Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn luận võ học

Tiểu thuyết gốc · 2435 chữ

Dưới sự dẫn dắt của Diệp Lão, hai người nhanh chóng đi ra bãi đất trống gần đó.

Xung quanh người ra đường cũng bắt đầu nhiều, hiển nhiên cũng co người chú ý đến bọn hắn, tất nhiên chỉ ghé qua vì trai xinh gái đẹp thôi, ba người không hề quan tâm đến đám người, Diệp lão ôn tồn nói:

- Luật lệ đã nói xong, chỉ xuất thủ đến điểm dừng, không được đả thương đối thủ, giờ thì bắt đầu.

Đến lúc này người vây xem mới rõ ràng đây là một trận tỷ thí, ai nấy đều có chút hưng phấn chờ đợi, dù sao ai cũng yêu thích võ thuật, lại còn là cảnh tượng có khi cả đời khó gặp, trong phút chốc đã quây lại thành một đoàn, tiếng hô hoán bắt đầu vang lên.

- Xin được chỉ giáo!

Hai ngươi cúi người chào đối phương một cái sau đó liền thủ thế, Diệp Linh tuy nói chuyện có chút tùy tiện nhưng khi đã chính thức tiến vào chiến đấu thì thập phần nghiêm túc, ánh mắt không ngừng dò xét từng cử động cửa Trần Dương, chỉ cần có cơ hội lập tức xuất thủ.

Trần Dương không do dự lao lên, hắn không dùng nội lực mà chỉ dùng lực lượng thuần túy nhất của bản thân đánh ra Cửu Âm Chân Kinh.

Công pháp thượng quyển lúc này mới hiện ra tác dụng vốn có của nó, Trần Dương như một con yêu xà quấn chặt lấy Diệp Linh, thân pháp quỷ mị khiến nàng không thể nắm bắt được.

Binh! Binh!...

Mặc dù có thể đắc thủ nhiều lần nhưng hắn không kết thúc trận đấu, trên người Diệp Linh tràn đầy sơ hở, hắn muốn trui rèn khả năng chiến đấu vì thế cố tình dây dưa thêm một lúc. Mà Diệp Linh thì hoàn toàn bất đồng, càng đánh càng kinh hãi, thiếu niên trước mặt này tưởng không mạnh nhưng lại mạnh không tưởng, hoàn toàn áp chế nàng về mọi phương diện, cho dù đã lôi ra tuyệt học của gia tộc nhưng vẫn như cũ không thể đả động một chút đến thiếu niên trước mặt, càng đánh nàng càng ấm ức, đây là ta đang bị đè ra hành hung chứ không phải một buổi tỷ thí a.

Diệp lão dù sao cũng là võ giả Hậu Thiên nhị tinh, ánh mắt của lão chuẩn độc hơn Diệp Linh nhiều, chiêu thức tưởng chừng vô dụng kia trong mắt lão lại chính là tử thần đòi mạng, mỗi chiêu tung ra khí thế yếu ớt nhưng hung hiểm vạn phần, nếu không phải thấy Trần Dương khi đánh đến đổi lộ tuyến thì lão đã nhảy lên căn ngan rồi, cuối cùng lão chỉ đành đưa ra một kết luận mà chính lão cũng không ngờ tới, Diệp Linh căn bản không phải đối thủ của thiếu niên trước mặt này.

Lúc này đám người quan đấu đang hò hét điên dại, cảnh tượng quá kích thích, còn gay cấn hơn cả phim hành động võ thuật, đây mới chính là võ đạo chan chính, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh cả khu công viên chỗ bọn hắn bị vây kín lại gây lên một đoạn tắc nghẽn nhỏ, có người thậm chí còn trèo lên mấy cây gần đó quan đấu, máy quay hướng về phía hai 'cao thủ' cong đang 'so chiêu' ở dưới.

