Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 2719 chữ

Căn phòng tĩnh mịch chỉ còn tiếng D nhai hoa quả giòn tan. Táo ngồi chăm chút tỉa tót trên cái đĩa nhỏ trên giường. Nó đứng chết chân ở đó không nói lên lời. từ địa chỉ, tên tuổi, nghề nghiệp đều chính xác, cái duy nhất không đúng là chuyện mẹ nó bị cảnh sát bắt. nó đã từng khóc hết nước mắt, từng muốn bỏ tất cả mà đi khi mà nghe mọi người nói mẹ nó mắc chứng tâm thần phân liệt lên giờ đang được điều trị ở nước ngoài. Nó tin điều ấy vì ngoại nó cũng đã ra đi vì cái bệnh ấy. tất cả những gì nó biết là mẹ di du lịch, và đó là lần cuối nó thấy mẹ cho đến giờ. Nó cũng khắc sâu trong đầu câu dạy bảo của bố nó mỗi khi 2 bố con tâm sự « làm gì cũng được tuyệt đối không ăn cướp và buôn gian bán lận »….. ngực nó quặn thắt lại, đôi chân run run tưởng chừng như làm cái bàn nó đang phải dựa vào cũng rung lên bần bật, đôi mắt mờ lòa đi trong những tia nước long lanh đang chực thoát mình khỏi mắt nó…… không !! nhất định không phải. sao có thể là bố nó cơ chứ. 1 con người được tất cả mọi người kính trọng, 1 con người sống tình nghĩa, 1 người thần tượng mà nó luôn muốn trở thành giống như những đứa trẻ thần tượng những anh hùng trong phim ảnh……. Nhất định là không phải.

- Ê ! mày làm sao đấy !! – D nhìn nó, đôi mắt gã xoáy sâu vào con ngươi, tò mò và thắc mắc.

- Không có gì !! thế anh hẹn người ta mấy giờ thế ! –nó nhăn khóe mắt, nuốt ngược những gì sắp trào ra lấy lại bình tĩnh mà hỏi

Đôi mắt ấy vẫn xoáy lấy nó, vô cảm và lạnh lùng nhưng lại biết hỏi « thật không ?? »…. Hắn ngồi đó, đặt quả táo đang ăn dở mà nhìn nó không chớp mắt, khuôn mặt xanh xanh của hắn h đã hồng hào trở lại 1 cách thần kì…… suốt gần 1p hắn nhìn nó, rồi sau cái thở dài D cũng lên tiếng phá vỡ cái không gian yên tĩnh

- Chiều nay 3h !! – hắn quay lại với cái đĩa hoa quả táo đang chăm chút.

3h. nó phải tránh đi !! nếu người kia là bố nó nhất định nó sẽ phải tìm ra sự thật !! sự thật mà tất cả mọi người che giấu nó lâu nay

- Em không đi được rồi !! chiều nay em phải đi học !!..... nó nói dối, cốt là để về nhà.

- Sao về muộn thế con trai !! –bố nó đứng trong bếp ngó đầu hỏi nó

- Con có chút truyện ở trường ạ !! –vừa nói nó vừa mệt mỏi đặt cái cặp xuống bàn, ngồi phịch xuống những chiếc xốp nhỏ bày la liệt dưới đất.

- Rửa tay rồi ăn cơm đi con !!.....

Bê những chiếc đĩa thức ăn đặt lên bàn, trong đầu nó mơ hồ những câu hỏi vô định không ai giải đáp. Không hiểu vì sao từng cử chỉ, hành động của bố giờ đây không sao thoát khỏi mắt nó. Sao có thể có cái chuyện cái người lúc nào cũng tươi cười, vui đàu với trẻ con trong xóm, ngày ngày thấm đẫm mồ hôi trên vài chiếc áo trong cái nhà rửa xe của mình lại có thể là 1 ông chùm cơ chứ nhỉ. Có cho tiền nó cũng không tin nổi. nhưng còn địa chỉ, rồi cái công việc rửa xe mà D nói đến thì sao. Nhất định phải làm rõ….

