Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09

Phiên bản Dịch · 3670 chữ

Chap 9: Người bí ẩn

Cuối tuần tới với một sự vội vã, mọi người trong lớp, nhất là những thằng trong đội bóng đang thực sự lo lắng, vị trí của thằng Sơn để lại làm cho bọn nó rối tinh lên, các phương án thi đấu được xếp sắp lại, cả khi thằng Thắng bảo lên đá thay vị trí của thằng Sơn, còn vị trí chốt dưới thì cho thằng Tú, nhưng cuối cùng cũng vẫn không ăn thua, vì thằng Thắng cũng không phải là sở trường đá giữa.. không khí đội bóng trầm lắng…

Với tôi, cũng không khá hơn là mấy, sau vụ thách đấu với Vân, lớp học toán cũng trở nên căng thẳng hơn, với những tình huống ganh đua và bắt bẻ nhau từ cả hai phía, quan trọng là, tôi thấy Vân như muốn trêu tức tôi, càng tức, nhỏ càng sướng thì phải.. nhiều lúc, tôi không thể nào giữ được bình tĩnh… tới mức thầy giáo phải nhắc nhở tôi..

Thứ 2, tuần này lớp tôi ra sân thi đấu bán kết với A1..

Thời tiết mưa phùn, ẩm ướt, đã mưa mấy ngày nay rồi, khiến cho người lúc nào cũng âm ẩm nước, ra ngoài cũng ngại, chỉ muốn ngồi trong phòng, lớp học ướt nhoẹt, toàn nước, bẩn thỉu kinh người…

Tôi chạy nhanh xuống phòng tập thể dục, hôm nay kiểm tra bóng bàn đây..

- Đức, chờ tớ với…

- À Hiền à.. tôi cười

- Uk, không Hiền thì ai, mà tớ thấy lo quá, sắp kiểm tra rồi, tí có gì giúp tớ nhé

- Cậu cứ làm y như tớ bảo, chỉ cần đỡ bóng nhẹ nhàng, mọi việc tớ lo..

- Ok

Tiết kiểm tra diễn ra một cách nhẹ nhàng, nói đúng hơn là với tôi và Hiền, khiến cho bọn con gái trong lớp có đôi chút tiếc nuối, vì ít ra, chúng nó thấy tôi với Hiền đánh quá nhẹ nhàng, trong khi bọn nó thì thê thảm..

- Cảm ơn Đức nhé.. Hiền nở nụ cười tươi trước tôi

- Cả 2 cùng cố mà, đừng nói vậy…

- Uk, hì hì

Tôi bước lên hành lang lớp, bọn nó đang nhanh nhanh chóng chóng về lớp để ôn bài, hôm nay, bọn tôi kiểm tra cả lịch sử nữa, tôi cũng chẳng vội vàng gì, nếu học thì đã học từ lâu, còn trước khi kiểm tra, tốt nhất là không nên làm gì cả, hãy cứ để cho nó tự nhiên thỏa mái đi… Tôi tựa lan can, ngắm mưa, những giọt nước long lanh, tỏa hơi lạnh từ từ chảy xuống từ những chiếc lá, đất trời mù mịt thật..

- Bác học có phong thái ghê…

- Cảm ơn, cậu cũng rỗi thật.. tôi đáp

- Đừng quên lời hẹn, ai thua thì phải rút…

- Uk, tớ không tin là mình thua

- Lúc ý phải xem kết quả mới được, đừng nói trước, bước không qua

đâu, ngã đấy

Vân cười rồi đi về lớp, cuộc gặp mặt không mong đợi này của tôi với cô bạn khó ưa này làm cho bao nhiêu cảm xúc của tôi tụt trôi đâu mất, tôi vào lớp, chuẩn bị cho kiểm tra, như vậy tốt hơn…

Trời đã khô ráo, trả lại cho không khí một cái hanh hanh, lành lạnh, nhưng ít ra hôm nay, khi tỉnh dậy, mặt trời đã bắt đầu lấp ló, và những tia nắng ấm đầu đông, đã làm cho lòng tôi ấm áp lên hơn một chút..

