Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 1867 chữ

Nếu hỏi ngày nào mà tôi thấy kinh hoàng nhất, chắc hẳn là hôm nay rồi.

Vào một ngày mưa gió, rét buốt k tưởng, gió đập đập vào cửa kính nhà tôi một cách thô bạo, trời tối mịt, và chúng cứ duy trì như thế đến cả buổi tối, khiến tâm trạng tôi chùng xuống một cách thảm hại.

Màn đêm tĩnh lặng buông xuống, tôi thức chong chong nhìn trần nhà.

Hôm nay mẹ tôi đi công tác, chị giúp việc thì giờ này đã về, tôi cảm thấy trống trải trong ngôi nhà lớn.

Mưa vẫn đập đập ở góc nhà.

Đột nhiên trong màn đêm yên tĩnh, tôi thoáng nghe thấy, tiếng bước chân…..

Chính xác là một vài bước chân ở gần phòng tôi………

Tôi trấn tĩnh. Rõ ràng là chỉ có tôi ở nhà mà………

Hay tôi tưởng tượng????????

Không thể nào.

Tai tôi chưa bao h nghe sai….. À mà có nghe sai thì cũng chẳng nghe sai trong bầu không khí gần như k có chút tiếng động nào thế này……..

Tôi ngồi dậy một cách khó khăn, từng chút một đi đôi dép bông vào chân……

Từng bước một tôi bước đến cánh cửa chính trong phòng…..

Tôi cố gắng tìm một vật để tự vệ…..

Vừa mở cánhc ửa tôi đã hét lên như trong phim chưởng:

-Ya………!!

“Bốp bốp”

Tôi cố gắng đánh mạnh vào người trong bóng tôi…

Kẻ đó hét lên với cái giọng quen quen khàn lại:

-Đau!!! Điên à?

Tôi giật mình lùi lại, tay cầm cây gậy hơi run run:

-Ai?? Là ai?

-Tôi.

-“Tôi” là ai?- Tôi hơi lấy lại đc bình tĩnh hỏi tiếp.

-Trời ơi!- Người đó gầm gừ trong cổ họng- Là tôi. Mạc Duy.

Tôi rơi hẳn cây gậy xuống đất.

Mặt trắng bệch, tôi ngồi sụp xuống đất.

Mạc Duy đưa tay bật điện, anh ta có vẻ cũng hoang mang như tôi, nhưng khá khen là anh ta vẫn cười hỏi tôi:

-Cô xem tiểu thư mà cũng mạnh mẽ gớm.

Tôi thở hổn hển, rít trong kẽ răng:

-Chết tiệt! Đêm hôm anh chui vào nhà tôi làm gì?

Mạc Duy ngớ người rồi không nói gì đứng dậy bước về phía cửa:

Tôi giật mình:

-Sao về hả?

-…….

Tôi chạy đến giật tay anh ta, tôi cảm thấy anh ta có gì đó muốn nói.

-Có gì cần gấp vậy hả? Đã đến rồi thì nói đi.

Anh ta quay lưng lại nên tôi không thấy anh ta đang biểu cảm thế nào, nhưngtôi cảm nhận anh ta không vui.

Anh ta giật tay tôi ra, khuôn mặt lạnh đến khó tưởng:

-Muộn rồi. Khi đến đây, tôi biết mình đã muộn.

Chỉ nói một câu ngớ ngẩn như thế, rồi anh ta sải bước ra khỏi nhà tôi.

Tôi cười khẩy một mình.

Nếu không nói thì đừng làm người khác tò mò.

Đúng là hết thuốc chữa.

Tôi tự gầm lên rồi vào chăn nằm ngủ tiếp .

Điên quá!

Sáng hôm đó, tôi gặp Mạc Huy trước cổng nhà tôi. Khóe môi hơi rớm máu, đôi mắt ưng hồng. Khuôn mặt biểu cảm lạ lùng…..

Tôi hốt hoảng:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mạc Duy quay mặt không nói.

Tôi lục vội khăn tay trong túi áo và lau máu cho cậu ấy một cách vụng về.

Cậu ấy nhìn tôi một lúc lâu, khẽ đưa tay chạm lên tóc tôi rồi rụt tay lại- nhanh chóng. Cậu ấy nói nhỏ:

- Chúng ta……Chúng ta chia tay đi !

Tôi sững lại. Đôi tay nắm chặt.

Mạc huy vừa nói gì?

Cậu ấy đòi chia tay với tôi sau một ngày? Chỉ sau một ngày?!

Tôi chết đứng, mất một lúc lâu sau, tôi mới kìm mình hỏi:

-Ly do?

