Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Tiên Tỷ Tỷ

Phiên bản Dịch · 3567 chữ

Dịch: Diệt Đế

Trong núi rừng trắng xoá, thiếu niên mặc bố y xốc xếch đang thở hồng hộc, hắn lúc này giống như con ruồi không đầu đang bay điên cuồng.

Thiếu niên kia thỉnh thoảng ho khan một chút, tức thì một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, ngụm máu ấm áp bay ra ngoài chạm vào gió rét thấu xương, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, trong lúc nhất thời giống như thủy tinh hồng loá mắt.

" Ha ha ha." Lúc này, một trận tiếng cười điên cuồng truyền vào trong tai của thiếu niên bố y, chỉ thấy một thân nam tử mặc hoa phục khôi ngô cách đó không xa đang chạy như bay tới! Chỉ là, lúc người này chạy hai chân như đan xen vào nhau, có chút ảo diệu. "Tiểu tử, đừng chạy nữa, bá bá sẽ không ta sẽ không làm thương tổn ngươi nữa! Chỉ cần ngươi đem thanh đao trên lưng trả lại cho ta là được!"

"Hừ! Ta tin ngươi là một con quỷ a!" Thiếu niên bố y hừ lạnh một tiếng, liều mạng chạy nhanh về phía trước, một bên chạy một bên còn châm chọc nói, " Ta cũng có thể không chạy nữa, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng gia gia, ta liền không chạy!

"Haha, rõ ràng có thể chết thoải mái hơn một ít, ngươi hết lần này tới lần khác chọc tức ta! Thật đúng là một đồ đê tiện, cũng khó trách lại đột nhập vào phủ thành chủ ta mà trộm đồ!" Nam tử khôi ngôcười khinh miệ, khoảng cách giữa hai người cũng gần lại một ít!

"Hừ! Trộm? Ta chỉ là thu hồi đồ của ta mà thôi!" Thiếu niên bố y nghe vậy, lạnh lùng tức giận hừ nói.

" Haha, đều không phải là trộm? Cây đao trên lưng ngươi kia có thuộc về thuộc về ngươi sao?" Nam tử khôi ngô đang như mèo vờn lấy con chuột, hắn vẫn không nhanh không chậm đi theo phía sau thiếu niên bố y.

Thiếu niên bố y nghe vậy thở hổn hển cười lạnh nói, "Hừ! Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, bách tính thì không được đốt đèn! Vi Hạo Nhân người thì được phép, còn Trương Tể Thiện ta thì không?"

Vi Hạo Nhân nghe vậy liền cười nhạo, lời nói của Trương Tể Thiện kia hắn cảm thấy rất buồn cười a! Đây là cái thế giới gì ? Đây là thế giới cường giả vi tôn a!

Rốt cục, lúc Trương Tể Thiện đang lẩn trốn chạy ra khỏi phủ thành chủ thì bị Vi Hạo Nhân kia tung một chưởng. Hơn nữa, hắn đã chạy nửa đêm đến sáng, đến bây giờ hắn thật sự chạy hết nổi rồi! Dưới chân đã mềm nhũn cả rồi. Hắn giờ co quắp ngồi ở cạnh dòng suối nhỏ, mà đôi mắt đầy phẩn nộ nhìn tên nam tử kia tiến đến.

" Ha ha ha! Thế nào, sao không chạy nữa?" Nhìn tên Trương Tể Thiện ngồi tê liệt ở dòng suối nhỏ, Vĩ Hạo Nhân cười to nói, "Thật đúng là một tiểu tử âm hiểm, lại hạ thuốc xổ vào giếng nước trong phủ của ta, nếu ta không phải một võ giả mà nói, kho phủ thành chủ ta thật sẽ bị ngươi ăn cắp không còn gì a!"

" Âm hiểm?" Trương Tể Thiện nghe vậy cười nhạt, "Luận về âm hiểm, ta có thể âm hiểm qua hai cha con Vi Hạo Nhân ngươi? Ta đã nghĩ, đường đường là nhi tử phủ thành chủ tại sao lại cùng ta kết bái thành huynh đệ, nguyên lai là vì miếng ngọc Quan Thế Âm!"

