Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông lão ăn mày

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

- Thiếu niên, ta thấy cậu có căn cốt khác người, là thiên tài luyện võ!

- Ây da, thực ra ta cũng không phải thiên tài gì đâu, năm nay ta đã hai mươi hai tuổi rồi mà còn chưa từng tập qua cái gì, cái căn cốt gì đó sớm đã mục nát rồi, lão nên đi tìm người khác đi, ngoài kia thiếu gì người như ta chứ!

Trần Dương có chút khó chịu nhìn ông lão trước mặt, đích xác không khác gì một lão ăn mày bình thường, không hiểu sao từ lúc hắn cho lão ta vài đồng tiền là lão cứ bám theo hắn như hình với bóng, nói thế nào cũng không chịu rời đi.

Lão giả cũng không vì vậy mà phật ý vẫn một dạng tươi cười đánh giá trên xuống khắp người Trần Dương than hãi:

- Lão không thể để một nhân tài như vậy mai một được, thiếu niên hãy xem đây, số sách này tùy cậu chọn ra một quyển, đảm bảo luyện qua sẽ trở thành cao thủ hàng đầu võ lâm, đến lúc đó nền võ học đã thất truyền sẽ do cậu khôi phục lại thời thịnh vượng vốn có!

Vừa nói trên tay lão đột nhiên xuất hiện mấy quyển sách, Trần Dương thấy vậy lắc đầu, ngày nay ngay cả lừa đảo cũng tinh vi như vậy, liếc qua mấy quyển sách đã vàng ố thậm chí đã có phần cũ nát kia làm hắn có chút giật mình, nào là Như Lai Thần Chưởng, Giáng Long Thập Bát Chưởng, Thiên Ngoại Phi Tiên, Độc Cô Cửu Kiếm, Lục Mạch Thần Kiếm,... vậy ,à còn có Quỳ Hoa Bảo Điển, Tịch Tà Kiếm Phổ.

Khóe miệng Trần Dương có chút co giật, ngay cả bí kíp mà cũng bao ngầu, lão tưởng ta chưa xem qua phim của Kim Dung sao, hắn khổ sở hướng về lão nhân 'giải bầy tâm sự':

- Ta nói này ông lão, ngay cả tên của ông ta còn chưa biết, mấy cái bí kíp vớ vẩn này ta không cần, chỉ cần ông tha cho ta là ta đã đội ơn ông lắm rồi, hôm nay là ngày đầu tiên ta đi làm không thể đến trẽ được, mong ông thông cảm.

Lão giả nghe vậy chợt giật mình, ánh mắt nhìn hắn càng thêm chăm chú khiến hắn nổi cả da gà, lão cũng không tha cho hắn mà vẫn bám dai như đỉa.

Đúng Lúc Trần Dương chuẩn bị trở mặt thì lão nhân mới thở dài một cái nói:

- Thiếu niên, ta biết những đồ vật tầm thường không lọt vào mắt cậu, đây là tất cả những gì còn lại của ta, cậu xem món nào vừa ý thì lấy mà dùng, nhưng chỉ được lấy một món duy nhất thôi.

Nói rồi lão lôi từ trong ngực ra một cái bọc bằng vải to bằng quả bóng đá, Trần Dương nhìn đến cũng líu lưỡi, hắn đang có một suy nghĩ rất táo bạo, hay là lão già này bỏ làm ăn mày mà quay sang làm ảo thuật gia nhỉ, cam đoan không bao giờ chết đói.

Lão nhân thành thục mở bọc vải ra, một đống đồ vật lẫn lộn bên trong lập tức xuất hiện trước mắt hắn, từ cục đá, mô hình tháp, tượng ngọc, tượng gỗ, xác rùa thậm chí co cả viên bi ve.

Trần Dương: ...

Đây chính là đồ tốt lão nói đấy hả, ta thấy đây chính là một bảo tàng thật rồi, một bảo tàng mà bất cứ đưa con nít nào cũng mơ ước, thầm hô vớ vẩn Trần Dương đang định bỏ đi thì thấy một tờ giấy màu vàng đang nằm dưới đống đồ đó, không hiểu vì sao hắn liền đưa tay cầm lấy nó, như là có một lực lượng vô hình nào đó đã giúp hắn làm vậy.

Trần Dương không hề biết, ngay khi hắn cầm tờ giấy màu vàng kia lên, ánh mắt của lão giả ngồi đối diện hắn chợt co rút mãnh liệt, khuôn mặt biến sắc kinh hoàng, toàn thân bất giác run rẩy như gặp phải thứ gì đó kinh khủng.

Tờ giấy này chỉ to bằng khoảng một tờ giấy A5 thông thường, bề mặt thô ráp mà hắn cũng không biết làm từ vật liệu gì, một mặt thì trống không còn mặt kia chưa đầy những kí tự đặc biệt mà trước nay hắn chưa từng gặp, theo khoảng cách thì có tổng cộng một trăm kí tự khác nhau, Trần Dương quay lên định hỏi thêm về tờ giấy này nhưng lại không nhìn thấy bất kì ai, ông lão kia không biết đã đi từ lúc nào, cứ như kiểu chưa từng tồn tại vậy.

