt mờ sương đã hoàn toàn bị mê hoặc.

Nàng nhìn thấy. Hắn đôi mắt đen như vực sâu đang hút lấy hồn nàng. Hắn hơi thở nóng rực đầy mị tình. Hắn chiếc lưỡi tà ác vươn ra liếm chất lỏng trên khóe môi đầy kiêu gợi. Hắn khóe môi cười tà ác nhìn nàng ngu si ngây ngốc. Nàng tim đập mạnh loạn nhịp nhìn hắn. Nàng đôi môi lại bị hắn mãnh liệt chiếm lấy. Nàng yêu kiều thoát tiếng ngân khi hai tay hắn tà ác bóp lấy vùng ngực của mình. Nàng hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy do hắn tạo ra.

Nàng như còn đang bị giữ hồn lại trong nụ hôn cuồng nhiệt của hắn thì đôi mắt đã mọng nước chợt mở to. Nàng thút thít vì cái đau kéo đến khi hắn đột ngột tiến vào nàng. Nàng hai tay bám chặt vào bờ vai đã ướt đẫm mồ hôi của hắn.

“A…a….đau..a…”

Hắn thở dốc nặng nề. Hắn mồ hôi chảy dọc thái dương. Hắn môi hôn xiết lấy môi nàng. Hắn nhẹ nhàng luật động chờ nàng thích ứng chính mình. Thấy nàng thả lỏng, thấy nàng thoát ra yêu ngữ dụ tình thì hắn hoàn toàn mất đi lí trí. Thoát ra những cái nhẹ nhàng chậm chạp như đang kìm nén, hắn tiến vào càng nhanh, càng sâu, càng mạnh một cách cuồng dã. Như một con ngựa đứt cương đang phi nước đại trên thảo nguyện mênh mông cho tự do của mình. Như một người đói khát trên sa mạc nhìn thấy nguồn nước cho sự sống mà điên cuồng uống lấy. Nàng không chịu được, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lắc nhẹ van xin.

“Đừng…chậm…a…um….”

Hắn lờ đi lời van xin ấy. Hắn ôm chặt lấy nàng đến nỗi thân thể hai người không còn khe hở nào nữa. Hắn lồng ngực đập thật mạnh. Hắn các dây thần kinh đập liên hồi và các cơ bắp như căng cứng muốn giải thoát. Hắn thở dốc mà điên cuồng chạy nước rút trong nàng.

“Hộc…hưm…ư…Kim….hộc.”

Hắn cảm nhận bên trong nàng đang ôm trọn lấy hắn. Dường như càng tiến thì càng muốn có được nữa, càng có được nàng thì lại càng muốn được nhiều hơn. Hắn cảm thấy sẽ mãi mãi không thỏa được cơn khát này.Thấy nàng không chịu nổi mà xin dừng lại, thấy nàng cong lưng yêu kiều, thấy nàng trầm luân mê luyến chính mình. Hắn lại càng điên cuồng, lại càng tham lam đòi hỏi cũng càng khát cầu nàng hơn.

Giọng nói nỉ non rên rỉ thoát ra khỏi khóe miệng đang hé mở, cùng với tiếng thở dốc đầy nam tính nghe đến gây nghiện. Mồ hôi hai người hòa quyện vào nhau như thân thể của chủ nhân chúng vậy. Mười ngón tay đan xen vào nhau như keo dán mà dính chặt đầy mồ hôi nóng.Bên trong chiếc giường, hai thân thể như quấn lại vào nhau mà dây dưa không dứt. Không khí đầy mùi hoan ái làm người ta phải ngượng ngùng cúi đầu. Nữ nhân càng van xin dừng lại thì nam nhân lại càng đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Đêm vẫn còn dài, ngoài cửa sổ ánh trăng hình như đã di chuyển đi đâu mà không thấy xuất hiện. Tiếng mưa tí tách rơi nhỏ hạt như một giai điệu vail trữ tình lãng mạn. Gió thổi nhẹ reo vui như mang âm hưởng tiếng cười mà ru hồn người vào giấc ngủ êm đềm trọn giấc. Để những đôi lứa đang say trong biển tình kia sẽ không phải rụt rè e ngại.