Trên cổ của Trương Tể Thiện lộ ra miếng ngọc Quan Thế Âm, chỉ dùng ngọc đế vương vô giá điêu khắc mà thành. Chỉ là bề ngoài thô ráp khiến cho người ta bị lừa gạt, nhưng trong lúc vô tình đã bị tài nghệ nhìn đồ của nhi tử Vĩ Hạo Nhân nhìn ra. Vi Nhâm Nghệ này là công tử nổi danh của thành tuyết rơi mà lại khiêm tốn, đối với Vi Nhâm Nghệ tiếp cận mình, Trương Tể Thiện cũng không nhận thấy được sự nổi danh, cũng cùng hắn kết liểu thành huynh đệ.

Nếu không phải buổi tối ngày ấy, Trương Tể Thiện cũng sẽ không thấy được sắc mặt đáng ghê tởm dưới dáng vẻ khiêm tốn ấy, cũng sẽ không biết hắn đối đãi với mình như người thân, dĩ nhiên trước đó đã sẽ cùng Vi Nhâm Nghệ hợp mưu vì miếng ngọc của mình, cũng sẽ không biết...

" Haha, đó là ngươi đần độn!" Trên mặt Vi Hạo Nhân cười nhạt nhìn Trương Tể Thiện, tự giễu cùng miệt thị.

" Ha ha ha!" Trương Tể Thiện nghe vậy liền cười lớn, bởi vậy liền bị kịch liệt ho khan, một ngụm máu tươi cũng đã nhiễm đỏ bố y xốc xếch của hắn, "Vi Hạo Nhân, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Nhất định sẽ gặp!"

" Haha, báo ứng? Có câu nói này rất hay, người tốt sống không lâu để lại tai họa nghìn năm! Tiểu tử, kiếp sau nhìn kỹ nơi mà đầu thai!"

Trương Tể Thiện nhìn lợi trảo hướng về mình, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, lộ ra dáng giải thoát tươi cười, chỉ có thể nghe được thanh âm lẩm bẩm của bản thân, "Gia gia, Tể Thiện bất năng không báo thù cho ngài, giờ Tể Thiện sẽ xuống bồi tiếp ngài!"

Lợi trảo Vi Hạo Nhân chuẩn bị tới gần mặt mũi của Trương Tể Thiện thì hắn lại đột nhiên ngã nhào xuống đất. Trương Tể Thiện vốn hạnh phúc tiếp nhận tử vong cũng sửng sờ, chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn cặp môi Vi Hạo Nhân biến thành màu đen liền có chút ngoài ý muốn, trúng độc sao?

Giữa lúc Trương Tể Thiện đang hiếu kỳ, một con rắn nhỏ có màu vàng kim từ trên lưng Vi Hạo Nhân bò ra. Nhìn con rắn nhỏ màu vàng kim kia, Trương Tể Thiện càng thêm kinh dị, hôm nay đã vào trời đông giá lạnh, loài sinh vật rắn này không phải đều đang ngủ đông cả rồi sao?

Ngay lúc sức cùng lực kiệt Trương Tể Thiện quan sát nó, con rắn nhỏ liền hướng về ngoài mà bỏ chạy! Vi Hạo Nhân lại đột nhiên tỉnh lại trở tay bắt lấy con rắn nhỏ dưới thân, liền nắm con rắn nhỏ màu vàng kim ở trong tay ra sức siết chặt, liền nghe được một trận âm thanh 'Răng rắc', hiển nhiên gân cốt con rắn nhỏ đã bị nghiền nát.

" Ha ha ha! Không nghĩ tới ta đường đường đã đoán thể võ giả nhất trọng, dĩ nhiên lại thua bởi răng sắc bén của con rắn nhỏ này a!" Vi Hạo Nhân cầm lấy con rắn nhỏ màu vàng, trong lúc nhất thời hắn nở nụ cười thê lương. Hắn thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, mình vừa nói xong báo ứng liền phủ xuống trên đỉnh đầu a.

