Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp gia

Tiểu thuyết gốc · 1965 chữ

Diệp gia là một trong ba gia tộc đứng đầu thành phố này, độ giàu có chỉ có hơn chứ không kém nhà hắn, Trần Dương lúc này đang ngồi nói chuyện phiếm với Diệp lão, chủ yếu là trao đổi một số tri thứ võ học.

- Linh nhi, con đi ra ngoài, ta cùng Trần tiểu huynh có một số chuyện cần nói.

Được một lúc, sau khi trà đã nguội, Diệp lão liền đem Diệp Linh đang thật thà ngồi bên cạnh đuổi ra ngoài, Diệp Linh không tình nguyện 'dạ' một tiếng rồi lui ra, lúc này vẻ tươi cười trên mặt hai người liền biến mất, Diệp lão thập phần nghiêm túc nhìn Trần Dương hỏi:

- Trần Dương, danh tự hoàn toàn mới trong giang hồ, không biết đạo hữu xuất danh ở sư môn nào?

- Diệp lão nói gì ta không hiểu?

- Đạo hữu không cần khiêm tốn, giới tu chân dựa vào thực lực để nói chuyện, tuổi tác không phải vấn đề quan trọng, ta thấy ngươi cũng không đơn giản như bề ngoài.

Trần Dương có chút ngạc nhiên nhìn Diệp lão, giọng nói phát ra đầy uy thế:

- Diệp đạo hữu nói chí phải, vấn đề sư môn xin phép tại hạ không nói, ta có một số vấn đề muốn hỏi đạo hữu, phải chăng ngươi có biết Phục Ma Hội?

- Phục Ma Hội!!!

Diệp lão kinh ngạc thốt lên, danh tự này đối với những người như lão như sấm bên tai, chỉ cần đạt đến một thực lực nhất định tự nhiên sẽ nghe ngóng được một chút tin tức về tổ chức này, ánh mắt đề phòng nhìn Trần Dương nói:

- Trần đạo hữu muốn tìm hiểu về Phục Ma Hội sao, ta nghĩ với thực lực của ngươi thì cũng đã biết được ít nhiều đi.

Mục đích của thiếu niên này không rõ ràng, Diệp lão đương nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin cơ mật về tổ chức, Trần Dương cũng hiểu được đạo lý này, ánh mắt khẽ híp lại đánh giá:

- Vậy thì chi bằng ta đổi một câu hỏi khác, theo ta biết thì chỉ những người thuộc Phục Ma Hội mới có thể sở tu lực lượng, không biết Diệp lão có phải là người của Phục Ma Hội không?

Diệp lão nghe vậy khuôn mặt biến sắc, vội vàng nói:

- Đạo hữu hiểu nhầm rồi, thực ra Phục Ma Hội cũng không phải đạo thống tông mon duy nhất, ta chính thuộc một phân nhánh của nó thồi, hoàn toàn không phải thuộc tà ma ngoại đạo, nói đến đây thì ta cũng rất hứng thú với thân phận của đạo hữu a.

Trần Dương mỉm cười không nói, lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ bài huyết sắc, trên đó khắc một chữ 'Phục' duy nhất màu hoàng kim, Diệp lão có thể tin tưởng, điều này được hắn kết luận nhanh chóng, nếu lão là người thuộc ma đạo như đám người Tô Tiểu Mạn nói thì chắc chắn Trần Dương không do dự mạt sát, đám người này tu luyện công pháp ác độc lấy cơ thể con người để luyện công, điều này chính là thứ mà hắn ghê tởm nhất. Hiện tại hắn vẫn chưa hoàn oàn thích nghi với hoàn cảnh của giới tu luyện, phần cảm tính thông thường vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Khuôn mặt Diệp lão lúc này mới có chút thả lỏng, thái độ cũng hồi phục lại thần sắc ôn hòa thân thiết nói:

- Hóa ra đạo hữu cũng là người thuộc bổn hội, xem ra hôm nay không đánh không quen biết a, không biết pháp danh của đạo hữu là gì?

- Không giấu gì đạo hữu, tấm thẻ này là ta lấy được từ một người, hắn bảo ta cầm nó đến phân bộ của Phục Ma Hội ở S Quốc để gia nhập Phục Ma Hội, hiện tại ta chỉ có danh chứ không có phận, nếu đạo hữu đã biết thì có thể chỉ cho ta vị trí của nó không?

