Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27

Phiên bản Dịch · 3302 chữ

Hôm nay lễ Giáng Sinh, Tạ Xuân Hồng cùng Cố Mạch khuyến khích Phương Tình cùng Song Hỉ đưa người yêu mình ra mắt, khoe khoang tý ấy mà.

Trong ký túc xá gần như có quy định ngầm: bất luận người nào trong ký túc xá tìm được người yêu, đều phải mời toàn bộ người ký túc xá ăn cơm, đặt tên mỹ mều là ‘Ra mắt gia trưởng’ .

Trong bốn năm, các cô không biết ăn bao nhiêu lần cơm của Tạ Xuân Hồng. Lần này đến phiên Phương Tình cùng Song Hỉ. Xuân Hồng tất nhiên sẽ không nương tay, nói thẳng ở một khách sạn cực đắt ở thành phố N.

Đều là thanh niên nam thanh nữ tú, vài người rất nhanh thân quen.

Lưu Hiệp hoan hỉ dào dạt cùng uống rượu với Lục Hận, vừa uống còn không quên khoe khoang đả kích hắn.

“Thế nào Tiểu Hân Hân? Cậu cũng không được, lâu như vậy còn bắt không được chị dâu. Cho dù có yêu đương nhưng cậu như thế là lạc hậu quá nha! Nghe ca ca khuyên một câu, vịt nấu chín còn có thể bay, vịt đến bên miệng còn có thể trốn mất, cho nên phụ nữ a, phải sớm ăn sạch sẽ mới có thể yên tâm!”

Phương Tình nghe vậy hung hăng giẫm lên chân hắn, cảm giác ánh mắt Lục Hân ám chỉ thích thú mười phần, lại vẫn đang làm bộ như không biết, dường như không có việc gì chỉ ăn.

Tạ Xuân Hồng nhìn bên này, lại xem bên kia, vẻ mặt ‘khuê nữ’ nhà mình rốt cục cũng gả ra ngoài rồi, không phải không có xúc động nói: “Tình Tử cùng Song Hỉ cứ như vậy bị quyến rũ đi mất rồi. . . . . .”

Ngừng lại một chút, lại vẻ mặt ai oán, “Mắt thấy chỉ còn có mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp, mấy người thì như keo sơn vậy? Cũng chẳng còn bao lâu sẽ dọn đi, việc này tốt lắm, chỉ còn lại mình tớ đối mặt thường xuyên với việc cúp điện, còn có cuộc sống đại học khốn khổ; cùng Cố Tiểu Mạc bụng dạ đen tối, các người cảm thấy thế nào a!”

Cố Mạch vươn chiếc đũa, không có chút bận tâm nào mở miệng: “Cậu thấy tớ phiền ư?? Tốt nhỉ, vốn tớ còn đang cân nhắc, để một mình cậu ở lại ký túc xá chịu cảnh xưa của mấy nữ sinh kia thì không nhân đạo, thuê nhà trọ thì khỏi phải bàn. Nếu đã như vậy, tớ thấy tớ cũng nên dọn đi luôn cho rồi.!”

Xuân Hồng tức khắc cười nụ cười quyến rũ động lòng người, ngón tay ngọc nhấc ấm trà ân cần rót trà thêm cho Cố Mạch:”"Ai nha! Vừa rồi là tớ nói đùa với cậu, Tiểu Mạch cậu dịu dàng hiền thục như thế, không có cậu tớ làm sao sống nổi a…”

Một bàn mọi người cười rộ lên. Lưu Hiệp vừa được ý còn có chút thích thú, hướng Cố Mạch xa xa nâng chén, trêu ghẹo nói: “Ai, tôi không ngờ Cố Tiểu Mạch nhìn cô rất dịu dàng động lòng người, không nghĩ tới lại giống trên mặt trắng Lục Hân kia, thủ đoạn lợi hại!”

Cố Mạch đôi mắt nhỏ khẽ loé, dịu dàng nở nụ cười, nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu. Tốt lắm, Lưu Hiệp, xem ngọn núi này có qua nổi không?

Song Hỉ vừa thấy vẻ mặt Cố Mạch chỉ biết Lưu Hiệp sẽ chết đến cùng, rất không có nghĩa khí im lặng cúi đầu ăn gì đó.

Phương Tình cùng Xuân Hồng tức khắc vui mừng chạm cốc, biến thành Lưu Hiệp không hiểu ra sao.

Trong mắt Lục Hân cũng hàm ý cười, tự nhiên tự mình nâng tay rót rượu cho Lưu Hiệp.

