Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1661 chữ

Rất đơn giản dễ hiểu, Triệu Viên Liệt có lại ý định dùng bữa trưa rồi.

Người duy nhất biết cô họ Ngô là Lung Ly nhưng đằng này Tam vương gia cũng biết rõ đó chứng minh Lung Ly quả thật là nội gián được điều đến thăm dò thân phận của cô.

Những lý do cô nói ra đều là muốn nói cho người điều cô ta đến. Triệu Viên Liệt.

Nếu không, làm gì có chuyện Tâm Vũ đại tỷ nội phủ phân phó cô đến thư phòng được. Bởi vì nghĩ cô là nội gián đã đột nhập vào thư phòng gia.

Mặc dù biết nhưng cô vẫn cầu tình cho cô Tâm Vũ chính vì một là một cái bạt tai cho cô ta vì nghĩ cô là kẻ ngốc nội gián nào đó rất dễ nắm bắt được, hai là cô mới tới vẫn cần sự hợp tác của người trong phủ, điều này sẽ dễ hành sự hơn sau này.Nên mới có màn cầu tình khó hiểu ban đầu,lúc sau cô có chút lật mặt như vậy thì chắc đa phần những người đó cũng hiểu được hành động này. Có chút tiếc nuối pha lật kèo đó nhưng quá là không nhịn nổi rồi.

Quan trọng hơn cô thật sự là đang phủ đầu Tam Vương gia bọn họ nên mới nói bí mật ai cũng đã được nghe với Lung Ly, cả việc hành hung Đại Xà thân yêu cũng chỉ bỏ ghét thôi. Nhìn hắn cười gian sảo như vậy a, chắc chắn sau này sẽ "khắcthù"này rồi

" Ách, cô đang nói thật hả???? má tôi ơi, chuyện quái quỷ gì nữa đây??..." Đàm Viên như bị trút hết nội lực sau khi nghe điều lệ mà một nô tỳ cận thân phải làm. Hicc đâu là bể khổ? đây chính là bể khổ.

Tiểu cung nữ Điêu Thuyền được cử đến giảng giải một số thứ cơ bản mà nô tỳ cận thân của vương gia phải làm. Mà thôi cái gì một số thứ chứ, phải nói là nghe cả nữa ngày mới hết part1 a. Tôi khổ quá mà.

Trời tối dần, trăng cũng lên ngang tầm mắt nhưng phong cảnh yên ắng nơi này làm một người từ hiện đại như cô quả thật khó thích ứng đượcĐưa tiểu cung nữ đáng yêu ra về, cô mới thư thả mà ngồi trước cửa hít thở không khí. Căn phòng mới này thì không còn nhỏ hẹp hay hẻo lánh nữa mà phòng đơn khá gần khu ở của Vương gia. Có cái xấu thì phải có cái tốt, căn phòng này rất tiện nghi rất tốt.

Haizzz, nhớ mùi rượu quá. Lâu rồi mới thảnh thơi nhưng cô càng tủi thân hơn, nhớ đến nhiều thứ hơn. Muốn uống rượu.

Nói thì làm liền, Đàm Viên quyết định đi trộm rượu. Mà khoan rượu sẽ được cất ở mô a.

Lính tuần tra trong phủ tuy không quá nhiều nhưng rất bài bản, khắc khe, nên việc sơ suất một xíu là rất dễ vào tròng. Cô đi vòng vòng các khu lân cận, là lính đánh thuê bản lĩnh nhiều thì không có nhưng cũng không tệ hại mà để bị bắt được.

"Má ơi cất giấu nơi nào không biết, để ta tìm được ta uống hết, uống không hết thì phá. Tam vương phủ thiếu gì thì thiếu cunhx không thể thiếu tiền được" Cô thở hắc ra vài cái, lâu ngày mới hành nghề, leo tường ẩn núp, cũng khá mệt a.

Vòng quanh thì đã thấy khu Cẩm Uyển

phòng Tam vương gia. Đúng rồi, chắc chắn là rượu phải để gần đó mới đúng, tiến lên.

Đêm tuy chưa tối nhưng ánh đèn vẫn mờ mờ ảo ảo, người luôn luôn sống trong đèn điện ban đêm như cô quả thực chưa thích ứng được, nhưng rất dễ lẩn trốn.

Chập chùng vài ngọn gió, cô từ cửa sau mà lẩn vào, phán đoán vài căn phòng sẽ đựng rượu.

Tiếng chân, tiếng chân, trên ngói nhà. Lần đầu ra quân chẳng lẽ bị bắt sao? Cô nhanh cho núp sau hòn non bộ khuất ánh sáng, thở chậm lại.

Một thân ảnh như dự đoán từ mái ngóixuất hiện, nhưng là thân ảnh đen huyền thoại, khăn che mặt. Dáng người khoan khoái,võ công cũng khá. Mình có nên lập chút công không nhỉ? vừa nghĩ đã thấy hắn đảo mắt thành công quan sát bốn phía và bắt đầu hành động, trực tiếp đi đường chính,có lẽ làđột nhập phòng nghĩ của vương gia. Nô tỳ cận thân có cần bắt thích khách không a. Cần.

Đàm Viên trực tiếp hùng hổ tiến lên.

"Hello.. " Đàm Viên nhẹ nói một câu đã xuất hiện cách hắn 5 bước.

Hắn còn vẻ bắt ngờ trong đôi mắt trước sự có mặt của Đàm Viên.

Đêm, màn lụa mềm của ánh trăng trải rộng,khung cảnh mới rõ soi hơn.