Sau khi dừng tiếng cười thê lương của mình lại, Vi Hạo Nhân cũng run rẩy lảo đảo đi tới chỗ Trương Tể Thiện. Mà trong tay vẫn cầm con rắn nhỏ màu vàng kia, chưa tới gần thì hắn đã ngã xuống đất, trùng hợp rơi xuống trời người của Trương Tể Thiện.

Nhìn Vi Hạo Nhân đã mất đi hơi thở, Trương Tể Thiện mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mình vẫn còn sống! Trong lúc Trương Tể Thiện đứng dậy, muốn kéo thân thể mệt mỏi từ trước đến nay chưa từng có đi về phía trước. Hắn cũng quên mất con rắn nhỏ màu vàng ở trong tay Vi Hạo Nhân, trong lúc bất chợt hai con ngươi của nó mở to xuất hiện hung quang, trong nháy mắt cắn ở trên tay của Trương Tể Thiện!

Độc tố tiến vào cơ thể, trong nháy mắt Trương Tể Thiện liền cảm giác có đầu chút hoa mắt, cháng váng. Có thể thấy được, độc của con rắn nhỏ này thật lợi hại, trong nháy mắt người thường đã có cảm giác được.

Trương Tể Thiện đã lung lay sắp đổ, cũng không biết mượn tới lực lượng từ đâu, hắn nhặt con rắn nhỏ màu vàng lên liền cắn lên người nó!

Khi cảm nhận được một vị đạo kích thích muốn làm người khác khóc rống lên thì Trương Tể Thiện biết mình đã thành công. Vi Hạo Nhân cũng đã đem con rắn nhỏ màu vàng này bóp nắt với mong muốn có thể hóa giải được độc tố trong cơ thể mình, nhưng xui cho hắn lại chưa kịp giải độc đã ngã xuống đất mà chết.

Khi Trương Tể Thiện rồi ngã xuống phía sau, tuyết hai bên dòng suối nhỏ trắng như tuyết bắt đầu hòa tan xung quanh người hắn! Vì sao? Chỉ là những tuyết trắng này đều bị thân thể Trương Tể Thiện tản ra nhiệt lượng mà cấp tấp hòa tan. Xem ra, Trương Tể Thiện không chỉ có thế còn sống, mà còn phải sống tốt a!

Lượng tuyết bị Trương Tể Thiện hòa tan càng ngày càng nhiều, con suối nhỏ này cũng dần dần biến thành một đường sông nhỏ, mà Trương Tể Thiện cũng ở trong đường sông nhỏ này được cọ rửa mà trôi dạt về phương nào.

Trong phủ thành chủ, lúc trước nhi tử Vi Hạo Nhân là Vi Nhâm Nghệ đang không ngừng đi lại trong phòng. Đã tròn ba ngày, tại sao Vi Hạo Nhân còn chưa trở về? Hắn cũng không biết, phụ thân của hắn đã chết ở dưới tay con độc xà a.

--------------

"Phốc!"

Một vị thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi lao ra khỏi mặt nước.

Người này không ai khác là Trương Tể Thiện, lúc này hắn đang trôi đang lơ lửng trên mặt nước, không ngừng hô hấp từng ngụm lớn không khí mới mẻ, trước mắt hắn lúc này xuất hiện một thân ảnh cực kỳ hấp dẫn.

Chỉ thấy một thân nữ tử mặc tầng áo sợi hơi mỏng, nử tử này đang ở trên hồ nước mà uyển chuyển nhảy múa. Tuy chỉ mặc tầng trang phục mỏng manh nhưng trên người lại tỏa ra một khí chất cao ngạo, khiến mọi nữ nhân đều phải ước ao đố kị với thân thể hoàn mỹ kia. Ngoài da trắng mịn như ngọc mà trắng nõn như tuyết, trên làn da mơ hồ tản ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Mà toàn thân trơn truột không gì sánh được, không có chút tỳ vết nào.

