Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Phiên bản Dịch · 1689 chữ

Chap 13: Quậy

Trời hôm nay đầy sao, hiếm khi, trong cái mùa đông lạnh giá, lại có sao nhiều như vậy, cả trăng nữa, tròn như đêm rằm mùa hè. Tôi quấn chiếc khăn len qua cổ cho ấm, ngẩng đầu nhìn ánh trăng chiếu rọi, thỉnh thoảng, gió lùa qua khe cửa, kêu u u lên như phải bỏng.. nhìn về phía xa xa, những ngôi sao kia, ai là mẹ của tôi, tự nhủ lòng, tôi them khát có mẹ, và được mẹ cưng chiều như bao đứa trẻ khác..

Việc có một cô chị hờ cũng làm tôi vui hơn một chút, ít ra, tôi cũng có thể cảm nhận được một chút tình cảm, dù cho, đó là việc Vân lợi dụng tôi để đối phó với Vũ, nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn có một tia mãn nguyện, dù sao, lâu rồi, tôi them khát trong nhà có một người chị hoặc anh để giúp đỡ tôi, chỉ bảo tôi mỗi khi nhầm đường lạc lối, hoặc một đứa em, để thỉnh thoảng giảng bài cho nó, vỗ ngực tự hào vì là một người anh tốt….

Suy nghĩ miên man một lúc lâu, tôi đi vào trong nhà khi bàn tay đã bắt đầu lạnh cóng, và chui vào trong chăn, bên cái giường ấm áp, đưa dần tôi vào giấc ngủ ngọt ngào..

6h sáng hôm sau, tôi đi học, dắt xe ra ngoài đường khi trời bắt đầu bình minh, gió nhẹ thổi, hây hây, lạnh và xuýt xoa… tôi đạp xe, vòng qua nhà Vân…

Không có ai ở cửa nhà, khu phố vắng teo, lác đác thỉnh thoảng có vài hàng quán, mọi người vẫn còn đang tận hưởng nốt những phút nghỉ ngơi cuối cùng trước khi tiếp tục một ngày làm việc mới.. tôi nhắn tin cho Vân..

5p sau, Vân bước ra, với chiếc mũ trùm kín, hai cục bông tròn thả xuống hai bên, chiếc rang khểnh với cái miệng nhỏ xinh đang khe khẽ hát.. tôi ngớ người…

“ Xùy, xùy ba hồn bảy vía thằng em tôi ở đâu về đây ngay đưa chị nó đi học ” Vân xoa xoa tay trước mặt tôi

“ Có gì đâu mà xùy với xùy.. chị đèo bé nhé ” tôi cười một cách nhẹ nhàng nhất có thể

“ Ơ, sao lại là chị đèo ”..

“ Đúng còn gì nữa, là chị phải nhường em, nhanh không thì ông anh rể tới bây giờ đây này .. có đi không, hay đứng đây cù nhầy ”

Đúng là, nói xấu thì hãy để ý, có khi, người ta đứng ngay sau lưng mình cũng nên.. tôi vừa nhắc tới Vũ, thì thấy cậu ta tới ngay được, trên tay vung vẩy bông hoa hồng.. lãng mạn

“ Rồi, đành nhịn bé phát này…. ” Vân tỏ ra hậm hực, rồi bắt đầu leo lên xe, tôi ngồi phía ra, ra sức hò hét:

- Đi nhanh nào, đường dài xa, con chó nó la con mèo…. Hú hú

“ Bé nặng thế hả ” Vân vừa đạp vừa kêu, công nhận, một đứa có 45 kg mà phải đèo một đứa gần 70kg thì đúng là khổ cực thật mà. Tôi cười thầm, ít ra thì tôi cũng phải trả thù, phải hành hạ bà chị này cho bõ tức..

“ Chào Vân, chào Đức, sao hai bạn lại đi cùng nhau thế này ” Vũ hỏi một cách đầy nghi hoặc

“ Uk, hì hì, bọn mình thích đi cùng nhau, bạn thân mà… Đức nhỉ ”

Tôi đang không muốn đối thoại gì, chỉnh lại cái volum trong điện thoại, nghe mấy bản nhạc quen thuộc, thì nghe thấy gọi, giật cả mình…

“ Gì gì.. “ tôi ngơ ngơ

“ Chúng mình là bạn thân đúng không ” Vân vẫn cười, nhưng ẩn sau nét cười ấy là một sự tức giận hằn học…

“ Ờ ờ, đúng rồi, bạn thân, bạn thân ” tôi cười hì hì, sau đó lại tiếp tục nghe nhạc, mặc kệ Vân và Vũ…

Còn Vũ thì hình như cũng chẳng chú ý giờ tới tôi, thế nên bắt đầu tiếp tục bắt truyện với Vân, và ngỏ ý muốn Vân sang bên xe cậu ta, vì thấy Vân đang cố sức đèo tôi, cảm thấy thương hoa tiếc ngọc đây…

“ Đức, lên đèo đi, không Vân sang bên xe Vũ bây giờ ”

“ Hở.. cái gì cơ ”

“ Bỏ cái phone ra có được không… ” Vân nhảy xuống xe, giật cái tai phone và gào vào tai tôi, làm cho mấy bà bán quán bên đường nhìn nhìn như sinh vật lạ…

“ Gì mà nóng tính vậy, lên đèo chứ gì, được rồi, ra đằng sau nào…”

Tôi nhảy lên xe và cầm tay lái, đó là việc mà có lẽ tôi hối hận nhất, vì sau này, tôi mới biết hậu quả của nó khủng khiếp như thế nào…

Vân ngồi sau xe tôi, đưa đôi bàn tay trắng nhỏ xinh vào túi áo khoác đồng phục của tôi, và bắt đầu.. nhéo.. mặt vẫn cười cười với lại Vũ, thỉnh thoảng nói chuyện, tôi cũng không thể tập trung mà nghe nhạc được nữa, mà phải hướng theo câu truyện của hai người, và làm cho tôi và Vân như nửa là bạn than, nửa là tình nhân, hễ tôi nói sai một câu thôi, là y như rằng, bàn tay nhỏ nhắn ấy sẽ làm cho tôi một phát vào bụng, cứ thế mà nhéo, bên ngoài, người ta tưởng hai đứa đang ôm nhau, và Vũ cũng chẳng phải ngoại lệ…

Cứ mỗi lần bị nhéo, là tôi lại nhăn mặt lên, đau không chịu được..