Lưu Hiệp không nhận ra điều gì thấy giật cả mình, vì cái gì ánh mắt ba người kia đều như vậy…. vui sướng khi người gặp họa?

Cố Mạch mặt không biến sắc ung dung lấy điện thoại di động bỏ vào túi, tùy ý đảo mắt nhìn nhìn mọi người nói: “Mọi người cũng ăn no rồi, cũng chẳng còn sớm, chúng ta về đi!”

Song Hỉ người thứ nhất không đồng ý “Cố Tiểu Mạch cậu sao lại làm mất hứng như vậy, còn có món tráng miệng chưa mang lên đâu, nay là Giáng Sinh khó có dịp mọi người tụ hội cùng nhau, ở lại trò chuyện một lát đi.”

Cố Mạch thế nào cũng được gật gật đầu. Song Hỉ, đây chính là cậu tự nguyện ở lại, đừng trách tớ!

Sau khi ăn uống no đủ, Song Hỉ miễn cưỡng khoác tay Lưu Hiệp, bị hắn kéo đi ra ngoài.

Đột nhiên bước chân Song Hỉ dừng lại, cơ thể nhanh chóng đứng thẳng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

“Làm sao vậy?” Lưu Hiệp khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của cô nhìn về trước.

Ngoài cửa không khí lễ hội trên đường tưng bừng, một cô gái dáng người cao gầy đang từ ngoài đi đến; tóc dài bị gió thổi tung bay ở phía sau vai; gương mặt sáng xinh đẹp không có biểu cảm gì; mặc áo khoác ngoài màu xám; trên chân mang giầy boot cao gót; tay bỏ vào trong túi áo khoác, khí chất nữ vương, đang ‘cộp cộp’ đi thẳng về phía này.

“Ô, chị Giai Hỉ!” Phương Tình ngay tức khắc hưng phấn gọi một tiếng.

Hà Giai Hỉ nhìn về phía các cô Phương Tình gật gật đầu, sau đó ánh mắt vừa chuyển, sắc bén quét về phía Song Hỉ cùng với tay Lưu Hiệp khoác lên đầu vai Song Hỉ.

Hà Giai Hỉ thản nhiên mở miệng: “Làm sao? Nhìn thấy chị cũng không chào một câu?”

Song Hỉ chấn động toàn thân, xoa xoay thân mình thoát khỏi tay Lưu Hiệp, cúi đầu ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chị. . . . . .”

Lông mày Hà Giai Hỉ vừa nhướng, cười như không cười nói: “Đừng gọi tôi, tôi không đảm đương nổi một tiếng ‘chị’ của cô! Cô có năng lực như vậy, với chức vị là rau cải đã có thể lên sân khấu thành thư ký tổng giám đốc. Tôi không thể không ngưỡng mộ cô, làm gì còn dám làm chị cô! Tôi gọi cô một tiếng ‘chị’ cũng chẳng có gì quá đáng!”

Song Hỉ đầu càng cúi càng thấp, tay vò góc áo, chỉ có thể tủi thân giải thích: “Không phải như thế. . . . . . chị đừng nói như vậy. . . . . .”

Lưu Hiệp lúc này xem như đã hiểu chút tình hình, tức khắc bước tới trước thân thiết ôm Song Hỉ, một tay vươn tới đối diện với cô gái trước mặt; trên mặt hiện lên nét tươi cười yêu nghiệt luôn luôn đánh đâu thắng đó: “Xin chào, cô là chị của Hỉ Bảo, tôi là Lưu Hiệp, cô ấy là. . .”

“Tôi biết!” Hà Giai Hỉ mắt cũng không thèm nhìn tới tay hắn đã vươn tới trước mặt mình, “Ngài là tổng giám đốc Hoa Nguyên, là người bao nuôi em gái tôi như cha mẹ!”

Hà Giai Hỉ thản nhiên liếc mắt nhìn tay Lưu Hiệp còn cương ở giữa không trung: “Xin lỗi, tôi là bác sĩ, khó tránh khỏi có chút bệnh nghề nghiệp, không có thói quen bắt tay với người lạ.”

Tươi cười trên mặt Lưu Hiệp có chút méo mó, hít phải hơi khí lạnh, tay cũng suy sụp rũ xuống.

Hà Giai Hỉ gương mặt lạnh xuống, giọng điệu cũng lạnh: “Em tôi có gì tôi đều rõ ràng! Em tôi có gì mà ngài lại cho nhảy lên nhiều cấp bậc như vậy?”