Từ xa nhìn lại, nàng ta giống như phù dung đang trôi nổi trong nước!

Trương Tể Thiện chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, chưa bao giờ xem qua ngọc thể của cô gái, trong lúc nhất thời huyết mạch trong thân thể có chút nóng bỏng, vẻ mặt đỏ bừng.

Lúc nàng ta nhìn về phía Trương Tể Thiện, Trương Tể Thiện lại bị dáng vẻ duyên dáng không thể dùng từ gì để hình dung, khuôn mặt tươi cười đã bị mê hoặc.

Khuôn mặt tươi cười kia quả thực sẽ làm người trong thiên địa đều thèm nhỏ dãi, trong lúc khóe miệng kia lộ ra tươi cười phảng phất thiên địa hơi bị thất sắc.

"Khanh khách, ta đẹp lắm sao?"

Khi Trương Tể Thiện nghe một đạo âm thanh như trong chín tầng mây phát ra mà không chút nghĩ ngợi luôn miệng nói, "Đẹp, đẹp, đẹp!"

"Khanh khách, vậy bây giờ ta còn có đẹp hay không?" Theo tiếng cười của nàng phát ra lần thứ hai, cả người đều thay đổi hoàn toàn một dáng dấp khác, giống như ác quỷ tới từ dưới địa ngục chui ra! Trương Tể Thiện sợ đến sắc mặt đã trong nháy mắt thành máu trắng bệch.

Nhìn ác quỷ đang đi về phía của mình, tim của Trương Tể Thiện trong lúc nhất thời đều muồn ngừng đập, trong lòng hắn chỉ muốn thoát khỏi nơi này, nhưng tay chân lại không nghe theo sai khiến nữa rồi.

Rốt cục, ác quỷ cũng đã đi tới trước người của Trương Tể Thiện, nhìn ác quỷ xấu xí đáng sợ trước mắt, trong lòng Trương Tể Thiện trong lúc nhất thời đã lạnh lẽo đến cực hạn, sau đó liền ngất đi.

Trương Tể Thiện hôn mê hồi lâu thì hấp dẫn bởi một trận hương khí, nghe thanh âm của hỏa diễm đánh nhau bùm bùm, hai mắt nhắm nghiền Trương Tể Thiện bỗng nhiên mạnh mẽ dùng một lực mở hai mắt ra. Thấy ngọn lửa nhỏ được đốt cách đó không xa, Trương Tể Thiện thở phào nhẹ nhõm.

Khi thấy gác ở trên đống lửa là cá nướng, bao tử Trương Tể Thiện liền kêu càu nhàu cả lên, nó đang đánh trống biểu tình a.

Đúng lúc này, một bàn tay ngọc cầm mộc côn cắm cá nướng, đưa tới trước mắt Trương Tể Thiện cười đùa,"Khanh khách, ăn đi, chắc ngươi đói bụng lắm ha ?"

"Cám ơn!" Trương Tể Thiện đang nói cảm ơn, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, chợt lui về phía sau, bởi dùng sức quá mạnh mà đụng cây liễu sau lưng, một cây đại thụ bằng một người ôm cứ bị đụng như thế mà cũng 'Răng rắc", ngã gãy xuống đất.

Nhưng lúc này, Trương Tể Thiện lại bất chấp vì sao mình có thể dụng ngã được cây đại thụ một người vây ôm, khẩn trương nhìn nữ tử mặc hở hang trước mắt, hàm răng có chút run lên, "Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ ?"

"Khanh khách, ngươi nói thử xem ?" Nàng kia mỉm cười, giả vờ giương nanh múa vuốt hù dọa hắn.

Trương Tể Thiện thấy thế liền sửng sốt, liền kịp phản ứng biết cô gái này cố ý hù dọa mình, nhưng không phải ác quỷ? Chẳng lẽ cô gái này thi triển bí pháp nào đó ?