Diệp lão cảm thấy dòng máu nhiệt huyết đã ẩn sâu trong người mấy chục năm giờ phút này đang sôi lên sùng sục, hai mắt lão bắn ra chiến ý nồng đậm, không nỡ nhìn cháu gái của mình hô lên:

- Được rồi, trận tỷ thí này người thắng chính là Trần Dương, cả hai người mau tách ra.

Trần Dương lấy đà lùi về phía sau muốn tách ra nhưng Diệp Linh lúc này lại biến ấm ức thành động lực căn bản không nghe Diệp lão nói điên cuồng đánh về phía hắn, Trần Dương bất đắc dĩ nói:

- Ông nội của cô nói tôi đã thắng, trận đấu đã kết thúc, cô thua rồi.

Một ngón tay điểm ra đúng vào phần xương quai xanh của nàng, Diệp Linh lập tức giũ nguyên tư thế hùng hổ đứng đó bất động, ngay cả thần thái uất ức trên mặt cũng không hề biến mất.

Thuật điểm huyệt!!!

Diệp lão kinh hãi nhìn thiếu niên niên kỷ nhỏ hơn mình không biết bao nhiêu năm này, tại sao hắn lại có thể biết được thuật điểm huyệt, không phải nó đã thất truyền từ lâu rồi sao, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây, quan sát thấy nhiều người đang quan sát Diệp lão vội vàng hướng đến hắn hô lớn:

- Tiểu huynh đệ, trận đấu đã kết thúc rồi, ngươi còn không thu công!

- Không phải cháu gái lão không chịu buông tha cho ta sao!

Trần Dương nguýt lão già này một cái, cánh tay huy động một cái, Diệp Linh lại cảm nhận được lực khống chế với cơ thể, bất quá lúc này khuôn mặt nàng đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn, tức giận không nói nên lời:

- Ngươi! Ngươi! ngươi đã làm gì ta?

- Ta chỉ khiến ngươi yên lặng một chút thôi, nể tình ông ngươi ta mới tha cho ngươi lần này, con gái quá hiếu thắng là không tốt, nên sửa a!

- Ai cho cho ngươi đến lượt giáo huấn ta, bổn cô nương thích ngươi có thể ngăn cản sao?

- Diệp Linh, không được ăn nói hồ đồ.

Diệp lão quát lên, hướng về phía Trần Dương chắp tay bày tỏ:

- Tiểu huynh đệ, con bé được lão nuông chiều sinh ra có chút hư hỏng, mong ngươi có thể bỏ qua cho, hiện tại ta hướng đến ngươi khiêu chiến, không biết ngươi có chấp nhận không?

Lão muốn thỏa mãn mong muốn chiến đấu của mình, một phần cũng muốn lấy lại chút mặt mũi, Trần Dương hiểu được điều này, cũng học theo lão chắp tay đáp:

- Nếu Diệp lão đã mở lời mà ta còn từ chối thì quá thất lễ, mong ngài nương tay.

- Tiểu huynh đệ quá khiêm tốn rồi!

Diệp Linh đi xuống nhường lại chỗ cho hai ngươi, đám người quan đấu thấy lại một vị 'cao thủ' khác tiếp tục khiêu chiến thiếu niên kia thì máu hóng hớt lại nổi lên, lần này không quá ồn ào vì họ cảm nhận được một cỗ uy áp vô hình đang đè lên người, đây mới chính là trận đấu thực sự của hai cường giả, trong phút chốc nhân số lại đông thêm mấy phần.

Trần Dương lúc này không còn một bộ dáng tùy tiện như trước, tuy hai người thầm hiểu không sử dụng lực lượng để giao đấu nhưng Diệp lão chính là hơn hắn ở năm tháng và kinh nghiệm, dù sao hắn cũng chỉ tu luyện có mấy ngày, lực lượng thuần túy còn chưa ổn định như một cao thủ lâu năm là Diệp lão, hắn mơ hồ cảm thấy chiến ý đang sôi sục, đây mới là trận đấu mà hắn muốn.