"Excuse me... "Đàm Viên nhìn ánh mắt cảm thấy quen quen lại lên tiếng lần nữa, mùi máu tươi thoang thoảng tanh tưởi quấn quanh làm cô khá khó chịu. Có thể là bị truy đuổi mới lẻn vào phủ trốn, nhưng tư thái khoan thai vừa rồi thì không nhìn nhầm được.

Cô chỉ muốn giao lưu vài câu nhưng không thành, còn bị tấn công bất ngờ nữa.

Đây là võ công cổ đại huyền thoại hả??? cũng quá... quá phiền toái rồi. Tốc độ duy chuyển khá nhanh còn có tư thế tấn công kì lạ, còn có thể bay nữa, quá sức tưởng tượng rồi.

Đàm Viên chật vật lăn lộn tung hứng mới tránh được vài đòn hiểm. Trong đầu bắt đầu thật nhanh suy nghĩ biện pháp đối phó với "quái vật " này.

"Ngươi tên gì đấy? " Cô hỏi một câu vật vã, thở hỗn hển.Rõ ràng động tác người kia càng quyết liệt hơn, ý cười kéo đuôi mắt lên.

Cô cũng cười lại một cái.

Quả quýt dày có móng tay nhọn, với cả lợi hơn là hắn bị thương.

Đàm Viên ra liền vài chiêu ngoan tuyệt, lấn tới hắn lùi vài bước liền. Liên tiếp vài đường chân vài đầu hắn, hắn quay nhiên kinh ngạc với động tác của cô, liên tục dùng tay đỡ, bị bức lui vài bước vào cột nhà.

Tới hắn xuất chiêu, đánh vào bả vai cô, nhưng Đàm Viên nhoẽn miệng cười, tránh né nhanh đá mạnh vào lồng ngực hắn đè mạnh ra cột.

"Aaaa " hắn kêu lên một tiếng dài, cả hai dừng lại.

Bởi cô đoán đúng, hắn bị thương ở ngực trái.

" thua rồi" cô nhún vai kéo dài ý cười ở miệng.

"Làm gì đó?" một tiếng quát lớn từ cửa viện xuất hiện. Đi đầu là vẫn là một thanh niên tuấn tú, cao lãnh Triệu Viên Liệt, đi sau là cả Trần Ảnh, Lý Chân, một dấm đèn đuốc sáng trưng.

" Bắt được thích khách rồi" Đàm Viên nhẹ nhàng nói ra, mồ hôi lăn dài trên trán, mặt đỏ bừng bừng. Vừa nói tên thích khách cũng quay lại nhìn cô một cái, bố láo đưa tay sờ soạng cổ chân cô.

Á à, rất khá, dám dở trò sàm sở trốn đông người à. Đàm Viên không lưu tình nhấn mạnh vào vết thương của hắn. "Aaaa" là tiếng kêu thất thanh của hắn.

"To gan, thả người ra" Trần Ảnh quát rõ to trong đêm vắng lặng.

.

.

"nhẹ tay, nhẹ tay.... Tam ca lần này là đệ khinh suất cô ta với cả bị thương như nay nên vướng víu khó hành sự a, nếu không hả, đệ đã ra tay đánh cho cô ta nước chảy vô tình, máu me đầm đìa, gọi cha cha không quay lại gọi mẹ mẹ xin thưa rồi. Đều tại đệ khinh suất thôi".

Triệu Quang Kiệt nửa thân trầm gợi cảm đang được băng bó ngồi trong phòng Triệu Viên Liệt.

" Ngươi lắm lời,... võ công cô ta rất tốt sao? " bỏ qua lí do lạc hậu vô cùng khó thuyết phục của y Triệu Viên Liệt tựa lưng ghế vẻ mặt thản nhiên hỏi.

Trực tiếp ném tình nghĩa huynh đệ sang một bên.

" Hazz, đệ sợ cô ta à, cái gì võ công chứ, tiếp chưa tới mười chưa của đệ nữa í chứ, tam ca yên tâm giao cô ta cho đệ... " Triệu Quang Kiệt còn đang lắm lời biện minh, nhìn sắc mặt của Tam ca hắn muốn phóng hắn ra ngoài mới thở dài ngưng lại.

"Tạm" Triệu Quang Liệt nói mọt chữ, sắc mặt ngẫm nghĩ lại chiêu thức và cả quá trình càng tức giận hơn.

"nhưng mà,... chiêu thức cô ta quá kì lạ, không có nội lực nhưng dám đánh hiểm mà chắc rất bài bản. Có khi nào cô ta ẩn dấu thực lực không? không thể, không có khả năng... vậy.. " Triệu Quang Liệt vừa đưa ra nghi vấn muốn bàn luận với Triệu Viên Liệt sau lại biến tấu thành độc thoại, tại chỗ suy nghĩ sâu xa.

"Đưa cô ta vào đây" Triệu Viên Liệt nhanh gọn, truyền người vào.

Ngô, cuối cùng cũng được vào. Đàm Viên thở ra một cái dài, trời bắt đầu tối rồi, vết thương của cô bắt đầu rỉ máu khó chịu nên cô càng mong giải quyết xong sớm thì trở lại phòng sử lí vết thương cho gọn.

Thì ra là Thập Tam Vương gia đã từng gặp nên cảm giác rất quen mắt. Hừ, vẻ mặt của hắn quả thật rất đáng đánh.

Đàm Viên theo chân Chu Nhị Bảo vào trong.

" Tham kiến Tam vương gia, Thập Tam vương gia"

Bước chân khập khiễng của cô khiến nhiều người chú ý.

Bạn đang đọc Vật Phẩm Lạ của buyêu

Truyện Vật Phẩm Lạ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @buyêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.