Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Gái Chưa Lên Sân Khấu (4)

Phiên bản Dịch · 2583 chữ

Tư Như đúng tiêu chuẩn một thân ăn mày thoải mái bước vào phòng cảnh sát sáng sủa sạch sẽ.

0527 che mặt: Chủ nhân, phương thức cô lên sân khấu không đúng nha! Cô phải phong thái mềm mại, yểu điệu thướt tha, bước chân ưu nhã, hất cằm kiêu ngạo, ánh mắt trong veo như nước hồ thu, toàn thân hội tụ vầng hào quang Mary Sue bảy màu, bất kể đi đến nơi nào đều là tiêu điểm của mọi người.

Tư Như: Hiện tại ta cũng là tiêu điểm, tất cả mọi người đang nhìn ta.

Trợn mắt há hốc mồm.

0527 muốn khóc, là bởi vì cô mặc đồ như ăn xin đó.

“Chủ nhân, thương thành của tui có rất nhiều đồ có thể đổi, cam đoan trong nháy mắt biến cô thành một đại mỹ nữ phong tình vạn người đều mê. Cô muốn loại hình gì, thanh thuần, yêu diễm, tiểu bạch thỏ, hoa ăn thịt người đều có.”

0527 muốn khóc, làm một loại hệ thống công lược, cho dù là ký chủ tay mơ cũng không sứt mẻ như vậy.

Chủ nhân sứt mẻ như vậy, nó sẽ bị hệ thống khác cười nhạo một trăm năm.

Tư Như đen mặt, diễn cái gì, lại còn hoa ăn thịt người, đây là một hệ thống bình thường thật sao?

Tư Như không để ý đến 0527, không đếm xỉa tới người vây xem chung quanh, trực tiếp đi đến trước một cửa sổ.

Trong cửa sổ là một người phụ nữ còn trẻ, xinh đẹp thanh xuân, thoạt nhìn mới hai mươi, mặc một bộ cảnh phục màu lam nhạt. Thấy Tư Như, cô ta cười tủm tỉm hỏi: “Em gái, em có chuyện gì sao?”

Hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện cho người ta cảm giác rất thân thiết, quả thật đúng là đại diện cho bộ mặt của cục cảnh sát nha.

Tốt, còn có thể nhận ra mình là một em gái nhỏ, xem ra cái khí chất ăn mày này còn chưa làm rơi mất giới tính của mình.

Trong đại sảnh im ắng, hai giờ chiều đúng là thời gian nóng nhất, không một ai tới.

Tư Như ghé vào cửa sổ, mắt mở thật to, tròng mắt đặc biệt sâu thẳm, thoạt nhìn vừa trong suốt vừa ngây thơ.

“Chị, em muốn tới tìm người nhà, chị có thể giúp em tìm người nhà sao?”

Cô gái chỉ cho rằng lại là một đứa trẻ bỏ nhà trốn đi, chuyện này không phải do cô phụ trách. Công tác chính của cô là một chút cố vấn đơn giản, để cho đồng nghiệp khác giúp cô trông cửa sổ, chính cô dắt Tư Như đi lên lầu.

Vừa đi vừa hỏi, “Em gái còn nhớ nhà em ở đâu không, gọi là gì, hoặc là số điện thoại người nhà em?”

Cha mẹ bây giờ đều đưa số điện thoại cho con cái nhà mình, chính vì sợ lúc nào đó con mình không cẩn thận bị bỏ lại hoặc là lạc đường, có số điện thoại cũng dễ tìm một chút.

Tư Như ngẩng đầu lên, nhìn cô gái, lắc lắc đầu. Cô nếu biết còn phải tới cục cảnh sát ư?

Cô gái đem cô giao cho một người cảnh sát trẻ tuổi rồi rời đi.

Người cảnh sát trẻ vừa nhìn thì biết chính là một tay mơ, trên mặt còn mấy cục mụn thanh xuân. Thấy Tư Như cả người bẩn thỉu cũng không thèm để ý, cho cô ngồi ở trên sofa, lại đi rót ly nước cho cô.

Tư Như cầm ly giấy uống một ngụm, chẹp chẹp miệng, bụng thật là đói.

Đói muốn chết.

Một hơi uống xong ly nước.