Lỗi sư huynh sau khi rời đi chỉ để lại cho hắn tấm thẻ này bảo hắn mau chóng đầu nhập Phục Ma Hội, Trần Dương hoàn toàn không biết cái phân bộ kia nằm ở đâu, đám người này cứ tỏ vẻ thần bí làm hắn rất khó chịu, Diệp lão hớn hở trả lời:

- Thảo nào ta thấy đạo hữu lạ mặt như vậy, hóa ra là người mới, tấm thẻ bài kia của đạo hữu không phải vật tầm thường, nó chính là đại diện cho Phục Ma Tông Sư của bổn hội, có nó như đích thân Tông Sư hàng lâm vậy, không ngờ Trần đạo hữu lại có cơ duyên bậc này. Còn về phân hội ở S Quốc này thì chỉ có duy nhất ở Thủ đô, Phục Ma Hội chỉ đặt một phân nhánh duy nhất ở mỗi nước, không hơn. Còn nơi tập trung đông nhất chính là Hoa Quốc nằm ngay trên S Quốc, nơi đó mới chính là địa bàn chân chính của bổn hội.

- Thông tin đã thu được, cảm tạ đạo hữu đã chỉ bảo, sau này ta còn sẽ thường xuyên đến làm phiền rồi.

Đã thu được nguồn tin cần thiết, Trần Dương cũng không nán lại lâu đứng dậy thi lễ một cái rồi nhanh chóng trở về.

Diệp lão lúc này khuôn mặt có chút trầm ngâm, không biết lão suy nghĩ cái gì, chỉ thấy lúc sau thở dài một hơi chán nản.

Trần Dương tiếp nhận thông tin kia thần tình có chút suy tư, Hoa Quốc mới là nơi tàng long ngọa hổ chân chính, S Quốc tuy hùng mạnh nhưng chưa chắc đã đánh lại bọn chúng, hắn còn biết bọn người Lỗi sư huynh đều thuộc hàng ngũ tông sư trong Phục Ma Hội, đúng là tuổi trẻ tài cao.

- Ngươi đã đi rồi sao, ngươi và ông nói chuyện gì vậy?

Diệp Linh từ phía sau đột nhiên xuất hiện, giọng nói hoạt bát dễ thương, bây giờ nhìn kỹ lại Trần Dương mới thấy thật ra nàng cũng rất xinh đẹp, chẳng qua còn một chút tính khí đại tiểu thư sau này cần trui rèn nhiều hơn.

- Chỉ là một chút việc vặt thôi, không phiền Diệp tiểu thư phải quan tâm!

- Hứ, ngươi nghĩ ta cần sao, lát nữa ta đi hỏi ông nội, tỏ ra thần bí cái gì chứ.

Trần Dương thâm ý nhìn nàng, Diệp lão này đối xử với cháu giá rất tốt a, nhưng chắc chắn nàng sẽ không hỏi được chuyện gì, chưa bước chân vào tu luyện thì chưa có tư cách để tiếp xúc với những thứ như vậy.

- Để ta tiễn ngươi!

- Không cần đâu, ta tự đi được.

Trần Dương nhẹ nhàng từ chối, bất quá Diệp Linh cũng không buông tha cho hắn, nàng tiến sát lại gần người hắn ranh mãnh nói:

- Không được a, người ta đã là đồ đệ của ngươi rồi đó, ta muốn được nhận quà bái sư, ta muốn tho ngươi học võ a.

- Ta không rảnh!

Đúng như những gì hắn nói, hiện tại Trần Dương chỉ hận thời gian không kéo dài thêm, tu luyện, thu thập Tam Linh Kỳ, sau đó lại cần đến Thủ đô để gia nhập Phục Ma Hội, căn bẩn là không có thời gian nghỉ ngơi, mà hắn cũng không có gì dạy cho nàng, Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh, không bao giờ, cả hai chỉ là bèo nước gặp nhau, không nhất thiết phải níu kéo quan hệ, mà món công pháp kia hắn cũng không bao giờ tiết lộ, thứ liên quan đến Đệ Nhất Thư chỉ mình hắn biết là tốt, nếu không sẽ đem lại họa sát thân.