Lưu Hiệp bắt đầu nhìn thẳng và để mắt tới người phụ nữ bề ngoài mạnh mẽ rất khó chịu này, tức khắc tinh thần cũng tỉnh táo mà bình tĩnh trầm lắng ổn trọng ra vẻ một người đàn ông tinh anh, cân nhắc từng câu chữ nói: “Song Hỉ. . . . . . rất tốt, tôi rất yêu cô ấy!”

Hà Giai Hỉ chẳng hề bận tâm tới hắn, hừ lạnh một tiếng: “Yêu?? yêu đến mức không tiếc tự hạ giá trị con người ‘quan hệ’ [1] trái nguyên tắc? Tôi nói Lưu tổng, dù sao ngài cũng là thanh niên tuấn tú ở thành phố N, muốn cô gái thế nào đâu phải chỉ cần nói một câu, cần gì phải dùng thủ đoạn chơi đùa mấy trò này??”

Song Hỉ nóng nảy, kéo kéo tay áo Hà Giai Hỉ: “Chị. . . . . . Hắn không có ‘quan hệ’ trái nguyên tắc với em!”

Hà Giai Hỉ giận dữ, vươn tay đánh một cái ót cô nàng. Lưu Hiệp nhìn thấy Song Hỉ đau đến độ nước mắt lưng tròng, ánh mắt bỗng dưng lạnh xuống.

Hà Giai Hỉ hoàn toàn chẳng bận tâm ánh mắt cảnh cáo của hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vươn tay chọt vào trán Song Hỉ: “Em còn nói giúp hắn! Em có phải dựa vào quan hệ thăng chức không? Có phải bị hắn động qua rồi? Hà Song Hỉ em nếu còn coi tôi là chị ngay tức khắc từ chức ngoan ngoãn theo chị về nhà!”

Lưu Hiệp vừa nghe kinh hãi, chân mày cau chặt, giọng điệu đã có chút không tốt nói: “Cô dựa vào cái gì quyết định thay cô ấy?”

Hà Giai Hỉ khoanh tay lạnh lùng cười: “Dựa vào tôi là chị ruột của nó!”

Lưu Hiệp cười nhạo: “Bây giờ cô ấy là của tôi do tôi giám sát và quyết định!”

Hà Song Hỉ vẫn là cười lạnh, khinh thường hỏi lại: “Ngài lại dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cô ấy người phụ nữ của tôi!”

“Người phụ nữ của tôi?” Hà Giai Hỉ trên mặt vẻ châm biếm càng sâu: “Phụ nữ của ngài còn chưa đủ sao? Không phải một người chứ? Nghe đâu Lưu gia ở thành phố N cùng Dương gia có quan hệ thân thiết, không biết Dương Đan tiểu thư Lưu công tử xem là vị thứ mấy? ? Có phải hay không cũng do ngài quyết định?? Xích — ngài thật đúng là coi bản thân mình là hoàng đế ngồi trên ngai vàng, chiêu mộ các cô gái thành hậu cung mỹ nữ sao?”

Lưu Hiệp bị nghẹn nói không ra lời.

Hà Giai Hỉ nắm lấy cổ tay Song Hỉ, đối với đám Phương Tình các cô nói: “Sắp đến nghỉ đông, có chuyện gì phiền các em giúp Song Hỉ gánh vác, sau khi quay lại chị sẽ đến trường học xin phép giúp nó.”

Phương Tình sửng sốt, không tự chủ được há mồm: “A?”

Hà Giai Hỉ túm Song Hỉ hướng ngoài cửa đi: “Bây giờ chị muốn dẫn nó về nhà!”

Mặt Lưu Hiệp hoàn toàn đen xuống, tiến lên ngăn lại: “Có chuyện gì từ từ nói, Song Hỉ cũng không phải trẻ con, cô không thể cứ như vậy đưa cô ấy đi.!”

Hà Giai Hỉ ngẩng cao đầu, không chút nhượng bộ: “Ngài đừng có trêu chọc em tôi nữa, tuy rằng nó không phải trẻ con, nhưng tuổi nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhận biết không hết tình tính Lưu công tử. Về sau tôi trông nom nó, tuyệt đối sẽ không cùng ngài có liên can gì! Cho nên xin Lưu công tử tự trọng, bằng không…. . .” Hà Giai Hỉ lạnh lùng cười, ánh mắt thâm độc, “Cẩn thận tôi một dao thiến ngài! Tôi là Hà Giai Hỉ đối vời người khi dễ em tôi, tuyệt không – nhẹ – tay!”