Người cảnh sát trẻ lấy mấy cái bánh bao từ đồng nghiệp nữ, Tư Như ăn ngấu nghiến, thiếu chút nữa nghẹn chết. Nghẹn chết dù sao cũng tốt hơn so với đói chết.

Người cảnh sát trẻ cầm cuốn sổ trong tay, bắt đầu hỏi chuyện.

“Cô bé tên gì?”

“A Thập.”

Người cảnh sát trẻ liếc cô một cái, “Họ Thập sao, tên đầy đủ là gì?”

A Thập vừa nghe đã biết là nhũ danh.

Tư Như, “Thì là A Thập.”

“Người nuôi em nhà họ Lý, nhưng bọn họ không cho em theo họ Lý.”

Người cảnh sát trẻ kinh ngạc, “Người họ Thập thì sao?”

Tư Như lắc đầu, “Không biết, ý chính là nhặt được.”

A Thập, A Thập, đứa bé nhặt được.

Người cảnh sát trẻ biểu tình ngưng trọng, để cho Tư Như ngồi trên sofa, chính mình cầm sổ đi mất.

Không lâu sau, một nữ cảnh sát tư thế oai hùng hiên ngang đi tới, đi theo phía sau là cảnh sát trẻ tuổi kia.

Tiếp theo chính là một loạt câu hỏi chuyên nghiệp.

Phần lớn thời gian Tư Như đều gật đầu hoặc lắc đầu, bộ dáng trầm mặc.

Nữ cảnh sát cũng là một người mẹ, vuốt đầu Tư Như trìu mến hỏi: “A Thập sao biết mình nhặt được?”

Tư Như ngẩng đầu, lại rất nhanh cúi xuống, thanh âm nhỏ nhẹ, “Em từ nhỏ đã biết, tất cả người thôn đều biết cả.”

Nữ cảnh sát thở dài, “Bọn họ đối với em không tốt sao? Sao A Thập muốn tìm cha mẹ ruột?”

Tư Như cắn môi, trong lòng chua xót không thôi, đây là tâm trạng của nguyên chủ. Thật lâu sau mới nghe cô nói: “Bọn họ muốn đem em gả cho tên ngốc trong thôn để đổi lấy tiền lễ hỏi cho anh trai cưới vợ. Em không muốn, họ liền đem em nhốt trong phòng, không cho cơm ăn không cho nước uống, em vất vả trốn ra được…… Em không muốn gả cho tên ngốc.”

Tên ngốc tuy rằng ngốc, nhưng cũng sẽ đánh người.

Đánh người còn không cố kỵ gì, dù sao hắn ngốc, không biết nặng nhẹ.

Người bình thường cũng sẽ không đánh vợ chết đến chết, nhưng tên ngốc thì không giống vậy.

Nữ cảnh sát lại thở dài, để người cảnh sát trẻ mang Tư Như đi rút máu, so sánh gen.

Trong kho gen của hệ thống công an có vô số gen của cha mẹ bị mất con, đương nhiên không phải toàn bộ cha mẹ mất con đều tới lập hồ sơ, cũng không phải những đứa trẻ tới tìm người thân đều có thể tìm được.

Đây chỉ là một trình tự, nếu có thể ở kho gen tìm được người thân thì rất may mắn.

Nếu tìm không được, vẫn còn rất nhiều người tự mình tổ chức tình nguyện ở trong xã hội.

Biển người mênh mông, muốn tìm một người thật quá khó khăn, tựa như đem hai hạt cát ném vào bãi cát, rồi lại tìm ra hai hạt giống nhau.

Tất cả còn phải xem duyên phận.

So sánh gen phải rút máu, phải xét nghiệm, còn có rất nhiều trình tự, không thể nào hoàn thành nhanh.

Vận khí Tư Như tốt, gen trong kho lại có nhóm máu hợp với cô.

Đối chiếu thành công.

Đơn giản như vậy liền tìm được cha mẹ ruột của nguyên chủ.

Nhiệm vụ hoàn thành.

Ánh mắt người trong cục cảnh sát nhìn Tư Như cũng không giống nhau.

Xì xào bàn tán.

.................

Lúc nhận được điện thoại Vệ Mẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cau mày. Người phụ nữ năm mươi tuổi bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi, giữa hai lông mày hằn sâu mệt mỏi.