———————————

wapsite www.alowap.vn. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

www.alowap.vn – Thế giới đích thực trên di động.

———————————

Tôi tới lớp, cảm thấy khoan khoái, cuộc sống mới bắt đầu vào guồng quay của nó, mọi thứ đều ổn, cùng lắm chỉ là cô bạn khó ưa kia thôi, tôi nghĩ vậy..

Lại có thư.. trong cái thanh sắt cạnh bàn, lần này, một tờ giấy khá to, chứ không phải là mẩu nhỏ như trước..

“ Cậu không hề dùng món quà mà tớ tặng, không quan tâm tới cảm xúc của tớ, và càng không quý trọng nó. Con mọt sách, cậu lúc nào cũng chỉ chăm chăm tới quyển sách dày cộp của mình, và bỏ qua hết thảy những thứ xung quanh, bỏ qua một người đã rất quan tâm tới cậu…..”

Tôi chẳng thể tin vào mắt mình, cái gì thế này, thư trách tội ư, tôi còn không biết người gửi đôi găng tay đó cho tôi là ai, họ cứ âm thầm như vậy, làm sao tôi có thể đáp lại, khi chính mình không biết được đang nói chuyện với ai nữa..

“ Một con người như khúc gỗ, không có chút cảm xúc, không có chút quan tâm tới mọi người, cậu có cái vỏ bọc khá dày, ngay cả khi, tớ muốn có cơ hội gặp cậu, để cậu biết được tình cảm của tớ, thì cậu cũng từ bỏ nó, tớ đã đợi 2 tiếng ở dưới căng tin, và kết quả, tớ phải đi về một mình… Và từ giờ, tớ sẽ coi cậu là một khúc gỗ thật sự ”

Tôi cực kì băn khoăn, không biết ai là chủ nhân của bức thư này, lúc trước, tôi không trả lời thư, và bẵng đi một thời gian sau đó, tôi cũng không thấy có thư làm phiền tôi, vậy mà sao, tới giờ, lại là những dòng chữ đầy vẻ trách móc như thế này…

Xé một mảnh giấy, tôi viết lại : “ Hãy để lại tên của cậu, nếu như cậu muốn gặp mình ” và rồi tôi bỏ nó vào trong thanh sắt, tôi cũng không lo bức thư này bị mất, đơn giản, không bà lao công nào moi tờ giấy từ trong thanh sắt ra, cái hòm thư này, bí mật, chỉ có người bí ẩn kia và tôi biết mà thôi.

- Chào mọi người…

- Chào bác học..

- Chào… Vân trả lời một cách cộc lốc

Tôi cũng không để ý lắm, tình hình ban căng như này lâu rồi, lúc trước, tôi cũng thấy khó chịu vì thái độ lúc thì lạnh như băng, khi thì phiền tới khó chịu của Vân, nhưng rồi, tôi học được cách bơ đi, kệ cho Vân làm gì mà cậu ấy muốn, và thế là, tần xuất tôi bị trêu tức cũng giảm xuống đáng kể…

- Cậu không thể ngừng nói được à… tôi hỏi

- Vì đó không phải là miệng của cậu, nó là của tớ, và quyền sử dụng như nào là thuộc về tớ…

Thỉnh thoảng vẫn có vài cuộc đấu khẩu nho nhỏ như vậy giữa tôi và Vân, như thể khiêu khích biên giới trước những cuộc chiến lớn vậy, cứ qua rồi lại, nhiều lúc, tôi muốn nói chấm dứt cái cuộc chiến này, nhưng mà, nghĩ tới cái vẻ mặt đắc ý của Vân, tôi lại không thể nào nói được nữa, tình hình cứ thế, ngày một tồi tệ đi, càng căng thẳng hơn..

Đội bóng lớp vẫn rối tung..

