Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Cổ Nam trấn.

Phiên bản Dịch · 1613 chữ

Chuyển ngữ: Trứng Chim.

Beta: Mạn.

Dạ Thương nhanh chóng leo lên cây, đồng thời rống 1 tiếng với Tuần Báo.

Đáng tiếc, lúc này chân Tuần Báo đã mềmnhũn, đứng lên cũng không nổi, điều này làm lòng Dạ Thương thêm vạn phần khiếp sợ, nếu thứ xuất hiện không phải là Yêu thú thì Tuần Báo sẽ không biến thành như vậy, đây là áp lực, không phải chủng tộc có thiên phú về áp chế thì cũng là do tu vi cao hơn áp chế.

Dạ Thương khiếp sợ, yêu thú hiện nguyên hình, đi tới dưới gốc cây.

Qua ánh lửa, Dạ Thương nhìn ra loại yêu thú, đây là Ô Giao một đầu, thân thể Ô Giao một đầu tiết diện cỡ thùng nước nhưng dài hơn rất nhiều, Dạ Thương còn không thấy phần đuôi của nó vì cái đuôi vẫn còn chìm trong bóng tối vô tận đằng sau.

Dạ Thương quan sát Ô Giao một đầu, miệng nó mở to, đem Tuần Báo đang sượ hãi, không dám động đậy cắn mất. Xương cốt cả người Tuần Báo bị cắn nát, sau đó bị Ô Giao nuốt vào bụng.

Sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, Dạ Thương nhanh chóng lấy lại tính thần, leo cao hơn nữa. Con Ô Giao này thật đáng sợ, bản thân hắn không phải là đối thủ của nó, nếu như không leo cao một chút, rất có thể sẽ có kết cục giống Tuần Báo.

Ngay khi Dạ Thương hướng người leo lên cao, thân thể Ô Giao nhúc nhích, vọt một cái trườn lên theo hướng hắn trèo.

Cảm thấy sự nguy hiểm, cánh tay Dạ Thương nắm lấy một cành cây, cả người leo lên cao thật nhanh.

Dạ Thương vừa rời khỏi chỗ trú ngụ, nghe sau lưng có tiếng rắc rắc, Ô Giao vừa cắn nát cành cây mà hắn dựa vào, hắn rụng rời cả chân tay nhưng vẫn cố leo lên cao hơn.

Leo được vài chục trượng, không nghe thấy tiếng gì nữa, Dạ Thương mới quay đầu lại nhìn, ở dưới cách chân hắn không xa, Ô Giao cuốn lên cây cổ thụ, hai con mắt xanh mượt nhìn chằm chằm Dạ Thương .

"Đáng chết!". Sau khi đã an toàn, Dạ Thương khẽ chửi thề một câu, Tuần Báo vốn còn đang sử dụng rất tốt mà giờ đã thành bữa ăn của Ô Giao.

Độ sức cùng Ô Giao? Dạ Thương không dám, con Ô Giao này rõ ràng có trí khôn của yêu thú, chắc chắn không phải yêu thú cấp thấp, Hắc Thiết Thương sau lưng Dạ Thương không thể giết được Ô Giao.

Cũng may thân thể Ô Giao to lớn, không thông thạo việc leo cây, có thể bò lên cao như vậy cũng nhờ phần đuôi chống đỡ.

Ô Giao không ăn được Dạ Thương, ngơ ngơ một lúc rồi rời đi.

Xác nhận chắc chắn rằng Ô Giao đã bỏ đi, Dạ Thương mới leo xuống gốc cây, nhìn mặt đất toàn những rãnh sâu mà nó trườn qua để lại. Hắn vô cùng mệt mỏi sợ hãi, may là chạy nhanh, nếu không sẽ giống như Tuần Báo, trở thành thức ăn của Ô Giao.

Cái bọc vẫn còn dưới gốc cây, Tuần Báo chắc chắn đã chết.

Cầm cái bọc đến gốc cây khác nghỉ ngơi một đêm, Dạ Thương đi suốt mấy ngày không dừng.

Hai ngày kế tiếp, Dạ Thương cẩn thận từng li từng tí nhờ vậy không gặp nguy hiểm gì.

Nhìn về phía thành trấn - tòa thành cao chót vót, Dạ Thương biết mình đã đến nơi cần đến, nơi này chính là Cổ Nam Trấn. Từ Cổ Nam Trấn xuất phát đi Dược Cốc tuy đường xá xa xôi, nhưng thường có các nhóm thương nhân lui tới, không cần bản thân xông pha một mình.

Tiến vào Cổ Nam Trấn, Dạ Thương tìm một quán trà, mua một bình trà, bắt đầu ăn thịt khô.

Trong trấn có tiệm cơm nhưng Dạ Thương không muốn dùng nhiều tiền, chỉ cần bỏ chút tiền trà nóng, hắn đã rất hài lòng.

Ngay lúc Dạ Thương đang ăn, chợt có vài tiếng thú rống, ba nam nhân hung hãn và một nữ tử tóc vàng óng ánh bước vào quán trà.

Dạ Thương ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó khẽ cúi xuống ăn tiếp, hắn có kinh nghiệm săn thú, có thể cảm nhận được sát khí trên người mấy người này, giống như yêu thú tùy lúc có thể cắn người.

"Đại ca, lần này chúng ta thu thập được quá ít dược liệu, còn không tìm được Ô Giao, có lẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.". Cô gái tóc vàng mở miệng nói.

"Hừm, Triệu quản gia đã lừa chúng ta, còn nói vùng này có nhiều Thanh Linh Thảo, ngoài ra cũng không thấy Ô Giao, hazz!". Nam tử buộc râu thở dài.