Mẹ chồng cùng em chồng đang khuyên cô nhận nuôi Sở Di Nhiên, nói Sở Di Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, lớn lên lại xinh đẹp, lại vừa thi đậu đại học danh tiếng, còn có quan hệ rất tốt với con trai Tần gia, sau này cũng có thể mang đến lợi ích tốt trong nhà.

Vệ Mẫn cười lạnh, bà có con gái của mình, dựa vào cái gì muốn bà đi nuôi con gái của người khác. Con gái của cô từ nhỏ đã bị thất lạc, không biết chừng đang chịu khổ ở nơi nào đó, Sở Di Nhiên dựa vào cái gì chiếm dụng tất cả của con gái cô, hưởng thụ hết thảy của con gái cô.

Nghĩ đến con gái bị thất lạc, trong lòng Vệ Mẫn khổ sở.

Chợt nghe tiếng gõ cửa, giọng nói người giúp việc bên ngoài hết sức kích động: “……Trong phòng khách có điện thoại, là cục công an thành phố Dung Bình gọi tới…… Nói là có tin tức của tiểu thư.”

Vệ Mẫn lập tức từ trên giường đứng lên, mở cửa ra thật nhanh, “Cô vừa nói cái gì?”

Người giúp việc nói lại một lần, Vệ Mẫn chạy vội xuống lầu.

Bà An và cô An ngồi trên sofa, một người con gái tóc dài mặc váy trắng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nói hai câu chọc cho hai người cười vui vẻ.

Vệ Mẫn cầm điện thoại, hai tay run rẩy, nuốt một ngụm nước miếng, gian nan nói: “Chào cậu, tôi là Vệ Mẫn.”

Điện thoại đầu bên kia: “…………Là một cô gái, đã làm đối chiếu gen, phù hợp gen với bà và An bí thư…… Vâng, có thể khẳng định, nhân viên công tác chúng tôi đối chiếu rất nhiều lần, không có vấn đề, xác định là con gái bà…… Đứa bé như thế nào? Dạ, rất nhỏ và gầy, chắc là bị ngược đãi trong thời gian dài, dinh dưỡng không đủ, thân thể không tốt.…… Được, hy vọng bà và An bí thư cố gắng tới đây nhanh. Tạm biệt.”

Vệ Mẫn buông điện thoại, nước mắt đã sớm rơi như mưa.

Vui sướng.

Khổ sở.

Bật ra tiếng nghẹn ngào.

Khóc thảm thiết không thôi.

Âm thanh kinh động đến ba người trên ghế sofa.

Bất kể là bà An hay cô An, hoặc Sở Di Nhiên hay đến nhà họ An đều chưa nhìn thấy Vệ Mẫn thất thố như vậy.

Vệ Mẫn là con gái Vệ gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của quý nữ thế gia, lễ độ đoan trang, còn có công ty của mình, không ít phu nhân nhà giàu đều lấy cô làm gương.

Vậy nhưng không để ý hình tượng khóc lớn.

Cô An đỡ bà cụ đi đến, bà sốt ruột hỏi: “Con dâu, con khóc cái gì, xảy ra chuyện gì sao?”

Vừa mới khỏe mạnh, bỗng nhiên nhận điện thoại thì thành như vậy, chẳng lẽ trong điện thoại nói gì đó?

“Đúng vậy chị dâu, chị chỉ khóc, chúng em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Chị nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách, chị xem mẹ gấp thành dạng gì rồi.”

Cô An nhìn bộ dáng bà cụ sốt ruột. Bà cụ lớn tuổi, cũng không chịu được kích thích gì.

Vệ Mẫn khóc một hồi, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, lau nước mắt. Trên mặt tươi cười vui sướng, giữ chặt tay bà cụ, kích động không thôi, “Mẹ, tìm được rồi, tìm được Hủy Hủy, tìm được Hủy Hủy. Cuối cùng cũng tìm được rồi!”

Bà An sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, kích động không kém Vệ Mẫn, ánh mắt tràn đầy nước, “Con nói ai? Tìm được ai?”

“Là Hủy Hủy, con gái của con, cháu gái của mẹ.”

.................