Bữa cơm vẫn đạm bạc nhưng ngon miệng như thường ngày, em nó vẫn ngoan ngoãn tự ngồi ăn và lễ phép xin mỗi lần được em và bố gắp thức ăn. Bố vẫn 1 chén rượu, 1 bát cơm nhỏ ngồi đó, tuy mắt chỉ chú ý đến cái bát cơm cùng chiếc tivi vẫn đang mở, nhưng không hiểu sao nó vẫn biết và có thể đếm đến từng lần bố nhìn 2 anh em ăn 1 cách chăm chú với những nụ cười mỉm quen thuộc dưới những nếp nhăn.

- Chiều nay bố có đi đâu không bố !! – nó hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ khiến bố nó như bừng tỉnh

- A à… không !! có gì không !! –bố hỏi nó với khuôn mặt bình thường pha chút thắc mắc

- À không !! con hỏi thế thôi !! –nó ăn tiếp, cái nhìn của bố nó không thay đổi chút nào, trong lòng nó có chút an tâm. - Khoảng bao giờ mẹ mới có thể về ạ !!

- Chắc lâu đấy con ạ !! cứ tập trung thi cử đi xong rồi bố con mình đi thăm mẹ !! –ông gắp thức ăn cho nó, từng cử chỉ của ông không chút bối rối.

Chỉ mới 2 câu hỏi toàn bộ nghi ngờ của nó đã bị đánh bay. Có lẽ không cần hỏi thêm gì nữa, nếu có gì khúc mắc nó đã nhìn ngay ra trong cử chỉ của ông rồi. nó yên tâm với cái ý nghĩ « chắc là nhầm thôi ». chứ làm gì có chuyện tất cả mọi người có thể lừa nó như vậy được, vả lại cũng chẳng để làm gì cả ….

Đằng sau xe đạp là em nó đang say sưa với chiếc kẹo, bàn tay nhỏ nắm lấy áo nó siết chặt mỗi khi mà đường gập ghềnh. Con bé ngoan ngoãn đến trường mà không đòi hỏi gì như những đứa trẻ khác, nó bỗng thấy thương em nó lạ lùng, từ lâu rồi con bé không được mẹ bế đến tận cổng trường, không được nhét những hộp sữa vào cặp như những đứa trẻ khác. nhưng nó vẫn vui vẻ với bạn bè, với mọi người, không biết vì con bé chưa hiểu hết mọi chuyện do còn quá nhỏ, hay vì nó đã lớn trước tuổi để mà biết cách tự lập nữa. … chiếc xe đạp được gửi ngoài cổng, nó dắt em nó đến tận cửa lớp, hôm nay là ngày đóng tiền nộp học phí của lũ trẻ. Trước cửa lớp là những phụ huynh đang ngồi chăm chút cho con cái mình, những bé gái đang được mẹ buộc tóc cho. Những bé trai thì chạy nhảy 1 cách khép nép dưới cái nhìn chăm chú không dời. sân trường nhỏ trước lớp lác đác vài ông bố đang ngồi hút thuốc… nó cùng em nó ngồi trên cái ghế nhỏ trước lớp, ánh sáng của nắng nhạt không xóa đi được cái xe lạnh của tiết trời thu. Dưa tay vuốt mái tóc tơ trên mảnh đầu đang chăm chú ghi ghi những con số trong cuốn tập, nó nhìn quanh. Bước vô trường mà nó cứ nghĩ mình đang bước vô căn nhà của 7 chú lùn trong truyện cổ tích, những chiếc xô nhỏ, những cái ghế gỗ be bé tí hon… khắp nơi vật dụng như bị doraemon chiếu đèn pin thu nhỏ chúng lại vậy. 1 thế giới của những thân hình bé nhỏ…..

- Ê thằng không cha….. !! –nó giật mình vì nghe thấy tiếng hét sau lưng, quay mặt lại

phía sau nó là 1 thằng nhóc nhỏ nhắn, có lẽ chỉ học ngang em nó, người thằng bé đen trám đi có lẽ vì nắng, bộ quần áo cộc để lộ ra những phần cơ thể như những khúc xương nhỏ, chiếc cặp to quá khổ với người khiến thằng bé như đeo chiếc mai rùa trên lung. khuôn mặt nó đang lấm tấm những hạt cát nhỏ lóng lánh như kiem tuyến dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thằng bé khôi ngô đến kì lạ, cái mũi dọc dừa ngay ngắn dưới vầng trán rộng làm nó liên tưởng đến những hình ảnh các anh chàng hàn quốc đang được thu nhỏ.

