Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi sáng kì quái cùng lời đe doạ của tấm thẻ

Tiểu thuyết gốc · 1149 chữ

“ Lâm Anh ơi ! Dậy không lại muộn giờ ! “

Sáu giờ sáng ở trước cửa một căn nhà ba tầng bên trong một con ngõ nhỏ khu trung tâm một thành phố cảng nho nhỏ tên Hải Phong , một người thiếu niên da dẻ trắng trẻo nhìn qua có chút xinh đẹp động lòng người đang vừa không ngừng bấm chuông cửa “ ding , ding . “ liên hồi vừa không ngừng gọi to .

“ Ồ , nhóc hôm nay sao đến sớm vậy ? “

Nhìn người trung niên điển trai khoảng chừng ba lăm , ba sáu hai mắt thâm quầng như gấu mèo vừa mở cửa ra , người thiếu niên không khỏi vội vã cúi đầu chào .

“ Cháu xin lỗi vì làm phiền chú nghỉ ngơi , chú Hùng . “

Thấy vậy , người trung niên cũng chỉ vừa ngáp vừa phẩy phẩy tay nói .

“ Không sao đâu , Minh Văn . Chú cũng vừa mới về nhà không lâu nên cũng không ảnh hưởng lắm . Nếu được , mày xách thằng béo kia đi đi . Nó cứ làm ồn thế thì ai mà ngủ được chứ . “

Nghe chú Hùng nói vậy , Trung Minh Văn không khỏi lấy làm lạ .

{ Thằng kia giờ này toàn ngủ như heo mà ? }

Trong trí nhớ của Trung Minh Văn thì cậu bạn thân từ thuở cởi trần tắm mưa này luôn là loại người nếu để cho ngủ thì có thể ngủ yên giấc một mạch từ buổi tối ngày thứ hai cho đến tận sáng chủ nhật .

Cũng nhờ thế mà , hắn , người phòng ngủ nằm ngay đối diện cửa sổ phòng ngủ của Trần Lâm Anh luôn ngủ rất ngon .

Sẽ không bao giờ có ánh đèn rọi thẳng vào phòng hay tiếng động giữa đêm khuya nào làm cho hắn phải trằn trọc khó ngủ .

Nay nghe chú Hùng nói vậy , hắn không khỏi cảm thấy tò mò .

“ Chú không cần lo . Cứ để mọi việc cho cháu . “

Người trung niên lấy tay che miệng ngáp nói .

“ Muốn làm gì thì làm . Chú đi ngủ đây . “

Đứng trước cảnh cửa phòng ngủ đề hai chữ cấm vào , Trung Minh Văn không khỏi vô ý cười nhạt gõ gõ vài tiếng rồi mở cửa .

“ Ê , Lâm Anh . Mày làm gì để c – “

“ Một hiệp nữa ! Nhanh lên ! Vặn hết cơ mông đi , thứ rác rải ! Đúng rồi ! Tiếp tục một trăm cái nữa nào ! “

“ Tốt lắm , Abi . Cứ tiếp tục nghiêm khắc vào . Ngài ấy còn có thể chịu thêm một lúc nữa nên ngươi không cần nương tay đâu . “

“ Tốt ! Tiếp tục trăm lần nữa nào ! “

Nhìn vào ở giữa phòng ngủ có một cái như heo chết nằm giữa một vũng mồ hôi tựa như cái hồ nhỏ đang bị một người da đen khổng lồ cao ba mét có hơn cùng một tấm thẻ bài trôi nổi trong không trung ở bên thúc dục , Trung Minh Văn không khỏi đóng cửa lại rồi mọi thứ xung quanh mình thật lâu .

“ Cái đờ gì vừa diễn ra vậy ? “

Nghĩ lại cảnh đứa bạn thân của mình nằm đờ ra như con cá chết cùng hai tiếng thúc không ngừng vừa nãy , Trung Minh Văn không khỏi vội vội lắc đầu tự thuyết phục mình .