-…………Không có! – Mạc Huy nói nhỏ – Anh mệt mỏi.

- Ha! Mệt ? – Tôi cười nhạt.

Mạc Huy mím môi, một giọt nước mắt khẽ rơi ra. Tôi đau lắm!

Tôi lại làm thiên thần tội nghiệp rơi nước mắt rồi. Nhưng kẻ rơi lệ nhẽ ra phải là tôi chứ nhỉ?!

……

“ Anh bước vào đời em nhẹ nhàng như một cơn gió vậy hãy để gió cuốn anh đi, nhé em?

Em là sự sống của anh, nhưng có quá nhièu thứ quan trọng hơn sự sống.

Anh xin lỗi em!

Hãy ngưng nhìn anh mà hướng về người khác…Vì anh và em không thể tự xóa đi bi kịch này…”

………………..

- Ừ! Chia tay, em đòng ý! – Tôi đột nhiên nói.

Mạc Huy ngẩng phắt lên nhìn tôi. Đây không phải điều cậu ấy muốn hay sao…Vậy còn nhìn tôi với ánh mắt ấy làm gì?

Tôi lạnh lùng bước đi..Tôi nhận ra mình yêu cậu ấy nhiều hơn bản thân tôi tưởng…

Nhưng khi tôi nhận ra thì chúng tôi không còn đứng cạnh nhau nữa rồi…

Tôi thấn thờ bước đi. Cảnh vật quay cuồng quanh tôi.

Và bên cạnh tôi đột nhiên..

“Ke..é…t”

- Cô điên à?

Cái giọng hơi quen vang lên khiến tôi sửng sốt.

- Là cô à? – Mạc Duy dịu giọng

- ……….- Tôi gật đầu

Mạc Duy xưống xe. Tôi ngồi bệt bên vệ đường. Đôi mắt vô hồn.

- Cô làm sao vậy?

Tôi không muốn khóc đâu nhưng tại sao anh ta lại dịu giọng với tôi như thế?

Tôi hét lên

- Anh đi đi! Anh đi đi!..Đừng nói gì với tôi cả ? Tôi ghét anh!

Mac Duy đờ người rồi anh ta lặng lẽ lên xe.

Vấn nhẹ nhàng đến khó tưởng, anh ta nói:

- Tôi sẽ trở lại!

Tôi hừ lạnh phủi tay đứng dậy…..

Tự tôi cũng không biết tại sao mình lại cộc càn như thế nữa…

Tôi bước men theo con đường lớn…Đếm từng hàng gạch khiền lòng tôi dịu lại…

Rồi bỗng nhiên, tôi rẽ vào một góc phố nhỏ. Tôi cúi mặt để mặc tóc xõa ra…

Tôi âm thầm nấc nghẹn trong nước mắt….

- Cô em khóc gì vậy? – Giọng nói khá ồ, đáng sợ vang lên .

Tôi run rẩy, ngẩng mặt…

Là thế này sao?

-Đừng lại gần ! – Tôi lấp bắp.

Mấy tên lưu manh cười man rợ:

- Cô em sợ gì chứ? Xong liền ấy mà!

Tôi nép người vào góc tường, môi run run tay nắo chặt. Lần này thì hết rồi. Sẽ chẳng còn ai cúư tôi nữa! Tôi hoàn toàn cô độc. À..Tô đã tự cô độc một mình rồi chứ?

Tôi cảm thấy bàn tay như nhuốc của chúng chạm vào người tôi…Cái kết đây sao?

Không!

Không thể nào!!!

Đột nhiên không gian tĩnh mịch dội lên trong tiếng hét chói tai cua những tên vô lại.

Tôi len lén nhìn lên.

Mạc Duy.

Anh ta thực sự hóa thành ác quỷ trước mắt tôi.

Đôi mắt anh ta vằn tia máu. Bàn tay đấm liên tục vào những tên ác ôn.

Đôi mắt tôi dịu lại.

Anh ta là ác quỷ nhưng sẽ không phải ác quỷ đối với tôi…

Tôi đứng dạy khó khăn bám chặt lâý tay anh ta:

- Dừng …lại đi! Anh giết người mất!

- Tôi sẽ giết hắn! – Mạc Duy gầm lên.

- Dừng lại! Đi thôi được không? – Tôi van lớn.

Anh ta nhìn tôi rồi đáp:

- Được! Đi thôi!

………….

- Ổn chưa? – Mạc Duy hỏi:

- Ừ! – Tôi gật đầu nói sau khi một mình “xử” hết 10 cốc kem và hai tô mỳ.