Nàng ta như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Trương Tể Thiện, liền cầm một cây gậy gần đó gõ trên đầu Trương Tể Thiện, "Bí pháp ? Dĩ nhiên đem biến hóa ta tới ác quỷ, còn gọi là bí pháp, nên đánh!"

Trương Tể Thiện che đầu mà tràn đầy khiếp sợ nhìn cô gái trước mắt, đây Điều không phải bí pháp? Nghĩ vậy mà hắn không khỏi thầm nghĩ trong lòng, ' Trái lại, nếu không phải bí pháp, hơn nữa ta ở ngoài cự ly cự ly hai ba trượng, dĩ nhiên có thể nhìn thấy ở trong mắt, vậy thì...'

"Haha, ngươi nghĩ như thế nào mà muốn bái ta làm sư phụ, muốn hướng ta học công phu?" Nhìn ánh mắt Trương Tể Thiện, nàng ta khẽ mỉm cười nói.

"Ân, đúng vậy, tiên nữ tỷ tỷ, ta nghĩ sẽ hướng tới ngươi học công phu!" Trương Tể Thiện nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu.

"Khanh khách, vì sao?" Nàng ta nghe vậy liền cười, nhưng nghe được Trương Tể Thiện gọi một tiếng tiên nữ tỷ tỷ cũng khiến đáy lòng có chút vui vẻ.

Nhìn nữ tử tươi cười rực rỡ như thế, ánh mắt Trương Tể Thiện trong lúc nhất thời muốn băng lãnh nói ra, "Báo thù!"

Cũng không biết vì sao, Trương Tể Thiện đem buồn khổ trong lòng mình, nói ra hết thảy với nàng ta. Kể ra kể ra nổi khổ trong lòng mình, trong lòng Trương Tể Thiện cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"Khanh khách, thật đúng là một tiểu tử đáng thương!" Nàng ta sau khi nghe xong, không khỏi hơn phân nữa trêu ghẹo nói, "Hài tử ngốc như vậy làm sao sống được, ngươi có thể sống được thật đúng là kỳ tích rồi a!"

Trương Tể Thiện nghe vậy liền có chút ngượng ngùng, đúng vậy! Mình có thể sống sót thật đúng là một kỳ tích, nhưng ánh mắt nhìn nàng ta vẫn khát vọng như trước.

Nhìn ánh mắt nóng rực của Trương Tể Thiện, nữ tử mặc hở hang che miệng cười nói, "Khanh khách, sau khi bào thù xong? Ngươi muốn làm cái gì?"

"Báo thù xong?" Trương Tể Thiện nghe được liền rơi vào trầm mặc, đúng vậy hắn chẳng bao giờ nghĩ tới việc sau khi báo thù xong sẽ làm cái gì a.

Nàng ta thấy thế khẽ mỉm cười nói, "Không bằng ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường ?"

Trương Tể Thiện đứng dậy, đối với nàng ta chắp tay cung kính nói, "Xin hãy tỷ tỷ hãy chỉ điểm!"

"Haha, nghĩ đến ngươi cũng biết một số chuyện của võ giả, một tháng sau trên Thương Mang Sơn, Thương Mang Tông sẽ tiến hành chọn lựa đệ tử, không bằng ngươi đi đến chỗ đó nhìn thử ? Có khi trực tiếp trở thành đệ tử thủ lĩnh của Thương Mang Tông cũng nói không chừng nga!" Nữ tử mặc hở hang mỉm cười, vươn cánh tay ngọc chỉ về phương bắc.

"Thương Mang Sơn, Thương Mang Tông?" Trương Tể Thiện nhíu mày một cái, hai cái địa danh này hắn chưa từng nghe nói qua, nghĩ đến chắc là chỗ đó sẽ rất xa a, "Lẽ nào tiên nữ tỷ tỷ là người của Thương Mang Tông?"

Nàng ta nghe vậy liền cười thần bí, lắc đầu mà lại không trả lời, nhưng đáp án rất rõ ràng, cô gái này cũng không phải người của Thương Mang Tông.