Hạnh phúc vẹn tròn hơn sau những tháng ngày xa cách. Và họ sẽ trân trọng nhau hơn cho khoảng thời gian chờ đợi. Tình yêu cũng được nhân nhiều lên mà không giới hạn. Có những điều mà khi chúng ta phải trải qua, phải vấp ngã, phải mất đi thì mới nhận ra nó đáng quý đáng trân trọng nâng niu biết nhường nào. Hãy cứ tin đi, yêu đi đừng e ngại. Hạnh phúc sẽ đến với những người biết trân trọng, biết hy vọng và chờ đợi nó.

Nắng sớm đã lên mang đến không khí ấm áp dịu dàng như vòng tay mẹ hiền hay cái ôm đầy yêu thương của người tình bé nhỏ. Tiếng chim hót líu lo rộn ràng cùng với làn gió thổi man mát đang xoa dịu đi những nỗi đau trong lòng mỗi người. Ngày mới đã ló rạng sau một cơn mưa dài nặng hạt. Hạnh phúc cũng bắt đầu sau những đau thương. Trên chiếc giường rối tinh, người con gái nằm úp sấp để lộ ra phần lưng trắng mịn đầy dấu hôn ngân. Người đàn ông tay quàng qua eo cô, đầu gục vào lưng nàng đang say giấc ngủ. Không khí hòa hợp yên tĩnh chợt bị khuấy động.

“Ma ma…. Hạo Thiên muốn ma ma…”

Hạo Thiên một tay ôm gấu một tay dụi dụi nước mắt. Tội nghiệp cậu nhóc tối qua bị cô chị hành xử bắt nằm im một chỗ ngủ. Mặc dù được chị kể chuyện và hát ru nhưng nó thấy thật khủng bố nên mắt cứ mở to mà sụt sịt. Làm nũng mệt đến nỗi ngủ lúc nào cũng không hay biết. Sáng dậy không thấy mẹ bên cạnh nên nó liền đi tìm.

Cánh cửa mở ra, người đàn ông cao to khoác mỗi cái áo choàng. Tóc rối quyến rũ, đôi mắt mê hồn vừa mới tỉnh giấc đầy dụ dỗ. Nó ngẩn ra một lúc mới bập bẹ nói được.

“Ba ba….Hạo Thiên muốn ma ma”

Giọng nói khàn khàn mị hoặc, hắn hai tay vắt trước ngực nhìn nhóc con chuyên gia phá đám.

“Đi ngủ đi nhóc con! Cô ấy từ bây giờ là của ta” (t/g: Mất hình tượng quá ~.~’’)

Hạo Thiên ngơ ngác nhìn ba ba sau đó nghe nói ma ma không phải của mình chợt sụt sịt. Cái mũi đỏ au, nước mắt đọng lại trong đôi mắt to chưa kịp chảy đã bị tiếng nói trầm thấp nguy hiểm làm nó tuôn rơi.

Băng Băng nhìn thấy em trai và ba mình như thế. Nhẹ nhàng ngồi xuống lau nước mắt cho em rồi bế nó lên. Liếc qua ba mình cô tiêu sái bước đi chỉ để lại câu nhắn gửi.

“Người lớn nhưng sức khỏe có hạn” (t/g: ha ha ha @,,,@!)

Quay lại chiếc giường ấm áp, hắn nhẹ nhàng giúp cô chuyển người. Nhìn thấy khắp nơi trên cơ thể cô đều in dấu ấn của mình. Khóe môi hắn cong lên cười hài lòng. Đêm qua chắc cô mệt lắm. Nhưng cũng không thể trách hắn, là do cô đã mê hoặc hắn trước.