“ Đức bị sao thế … ” Vũ hỏi tôi

“ Có con kiến hay con sau nào bò vào người ý, đốt đau như bọ chó cắn vậy”

Chưa nói hết câu, tôi bị ngay một cái nhéo nữa vào sườn, có lẽ lần sau đi học, phải mặc them cái áo khoác to ở trong, chứ cái áo len mỏng ôm sát người này thì có mà chết mất với con quỷ sứ này mất..

Cuối cùng đoạn đường ác mộng cũng kết thúc, tôi bước vào lớp với khuôn mặt nhăn nhó, còn nhỏ Vân thì cười tươi như hoa..

“ Chị được lắm, dám bắt nạt bé.. mai cho đi bộ ”

“ Ai bắt bé không chịu hợp tác.. phạt thế là còn nhẹ đấy, hehe ” Vân cười một cách gian ác, tay nghịch nghịch 2 cái bông gòn trên mũ, rồi đi vào lớp, tôi thì trở về lớp mình..

Suốt buổi, có học hành gì đâu, bọn nó bắt đầu làm loạn, dù gì cũng sắp noel, còn 2 ngày nữa, không khí sôi sục lắm rồi, thằng Thắng và cái Hiền bắt đầu học cách mặc đồ noel sao cho nhanh, hôm ý có phần thi mặc đồ nhanh mà, cả lũ xúm lại, tóm lấy chúng nó, bắt chúng nó phải cởi ra, lại mặc vào, lại cởi ra, bao giờ tới độ nhắm mắt mà làm cũng xong mới thôi..

May mà tôi không bị lên cái trò chơi này, nếu không, có lẽ đã bị hành xác cho tới chết rồi cũng nên..

Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì có tin nhắn trong máy, chắc lại bà chị phiền toái đây.. tôi chắc mẩm

“ Ế ê, bé xuống căng tin.. chị đãi bánh, nhanh không hết phần”

“ Ok lìn” tôi nhắn tin lại cho Vân, trong lớp cũng nhạt nhẽo, có gì đâu, xuống dưới đó xem sao…

Bước lững thững dưới sân trường, tôi co ro vì lạnh, sáng mặc phong phanh đã thấy rét, đang ngồi trong lớp ấm.. bước xuống tới căng tin, bên trong có khá nhiều cô cậu học sinh đang ăn uống, chắc là ăn sáng, tôi đảo mắt quanh, không thấy con quỷ kia đâu cả…

“ Chị đâu rồi ” tôi nhắn tin lại

“ Cứ gọi bánh ngồi ăn đi, chờ chị chút, đang đi ra phòng đoàn đội có tí việc, xuống ngay”

Tôi chọn một chiếc bàn gần đó, gọi một cốc trà sữa và một cái bánh mì, sáng giờ cũng chưa có ăn gì cả… vừa ăn vừa nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng lại ngó ra cửa, xem con quỷ tới chưa, cơ mà chờ mãi, 5p chả thấy đâu…

Có chuông điện thoại….

“ Bé ơi, chị bị ngã rồi.. hic hic” Vân khóc nức lên

“ Ngã ở đâu ” tôi hỏi vội vàng, việc nuốt vội miếng bánh mì đang ăn làm tôi suýt nghẹn

“ Chân cầu thang nhà B đây này, hic hic ”

“ Chờ tí, bé ra ngay ” Tôi chưa kịp hút hết hộp trà sữa, bánh mì cũng chưa ăn xong, gọi thanh toán xong là tôi chạy ngay ra khu nhà B, không hiểu ma xui quỷ khiến như nào mà tôi lại làm thế, có điều lúc này, người tôi nghĩ tới chỉ có mỗi Vân..

Chả lẽ tôi .. yêu cô ấy rồi sao

Ra tới khu nhà B, trống hoác, không có ai ở đây cả.. tôi rút điện thoại ra, gọi cho Vân…

“ Hehe, bé à, mùa đông chạy bộ, có sướng không ”

Tôi giật mình, theo bản năng, tôi nhìn lên phía lớp A1.. cái hình bóng nhỏ ấy đang vẫy vẫy tay với tôi

“ Đồ….” Tôi tức tới tận họng, nhưng không thể nói ra được

“ Đồ lưu manh, đồ gian xảo, đồ gì nữa thì nói nốt ra đi.. hahaa ” Vân cười trong điện thoại, tiếng cười khoái chí…

“ Được đấy, vụ này chưa kết thúc đâu…..” Tôi nói xong, giơ nắm đấm lên với Vân, nhỏ cố tình vẫy vẫy tay phát nữa, rồi đi vào lớp…

Còn tôi đứng đó, như một thằng đần trong cái bầu không khí lạnh giá… phải trả thù, phải trả thù……

Bạn đang đọc Vì đó là em của Thai Tu Shang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.