Không khí căng thẳng khiến cho người xem nín thở, cả hai ngươi không ai ra tay mà đang chăm chú quan sát đối phương, chỉ thấy một chiếc lá đột nhiên rơi xuống trước mặt cả hai.

Binh!

Khoảng khắc chiếc lá chạm xuống đất, cả hai người già trẻ lấy tốc độ mắt thường không thể theo kịp đồng thời vọt lên tung ra hai chưởng đánh đến.

Mọi người thấy vậy ngơ ngác không hiểu, quá nhanh, đây không còn là thứ người bình thường có thể làm được, họ chỉ nhìn thấy hai bóng đen vụt một cái rồi sau đó hai ngươi đã giao nhau đánh một chưởng.

Diệp Linh biến sắc nhìn cảnh tượng trước mặt, tên Trần Dương này vậy mà có thể tiếp được một chiêu của ông nội, nhìn lòng bàn tay chạm vào nhau của hai ngươi đang toát lên một đạo bạch khí khiến nàng càng kinh hãi, hai người tưởng chỉ đối chưởng bình thường nhưng lại ngầm đọ sức với nhau, mạnh đến nỗi bốc khói trắng, giờ phút này nàng mới nhận ra khoảng cách của mình cùng Trần Dương chênh lệnh lớn như thế nào, tâm trạng ấm ức bay đi hoàn toàn, mình thua không oan chút nào.

- Hừ, tên đáng ghét, vậy mà cố tình giấu diếm thực lực lừa gạt bản thư.

Diệp Linh nghĩ thầm, tên quái vật này từ đâu chui ra vậy chứ.

Lúc này, Diệp lão và Trần Dương.

- Hắc hắc, không ngờ Diệp lão đã già như vậy mà xương cốt vẫn còn rất dẻo dai a

- Tiểu huynh đệ quá khen rồi, người già như ta làm sao có thể so sánh với ngươi chứ, đúng không hổ câu trường giang sóng sau đè sóng trước, lão phu hôm nay coi như đã ngộ ra được.

Hai người tách ra, bàn tay cả hai đều đỏ ửng, nhưng điều này không thể ngăn cản Trần Dương, phát động Hoành Không Na Di, không có nội lực trèo chống nên không thể lập tức thuấn di ra trước mặt Diệp lão nhưng thân hình quỷ mị di chuyển khiến khuôn mặt Diệp lão ngưng trọng.

Xà Hành Ly Phiên Thuật.

Hai cánh tay Trần Dương như huyễn hóa ra hai con độc xà táp tới, Diệp Lão dùng tay đỡ từng ngón đòn của hắn, thỉnh thoảng lại phản công lại vài đòn khiến Trần Dương không thể thi triển toàn bộ Xà Hành Ly Phiên Thuật.

Đúng là cao thủ, toàn thân hầu như không có sơ hở, phòng vệ thật chặt chẽ, hai người càng đánh càng hăng, khán giả một bên càng xem càng thích thú, mỗi cú đánh cứ như một hồi trống gõ thẳng vào tim vậy, chưa bao giờ chứng kiến thứ nào lôi cuốn như vậy, cao thủ xuất chiêu không phải người phàm như bọn hắn có thể thừa nhận a, hàng loạt video tung lên cũng nhanh chóng thu hút lượt nhiều lượt xem, Trần Dương sau trận đấu này chắc chắn thành danh.

Trần Dương giao đấu quên trời đất, hắn chỉ biết Diệp lão ra một đòn thì hắn đỡ một đòn, Cửu Âm Chân Kinh được vận dụng đến tột cùng, đột nhiên một chỉ tung ra hướng thẳng về ngực Diệp lão đấm đến.

Diệp lão tâm thần sớm phòng bị lấy thế đẩy ra, cả người khom lại, xương cốt trên người kêu răng rắc, toàn thân toát ra một cỗ khí tứ nguy hiểm, lão cuồng tiếu hét lên một câu rồi lại vọt đến, uy thế mạnh mẽ gấp hai ba lần ban đầu:

- Tiểu huynh đệ, cho ngươi nếm thử tuyệt chiêu của ta, Hổ Nhập Thâm Sơn!