Hắn đã bao lần chợt tỉnh giữa đêm khuya vắng lặng. Cũng không biết bao nhiêu buổi sáng thức giấc đều thấy gối chăn lạnh ngắt. Ngày cô dời xa hắn, lòng cũng ngày một lạnh dần đi. Cứ ngỡ đêm qua chỉ là mộng. Cũng bật tỉnh một lần. Nhưng khi ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc. Hắn biết…đây hoàn toàn là thực. Cô và các con hắn. Tất cả đều không phải là mơ.

Đầu tựa vào vùng ngực bên trái cô, nghe thấy nhịp tim đang dập nhịp nhàng. Có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể cô. Vòng tay vô thức ôm siết lại như sợ nếu buông ra sẽ vụt mất lần nữa. Hắn nhắm mắt lại. Bên khóe mắt khẽ run, giọt nước trong đang lặng lẽ rơi. “Anh đã nhớ em rất nhiều.”

Nếu ai đó nói hắn là người máu lạnh. Thì người ta phải nhìn thấy máu hắn đã nóng như thế nào khi có cô. Nếu ai đó nói hắn là người không cảm xúc. Thì người ta phải thấy hắn đã yêu, đã hận như thế nào khi được và mất cô. Nếu ai đó nói rằng hắn là người không có trái tim. Thì người ta cũng phải nhìn thấy tim hắn đã đập rôn ràng như thế nào lúc yêu cô và nó cũng đã đau nhói như thế nào lúc cô dời xa. Nếu một ai đó cũng nói rằng hắn không biết đau lòng là gì. Thì người đó cũng phải nhìn thấy hắn đã âm thầm khóc trong đêm như thế nào lúc mất cô. Nếu mọi người nói hắn sẽ không yêu. Thì mọi người phải nhìn thấy hắn đã yêu cô điên cuồng như thế nào.

Nhưng tất cả hắn sẽ chỉ cho cô biết. Chỉ một mình cô mới thấy được hắn yếu đuối, mạnh mẽ, đau khổ hay hạnh phúc mà thôi. Tình yêu của hắn cũng giành cho một mình cô. Hắn không ngờ mình đã lún sâu vào hố tình như thế này. Tưởng chừng cô cho hắn hạnh phúc nhưng rất nhanh lại cướp nó đi, cũng giống như cô cho hắn hơi thở rồi lại lấy nó đi vậy. Yêu sâu đậm…yêu khắc cốt ghi tâm…yêu mãi mãi.

(t/g: Chúng ta thấy được phải không mọi người..hô hô….^,,,^!!)

Nhận thấy có gì đó đang trêu đùa da thịt mình. Kim mơ màng mở đôi mắt to trong suốt, chớp chớp để thích nghi với ánh sáng. Chưa quen được bao lâu thì bàn tay tà ác đang phủ trên bộ ngực mình tiếp tục hoành hành. Đẩy ra nhưng không được. Quay sang bên cạnh, nhìn thấy hắn người tựa vào gối, bàn tay đang di chuyển lung tung trên cơ thể mình. Mặt lập tức đỏ bừng như trái cà chua chín. Thấy hắn đôi mắt như cười, khóe môi cong cong ám muội. Nàng đẩy tay của hắn ra, chùm chăn kín đầu, tim đập như trống dồn. Nhớ đến cảnh tượng tối qua, nàng quả thực không giám gặp mặt hắn.

Thấy hành động cực kì dễ thương của nàng, Gia Hoàng còn muốn đùa dai tiếp. Luồn bàn tay vào trong chăn rồi người cũng chui tọt vào. Nàng đẩy hắn ra, hắn càng ôm sáp lại. Đặc biệt cái tư thế hắn nằm giữa hai chân nàng rất kì quái và xấu xa.Trong chăn cuộc chiến diễn ra giữa người đuổi và người bắt. Một lúc sau nó bị bàn tay của ai đó kéo ra. Chỉ thấy nàng đôi mắt lẩn tránh ánh mắt hắn mà quay đi nơi khác. Hắn nhẹ nâng chiếc cằm nàng lại đối diện chính mình. Nhìn sâu trong mắt nàng như dò tìm bóng hắn. Thấy đôi mắt nàng bắt đầu long lanh ngấn lệ nhìn hắn. Yêu thương, đau lòng hắn cúi xuống trên môi nàng nói lời trấn an.