Thằng Thịnh còi đang cố gắng lấp lại cái khoảng trống mà thằng Sơn để lại, tuy nhiên, điều đó hình như quá khó với kĩ năng chơi bóng của nó. Hôm nay, toàn đội bóng, kể cả những thành viên dự bị như tôi, được gọi ra sân, thử nghiệm, để điều chỉnh đội hình, tất nhiên là tôi vẫn chỉ ngồi xem như trước, không hề vào sân..

Tôi chạy nhanh xuống phòng tập thể dục, hôm nay kiểm tra bóng bàn đây..

- Đức, chờ tớ với…

- À Hiền à.. tôi cười

- Uk, không Hiền thì ai, mà tớ thấy lo quá, sắp kiểm tra rồi, tí có gì giúp tớ nhé

- Cậu cứ làm y như tớ bảo, chỉ cần đỡ bóng nhẹ nhàng, mọi việc tớ lo..

- Ok

Tiết kiểm tra diễn ra một cách nhẹ nhàng, nói đúng hơn là với tôi và Hiền, khiến cho bọn con gái trong lớp có đôi chút tiếc nuối, vì ít ra, chúng nó thấy tôi với Hiền đánh quá nhẹ nhàng, trong khi bọn nó thì thê thảm..

- Cảm ơn Đức nhé.. Hiền nở nụ cười tươi trước tôi

- Cả 2 cùng cố mà, đừng nói vậy…

- Uk, hì hì

Tôi bước lên hành lang lớp, bọn nó đang nhanh nhanh chóng chóng về lớp để ôn bài, hôm nay, bọn tôi kiểm tra cả lịch sử nữa, tôi cũng chẳng vội vàng gì, nếu học thì đã học từ lâu, còn trước khi kiểm tra, tốt nhất là không nên làm gì cả, hãy cứ để cho nó tự nhiên thỏa mái đi… Tôi tựa lan can, ngắm mưa, những giọt nước long lanh, tỏa hơi lạnh từ từ chảy xuống từ những chiếc lá, đất trời mù mịt thật..

- Bác học có phong thái ghê…

- Cảm ơn, cậu cũng rỗi thật.. tôi đáp

- Đừng quên lời hẹn, ai thua thì phải rút…

- Uk, tớ không tin là mình thua

- Lúc ý phải xem kết quả mới được, đừng nói trước, bước không qua

đâu, ngã đấy

Vân cười rồi đi về lớp, cuộc gặp mặt không mong đợi này của tôi với cô bạn khó ưa này làm cho bao nhiêu cảm xúc của tôi tụt trôi đâu mất, tôi vào lớp, chuẩn bị cho kiểm tra, như vậy tốt hơn…

Trời đã khô ráo, trả lại cho không khí một cái hanh hanh, lành lạnh, nhưng ít ra hôm nay, khi tỉnh dậy, mặt trời đã bắt đầu lấp ló, và những tia nắng ấm đầu đông, đã làm cho lòng tôi ấm áp lên hơn một chút..

———————————

wapsite www.alowap.vn. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

www.alowap.vn – Thế giới đích thực trên di động.

———————————

Tôi tới lớp, cảm thấy khoan khoái, cuộc sống mới bắt đầu vào guồng quay của nó, mọi thứ đều ổn, cùng lắm chỉ là cô bạn khó ưa kia thôi, tôi nghĩ vậy..

Lại có thư.. trong cái thanh sắt cạnh bàn, lần này, một tờ giấy khá to, chứ không phải là mẩu nhỏ như trước..

“ Cậu không hề dùng món quà mà tớ tặng, không quan tâm tới cảm xúc của tớ, và càng không quý trọng nó. Con mọt sách, cậu lúc nào cũng chỉ chăm chăm tới quyển sách dày cộp của mình, và bỏ qua hết thảy những thứ xung quanh, bỏ qua một người đã rất quan tâm tới cậu…..”

Tôi chẳng thể tin vào mắt mình, cái gì thế này, thư trách tội ư, tôi còn không biết người gửi đôi găng tay đó cho tôi là ai, họ cứ âm thầm như vậy, làm sao tôi có thể đáp lại, khi chính mình không biết được đang nói chuyện với ai nữa..

