Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2047 chữ

Sân bay Inchoen …….8h30 AM

Sân bay hôm nay đông nghẹt người kẻ đón người đưa không khí thật náo nhiệt nhưng cũng không làm giảm đi sự chú ý của mọi người khi thấy hai thanh niên mặt đẹp hơn hoa đang đứng đợi nơi rào an ninh . Một thanh niên tóc đỏ mặt đẹp hơn cả con gái lên tiếng :

“ SuSu, sao lâu quá vậy ? Sao giờ này Joonggie nhà ta còn chưa ra ? Không biết có trục trặc gì không ? “ – người lên tiếng không ai khác chính là Kim HeeChul – cậu cả nhà họ Kim, thông minh tài trí hơn người, đôi lúc có hơi dữ một chút nhưng không sao.Đặc biệt, anh rất yêu cậu em út của mình. Người được hỏi cũng chính là cậu 2 nhà họ Kim, Kim JunSu, tuổi trẻ tài cao, tuy mới 25 nhưng đã giúp ông Kim thu trọn thị trường các nước Tây Âu .

“ Chul hyung à ! Hyung đừng có hỏi nữa được không ? Không biết nãy giờ đã mấy lần rồi .” – Junsu lên tiếng

“ Tại hyung lo cho Joonggie mà vả lại hyung cũng nhớ nó lắm !”

“Bộ có mình hyung nhớ nó chắc , em cũng nhớ nó chứ bộ . Nó đi du học cũng 5 năm rồi có về đâu . Nghỉ đông nó cũng không về !” – Junsu thở dài

“ Uhm , cũng 5 năm rồi chứ bộ . Mau thiệt đó ! “ – HeeChul nhìn đăm đăm một nơi vô định.

Cả hai đang nói chuyện thì tiếng cô tiếp viên thông báo lanh lảnh vang lên:

“ Xin thông báo chuyến bay AG502 của hãng hàng không Đại Hàn , sẽ đáp xuống sân bay trong vòng 5 phút nữa , hướng lộ trình Paris – Seoul “

“ Cái gì ?????? 5 phút nữa hả ??? Aishhh , đứng cả tiếng đồng hồ mà còn kêu thêm 5 phút nữa . Phải vậy không vậy nè ?” – Junsu kêu lên đầy bất mãn.

“ Em còn kêu ca nữa à !Tại em đi sớm thôi! Joonggie điện về kêu 8h45 hãy ra đón nó, thế mà em đi sớm cả tiếng, đành đứng chờ thôi . Đừng kêu than nữa , ở đây chẳng có con chuột kia cho em nhõng nhẽo đâu. “ – HeeChul bực tức nói.

JunSu im lặng, trong phút chốc mặt lạnh hơn tiền, cất chất giọng dễ thương cá heo của mình nhưng làm HeeChul sợ sệt nhìn mặt thằng em, vì anh biết khi nó cất cái giọng cùng với gương mặt kia thì điều nó sắp nói ra chắc chắn vô cùng đáng sợ:

“HeeChul hyung à ! Chắc hyung không muốn Hannie của hyung biết chuyện tối hôm kia hyung đi bar cua trai đâu nhỉ ? “ – JunSu nhìn HeeChul với ánh mắt của người thợ săn trước con mồi đang run lẩy bẩy. Nghe JunSu nói thế HeeChul đành nín khe không dám hé nửa lời .

——-HeeChul’POV——–

“ Aishhhhhh! Sao mình lại có thằng em ác quỷ nhưng đó vậy nè . ( Lời tác giả : anh cũng đâu hơn gì Su Ú đâu ) . Nó đáng sợ thật nhưng Hannie của mình còn đáng sợ hơn , hức hức! Hannie mà biết mình đi bar thì chắc kì này liệt giường thiệt quá! Thôi thì mình nhịn nó vậy!

——-End HeeChul’POV——-

Một tiếng kêu làm HeeChul dứt ra khỏi suy nghĩ của mình . Quay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu đó, HeeChul vô cùng mừng rỡ thấy cậu em út dễ thương của mình đang chạy đến, miệng không ngừng kêu to gọi hai hyung “ác quỷ” của nó:

“ Chul hyung ! Su hyung !”

