Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ Ta Là Lý Chiêu Hoàng

Tiểu thuyết gốc · 1653 chữ

Lá thư của mẫu thân Quốc Tuấn như càng thôi thúc ta phải tìm hiểu thật tường tận về mẫu thân của mình. Mẹ đâu phải chỉ là một tên gọi, và rốt cuộc đằng sau tên gọi ấy là gì? Khi còn nhỏ, hằng đêm, trước khi đi ngủ ta vẫn thường hay đòi nhũ mẫu kể cho ta nghe về mẫu hậu của ta. Kết quả vẫn chỉ là những câu chuyện người kể đi kể lại, nào là mẫu thân rất yêu thương ta, nào là ta trông rất giống người, đặc biệt là ánh mắt khiến người ta nhìn mà như vương cả tâm tình. Những câu trả lời ấy đều không thể khiến ta cảm thấy hài lòng, tất cả đều quá chung chung và ước lệ. Ta lại nghĩ đến dòng nước, đổ nước vào bát, vào chén vậy là có hình dạng, có thể tạm định hình nó, thậm chí những điều trừu tượng như gió ta có thể cảm nhận trên làn da, bờ môi.

Có phải ta muốn biết về mẹ ta nhưng sự muốn biết ấy lại hời hợt và chưa đủ quyết tâm chăng. Nhũ mẫu là người hầu thân cận duy nhất của mẫu thân ta còn được giữ lại trong cung, người là đầu mối duy nhất, người có thể công bằng mà nói về mẹ với ta.

Ta quyết định dọa nhũ mẫu một phen, chẳng biết từ bao giờ ta lại ngày càng to gan và liều lĩnh như vậy, có thể nói là nghịch tinh, nghịch ngầm. Ta lấy một dải khăn trắng, vắt qua thanh gỗ ngang trên trần, tạo hiện trường tự tử giả. Ta cũng không quên sai Nhàn Hạ đi báo với nhũ mẫu.

- Làm vậy không hay đâu công chúa?

- Ta nói là không sao cả.

Nhàn Hạ đi báo tin cho nhũ mẫu, ta chỉ rình lúc nghe thấy tiếng bước chân nhũ mẫu liền leo lên chiếc ghế đã đặt sẵn trên bàn giả vờ thắt khăn trắng qua cổ, thực tình là dây chỉ vừa vặn chiều cao của ta, không thể siết cổ được. Nhũ mẫu thấy vậy mặt trắng bệch không còn giọt máu vội kéo ta xuống, rồi òa khóc:

- Công chúa sao lại làm chuyện dại dột như vậy.

- Ta không thiết sống nữa. Thế giới này không ai cần ta cả.

- Công chúa phải sống, không phải chỉ sống mà còn phải sống thật hạnh phúc, người phải sống thay cho hoàng hậu*. Người có biết hoàng hậu đã bị đuổi đi trong oan ức và tức tưởi như thế nào không. Nô tì chưa một phút một giây nào quên tiếng thét, dòng nước mắt cay đắng của hoàng hậu, chúng cạo đầu người, ép người phải xuất gia đi tu. Chúng muốn chia cắt tình yêu của quan gia và hoàng hậu, muốn chia rẽ tình mẫu tử của công chúa và hoàng hậu.

- Người đừng bao giờ nghĩ rằng hoàng hậu không yêu thương người, chẳng có người mẹ nào lại không thương con mình cả, vì đó là bản năng của người mẹ. Nô tì vẫn còn lầm lũi trong hoàng cung đầy sóng gió này đến tận hôm nay là vì lời hứa với hoàng hậu. Họ muốn hoàng hậu bị vùi sâu trong quên lãng, nô tì ở đây chặn đứng những lời dị nghị, rèm pha đó. Nô tì chẳng sợ gì cả, chỉ sợ công chúa cũng sẽ căm ghét mẹ của mình như đám người bọn họ. Nô tì sợ người cũng bị tiêm nhiễm, cũng bị ảnh hưởng bởi những luận điệu che mắt thiên hạ của triều đình.

- Năm ta lên ba tuổi, mẹ đã bị đuổi đi...Nhũ mẫu nức nở, cứ như người dốc cạn lòng để nói, ta cứ như bị choáng ngợp trước những câu nói ấy. Nước mắt nhạt nhòa, thế giới bỗng trở nên nhòe nhoẹt, tang thương qua đôi mắt ta, tai ta cũng ù ù lại, những tiếng thét của mẹ bỗng dưng vang vọng trong tiềm thức ta.

- Công chúa có thể quên đi tất cả, công chúa có thể chẳng nhớ gì, bóng dáng, khuôn mặt, vòng tay ấm áp của người nhưng không được quên hoàng hậu là mẹ của mình.

- Lý Chiêu Hoàng là mẹ ta, người là mẹ của ta. Ta nắm chặt tay đập lên ngực trái của mình, sao lại đau đến thế, tim ta cứ như thắt lại, nhói lên từng nhịp. Một nhịp thương, hai nhịp đau, trăm vạn nhịp hối tiếc, cho dù có phải dành trọn cuộc đời này để tìm mẹ, ta nhất định cũng phải tìm người bằng được.

- Ngày ấy người đến bên chiếc nôi mà công chúa đang còn say giấc ngủ, người cắn môi đến bật máu để ngăn mình khóc nấc thành tiếng, người nhìn công chúa như đây có thể là lần cuối cùng người được thấy đứa con mình đứt ruột sinh ra. "Con mẹ lớn lên sẽ thế nào, sau này sẽ lấy người ra sao, con sẽ sống hạnh phúc chứ. Nếu cả đời mẹ là chuỗi đắng cay tủi nhục để đổi lấy hạnh phúc cho con, mẹ cũng can tâm tình nguyện".