“ Một con người như khúc gỗ, không có chút cảm xúc, không có chút quan tâm tới mọi người, cậu có cái vỏ bọc khá dày, ngay cả khi, tớ muốn có cơ hội gặp cậu, để cậu biết được tình cảm của tớ, thì cậu cũng từ bỏ nó, tớ đã đợi 2 tiếng ở dưới căng tin, và kết quả, tớ phải đi về một mình… Và từ giờ, tớ sẽ coi cậu là một khúc gỗ thật sự ”

Tôi cực kì băn khoăn, không biết ai là chủ nhân của bức thư này, lúc trước, tôi không trả lời thư, và bẵng đi một thời gian sau đó, tôi cũng không thấy có thư làm phiền tôi, vậy mà sao, tới giờ, lại là những dòng chữ đầy vẻ trách móc như thế này…

Xé một mảnh giấy, tôi viết lại : “ Hãy để lại tên của cậu, nếu như cậu muốn gặp mình ” và rồi tôi bỏ nó vào trong thanh sắt, tôi cũng không lo bức thư này bị mất, đơn giản, không bà lao công nào moi tờ giấy từ trong thanh sắt ra, cái hòm thư này, bí mật, chỉ có người bí ẩn kia và tôi biết mà thôi.

- Chào mọi người…

- Chào bác học..

- Chào… Vân trả lời một cách cộc lốc

Tôi cũng không để ý lắm, tình hình ban căng như này lâu rồi, lúc trước, tôi cũng thấy khó chịu vì thái độ lúc thì lạnh như băng, khi thì phiền tới khó chịu của Vân, nhưng rồi, tôi học được cách bơ đi, kệ cho Vân làm gì mà cậu ấy muốn, và thế là, tần xuất tôi bị trêu tức cũng giảm xuống đáng kể…

- Cậu không thể ngừng nói được à… tôi hỏi

- Vì đó không phải là miệng của cậu, nó là của tớ, và quyền sử dụng như nào là thuộc về tớ…

Thỉnh thoảng vẫn có vài cuộc đấu khẩu nho nhỏ như vậy giữa tôi và Vân, như thể khiêu khích biên giới trước những cuộc chiến lớn vậy, cứ qua rồi lại, nhiều lúc, tôi muốn nói chấm dứt cái cuộc chiến này, nhưng mà, nghĩ tới cái vẻ mặt đắc ý của Vân, tôi lại không thể nào nói được nữa, tình hình cứ thế, ngày một tồi tệ đi, càng căng thẳng hơn..

Đội bóng lớp vẫn rối tung..

Thằng Thịnh còi đang cố gắng lấp lại cái khoảng trống mà thằng Sơn để lại, tuy nhiên, điều đó hình như quá khó với kĩ năng chơi bóng của nó. Hôm nay, toàn đội bóng, kể cả những thành viên dự bị như tôi, được gọi ra sân, thử nghiệm, để điều chỉnh đội hình, tất nhiên là tôi vẫn chỉ ngồi xem như trước, không hề vào sân..

- Tình hình căng thẳng bác học ạ.. thằng Thắng ngồi, nhìn mặt nó như đưa đám

- Tớ thấy Thịnh đang hòa nhập rất tốt..

- Đúng, cậu ấy có tiến bộ, nhưng mà cậu ấy quá sợ bóng, mà chúng ta cần một cầu thủ có khả năng chơi lăn xả bên phần sân nhà, để bọc lót cũng như chặn trước trên trung vệ… ngày kia đã thi đấu rồi..

- Uk, nhưng giờ biết làm sao

- Cậu có thể đá không.. cậu cũng đá tiền vệ giữa mà

- Tớ không đá được..

- Uk, vậy thì tớ cũng không ép, nhưng nếu đá được, cậu hãy vào sân nhé

Buổi tập vẫn diễn ra trong căng thẳng, đối thủ A1 khá mạnh, và bên đó, cũng có một đối thủ của tôi, đó là Vân..