“ JOONGGIE !” – cả JunSu và HeeChul đều kêu lên, chạy lại ôm chầm người con trai đang đi tới . Đứa em út của hai người và cũng là cậu út nhà họ Kim – Kim JaeJoong, sau bao năm xa cách giờ cũng đã trở về. Cậu vẫn như ngày nào, thân hình mảnh dẻ, làn da trắng, mái tóc đen mun, gương mặt thanh tú vô cùng với những đường nét đẹp đến hoàn hảo. Trong 4 anh em cậu thừa hưởng cả trí thông minh của cha và sắc đẹp, tài năng từ mẹ, với sắc đẹp đó cậu có thể thu hút được cả hai giới (nói nhỏ : nam nhiều hơn nữ , xin đừng đánh Au )

“ Ya ! Có biết hyung mày nhớ mày lắm không? Đi học 1 cái là không thèm về luôn,

để tới khi tốt nghiệp xong mới về là sao? Hic hic hic”– Junsu nức nở làm JaeJoong cũng cay mắt theo. HeeChul tuy đỡ hơn JunSu nhưng cũng nhanh chóng giọt ngắn giọt dài trên mi mắt.

“ Được rồi ! Có gì về nhà rồi nói, chúng mày đang đứng ở sân bay đấy! “ – HeeChul lên tiếng, đến lúc đó hai cậu em mít ướt của anh mới chịu buông nhau ra mà theo anh về nhà.

“ Về nhà mau, chắc pama mong em lắm đó ! “ – JunSu vửa nói vừa xách vali của JaeJoong đi ra khỏi sân bay về nhà.

Ngồi trong xe, cả ba thuyên huyên nói chuyện sau bao nhiêu năm xa cách mà không hề để ý tự bao giờ xe đã về đến nhà. Đến khi xe dừng lại trước cửa thì cả ba bước xuống xe đi vào sảnh lớn hai bên cửa người làm , gia nhân xếp thành hai hàng dài. Lúc này, một người đàn ông khoảng 50 tuổi bước đến cúi đầu chào cả ba người .

“ Cậu cả, cậu hai mới về ! “

“ Chào mừng cậu út đã trở về ngôi nhà của mình . Ông bà chủ đang đợi cậu, cả cậu ba đang đợi ba cậu trong phòng khách “

JaeJoong bật cười hiền lành, ôm chầm lấy quản gia Yoo và lên tiếng hỏi thăm ông :

“ Bác Yoo , cháu nhớ bác lắm ! Bác có khỏe không ? Bệnh đau lưng của bác đã đỡ chưa??? Cháu có mua vài hộp cao dán cho bác đấy !”

“ Cảm ơn cậu út đã quan tâm , thật là vinh hạnh cho tôi quá !” – quản gia Yoo cảm kích trước tấm lòng của vị chủ nhân nhỏ tuổi .

“ Xin mời ba cậu , ông bà chủ đang đợi “

…………………………………………………………………………………………………………………………….

Phòng khách nhà họ Kim

“ Papa ! Chắc là anh cả , anh hai , và JaeJoong về rồi đấy ! Con nghe có tiếng xe và ồn ào dưới nhà “ – Yong Woon lên tiếng. Đây chính là cậu ba nhà họ Kim , Kim Yong Woon ( gọi là YeSung ) 25 tuổi , là một nhà chính trị gia trẻ tuổi , tài giỏi. Còn người vừa được anh gọi là papa chính là chủ nhân của nhà họ Kim, Kim Hyun Joong , chủ tịch tập đoàn Tri- Angle.

“ YeSung à, con xuống dặn nhà bếp làm thêm mấy món mà JaeJoong thích đi! À, nhớ nói họ pha một ấm trà thật ngon nhé!”

“ Vâng thưa mama. Con biết rồi “

Đợi YeSung quay lưng đi , TaeHee ngồi xuống bên cạnh Ông Kim nhìn ông chăm chú .

“ Sao thế? Con trai cưng đi học xa về mà không mừng à ? Nếu vậy để tôi bảo nó ở bên ấy luôn khỏi về nhé !” – TaeHee trêu chọc ông chồng quý hoá của mình.

“Ấy ấy ! Đừng có kêu thế chứ!”– Ông Kim vội vàng lên tiếng nhưng vô tình lọt vào bẫy của vợ mình .

“ Thế sao mặt mày đăm chiêu thế ? Nói cho em nghe xem nào!“

“ Aishhhhh, tôi nhớ nó lắm chứ! Nhưng mà nó bỏ tôi đi 5 năm giờ mới chịu về, chưa kể nó về chưa ở gần tôi được vài năm thì đã đi làm rồi! Ghét lắm, tôi không thích thế đâu! Tôi muốn ở cạnh nó thôi honey à! huhuhuhuhuhu” – Ông Kim nức nở , làm vợ ông – TaeHee không kìm được tiếng cười.

