Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Y nhân

Phiên bản Dịch · 1584 chữ

Đêm tối, ánh trăng bao phủ xuống Lạc Sa Trấn, lộ ra vẻ yên tĩnh.

Ngủ nghỉ ngơi vô luận đối với người bình thường hay là võ giả, đều vô cùng trọng yếu, người bình thường đi làm cả ngày, buổi tối ngủ một giấc thật ngon, dưỡng tinh súc duệ, mới có thể bảo đảm ngày mai có trạng thái tốt nhất làm việc, võ giả, sau một ngày tu luyện, tinh thần nhất định sẽ mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục tâm thần rất có lợi cho tu luyện.

Chợt có một Hắc ảnh từ trong sân viện của Lâm Phàm vọt qua, trong đêm đen chợt lóe lên.

Cước bộ hắn khinh linh, động tác bén nhạy, dễ dàng lại tránh được tai mắt của những hộ vệ Lâm gia, lẻn vào trong một nhà viện, xem động tác của hắn , tựa hồ đối với Lâm gia tương đối quen thuộc, biết những quy luật của đám hộ vệ này tuần tra, biết rõ tình huống phân bố nội viện Lâm gia.

Gió nhẹ thổi qua, lay động Hắc y nhân.

Ánh trăng trắng noãn chiếu xuống, ở nóc nhà lưu lại một cái bóng nhàn nhạt, trên mặt Hắc y nhân lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Lâm Hạo, đạt cảnh giới Luyện Thể ngũ trọng, ngươi chính là mục tiêu thứ nhất của ta.

Chân phải nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể từ trên nóc nhà rơi xuống, xông vào căn phòng chỗ ở của Lâm Hạo.

Chợt, Lâm Hạo ở trên giường sinh lòng cảm ứng, cảm thấy một tia nguy hiểm, hữu chưởng hướng trên giường vỗ một cái, thân thể bay vọt đứng lên, một cước hướng về phía Hắc y nhân đang lao tới.

- Tặc tử lớn mật, đêm khuya xông vào Lâm gia ta,muốn chết!

Một cước đá ra, có chừng mấy chục Ngưu lực, nhưng lại đoạn kim thạch nát, Lâm Hạo tự tin, người này tuyệt đối không ngăn được một cước của mình.

Hắc y nhân chân trái lui về phía sau nửa bước, chuyển một cái, đạp một cái, một cỗ lực lượng từ mặt đất dọc theo mũi chân truyền đến eo ếch, eo ếch xoay một cái, thuận thế một quyền đánh ra ngoài.

Một quyền chí cương chí cường, cùng một cước của Lâm Hạo va vào nhau.

Ngay trước đó, Lâm Hạo trên mặt còn mang theo một tia nụ cười tự tin, sau một khắc, nụ cười biến thành vẻ thống khổ, một quyền này giống như không phải là tay người, mà là một khối Tinh Thiết, chấn cho đùi phải hắn tê dại, một cỗ lực lượng truyền tới đẩy lui hắn lảo đảo mấy bước.

Nhìn chằm chằm Hắc y nhân, Lâm Hạo cảnh giác nói:

- Ngươi là ai? Đêm hôm dám can đảm xông vào Lâm gia ta, cho là Lâm gia ta dễ khi dễ phải không? Hôm nay sẽ để cho ngươi có mệnh xông tới, vô mệnh chạy đi.

Hắc y nhân cười cười, nói:

- Không nên hiểu lầm, ta không phải là tới khiêu khích Lâm gia, mà là tới khiêu chiến Lâm Hạo ngươi, nghe người ta nói Lâm gia Lâm Hạo là một thiên tài, trong hàng đệ tử Lâm gia thế hệ này, thực lực hắn số một số hai, có khả năng trở thành người nối tiếp Lâm Hạo Hiên, cho nên muốn tới lãnh giáo một phen, không có ý tứ gì khác.

Một câu nói này khiến Lâm Hạo nghe xong tâm hoa nộ phóng, lời khích lệ tốt đẹp không phải đến từ người nhà mình, mà là từ địch nhân khích lệ, nhất là Lâm Hạo là loại người rất ưa mặt mũi, nghe xong lời này, trong lòng càng cảm thấy phiêu nhiên.

Lâm Hạo chỉ chỉ Hắc y nhân, nói:

- Đã như vậy, ngươi còn dám tới khiêu chiến ta, ngươi đây là đang muốn đi tìm chết.

Hắc y nhân không nhịn được trong lòng cười lạnh một cái, quả nhiên rút lui, khen ngươi đôi câu ngươi cho rằng mình tài giỏi rồi, thật đúng là đem mình làm cây hành, ta chính là không muốn ngươi kinh động những người khác, hảo hảo dạy dỗ ngươi một chút.

Nhìn vẻ mặt Lâm Hạo đầy ngạo khí, bóng đen nói:

- Có thể thấy được thực lực của ngươi, ta chết cũng cam tâm tình nguyện.

“Đắc ý đi! Trước để cho ngươi đắc ý một lát, chờ chút xem ngươi còn đứng lên được không? Hắc hắc.”

- Xem chiêu...!

Hắc y nhân ra quyền, một quyền này nhanh chóng, trực tiếp lao tới giống như một quyền chí cương chí cường vừa rồi, xông thẳng đến mặt Lâm Hạo, chính là muốn đánh vỡ mặt ngươi.