Cuối tuần tới… ngày mà lớp tôi thi đấu với A1

Trong sân trường tràn ngập những tiếng hò reo, cổ vũ, của cả con gái lẫn con trai, đây là một trận bán kết, 4 đội mạnh, vì thế, số lượng khán giả xem cũng đông..,

“ A2 vô địch, A2 vô địch ”

“ A1 cố lên, A1 cố lên ”

Hai đội ra sân, một đội áo Acmilan, đó là lớp tôi, còn bên A1, Juve với hai sọc đen trắng, làm nổi vật lên, trong cái bầu không khí lạnh lẽo cuối đông..

Trận đấu bắt đầu..

Tôi ngồi dự bị cùng tên lắm mồm ngồi cạnh tôi, Tú, và Sơn…

Sau 10p thi đấu, độ bóng lớp tôi bị ép sân hoàn toàn, Thắng và Tân đang làm việc hết công xuất, khi mà A1 dồn dập tấn công, bộ đôi Tú và Huy bên phía A1 đang cho thấy sự đáng sợ của mình, khi mà họ thi đấu cực kì ăn ý, bên tôi, Thịnh đang thi đấu rất cố gắng, tuy nhiên, chỉ chừng đó thôi, là chưa đủ… đã 1 lần, bóng tìm tới xà ngang, sau sự tiếc nuối của cổ động viên A1 và sự hú vía của lớp tôi..

Liếc nhìn bên phía A1, tôi thấy Vân, đang ra sức cổ vũ và hò hét..

Tú có bóng, và vẫn đang đối mặt với Thịnh, chỉ vài động tác, Thịnh đã để Tú qua, tuy nhiên, phía sau Thịnh là Thắng, cầu thủ chơi hay nhất của đội tôi, và cũng đồng thời làm đội trưởng..

“ Xoạt ” một pha chuồi bóng hợp lệ của Thắng, tình huống nguy hiểm đã qua..

- Thịnh, phá bóng dứt khoát vào, đừng có mà chậm như thế.. nó hét lên

Trong trận đấu, điều quan trọng nhất là bình tĩnh, và Thắng đang mất đi sự bình tĩnh của mình, cũng như làm cho Thịnh cảm thấy vô vàn áp lực đè lên..

Huy lao xuống, nhanh như con sóc. Nhận đường truyền của Tú, sút mạnh vào góc khung thành, thằng Tân bay người theo quỹ đạo của bóng…

Có kịp không…..

“ Bộp ” thằng Thắng lao ra lấy chân phá bóng, và trái bóng đổi hướng, bay sượt qua chân Thắng, tạo thành một đường cong, bóng xoáy…

“ Không kịp rồi ” tôi hét

Thằng Tân đã mất đà, nó cố lao vào đỡ bóng, nhưng không được, trái bóng lạnh lùng bay vào lưới, trước sự bất lực của Thắng và bọn nó..

1-0 cho A1..

Chúng tôi vẫn bị ép sân, Vũ và Thịnh đang hoàn toàn lép vế trước Tú và Huy, bọn họ hoàn toàn lấy được tuyến giữa, nếu như kém may mắn một chút, có lẽ tỉ số đã là 2-0, hoặc 3-0 ngay trong hiệp 1 rồi

Hết giờ…

Bọn nó đang ngồi, thở hồng hộc, mỗi thằng Cường là còn khỏe, vì nó là tiền đạo, bóng hầu như ít khi tới được chân nó, có chăng chỉ vài lần đánh đầu phạt góc, còn lại, nó phải lùi về, hỗ trợ cho thằng Thịnh và vũ, hàng hậu vệ của chúng tôi thê thảm.. bọn nó mệt lừ..

- Thịnh, đá mạnh dạn lên, mày sợ bóng đau à…

- Từ từ thôi mày, làm gì mà điên lên thế, còn hiệp 2

- Hiệp cái gì, bóng còn không lên nổi giữa sân, bị ép như thế, sức đâu mà bật…

- Để tao vào sân…

Chúng tôi ngỡ ngàng quay ra, thấy Sơn đang nhìn cả đội, nó muốn vào sân, nhưng chúng tôi đâu thể để nó mạo hiểm, kể cả thằng Thắng đang lúc bốc hỏa, cũng phải ngừng lại..