“Mọi chuyện đã qua. Yên tâm, đã có anh bên cạnh.”

Nước mắt chảy ra như dòng suối nhỏ, đôi môi đáng thương kẽ mỉm cười. Nàng ôm cổ hắn đáp lại nụ hôn nồng cháy. Lòng như được yêu thương dỗ dành, tim như được hàn gắn ấm áp lại. Bên cạnh nàng, còn có hắn. Vậy là đủ.

Nhưng cứ ngỡ chỉ là nụ hôn thoáng qua. Nào ngờ lưỡi hắn lại tà ác tham nhập bên trong mà cuốn lấy lưỡi nàng, cái tay cũng sờ loạn lung tung trên thân thể nàng. Nàng chống cự, hắn miễn cưỡng dời ra để lại câu nói rồi tiếp tục cuốn lấy nàng.

“Anh đã nói lúc sáng là lúc đàn ông nhiều tinh lực nhất. Em phải hoàn toàn chịu trách nhiệm dập lửa” (t/g: nham hiểm =.=’’)

Cái gì chứ, sao lại đổ trách nhiệm cho nàng, cứu mạng. Nàng không muốn. Khoan đã, chúng ta từ từ thương lượng. Đừng mà.

Mãi đến trưa hắn mới miễn cưỡng buông tha cho nàng. Đã thế khi tự đòi đi tắm hai chân mềm nhuyễn như không còn sức lực mà vấp ngã. Cuối cùng phải để hắn bế đi, càng ghét hơn là hắn còn cười nàng nữa chứ. Hắn nghĩ nàng bị như thế này là do ai? Đến khi gặp mặt con gái, nàng chính là ngượng ngùng không giám nhìn thẳng mặt nó. Con gái còn để một câu hết sức tàn nhẫn tồi tiếp tục đọc báo.

“Còn tưởng phải đến sáng mai mới gặp ba ma chứ!” (t/g: sáng mai? Tức 2 ngày hả? Tên trâu bò kia thì không nói, nhưng Kim là chịu không được a..)

Nghe thấy vậy, mặt nàng đỏ bừng. Nhìn hắn đôi mắt trêu trọc liếc nhìn mình. Hắn ta tưởng ai cũng có da mặt cứng như đá giống hắn sao? Cũng may có con trai trong lòng nên mới che dấu cảm xúc đáng xấu hổ này. Nhưng chính là con trai sao lại chỉ chỗ đó mà lại còn nói ra câu đó chứ.

“Ma ma, cổ ma ma bị sưng? Ma ma đau?”

Thiên Kim không biết nói gì nhìn gương mặt đang yêu con trai. Cô cúi đầu càng thấp hơn, đến nỗi muốn dán mặt xuống sàn nhà. Thật sự rất rất xấu xa. Hắn ta thật đáng ghét!

Tối qua cô đã ôm con ngủ ở phòng con trai. Vậy mà không biết tại sao nửa đêm lại nằm trên giường hắn. Chẳng những thế còn hành hạ cô đến tận gần sáng mới được ngủ. Hắn giám cảnh cáo nếu lần sau cô còn ngủ ở phòng khác thì sẽ làm 5 ngày cũng không cho cô xuống giường được. Tại sao cô lại yêu tên ác ma đội lốt người này chứ! Đã vậy, mới sáng sớm đã bị gọi dậy. Cũng không biết là cô mệt hay sao? Cô đâu phải là thánh, cô là người a!

Sáng sớm, không khí trong lành, ngoài trời không có nắng.Là một ngày rất đep trời. Thiên Kim vẫn chưa hoàn toàn tin được hắn lại dẫn mẹ con cô đi chơi, trong khi có rất nhiều công việc còn đang chờ hắn giải quyết. Nhìn hắn đang bế con trai, gương mặt thoải mái vui vẻ. Không biết tại sao cô lại muốn khóc. Đã nhiều lần mong ước, nhưng cũng chẳng thể thành. Nào ngờ giây phút này đây lại đột ngột đến với mình như thế. Hạnh phúc, không ngờ lại ưu đãi cô đến vậy.