- Chút tài mọn.

Lâm Hạo còn không có từ trong tự sướng khôi phục như cũ, vẫn còn đem mình trở thành một Đại Tông Sư, tiện tay một chưởng đánh ra, đối phó một quyền của Hắc y nhân.

Kết quả hắn cực thảm.

Quyền kình phá vỡ song chưởng của hắn, một quyền đánh lên mắt, một cái đánh lên mông Lâm Hạo, hắn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, một quyền của Hắc y nhân lại tới, phương hướng là con mắt còn lại của Lâm Hạo.

- Hắc hắc, lần này cân đối rồi, nếu chỉ đánh một bên thật khó coi.

Hắc y nhân cười nói.

- Ngươi... Ngươi muốn chết.

Phản ứng lại được tình cảnh khiến Lâm Hạo trào lên cỗ lửa giận, biết bị Hắc y nhân này đang vũ nhục mình , hắn muốn hô to bắt tặc, Hắc y nhân ra một quyền đánh thẳng lên miệng hắn.

Một quyền đem hàm răng hắn đánh rụng, lại một chưởng đánh bên ngoài miệng, để cho hắn nuốt xuống nguyên bộ hàm răng.

Cái gì gọi là đánh nát hàm răng nuốt răng xuống bụng, chính là như bây giờ.

- Ô, ô, ô...!

Lâm Hạo vừa giận vừa sợ nhìn người bịt mặt áo đen này, không nghĩ tới ở nhà của mình lại bị người đánh thảm như vậy, đây quả thực là nỗi sỉ nhục.

- Sau này lại tới tìm ngươi chơi, hôm nay đến đây thôi, ngày khác ta lại thới thăm.

Lâm Hạo cảm thấy may mắn, tên khốn kiếp này rốt cục muốn đi, chỉ cần chờ hắn vừa thả mình ra, lập tức hô to, cũng không tin tên khốn kiếp này có thể ở Lâm gia bị trùng trùng bao vây mà chạy trốn được ra ngoài, Lâm Hạo ngu, nhưng Hắc y nhân cũng không ngốc.

Một quyền đòn uy mãnh đánh vào bụng Lâm Hạo, hai tay nắm lấy bả vai Lâm Hạo, một đầu gối mang theo kình khí va mạnh lên bụng, Lâm Hạo nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, hai viên con ngươi trợn to nhìn Hắc y nhân.

Ngay sau đó, Hắc y nhân một chụp, Lâm Hạo nằm xuống.

Hắc y nhân vỗ tay một cái, nói:

- Hắc hắc, thật không đã tay, Lâm Hạo, ngươi là người thứ nhất, những tên kia đã từng khi dễ qua người ta, ta sẽ từng tên một để cho các ngươi bị đánh cũng không dám nói đi ra.

Không sai, Hắc y nhân này chính là Lâm Phàm.

Đã sớm muốn hảo hảo đánh Lâm Hạo một trận, ban ngày nhìn hắn dáng vẻ phách lối , Lâm Phàm không nhịn được muốn cho hắn no đòn một bữa, bây giờ làm như vậy, cũng coi là mình nhất khẩu ác khí, nhất thời cũng cảm giác được thần thanh khí sảng.

Bữa tiệc ăn no đòn này, có thể để cho Lâm Hạo tiêu hoá cả tháng rồi.

Lâm Phàm đối với hắn hiểu rõ, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ núp ở một địa phương chữa thương, không để cho người biết hắn bị thương, coi như là bị người khác biết, hắn cũng sẽ bao biện nói mình cùng cái gì...cao thủ đại chiến một trận bị đả thương, hắn là một người chết vẫn muốn giữ mặt mũi, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, là ở nhà bị người đánh, cái này quả thật quá mất mặt.

- Lâm Hạo thứ nhất, người kế tiếp Lâm Nam.

Thân ảnh cùng đêm trăng như dung hợp lại cùng nhau, lặng lẽ xuất hiện trên một nóc nhà lầu chót trong Lâm gia. Lâm Nam là người kế tiếp xui xẻo, cùng kết cục của Lâm Hạo không sai biệt lắm.

Mỗi con mắt một quyền, một quyền đánh nát hàm răng, bụng ăn một quyền kình nghiêm trọng, Lâm Phàm không chút nào nương tay.

Trách thì trách những đệ tử Lâm gia này quá ngu, quá kiêu ngạo, mới có chút thực lực, giữ mình không được còn cho là mình rất lợi hại, khen hắn đôi câu liền phê như con tê tê, Lâm Phàm mới đắc thủ dễ dàng như vậy.

Bất quá, Lâm Phàm cũng có lúc thất thủ.

Một tiếng giận oanh từ hướng Đông viện Lâm gia truyền đến, ngay sau đó một tiếng vang thật lớn, một bóng đen từ gian phòng kia bay ngược ra.

Ho khan ra một ngụm máu tươi, Lâm Phàm nói:

- Hai khốn kiếp này thế nào lại ở cùng một chỗ.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thiên Tôn ( Dịch ) của Phong Tưởng Vũ

Truyện Vạn Cổ Thiên Tôn ( Dịch ) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuan29071997
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.