Bụp…. thêm 1 cục cát bay về phía thằng bé. Nơi xuất phát ra là từ cái thằng nhóc mập đứng dưới chiếc cầu trượt, thằng nhóc với khuôn mặt tràn ngập trong thịt, gần như che lấp cả đôi mắt, bụng nó lồi ra những ngẫn là ngấn dưới chiếc áo cộc…. hazzzzzzzz !! lại cái kiểu to bắt nạt bé đây mà !! khổ thân thằng nhóc kiaaaaaa……..

Cái dòng suy nghĩ của nó lập tức tắt phụt, thằng bé gầy cầm cục gạch phi thẳng đến, những tiêng hét vang lên gọi thằng nhỏ mập. từng bước nặng nề. thằng nhỏ mập chạy thục mạng về phía bà mẹ nhìn chẳng khác gì hình ảnh phóng to của thăng nhóc ấy. nhưng mà chạy sao nổi với cái thân hình đang phóng như bay kia cơ chứ… cục gạch bay thẳng về phía 2 mẹ con. Không nhanh nhưng cũng đủ gây xước trên cánh tay mũm mĩm ấy…….

- Trời ơi con tôi !! chết rồi con ơi có làm sao không…. –tiếng hét như mổ lợn của bà ta khiến nó không nhịn nổi cười, miếng xước bé tí tẹo còn chưa chảy chút máu được nghiêm trọng hóa bởi tiếng hét ấy. và nó có tác dụng thật…. số người bâu lại xung quanh bà ta ngày càng đông. Các cô giáo trong phòng họp cũng phải chạy ra xem thử.

Thằng nhỏ gầy khi nãy trốn biệt giờ cũng đang ngoan ngoãn đứng đó, 1 tay bị xốc lệch lên bởi bác bảo vệ.

- Sao con đánh người ta !! – 1 người phụ nữ quát thằng nhỏ. Ơ hơ, cô giáo em mình đây mà.

- Nhím ơi cô giáo em phải không !! – quay xuống hỏi đứa em đang quỳ trên ghế đá quay mặt về sau.

- Mẹ Hà đó anh !! –con nhỏ chỉ người vừa rồi……

Thằng bé đen thui không nói gì, khuôn mặt vẫn trơ như đá bất chấp những câu chửi bới của bà mẹ nhất quyết không dừng dưới sự can ngăn của các cô giáo.

- Nó giết con tôi kìa mọi người ơi….. !! tiếng nói vẫn vang lên. Nó thì nhịn cười không nổi mà sao người xung quanh thì cứ bâu vào vậy nhỉ. Đã vậy còn có ngừi bảo đưa nó đi bệnh viện nữa chứ…..

- Con vào lớp trước cho cô !! –cô giáo nói với thằng bé, nó ngoan ngoãn đi vào lớp dưới cái nhìn của cô.

- Đứng lại !! – cái thân hình bồ tượng lồng lên chạy về phía thằng bé gầy, cầm phắt lấy tay nó. Những cái tát vang lên dưới sự giằng co của mọi người…. nó đứng phắt dạy……

- Bà làm cái gì thế !! – câu nói của nó cùng với cánh tay cuồn cuộn sức trẻ của 1 thằng thanh niên đẩy cả 1 thân hình cục mịch văng ra 1 bên. –có sao không em bé !! –nó nhìn khuôn mặt đỏ bừng in hằn vết tay to lớn gần như phủ kín 1 bên má. -ủa !! cái áo này …. Từ nãy đến giờ chỉ nhìn phía sau nó không để ý. Chiếc áo thằng bé đang mặc chính là… áo cũ của nó. Theo nó nhớ, vài năm trước quần áo cũ của nó đã được mẹ nó mang cho 1 cặp vợ chồng lớn tuổi nào đó cũng khu khi họ nhận con nuôi !! vậy ra chính là thằng nhỏ này sao……

- Mày là đứa nào !! tiếng hét sau lưng làm nó bừng tỉnh. Con voi già đang gần rú sau lưng, không cần quay lại nó cũng biết. mỉm cười với cái ý nghĩ ấy nó đẩy thằng bé cùng em nó về phía lớp

- Vào lớp với bạn đi bống !! –nó vừa nói vừa đứng dậy cất bước đi cùng 2 đứa nhỏ

- A a… cái đ….. m….m mày quay lại đây bà xem…. !! vai nó lệch đi quay ngược về phía sau.