Song Hỉ bị kéo nghiêng lảo đảo, không cam lòng không muốn đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu lại, ngoài miệng sốt ruột la hét : “Chị… chị chậm một chút, em còn có nhiều đồ để ở chổ Lưu Hiệp…”

Hà Giai Hỉ bỗng dưng dừng lại bước chân, chỉ vào mũi Song Hỉ, giọng điệu mạnh mẽ cất cao lên rất nhiều: “Em còn muốn dùng chiến thuật này đó kéo dài?? Hà Song Hỉ chị nói cho em biết, em có thứ gì chị sẽ mang về cho em, bây giờ em phải theo chị về nhà ngay!!”

Nói xong bỏ tay cô ra, không còn để ý tới cô, bước chân vừa vội vừa lớn đi mất

Song Hỉ chỉ biết bĩu môi, ánh mắt nhìn Lưu Hiệp phía sau, bước nhanh đuổi theo

Lưu Hiệp sốt ruột muốn đi theo lại bị Lục Hân ngăn cản. Mọi người đều im lặng, gương mặt Lưu Hiệp anh tuấn yêu nghiệt giờ một vẻ xám ngoét bị đánh bại, quả thực có thể dùng câu nói “cực kỳ bi thảm” đến hình dung biểu tình của hắn giờ phút này.

Phương Tình thở dài, Cố Mạch hạ thủ thật đúng là nhanh, chuẩn, độc!! Chọc tới Hà Giai Hỉ. . . . . . Vậy phải chuẩn bị vì cuộc đời sẽ đón nhận sự vất vả trầy trật

“Lưu Hiệp, đừng quá lo lắng, chị của Song Hỉ từ trước đến nay đều như vậy… mạnh mẽ lắm, nhưng chị ấy cũng tốt lắm!”

Lưu Hiệp hoà hoãn không ít, gương mặt vặn vẹo đau thương nhưng mà trong mắt ánh sáng chớp động, nhìn dáng vẻ Phương Tình rõ ràng đang xem kịch vui, trầm giọng hỏi: “Nhà cô ấy ở đâu?”

Phương Tình từ trong túi lấy ra bút viết địa chỉ cho hắn, “Nhà cô ấy… .chú và dì nói chuyện vui vẻ lắm, chỉ cần đối phó được với Hà Giai Hỉ sẽ không vấn đề gì!”

Lưu Hiệp gật gật đầu, trong ánh mắt loé lên tia không thể xem thường.

Lục Hân trước đưa Xuân Hồng và Cố Mạch về trường học, sau đó chậm rì rì chở Phương Tình về nhà.

Trầm mặc sau một lúc lâu, Lục Hân giống như tùy tiện mở miệng: “Lưu Hiệp cũng gặp cha mẹ . . . . . . em chừng nào thì theo tôi về nhà”

Phương Tình sửng sốt: “Cái gì. . . . . . Gặp cha mẹ?”

Sắc mặt Lục Hân trầm xuống: “Em thậm chí còn coi mối quan hệ của chúng ta không nghiêm túc?”

“Không phải!” Phương Tình thở dài, “Con gái rụt rè anh có hiểu hay không?? Nào có tùy tiện liền đi theo đàn ông về ra mắt chứ!”

Lục Hân liếc xéo cô một cái: “Tôi cũng không cho em ‘tùy tiện liền đi ’ theo tôi về nhà. . . . . .”

Phương Tình không nói, Lục Hân nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm, nhà của chúng ta cũng không có nữ vương, ba mẹ tôi khẳng định rất thích em!”

Phương Tình miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi: “Hứ — em như vậy người gặp người thích, ba mẹ anh đương nhiên thích em! Anh thì sẽ không giống đâu, sau đó sẽ là một giai đoạn khó khăn…. ít nhất anh cũng phải được chấp thuận từ nhà của em mới được!”

Lục Hân nghe vậy ánh mắt loé sáng nhìn nhìn cô: “Tốt! Tôi nhất định nhanh chóng đi thăm hỏi nhạc phụ nhạc mẫu tương lai!” Do dự một chút, vẫn là kìm không được hỏi, “Trong nhà em… không có nữ vương như Hà Giai Hỉ chứ?”

Phương Tình ngẩn ra, do do dự dự mở miệng: “Nữ vương thì không có. . . . . .” Lục Hân vừa mới thở hơi nhẹ, chợt nghe Phương Tình nói tiếp “Nhưng mà. . . . . . có một thái hậu!”