“ OMO ! Anh lớn bằng này tuổi đầu rồi mà cứ như con nít ý! Nó lớn rồi, để nó tự lập, có khoảng không gian riêng của nó đi! “ – TaeHee nói, tuy vậy trong lòng lại đang suy nghĩ theo một hướng khác.

——-TaeHee ’POV——-

“Chắc mình chết vì cười mất thôi! Sao mà anh có thể nhõng nhẽo như thế được chứ anh yêu? Các con mà biết thì gương mặt trụ cột nhà anh để đâu đây???

Nhất là hai thằng quỷ lớn kia , chúng nó chọc anh thối mũi cho xem, há há há!!!

——-End TaeHee’POV——-

“ Honey ! Honey ! “ – Ông Kim nhìn vợ với ánh mắt đầy dấu hỏi/

“ Hả ? Hừm có gì không anh yêu ? “ – TaeHee giật mình trả lời.

“ Em nghĩ gì mà cười một mình vậy ? “

“ Không có gì đâu ! Mà sao tụi nó chưa lên nữa à ?” – Bà hỏi.

Vừa dứt lời thì một bóng người chạy lại ôm bà, làm bà giật cả mình.

“ Mama!!! Con nhớ mama nhiều lắm, sao mama không sang thăm con? “ – Jaejoong mếu máo vừa vòng tay ôm cổ mẹ vừa nhõng nhẽo.

Vuốt nhẹ mái tóc mềm như tơ của đứa con út, bà kéo nó ra, lau đi hai giọt sương trên đôi mắt đẹp như sao trời đêm của nó và âu yếm:

“ Mama xin lỗi con . Mama cũng nhớ con nhiều lắm con yêu ! “

“ Xem ra tôi là kẻ thừa rồi vì ai đó chỉ nhớ mama thôi không nhớ tới papa của nó . Chắc tôi phải đi thôi “ – Ông Kim giả vờ giận dỗi.

“Không đâu , con cũng nhớ papa nhiều như mama vậy!!! Papa đừng giận Joonggie mà!!! hic hic “ – cậu quay qua ôm ông nũng nịu, (giả vờ) khóc.

Thấy cảnh đó cả 3 anh cậu không nén được tiếng cười vì chúng biết một khi mà cậu út nhà này giả trò nước mắt thì papa của họ không thể nào thoát khỏi .

“ Con ngoan , papa nhớ con nhiều lắm ! Joonggie bé nhỏ của papa!!! “ – ông sụt sùi. Nhìn ông như thế, vợ ông và 2 thằng con lớn không ngừng ôm bụng nén tiếng cười. Riêng HeeChul thì cười lăn ra ghế coi papa mình và thằng em út diễn trò sướt mướt.

“ Trời ạ !!! Khóc như thế đủ rồi hai cha con ông nín dùm tôi!!!” – TaeHee phải nén tiếng cười kêu lên.

“ Thưa phu nhân , bàn ăn đã chuẩn bị xong. Mời lão gia , phu nhân và các cậu vào dùng bữa.” – tiếng cô hầu gái lễ phép vang lên cắt ngang tiếng cười của mọi người .

“Joonggie à, con phải ăn nhiều đấy nhé! Con ốm lắm đó!” – Ông Kim nhắc nhở thằng con cưng của mình .

“ Wow ! Sao nhiều đồ ăn quá vậy nè ? “ – JunSu kêu lên bằng cái giọng cá heo của mình làm HeeChul nhìn cậu bằng ánh mắt chọc ghẹo tinh quái:

“Mấy món này không phải làm cho em đâu, đừng có mơ!!! Em ăn nhiều vậy mà không thấy mập đâu, chỉ tội cái vòng 3 của em ngày càng lớn thôi! Hahahahahaha!!!” – giọng cười man rợ của HeeChul vang lên làm mấy cái bóng đèn tắt ngúm .

“ Yaaaaaaa! Hyung có tin là em méc Han hyung cái vụ kia không ? “ – JunSu đe dọa . Thấy thế TaeHee vội lên tiếng hòa giải cho 2 thằng con lớn của mình:

“ Hai đứa không được cãi nhau thế chứ!!! Hôm nay em các con về nước, phải vui lên không có cãi nhau nghe chưa? “ – giọng bà tuy nhỏ nhẹ nhưng lúc nào cũng khiến 4 thằng con mình phải sợ ( đủ biết rồi oppa !!>

Bạn đang đọc Vẫn Mãi Yêu Người của bánh ú aka khoai lang tây aka louiseevanter
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.