Cảm nhận vòng tay ôm chặt mình hơn, ngước mặt lên thấy đôi mắt dịu dàng hắn dành cho mình. Trong lòng như có một niềm vui khó tả. Khóe môi bất giác mỉm cười. Chợt giật mình vì tiếng nói quen thuộc gọi tên mình, Kim quay người lại, thấy cô bạn thân năm nào đang đi cùng gia đình nhỏ. Niềm vui hạnh phúc khó tả, bao nhiêu chuyện muốn tâm sự hỏi han. Quyết định đi đến khu vui chơi cho mấy đứa nhỏ chơi để người lớn tâm sự.

Gia Hoàng và Quốc An lắc đầu nhìn hai bà mẹ đang rối rít kể chuyện nhau nghe.

Thiên Kim tíu tít khen Lãnh Như Phong, con trai của anh Bảo Nghi.

“Cậu nhóc mới 10 tuổi mà nhìn ra dáng người lớn quá, mai mốt sẽ hút hết hồn trái tim thiếu nữ cho coi”

Bảo Nghi thì lại rất thích Hạo Thiên, cứ gạ gẫm cô mai mốt cho Hạo Thiên lấy Nguyệt Nhi con gái của hai người. Nghe bạn nói vậy, Thiên Kim cười xòa nói bóng nói gió tới hoàn cảnh trước kia của của cô và Gia Hoàng.

Nhìn Nguyệt Nhi đang bám lấy Như Phong chơi đùa, còn mình thì không có ai chơi. Hạo Thiên chạy từng bước nhỏ qua chỗ Băng Băng ngồi làm nũng.

“Chị 2 ! Thiên muốn chơi cùng chị hai!”

Băng Băng đang ngồi đọc sách, nhìn em trai gương mặt xụ xị chạy tới chỗ mình. Bỏ cuốn sách Toán Trung Học ra, cô bế em trai lên xoa đầu dỗ dành.

“Thiên ngoan! Chị hai chơi với Thiên!”

Nhìn thấy em trai vui ra mặt vừa vỗ tay vừa cười toe toét đến nỗi hồng hồng hai má! Nụ cười hiếm hoi trên gương mặt cô cũng xuất hiện. Nhưng chỉ trong giây lát lại vụt tắt như chưa từng có. Vậy mà có người vì nụ cười này mà ngây dại trong phút chốc. Cũng có thể tất cả chỉ mới là bắt đầu của một câu chuyện nào đó. (t/g: Cái này còn phải chưng cầu ý kiến của mọi người. Hì hì)

Cánh cửa xe hơi hạ xuống, đập vào mắt người ngồi trong xe là hình ảnh một gia đình hạnh phúc đang dạo phố. Trong đôi mắt mở to hết cỡ chuyển từ kinh ngạc đến đầy giận dữ. Tay nắm chặt run run, răng như cắn nát đôi môi đỏ au gợi tình. Cửa xe hạ xuống, trong xe tràn ngập bóng tối. Bánh xe bắt đầu lăn những vòng xoay đều đặn, làm người ta cảm thấy trong lòng như có một nỗi lo vô hình nào đó đang nhen nhóm lên.

Thiên Kim cầm cái chổi lông gà bằng bông, gương mặt chứa đầy sát khí nhìn con heo lười đang nằm ngủ. Thật là cô không ngờ anh lại làm như vậy. Tuy không nói gì nhưng trong lòng cô thừa biết anh chính là chủ mưu. Vài bữa trước Hạo Thiên quấy nhiễu đòi cô ngủ cùng, thấy anh im im cô còn rất ngạc nhiên. Nào ngờ vài ngày sau, đùng một cái ông bà nội chạy đến bù la bù lô nói rất nhớ cháu đích tôn nên muốn đón sang ở với ông bà vài ngày. Dĩ nhiên cô không thể làm gì khác là đồng ý cho hai con đi. Anh đúng thật là nhỏ nhoi, hẹp hòi mà. (t/g: Đúng vậy, thật là ích kỉ…Ngay cả đứa con nít cũng so đo >Càng nghĩ càng tức, Kim giáng xuống cây gậy. Nào ngờ chưa đụng tới miếng thịt của anh, đầu chổi đã bị cánh tay đột ngột giữ lại. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn câu hồn vang lên làm cô giật mình.