Diệp Lão như một lão hồ vồ đến, Trần Dương bất giác né tránh, cười lên sáng khoái:

- Ha ha, Diệp lão, hôm nay ta sẽ cho ngài chứng kiến Võ Tòng đả hổ ngoài đời như thế nào!

Cửu Âm Chân Kinh hạ quyển công pháp, Tồi Tâm Chưởng!

Một chưởng mang theo hàn mang lạnh lẽo xuất hiện, Diệp lão bất giác dùng mình, Trần Dương tuy không dùng nội lực quán thấu nhưng ý cảnh của chưởng thức hắn hoàn toàn nắm vững, chưởng ra ào ạt vô tận như sóng vỗ, hàn mang đem người nhốt vào trong hầm băng, từng lớp từng lớp kình khí xẹt qua mặt Diệp lão thậm chỉ còn gọt xuống vài cọng tóc trên đầu lão.

- Tiểu huynh đệ ngươi thắng rồi, lão phu không đánh nữa, ta không thắng nổi ngươi.

Diệp lão càng đánh càng chật vật, chưởng pháp này cực kì hèn hạ, chưởng ấn luôn hướng về những nơi hiểm hóc như hạ bộ, yết hầu, tử huyệt đánh tới như muốn đem cái mạng già của lão ném xuống hố ngay lập tức, hơn nữa lão cũng đã thấm mệt, lại thấy tên tiểu tử kia càng đánh càng hăng dứt khoát tách ra hôi lên.

- Phù! Diệp lão đã nhường rồi!

Trần Dương thu lại bộ dáng khiêm tốn nói, cả hai đều che dấu thực lực thật sự, bất quá là thứ thực lực kia mới là sức mạnh chính của hắn, sử dụng nội lực thì Trần Dương có thể bóp chết Diệp lão chỉ trong một chiêu, còn dễ hơn giết chết nữ quỷ Lý Phi.

Tuýt tuýt!!...

Đúng lúc này tiếng còi inh ỏi từ phía sau truyền đến, nguyên do là đám người xem này quá đông gây tắc nghẽn giao thông khiến cho cảnh sát phải xuất hiện dẹp đám người này. Đám người quan đấu kia thấy mọi việc đã kết thúc thì cũng thức thời tản đi, xong mặt ai cùng hiện lên vẻ hưng phấn nồng nhiệt, lần này xem ra có chuyện để kể rồi.

Diệp lão cũng ổn định lại tâm tình, tiến đến ngỏ lời với Trần Dương, bất quá trong lời nói còn hiện lên một chút tôn trọng:

- Tiểu huynh đệ ngươi có việc gì bận không? Nếu không thì đến Diệp gia của ta làm khách một chuyến, ta muốn đàm đạo với ngươi vài câu, không biết ngươi thấy thé nào?

- Ta hôm nay còn bận làm việc bất quá Diệp Lão đã mỏ lời cũng không tiện từ chối, xem như nghỉ thêm một hôm nữa vậy, làm phiền Diệp lão phải bận tâm rồi!

Trần Dương mỉm cười nhàn nhạt nói, hắn cũng có chuyện muốn hỏi Diệp Lão đây tất nhiên sẽ không từ chối, chú ý đến Diệp Linh đang cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn tiếu dung hiện lên trêu chọc:

- Diệp tiểu thư, có phải ngươi quên gì đó rồi phải không?

- Ta, ta quên cái gì chứ, chúng ta có cá cược gì sao, sao ta không nhớ chút nào a.

Diệp Linh bị ánh mắt của Trần Dương nhìn đến có chút chột dạ, song nhanh chóng dở thói ương bướng thường ngày đem vụ cá cược kia hóa thành mấy khói.

Trần Dương cũng không truy hỏi, hắn hiện tại không hề muốn thu đồ, chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, đên bản thân còn lo chưa xong chứ đừng nói gì đến người khác.

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.