Nhiều lần hắn cũng nghĩ đến ông lão ăn mày kia, có thể sở hữu đồ vật như vậy đích xác không phải người tầm thường, tại sao lại có thể xuất hiện ở nơi này cơ chứ, ngay cả Nguyên Lão khi nhắc đến cũng run sợ đủ hiểu lão đầu kia mạnh mẽ cỡ nào.

Để lại Diệp Linh phồng má bất mãn phía sau, Trần Dương nhanh chóng ly khai Diệp gia.

Hắn đi đến nơi làm việc của mình làm đơn xin nghỉ việc để lại Dương Lỗi một mặt ngơ ngác, tiểu tử này mới đi làm chưa đến nửa tháng đã xin nghỉ, không muốn nhận tiền sao, Trần Dương cũng chỉ cười cho qua, vấn đề tiền bạc hắn xưa nay chưa từng quan tâm, hiện tại đã có mục tiêu rõ ràng, không nhất thiết phải lưu lại ở đây nữa.

Hiệu xuất làm việc của Trương Mãnh rất nhanh, chỉ đến chiều Trần Dương đã nhận được một bản báo cáo chi tiết thống kê số vụ án xảy ra trong nửa năm trở lại đây.

Tại sao lại là nửa năm, vì nửa năm chính là lúc lệ quỷ Mạc Nhan được hình thành, hắn đoán rằng lúc đó chính là thời điểm mà tên Trúc Cơ kỳ kia lập ra Tam Linh Kỳ Trận. Trận pháp này giam giữu phân biệt ba con lệ quỷ cấp bậc Tiên Thiên, hút lấy dương khí của người khác để thu âm khí về cho trận pháp, vì vậy nên nơi nào càng có nhiều vụ án xảy ra khả năng cao chính là nơi cắm hai lá cờ còn lại.

Tam Linh Kỳ Trận chỉ là trận phát thu thấp âm khí thông thường, mất đi một cây Hắc Quỷ Phiên cũng không làm nó bị sụp đổ mà chỉ làm chậm tốc độ thu nhận đi, Trần Dương chắc chắn nơi hai cây cờ kia hiện tại không chỉ có riêng con Lệ quỷ cấp Tiên Thiên mà còn có vài tên khác, tên làm ra thứ đó đã để ý đến hắn, tuy tên chủ mưu là Trúc Cơ lỳ không ra mặt nhưng hắn không tự tin nói rằng mình có thể địch lại cùng lúc nhiều cao thủ như vậy, dù sao hiện tại hắn mới có lục tinh.

Dược liệu cũng chỉ có thể kéo hắn lên bát tinh là cực hạn, muốn đột phá Tiên Thiên bắt buộc phải sử dụng Linh dược, thứ này chỉ có kim văn mới có thể giúp hắn.

Tút! Tút! Tút!

Đang trầm ngâm suy nghĩ Trần Dương bị một cuộc gọi đến phá bĩnh, hắn có chút khó chịu nhấc máy:

- Ai đó, ngươi có biết đang làm phiền người khác không.

- Thằng nghịch tử, đồ mất dạy, ngày mai sinh nhật lão cha mày mà vẫn còn lẳng vảng ở ngoài đó sao, ngươi muốn cạch mặt gia đình này thật sao, làm gì thì làm mau cút về cho lão tử.

Đầu bên kia truyền đến một tiếng thét chói tai của một trung niên, Trần Dương nghe thấy lập tức đổ mồ hôi hột:

- Cha hả?

- Ngươi! tối nay không về ta sẽ đánh gãy chân ngươi!

Tít! Tít!...

Đầu bên cúp máy, Trần Dương cười khổ, cha con hắn cứ gặp nhau đều như vậy, lập trường khác nhau nên tư tưởng không thể thống nhất, cha hắn thì chỉ muốn hắn thừa kế công ty còn hắn thì muốn tự thân phấn đấu, đây cũng chính là lý do hắn bỏ nhà ra đi, gọi là ra ngoài trải nghiệm chứ thực ra chính là đi phượt a.

Cất đống tài liệu, Trần Dương nhẹ nhàng đứng lên vươn vai một cái, thôi thì đợi mấy hôm nữa đến kiểm tra những nơi này vậy.

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.