“Em tính ám sát chồng sao? Xem ra tối qua giáo huấn em chưa đủ!”

Cây chổi bị giựt mạnh một cái nên người cô cũng chúi xuống rơi thẳng vào vòng tay anh. Nghe câu nói không biết xấu hổ kia, vừa tức vừa thẹn cô vung tay đập vào bờ ngực rắn chắc.

“Nói hưu nói vượn gì thế! Còn không mau thức dậy. Không biết mình sắp thành heo ú à!”

Thấy không có tiếng nói phản bác nào hết, cô ngẩng đầu ngước nhìn lên. Nhưng rất nhanh lại cụp thật mạnh xuống đến nỗi đầu đập vào cái cằm anh làm anh la toáng lên. Cho đáng đời, ai kêu nhìn cô bằng đôi mắt không biết xấu hổ kia chứ! Cảm nhận tay hắn đang luồn vào áo mình với hơi thở càng ngày càng nóng, Kim giật nảy người đẩy ra mà la toáng lên.

“Cái tay làm gì thế! Chắc không phải anh còn trong gia đoạn dục vọng xung mãn như thế chứ!”

Còn chưa mắng đủ thì lời nói đã bị nuốt lại. Hắn bá đạo, hắn ngang ngược, hắn tà khí. Cô hoàn toàn hết cách ứng phó.

Ngày hôm sau cô nhận được một bưu thiếp gửi cho mình. Mở ra chỉ thấy toàn hình là hình. Bên trong mỗi tấm ảnh đều có cảnh một đôi nam nữ đang giao hoan. Mà người đàn ông kia không ai khác lại chính là anh. Đất trời, cảnh vật xung quanh bỗng rối loạn đang xoay tròn trước mắt cô. Hít lấy không khí gần như đã trút cạn, nhắm mắt lại mặc cho nước mắt đang không ngừng thi nhau chảy xuống. Người như không còn sức lực mà rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt. Lòng nặng trĩu và tim như có ai đó đang bóp lại. Chẳng lẽ, lại tàn nhẫn như vậy sao?

Sáng hôm sau, theo lời hẹn cô đến gặp người gửi ảnh cho mình. Mặc trên người bộ váy hoa nhỏ, mái tóc thả tự nhiên. Cô tự tin ngồi xuống.

Không chờ đợi gì, tiếng nói sắc bén tự tin vang lên trước như để thị uy.

“Cô đã nhận được hình tôi gửi?”

Mỉm cười nhìn người con gái đã gặp lần trước, cô ta tưởng cô ngu ngốc như vậy sao? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này lại muốn cô buông tay hạnh phúc của mình. Nực cười thật.

“Phải! Thì sao?”

Giọng nói mất bình tĩnh chứa đựng sự gấp gáp như gằn từng tiếng cho cô thấy.

“Nếu đã biết mối quan hệ của chúng tôi như vậy thì hãy biết đường dời xa Gia Hoàng”

Nhìn gương mặt chứa đầy sự tức giận của Loan Loan, Thiên Kim cười tự tin sáng lạng nói.

“Lúc đó anh ấy đang bên cạnh tôi thì làm gì còn thời gian ở cùng cô vậy Loan Loan?”

Nhìn Kim bằng gương mặt ngạc nhiên, sau đó đầy tức giận. Loan Loan như phun ra lửa, mặt nhăn nhúm rõ rệt.

“Ý cô là sao?”