- "Thiên hạ này, ngai vàng này, người ta yêu Trần Cảnh ta cũng không màng, đến đứa con của ta các người cũng muốn cướp đi ư".

- Hoàng hậu chỉ muốn công chúa có thể vì người mà làm một chuyện thôi đó là đừng bao giờ quên người. Công chúa là Khuê Anh, là hoàng nữ của Lý Chiêu Hoàng.

Ta ngồi thẫn thờ một lúc lâu, tâm trí trống rỗng, ta lấy con dao xoẹt đứt mái tóc của ta, nhìn từng lọn tóc rơi xuống nền nhà. Còn gì đau đớn hơn khi tước đi quyền được yêu của một người vợ và quyền được thương của một người mẹ. "Mẹ đã đau hơn con lúc này phải không mẹ?" Tại sao ta sống sung sướng trong nhụng lụa bao năm qua còn mẫu thân ta cô quạnh nơi lạnh lẽo ấy. Tại sao ta có thể có tình cảm với người mẹ thậm chí ta còn không thể nhớ mặt ư. Có thứ tình cảm thiêng liêng được gọi là tình mẫu tử, cứ như có một sợi dây vô hình kết nối ta và mẹ. Dù họ có muốn chia cách thế nào cũng chẳng thể gạt bỏ một nửa dòng máu đang chảy trong cơ thể ta. Mẹ à, mẹ đã đau lắm phải không, nỗi đau của con đâu bằng một chút những gì mẹ đã gánh chịu đằng đẵng suốt bao năm tháng qua?

Ta cứ thế chùm chăn nằm lì trong khuê phòng suốt mấy ngày liền, ta không thiết ăn uống, nuốt miếng cơm ta cũng thấy đau. Phụ hoàng đến thăm ta, ta ôm trầm lấy người nức nở:

- Người đàn ông chỉ bỏ mặc đứa con của mình khi trong lòng không còn bóng hình của mẹ đứa trẻ đó. Người ta nói đúng phải không người?

- Ta xin lỗi vì ta không phải một người cha tốt. Ta xin lỗi vì suốt bao năm tháng qua không dám đối mặt với con. Ta chưa bao giờ ghét bỏ con, chỉ là ta không dám đối mặt với sự thật, vì nhìn thấy con ta sẽ nghĩ đến mẫu thân con.

Từ ngày đó, ta chẳng muốn nghĩ đến những chuyện khác, ta lao mình vùi đầu trong sách vở và bắt đầu tìm hiểu về phật pháp. Lỡ một ngày ta gặp lại mẹ, ta và mẹ có thể cùng nói đôi điều mà cả hai cùng có thể hiểu. Ta cũng tập thôi nghĩ về Quốc Tuấn, tập để kiểm soát trái tim cứ ngóng trông anh ấy bởi có lẽ một ngày ta sẽ buông bỏ hồng trần này mà xuất gia đi tu. Ngẫm lại là do ta bắt đầu, là ta lẽo đẽo theo anh ấy, là ta làm phiền anh ấy, giờ ta sẽ để mọi chuyện trở về thời điểm ta chưa bắt đầu.

Ngày hôm ấy...Thiên Thành không đến thăm Quốc Tuấn, sẽ chẳng có thêm kỉ niệm nào chồng chất lên nhau, khi nghĩ đến anh ấy ta không có nhiều chuyện để nghĩ như vậy.

Thiên Thành không giận Quốc Tuấn vì anh ấy hẹn người con gái khác cũng không ấm ức vì nụ hôn đầu của anh ấy không phải là với Thiên Thành.

Thiên Thành và Quốc Tuấn không cùng nhau bắt đom đóm, không cùng nhau ra đồng gặt lúa.

Thiên Thành không nhìn trộm Quốc Tuấn tắm.

Thiên Thành không cùng Quốc Tuấn trèo lên cây, ngắm nhìn nhân gian. Quốc Tuấn cũng chẳng chỉ cho Thiên Thành về lá bồ đề.

Ngày hôm ấy Quốc Tuấn hẹn Thiên Thành, Thiên Thành đợi không thấy, tức giận bỏ về. Chẳng có ai ngăn cản Quốc Tuấn và Trung Thành Vương đánh nhau.

Thiên Thành chẳng vì Quốc Tuấn mà miệt mài tốn công tổn sức để làm một điều gì đó.

Ta cứ lần theo từng đoạn kí ức để trở về ngày ta lần đầu gặp gỡ Quốc Tuấn, hóa ra tình cảm sâu đậm, kỉ niệm đầy ắp đến vậy.

....

Thiên Thành không đến Giảng Võ đường ngắm nhìn Quốc Tuấn luyện võ bên mộc nhân. Thiên Thành không biết dùng ná gỗ, Thiên Thành không bắn hạ hết ổi trong vườn, Quốc Tuấn không phải chịu tội thay.

Thiên Thành không đến phủ bác Thụy Bà. Thiên Thành không đến gặp Quốc Tuấn.

Thiên Thành bỏ ngoài tai những lời nói miệt thị Quốc Tuấn, Thiên Thành chẳng nhìn lên, Quốc Tuấn chẳng quay xuống.

Thiên Thành không yêu Quốc Tuấn...

Không phải, là ngày Thiên Thành chưa yêu Quốc Tuấn....

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Phi Hoa sáng tác bởi diecnguyenvichi

Truyện Vạn Kiếp Phi Hoa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diecnguyenvichi
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.