- Không được đâu Sơn, mày đã khỏi chân đâu, vào rồi bị nặng hơn thì sao

Không khí trầm lắng hẳn đi…

Tôi quay ra, thấy Vân đang đắc ý đứng gần mấy cậu bạn bên A1, bất giác đúng lúc nhỏ cũng quay ra tôi và nhỏ nhìn nhau..

- A1 luôn thắng A2.. hahaaa, nhỏ cười một cách sung sướng..

Cổ họng tôi nghẹn lại…..

Dù sao, tôi cũng là một thành viên trong lớp

Dù sao, học cùng với nhau đã một thời gian, tôi không thể để người khác coi thường lớp mình..

Kể cả có ích kỉ tới đâu, nhưng đó là danh dự

Tinh thần dân tộc của tôi trỗi dậy, kéo khóa chiếc balo, tôi lôi ra đôi giày đinh màu đỏ, đôi giày gắn với kỉ niệm của tôi…

Một năm về trước

Môn thể thao mà tôi yêu thích nhất, khi chưa chuyển ra đây sống, đó là bóng đá, thậm chí, tôi đã là đội trưởng của đội bóng đá khối trường trung học cơ sở của tôi, tôi và Tuấn, hai thằng chơi thân với nhau, và cũng là đồng đội của nhau trên sân bóng, một cặp bài trung ăn ý…

Chúng tôi cùng nhau đi tới trận chung kết của giải đấu, trước ngày thi đấu chung kết , tôi và Tuấn cùng nhau đi mua một đôi giày mới, vì giày của tôi, đã rách sau trận bán kết đầy căng thẳng..

Chọn đôi này này thằng ngu, nhìn đinh ngon, da bóng thế này

- Màu đỏ, đĩ đĩ thế nào ý…

- Nhìn bọn đá bóng chuyên nghiệp nó còn đi cả giày hồng kia kìa.. tuấn vỗ vai tôi

Cầm trong tay đôi giày mới, chúng tôi cùng nhau trở về, trên con đường mọi khi vắng vẻ lắm, hai thằng vừa đi vừa huýt sáo, chơi đùa với nhau, nghêu ngao hát..

Và trong cái khoảnh khắc định mệnh, khi một chiếc xe máy lao thẳng vào chúng tôi…

Cả hai cùng ngã xuống, và tôi đau tới ngất lịm đi…

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường bệnh, với cái băng tay trắng muốt, còn Tuấn… nghĩ tới đây lòng tôi vừa run, vừa có cảm giác đau nhói..

Người đâm vào chúng tôi, đã không hề có một chút gợn lòng, mà nhẫn tâm lao qua đôi chân của Tuấn, cả 2 bánh xe đều nghiến qua….

Tuấn mãi mãi, không còn chơi bóng đá được nữa, còn tôi, từ đó, tôi cũng trầm mặc hẳn đi, hôm đó tôi cầm lái, và khi người thanh niên đó tới, tôi theo bản năng nhảy ra ngoài, và Tuấn vẫn còn đang nghêu ngao hát.. đó là lỗi lầm lớn nhất mà tôi tự cảm thấy là mình phải chịu trách nhiệm. Mặc dù sau đó, Tuấn có bảo tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho mình, và vì thế, cứ mỗi lần ra sân đá bóng, tôi lại nhớ tới Tuấn, người bạn mà tôi sẽ không thể quên trong cuộc đời, người anh em chí cốt của tôi……

Và giờ đây, tôi lại xỏ chân vào đôi giày mà tôi và Tuấn cùng mua, để chiến đấu, vì danh dự của lớp, đã lâu rồi, tôi không có cái cảm giác, đôi giày ôm trọn cả bàn chân, giống như một phần trên cơ thể mình..

- Để tớ vào sân…

Bạn đang đọc Vì đó là em của Thai Tu Shang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.