Đúng vậy, chính cô ngay lúc nhìn thấy tấm ảnh thì hoàn toàn tin tưởng mà không có nghi ngờ gì. Mọi suy nghĩ trong đầu tất cả đều trống rỗng. Nhưng một lúc sau, muốn nhìn kĩ lại gương mặt của Gia Hoàng thì tình cờ nhìn thấy rõ ngày giờ hoàn toàn không chính xác. Lúc ấy cô mới xem xét lại và biết mình đã bị lừa.

“Rất đơn giản, lúc ấy chúng tôi đang ở cùng nhau. Và thời gian ghi bên cạnh tấm ảnh lại hoàn toàn trùng hợp.”

Thấy Loan Loan không nói gì nữa mà chỉ nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Kim thoáng rùng mình.

“Nếu không có gì nữa thì chào cô!”

Loan Loan gương mặt tái xanh, móng tay như cắm vào da thịt đến chảy máu. Đôi mắt hằn chứa sự căm thù như một lưỡi dao nhọn hoắt muốn đâm một nhát vào tim người con gái đang bước đi kia. Bao nhiêu ghen tị, uất hận xấu hổ tích tụ mỗi một giây, một phút chỉ nhiều hơn chứ không bớt. Cô sẽ không bỏ qua ! “Ăn không được thì đạp đổ thôi.” Chờ xem cô sẽ đáp lại “hậu lễ” như thế nào.

Mấy ngày nay, Thiên Kim rất muốn ngủ. Bởi vậy mà Gia Hoàng đã đặt biệt danh heo mẹ cho cô. Tức mình cô cũng đặt lại cho anh là heo bố. Còn bây giờ, hai con heo đang nằm ôm nhau mà nướng.

Gia Hoàng mỉm cười nhìn Kim đang ngon giấc trong lòng mình. Dạo này cô rất ham ngủ, thậm chí ăn cũng ít đi. Tối qua đang ăn cô còn bị ói nữa. Mặc kệ cô phản kháng ra sao, hắn đã cho mời bác sĩ đến khám cho cô.

Kim còn đang mơ màng, đột nhiên bị nhấc bổng người lên.

“Um…làm gì thế! Còn đang ngủ mà!”

Giọng nói phấn khích vui mừng hiện rõ của anh làm cô dụi dụi hai mắt.

“Heo mẹ! Đừng ngủ nữa. Anh lại được làm bố rồi!”

Mở to mắt, hắn có con riêng sao? Vậy mà giám vui vẻ như thế nói với cô sao? Đôi mắt lưng tròng nhìn anh, Kim oa oa khóc ngon ơ.

“Anh…anh…. Hic hic….anh có con riêng mà còn giám nói với tôi..híc…anh….anh quá đáng lắm… hu hu” (t/g: ~.~!)

“Nghĩ cái gì vậy, con riêng nào? Con của anh và em chứ không phải con riêng?”

Nước mắt cô như cái vòi nước, mở voan là nó tuôn còn khóa lại là nó dứt. Đôi mắt còn ngấn ngấn nước mở to hết cỡ nhìn Hoàng, Kim ngớ ngẩn hỏi.

“Con em?”

“Đúng vậy, em mang thai. Hai tháng hơn rồi. Anh vui quá!”

Thiên Kim như người lạc hồn phách mặc kệ Gia Hoàng nhốn nháo, cô có thai. Cô lại mang thai con của anh một lần nữa. Nhưng lần này sẽ có anh bên cạnh. Cảm giác người nâng nâng, cô mỉm cười đón nhận nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng đầy vui sướng của anh. (t/g: Vâng bên cạnh niềm hạnh phúc là một biến cố vô hình. Chúng ta cũng không thể nhìn thấy nó. Chỉ khi chính mình đối mặt thì mới nhận ra rằng hóa ra nó đã tồn tại bên cạnh mình như thế nào.)

Hết Tập 4

Yêu mọi người nhiều. Mong mọi người ủng hộ tập 5_ tập cuối của truyện nhé !

Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh của Mun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.