Nghe mấy người đó nhắc đến Ô Giao, Dạ Thương ngẩng đầu lên.

"Nhìn cái gì? Nhìn nữa ta móc mắt ngươi!". Nữ tử trừng mắt Dạ Thương một cái, lớn tiếng quát.

"Tứ muội, đừng chấp nhặt với trẻ con." Nam tử buộc râu nhìn Dạ Thương rồi nói.

"Mi thanh mục tú, mang về cho thiếu gia làm bạn quả không tồi.". Nữ tử lầm bầm mở miệng đánh giá Dạ Thương.

Dạ Thương uống một hơi cạn chén trà, đứng dậy bỏ đi, hắn không muốn gặp phải tai bay vạ gió.

Đôi khi ngươi không muốn gây chuyện, nhưng chuyện lại vồ vào người ngươi.

"Cho ngươi làm bạn của thiếu gia ta là đã coi trọng ngươi, ngươi còn dám bỏ đi? Ngươi đứng lại cho ta!". Nữ tử tóc vàng đứng lên, đẩy mạnh vào người Dạ Thương.

"Xin lỗi, ta đang rất vội, phải đi ngay bây giờ.". Dạ Thương xoa vai mình rồi khẽ nói.

Dù làm bạn không phải là làm người hầu, nhưng Dạ Thương không hề nghĩ tới, hắn nghĩ dù không sống được thì chết cũng phải giữ tự trọng.

"Tứ muội, ngươi nghĩ một đứa bé thì hiểu biết được bao nhiêu? Xin lỗi, tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?". Nam tử buộc râu ngăn nữ tử tóc vàng.

"Ta muốn đi Xích Dương thành." Dạ Thương đã hỏi Cổ Lão Đa, Xích Dương thành là thành lớn nhất trên đường đến núi Đỉnh Đan.

"Xích Dương thành? Chúng ta trở về cũng sẽ đến Xích Dương thành, nhưng vẫn còn phải xử lí vài chuyện ở đây." Nam tử buộc râu vô cùng ngạc nhiên, dù sao thì Xích Dương thành cách đây mấy ngàn dặm, một cậu nhóc như Dạ Thương mà đi một mình tới chỗ xa như vậy thật là khó tin.

"Tức quá, nếu tìm được Ô Giao, chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.". Nữ tử nhìn Dạ Thương thở dài rồi ngồi uống trà.

Nghe nữ tử nói, Dạ Thương trần ngâm suy nghĩ, hắn biết chỗ của Ô Giao mà mấy người này giết Ô Giao xong sẽ đi Xích Dương thành, nếu như vào nhóm với mấy người này thì sẽ an toàn hơn. Dù sao phải một thời gian rất lâu nữa nhóm thương nhân mới di chuyển lại không trực tiếp tới Xích Dương thành mà còn đi rất nhiều các thành trấn khác nữa, chặng đường dài như vậy sẽ rất bất tiện. Dạ Thương suy nghĩ, mấy người này có đáng tin hay không?

“Sao vậy?" Nam tử buộc râu thấy Dạ Thương suy nghĩ, mở miệng hỏi.

"Ta biết Ô Giao ở đâu nhưng đổi lại ta muốn các ngươi muốn dẫn ta đến Xích Dương thành." Dạ Thương nghĩ một lúc lâu, cảm thấy trên người không có thứ gì đáng tiền, nên hắn không sợ hãi. Kết quả xấu nhất là mấy người này thất tín với hắn, không đưa hắn đi cùng, nhưng nếu mấy người này không chấp thuận thì hắn sẽ phải đợi một thời gian rất lâu nữa.

"Ngươi biết Ô Giao ở đâu sao? Được thôi! Chỉ cần tìm được Ô Giao, chúng ta sẽ đưa ngươi tới Xích Dương thành." Nam tử buộc râu phấn khởi nói.

"Ta biết nơi Ô Giao sống.” Dạ Thương gật đầu khẳng định.

“Chỗ này không có rượu, giờ chúng ta ra ngoài uống, sau đó sẽ xuất phát." Nam tử buộc râu hưng phấn nói.

"Ta có rượu nhưng không biết có hợp khẩu vị các đại ca hay không?". Dạ Thương mở bọc lấy ra hai túi da rượu nói.

"Ha ha! Ta không chọn nhầm người, nhị đệ, tam đệ, tứ muội, chúng ta uống hết rượu rồi xuất phát.". Nam tử buộc râu vỗ vai Dạ Thương khiến cả người hắn lảo đảo

"Đại ca, người nhẹ tay một chút, vị tiểu huynh đệ này tuổi còn nhỏ." Nam tử buộc râu bị nhị đệ – nam nhân có vết thẹo trên trán vừa cười vừa nhắc nhở.

Dạ Thương mở túi đựng rượu ra, rót rượu vào chén cho bốn người này uống rượu, sau đó cũng rót cho mình một chén.

"Tiểu huynh đệ, ta tên Dương Sâm, đây là nhị đệ của ta - Đỗ Trùng, tam đệ Trương Tông Huyền, tứ muội Lâm Xảo." Nam tử buộc râu - Dương Sâm mở miệng nói.

Đỗ Trùng và Trương Huyền Tông đều nhìn Dạ Thương rồi gật đầu một cái.

Lâm Xảo hơi ngại nhưng sau đó mở miệng nói: “Chuyện vừa nãy thật sự xin lỗi"

Bạn đang đọc Vạn Đạo Thành Thần (Dịch) của Tân Bản Hồng Song Hỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi man_man_1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.