Tôi cười nhẹ:

- Tôi cũng không biết anh cũng tốt bụng thế đấy!

- …..- Mạc Duy im lặng rồi hỏi – Cô với em tôi xảy ra chuyện gì à?

Tôi giật nảy mình, run run:

- K..h…ông! Không có gì!

- Cô định không nói? – Mạc Duy nhìn tôi uy hiếp

- ……..- Tôi thở dài – Chúng tôi vừa chia tay.

Mạc Duy lặng lẽ mím môi:

- Ai nói trước?

- Mạc Huy.

- Cô có yêu Mạc Huy không?

Tôi sửng sốt:

- Sao? À…Tôi tửng nghĩ là không! Nhưng giờ tôi biết rồi!

Tôi yêu cậu ấy! Rất nhiều.

Mạc Duy đột nhiên nói với giọng giận dữ.

- Cho hai chai Vodka!

Anh ta một mình uồng hết chai này đến chai khác. Đôi mắt đỏ lừ..

Đến lúc trên bàn đầy chai bia rỗng thì anh ta loạng choạng đựng dậy.

Tôi chạy ra đỡ.

Trong mơ màng tôi nghe giọng anh ta khàn lạc hẳn đi,……vang lên nhẹ nhàng bên tai tôi cùng mùi rượu nồng…….

“ Tôi yêu cô….. nhiều lắm, Mẫn Hà Nhi,…”

Anh ta một mình uồng hết chai này đến chai khác. Đôi mắt đỏ lừ..

Đến lúc trên bàn đầy chai bia rỗng thì anh ta loạng choạng đựng dậy.

Tôi chạy ra đỡ.

Trong mơ màng tôi nghe giọng anh ta khàn lạc hẳn đi,……vang lên nhẹ nhàng bên tai tôi cùng mùi rượu nồng…….

“ Tôi yêu cô….. nhiều lắm, Mẫn Hà Nhi,…”

Tôi lặng người đi, nhìn kỹ khuôn mặt đẹp trai đỏ ửng vì uống rượu, anh ta đang nói gì?

À…. Không anh ta vừa nói gì???

Tôi lặng lẽ dìu anh ta vào nhà.

Huy vội chạy lại, ánh nhìn cậu ấy xoáy vào chúng tôi, nhưng tôi không chú ý chỉ đẩy Duy sang người Huy cho cậu ấy đỡ, rồi loạng choạng bước khỏi căn nhà chung cư….

Tôi không hiểu bây giờ mình đang cảm thấy thế nào nữa, có thể nói là lâng lâng như uống một loại rượu mạnh, chưa bao h thử qua, lạ lẫm nhưng vui sướng…

Có phải vậy k?

Nhưng lập tức tôi cảm nhận mình không vui sướng, mà là cảm giác đè nặng lên lồng ngực, sợ hãi… Và sợ hãi điều gì thì tôi không thể rõ…

…………..

Ngày hôm sau, tại một bệnh viện….

-Xin lỗi. Thực tình nếu cậu không chịu làm theo cách của chúng tôi, thì …..

-……

-Không nhập viện? Chắc chắn chứ?

-…. Vâng.

-Vậy thì xin lỗi cậu.

…..

Huy thất thểu đi ra.

Cậu không biết mình đã nghe câu này bao nhiêu lần nữa, nhưng chúng đã đánh bại tất cả ý chí của cậu rồi.

Tại sao chứ?

Tại sao lại đối xử vs cậu như thế???

…………

Tôi nghỉ học.

Gặp Huy cũng chỉ thêm mệt.

Ngủ.

Ổn.

………

“Ring….”

-Alô.

-Mở cửa. Tôi có chuyện.

Tôi hoảng hồn với cái giọng của anh ta, lạnh_ băng_ chết_người.

Tôi chạy ngay ra mở cửa…

“Chát”

-Cô chết đi.- Duy nói một câu ngắn gọn khiến tôi chết đứng,

Không gian ngưng đọng,….

Mọi thứ vẫn diễn ra….

Vẫn đẹp đẽ…….

Nhưng tại sao tất cả đột nhiên sụp đổ thế này???

Tôi sực tỉnh chạy theo bóng dáng dần xa của Duy…

Tôi biết….

Người duy nhất có thể khiến Duy xử sự với tôi thế này là ai…

“Huy! Anh xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tôi gào lên trong tâm trí….

Đừng có chuyện gì, nhé Huy?

Bạn đang đọc Vì Anh Là Người Phục Vụ Quán Bar….!! của Anny Margaret ( Song nhi_09)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.