Vệ Mẫn cùng bà An cao hứng đến rơi lệ, ngay cả trên mặt cô An cũng mang theo vui sướng. Trên mặt Sở Di Nhiên vẫn là nụ cười ôn nhu động lòng người như cũ, giống như vì bọn họ mà vui mừng, chỉ là đốt ngón tay rũ bên người đã trắng bệch.

Vệ Mẫn tìm được con gái thất lạc nhiều năm, một khắc cũng không muốn chậm trễ, ngồi trên xe mới nghĩ đến việc phải gọi điện thoại cho chồng.

Bên kia điện thoại bên, An Quốc Kiến vừa mới mở xong một cuộc hội nghị. Nhận được điện thoại của vợ, cho rằng lại là vì chuyện nhận nuôi Sở Di Nhiên nên không vui, đang định khuyên bảo bà, kết quả đột nhiên rơi xuống một kinh hỉ thật lớn suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự. Lấy lại bình tĩnh, xác định lần nữa. Cúp điện thoại, ông suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho cục công an thành phố Dung Bình, nhận được câu trả lời khẳng định, tâm tình ông đồng dạng kích động không thôi mà bỏ công việc lại.

Đi khoảng hai tiếng thì đến thành phố Dung Bình.

Máy bay hạ cánh, hai người trực tiếp đến cục công an.

Ngồi trên xe, Vệ Mẫn rơi nước mắt không ngừng, An Quốc Kiến An an ủi bà: “Không có việc gì, anh đã gọi điện thoại cho trưởng cục công an, là con gái chúng ta, không sai được, không sai được.”

Nước mắt Vệ Mẫn rơi không ngừng, “Em chính là khó chịu, nghe nói con mình bị ngược đãi…… Hức, đều là em sai, em không trông con mình tốt, để con mình chịu khổ nhiều như vậy.”

“Em không phải người mẹ tốt.”

An Quốc Kiến thở dài, ôm vợ không nói lời nào. Ông có thể nói gì, ông hiểu được tình huống còn kỹ càng tỉ mỉ hơn so với Vệ Mẫn. Bị ngược đãi, dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, đứa trẻ mười sáu tuổi nhìn giống mười tuổi, trên người khắp nơi đều là vết thương, còn suýt bị bán cho một tên ngốc chỉ vì chút tiền lễ hỏi ít ỏi kia.

Ông cũng không phải người cha tốt.

Ông nghĩ tới con gái mình có thể sẽ sống không được tốt, khả năng sẽ chịu khổ, nhưng không nghĩ tới sẽ khổ như thế, gần như sống không nổi nữa.

Không biết vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, cuối cùng đã tới cục công an. Vệ Mẫn vẫn khóc không ngừng, mắt sưng đỏ, chua xót mãnh liệt.

“Đừng khóc, một lát nữa sẽ dọa đến đứa nhỏ.”

Vệ Mẫn muốn cười một chút, nước mắt liền rơi xuống.

“Em không khóc, em vui vẻ, đây là em vui vẻ.”

Hai người xuống xe, người đặc biệt chờ tại đây dẫn bọn họ vào trong.

Vệ Mẫn bước đi không ổn định nhưng lại gấp rút, An Quốc Kiến đỡ bà, một bên hướng về phía nhân viên công tác tiếp đón hỏi thăm tình huống.

0527: Chủ nhân, cô tìm được người thân của nguyên chủ rồi, thật nhanh nha.

Vuốt mông ngựa.

Tư Như: Khi nào ta có thể rời đi?

0527: Ặc, chủ nhân, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.

Tư Như: Vì sao, không phải tìm được người thân của cô ta rồi sao?

Tâm nguyện của nguyên chủ là tìm được cha mẹ ruột, cô cũng đã tìm được, nhiệm vụ hoàn thành rồi nha.

0527: Tui cũng không biết, khi nhiệm vụ hoàn thành tui sẽ nhắc nhở.

Tư Như: Phế vật.

Cái gì cũng không biết.

Vẻ mặt quả quyết ghét bỏ.

0527 chưa từng bị chủ nhân ghét bỏ như thế:…………

Biểu thị sẽ không bao giờ được yêu nữa.

Bạn đang đọc Vật Hy Sinh Không Bi Thương của Du 7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi juan98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Kookies_n_Cream
Lượt thích 2
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.