{ Không , chắc chắn vừa rồi là do mình luyện tập quá mệt nên hoang tưởng . Đúng vậy , làm sao đứa lười như nó có vụ đi chống đẩy chứ . }

Một lần nữa mở cửa phòng ra , cảnh tượng vừa nãy cũng vừa kết thúc .

“ Làm tốt lắm , Abi . Giờ này ngày mai lại nhờ cả vào ngươi . “

“ Ok . Nhớ bảo tên ái kia chuyển đồ đó . “

“ Rồi , rồi . Đi về cẩn thận nha . “

Nhìn người khổng lồ kia bước qua một tấm màng mờ ảo biến mất trước mặt , Trung Minh Văn không khỏi cảm thấy hai chân mình có chút tê dại .

“ Ho ho , xem chúng ta có gì ở đây này . “

Cảm nhận một âm thanh trầm bổng vang bên tai mình , Trung Minh Văn không khỏi có chút sợ hãi nhìn tấm thẻ bài đang trôi nổi bên cạnh mình .

“ Ngoan nào . Cậu sẽ làm Ma Thần đại nhân tỉnh dậy đó . “

Nhìn vào khuôn mặt đang an giấc của Trần Lâm Anh , Trung Minh Văn không khỏi vô thức run rẩy nói .

“ Mi … là … Ma đạo …. thư ? “

“ Ồ , con mắt tinh tường đó . Xem ra không như vị Ma Thần lười nhát kia , ngươi rất chăm chỉ học hành đấy chứ , tiểu hỗn huyết . Tuy nhiên , ta vẫn còn chưa đến mức Ma Thư . Dù tỉ cái đó cũng không bằng một tấm của ta . “

“ Ma Thần ? “

Nghe tấm thẻ kia nói vậy , Trung Minh Văn không khỏi có sững sờ .

“ Bất cẩn rồi . Chót để lộ rồi . “

Không biết vì sao khi nghe tấm thẻ nói vậy , Trung Minh Văn cảm thấy toàn thân mình dần trở nên lạnh lẽo .

“ Như thế này đi . Ai cũng có bí mật của mình . Ngươi không nói gì về buổi sáng hôm nay , ta cũng sẽ không nói thứ mà ngươi đang lo sợ . Thế nào ? “

Lúc này , tấm thẻ bỗng lại gần bên tai thủ thỉ một lời khiến cho đồng tử của hắn co lại .

“ Mi rốt cuộc – “

“ Rồi ngươi sẽ rõ , thiên tài hỗn huyết bé nhỏ à . Mau gọi Ma Thần đại nhân dậy không là cả hai ngươi sẽ lỡ chuyến xe đó . Hôm nay cũng là ngày quan trọng của ngươi nhỉ . “

Nhìn tấm thẻ bay vào một vùng gợn sóng xung quanh Trần Lâm Anh , Trung Minh Văn không khỏi cười có chút gượng ép đi lay Trần Lâm Anh .

“ Này , dậy đi . Sáu rưỡi rồi đó . “

“ Ồ , tiên nữ giáng trần thật đẹp . Đến đây cho ôm cái nào . “

Thấy nụ cười đầy đê tiện trên khuôn mặt mập mạp đang nhắm chặt hai mắt kia , tất cả cảm giác sợ hãi , lo âu vừa nãy nhanh chóng bị một cỗ lửa giận thay thế .

“ Dậy ngay ! “

“ Ahhhhhh ! “

Và như thế , một người thiếu niên mập đã ngồi ôm bụng kêu đau suốt quãng đời ngồi trên xe buýt đến trường cùng một cái không ngừng nói xin lỗi thiếu niên .

Bạn đang đọc Vạn Giới Nhất Thống Hành Trình sáng tác bởi VoDanh

Truyện Vạn Giới Nhất Thống Hành Trình tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoDanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.