Nhìn nữ tử cười thần bí như vậy, Trương Tể Thiện lần thứ hai chắp tay khom lưng nói, "Tỷ tỷ, cái kia cũng phải chờ thêm một tháng, hơn nữa chờ ta trở thành đệ tử Thương Mang Tông, trở thành một vị võ giả còn không biết phải đợi tới khi nào. Chẳng may tỷ tỷ có thể có biện pháp khiến ta báo thù mau hơn ?"

"Đông!" Nàng ta liền là cho Trương Tể Thiện một cay lên đầu, khiến Trương Tể Thiện cũng phải rưng rưng nước mắt mà ôm đầu.

"Trên đời này làm gì có đường tắt nào, nếu ngươi muốn báo thù trước tiên phải học biết ẩn nhẫn. Nghe ngươi nói như vậy, ta nghĩ với thực lực của người cùng chết với người kia cho rồi. A! Mà ngươi còn nói, người kia cũng vô cùng âm hiểm, vậy ngươi cho rằng trong vòng mấy ngày ngươi cho rằng ngươi có thể báo thù sao?"

"Ha?" Trương Tể Thiện nghe vậy liền rơi vào trầm mặc, đúng vậy, cô gái này nói một điểm đều không sai, bọn người kia đã có thể hảm hại gia gia hắn. Vậy không chỉ có thể là tu vi Đoán Thể nhất trọng, hẳn sẽ vô cùng giải hoạt. Trước đây bởi vì hắn bỏ thuốc xổ vào nước Vi Hạo Nhân mới có thể giống như mèo vờn chuột.

Như vậy, hắn chỉ có thể bái nhập Thương Mang Tông, nhưng chuyến đi này sẽ đến bào giờ đây, một khi học thành công thì cũng không biết kẻ thù đã chạy đến nơi đâu. Đến lúc đó, phải làm cách nào để tìm kiếm thủ phạm sát hại gia gia mình.

Nhìn Trương Tể Thiện đang dằn vặt trong suy nghĩ, nàng ta mỉm cười muốn cho Trương Tể Thiện quyết đoán chọn lựa, "Haha, nếu bây giờ người nếu muốn báo thù cũng không phải là không thể làm được, ngươi còn nhớ rõ, vừa nãy ngươi lui về phía sau mà dùng sức quá mạnh. Đụng gảy một thân cây lớn, có lẽ là mạng của ngươi thực sự lớn, dám can đảm nuốt lấy độc con rắn nhỏ màu vàng kia mà không chế."

"Nhưng cũng may nó cũng có chút tác dụng, cho ngươi trong họa có phúc, trùng hợp đã bước vào con đường tu luyện, trở thành một gã võ giả Đoán Thể nhất trọng. Chỉ là chắc sẽ không đem hóa thành chiến lực a, nếu do ta chỉ đạo thì chỉ trong vòng ba ngày ngươi chắc đã có thể bào thù. Chỉ là..."

Nghe được nàng ta nói như vậy, tựa hồ Trương Tể Thiện nhớ lại một màn lúc trước, con ngươi cũng lóe lên quang mang, vội vàng nói, "Chỉ là cái gì?"

Nàng ta nhìn vẻ mặt vội vàng của Trương Tể Thiện, lắc đầu cười nói, "Haha, người tu hành cần nhất không thể sốt ruột, đây là tối kỵ của người tu hành, mong ngươi có thể nhớ kỹ. Chỉ cần ngươi có thể chịu được đau khổ, thì ta đảm bảo trong vòng ba ngày ngươi có thể báo thù.

"Ta có thể chịu được!"

Nhìn ánh mắt kiên định Trương Tể Thiện, nàng ta khẽ mỉm cười nói, "Haha, vậy cũng phải chờ tới ba ngày sau rồi hãy nói."

Bạn đang đọc Vạn Đạo Duy Tôn (Dịch) của Tam Lưỡng Khương Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trung1756
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.