Một cơn lạnh buốt từ sống lưng đột nhiên truyền đến khiến hắn tê cả da đầu, chẳng lẽ bản thân mình gặp ma, tại sao lão rời đi mà mình không hề nghe thấy chút động tĩnh nào, bất quá hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, chắc tại bản thân quá chăm chú mà không để ý thôi, không thì mảnh giấy trong tay tại sao lại xuất hiện chứ.

- A! Không ổn, sắp trễ giờ rồi!

Chết tiệt!

Vội vàng đút mảnh giấy kia vào trong túi, Trần Dương vội vàng chạy bán sống bán chết đến nơi làm việc, mong là sẽ kịp, không thể để ấn tượng đầu tiên với mọi người ngay lần đầu tiên gặp mặt đã xấu như vậy được.

Trần Dương năm nay hai mươi ba tuổi, chính là độ tuổi xung sức nhất của đàn ông, lại thêm việc cơ thể của hắn khá cân đối dễ nhìn nên chẳng mấy chốc hắn đã chạy đến nơi làm việc của mình.

Hiện tại đã là 6h55' còn năm phút nữa mới chính thức vào làm, nhưng lúc này bên ngoài công ty cảu hắn là một mảnh xuân quang ngây ngất lòng người, không ngờ công ty của mình lại nhiều mỹ nữ như vậy, chà chà, xem ra làm việc ở đây cũng không tệ a.

Tuy nói như vậy nhưng chức vụ của hắn ở nơi này là ... bảo vệ, đúng là bảo vệ, tầng lớp nhân viên quèn, bất quá Trần Dương cũng không hề quan tâm việc này, tầng chót thì sao chứ, mỗi ngày được ngắm mỹ nữ đối với ca cũng là một loại hạnh phúc, các ngươi thì hiểu cái gì.

- A chết rồi!

Trần Dương vỗ mạnh đầu một cái, phải nhanh chóng làm việc mới được, hắn vội vã chạy vào phòng trực, chỉ thấy lúc này bên trong đang ngồi một gã trung niên lực lưỡng, gã đang chăm chú quan sát chiếc đồng hồ treo tường cạnh đó, mặt mày có chút giận dữ.

Thầm hô không ổn, Trần Dương vội vàng chạy đến vui vẻ lấy lòng:

- Dương ca, em đã có mặt!

Vị Dương ca này cũng dừng lại động tác, quay sang vẫy vẫy hắn lại gần, Trần Dương biết chắc chuyện tiếp theo sẽ xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến tới kêu oan:

- Dương ca hãy tha lỗi cho tiểu nhân, dù sao cũng còn năm phút nữa mới vào làm mà!

Bốp!!!

Đáp lại là một cú đấm giáng thẳng vào bụng khiến hắn ôm người nằm phịch xuống đất, đau khiến hắn nhe răng ra khổ sơ nói:

- Ặc, đại ca vẫn uy mãnh như ngày nào!

Dương Lỗi từ tốn đứng dậy chỉnh lại quần áo, giọng nói phát ra có chút trầm thấp:

- Anh đã bảo với cậu là chúng ta phải đến sớm hơn giờ làm ít nhất nửa tiếng để điểm danh nhân viên rồi, ngay ngày đầu đi làm đã bắt anh đây phải tăng ca cho cậu, xem ra lá gan của cậu cũng không phải dạng vừa nhỉ.

- Oan ức quá đại ca ơi, đại thần hãy nghe giải thích!

Trần Dương vội kêu to oan uổng, cũng chính tại lão già ăn mày kia mà hắn mới bị như vậy, không hiểu sao đột nhiên hắn cảm thấy rất giận ông lão, tại lão cứ bám lấy hắn nên bây giờ hắn mới bị đánh như vậy.

- Anh không muốn nghe cậu giải thích, thức suốt một đêm bây giờ anh rất mệt, cậu ở lại trực đi, anh cần về nhà đánh một giấc cái đã.

Dương Lỗi che miệng ngáp vài cái rồi bỏ lại Trần Dương một mình.

Không còn cách nào khác, hắn phải thực hiện nghĩa vụ của mình, đứng ra ngoài kiểm tra thẻ nhân viên của từng người, đối khi có vài cô gái trẻ thấy hắn là người mới cũng lân la nói chuyện vài câu càng làm cho hắn hưng phấn, nói ra mọi người không tin chứ Trần Dương đến bây giờ vẫn là một gã trai tân chính hiệu, làm sao hắn có thể chịu được cám dỗ từ những thiếu nữ kia cơ chứ, căn bản như 'trư ca' lạc vào động bàn tơ, u mê không tim ra lối thoát, chuyện lão ăn mày cùng tờ giấy cũng vì thế mà vứt ra sau đầu.

Bạn đang đọc Đạo Tổ Luyện Chi Nguyên sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.