Hà Giai Hỉ bản tính kiên cường độc lập, năm ngoái đã hoàn thành sự nghiệp học hành trước thời hạn. Mấy năm học y khoa khổ cực đã khiến cho cô suýt chút nữa sụp đổ, sau khi kết thúc có mấy bệnh viện lớn đến mời nhưng cô đều từ chối, ở nhà ung dung tự tại nửa năm, mới quay lại thành phố N làm việc.

Khu nhà ở Hà Giai Hỉ là bệnh viện cấp cho, nơi này rất gần nơi làm việc, một nhà một phòng, được cô nàng sửa chữa hoàn toàn, sáng sủa sạch sẽ thậm chí không giống nhà ở của nữ sinh.

Song Hỉ ngồi trên sô pha trắng noãn, nhìn thấy chị mình bận rộn đi tới đi lui, một câu cũng không dám nói nhiều.

Hà Giai Hỉ bận rộn đi qua đi lại, sau ngồi xuống sô pha, ngồi chéo chân, thân mình dựa vào ghế, sắc mặt bình tĩnh, mở miệng: “Được rồi, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Hà Giai Hỉ vừa mới làm xong một ca phẫu thuật thì nhận được tin nhắn của Cố Mạch, nói là mời chị đến ăn cơm, nói em gái chị được thăng chức lên làm thư ký tổng giám tốc cùng Lưu Hiệp tổng giám đốc kiêm bạn trai đang ở đây, có thể vừa dịp gặp mặt.

Hà Giai Hỉ vừa thấy liền giận dữ, chuyện lớn như vậy Song Hỉ gạt cô còn chưa tính, nhưng người kia là Lưu Hiệp cô liền sốt ruột. Cô không phải tinh khiết như Song Hỉ không để ý đến chuyện bên ngoài, công tử nhà giàu nổi danh ở thành phố N cô không có gì là xa lạ, sợ em gái mình bị lừa, hỏi Cố Mạch địa chỉ liền chạy nhanh đến.

Song Hỉ ngập ngừng, nghĩ nghĩ liền đem chuyện của mình Lưu Hiệp giản lược nói rõ một chút.

Hà Giai Hỉ sắc mặt có chút u ám, Song Hỉ cúi đầu nhích đến bên cạnh cô cúi đầu đáng thương hề hề nói: “Chị, Lưu Hiệp đối em thực sự tốt lắm. . . . . .”

Hà Giai Hỉ vụt đứng lên: “Hắn hiện tại là đối với em tốt lắm! Sau đó thì sao? Em có thể cam đoan hắn đối với em vẫn tốt? Hắn từng có bao nhiêu phụ nữ em có biết hay không? Em làm sao có thể xác định em chính là người khiến hắn yên ổn lâu dài mãi mãi!”

Song Hỉ câm miệng, cô nàng không phải không rõ chị cô quan tâm và lo lắng cho cô, cũng biết tính tình Lưu Hiệp và chuyện tình cảm của hắn là không đáng tin cỡ nào…. Nhưng mà, làm sao bây giờ đây? Cô thực sự yêu Lưu Hiệp nha, cô đã chìm sâu vào đó cô không thể nào trở ra được… cô thực sự là, làm không được!

Nhìn thấy dáng vẻ em gái lặng im, Hà Giai Hỉ cũng rất đau lòng, không đành lòng nói nữa, xoay người rời đi: “Đêm nay em ngủ sô pha, đồ vật này nọ chuẩn bị sẵn cho em rồi, đi tắm rửa ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!”

Song Hỉ lặng im đi về phía phòng vệ sinh, di động khéo léo giấu trong tay nhỏ, muốn lén lút gởi cho Lưu Hiệp tin nhắn, vừa đi qua bên người Hà Giai Hỉ thì bị cô không khách khí chút nào tịch thu.

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước, Hà Giai Hỉ đi đến ban công gọi điện thoại bố trí xong công việc, sau đó mới gọi một dãy số.

“Alo, tôi nghe!”

Hà Giai Hỉ nhẹ nhàng cười rộ lên: “Biệt Bần, giúp tôi làm một chuyện đi!”

*

Chú thích:

[1] Quan hệ: từ này ám chỉ mối quan hệ như kiểu đại gia và kiều nữ, hay gái bao, trong đây HGH ám chỉ nói em gái mình đã bán thân hay trao đổi điều kiện gì với L. Hiệp mà đc lên chức.

Bạn đang đọc Vẫn Là Tình Yêu của Miêu Diệc Hữu Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.