Trước mặt nó là 1 cái mũi tẹt lún xuống 2 ben má toàn thịt. đôi mắt ốc lồi tròn như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. người phụ nữ béo ị, lùn tịt đang đứng đó nhìn nó chăm chăm với đôi mắt gần như không còn chút con ngươi….

- Nhìn rôi thì cho cháu đi được chưa ạ!! –dù sao với người lớn tuổi cũng cần phải lễ phép, nó nhủ thầm

- A…a…. tao nhớ rồi!! mày là con nhà Tuyên Dung!! Mẹ mày đi ở nhà bố mày không dạy được mày à thằng con tù…….

- Bà nói cái gì !! nó quay hẳn lại đôi mắt trợn lên. Hai chữ « con tù » như lặp đi lặp lại bên tai nó át đi tiếng can ngăn của mọi người xung quanh. –bà nói ai là con tù cơ !! vừa tức vừa ngạc nhiên nó nói với giọng run run

- Tao nói cái mặt l…. mày đấy !! sau này rồi cũng đầu trộm đuôi cướp như con mẹ mày th……

Câu nói cuối cùng của bà ta không kịp phát ra, nắm đấm của nó căng và mạnh như chiếc dây cung bắn thẳng vào mặt, những tiếng hò hét xung quanh vang lên. Những cánh tay giữ chặt lấy nó kéo ngược lại, nhưng đã muộn. bằng 1 động tác nhanh đến chính nó không ngờ tới. nó luồn tay xuống nhảy lên cái thân hình đang nằm ôm 1 bên mắt lăn lộn.

- Kéo nó ra !!....

- Giữ thằng ấy lại…..

Những tiếng hét lôn xộn vang lên cùng những cánh tay không ngăn nổi thằng thanh niên đang sức trai tráng ấy. tất cả những gì trong đầu nó bây giờ là đánh. Dánh để hả giận, đánh để trừng trị, đánh để phá tan cái sự thật nó sắp phải gánh chịu, đánh để át hết dòng nước đanh trào ra không ngừng nơi khóe mắt. mặc kệ những con người cố sức ngăn nó phát điên, từng cú đấm của nó giáng xuống phát tiêt tất cả sức mạnh có lẽ bị dòn nén bấy lâu nay…… Nó bật lên tiếng hét vang động cái khuôn viên bé nhỏ………… « khô..n..g..g..g..g..g..g….g……g………..g………g…

Chiếc xe đạp phóng như bay trên đường, gió khiến cho tai nó ù đi, những giọt nước mắt bay đi khi vừa trào dâng. Nó phải về nhà, phải về ngay để hiểu chuyện gì đang xảy ra. nó phải hỏi bố nó sự thật…. Chiếc xe đạp phóng vù qua cửa để lại sau lưng cái nhìn ngơ ngác của vài ba người hàng xóm. Nó vứt chiếc xe đạp đạp đổ thẳng vào bụi cay trước nhà, bước đi phăm phăm vào. Nó phải hỏi cho ra nhẽ chuyện này, chiếc áo trắng xộc xệch, khuôn mặt mang vài vết xước vì bị lôi 1 cách thô bạo cùng đôi mắt đỏ quạch giờ khiến nó như có thể giết bất cứ ai cẳn đường nó !! Rầm…. cánh cửa bị nó mở ra 1 cách mạnh mẽ quá sức cần thiết làm tiếng động vang khắp căn nhà nhỏ. Cánh cửa mở toang cũng chính là lúc nó hiểu ra mọi chuyện mặc dù không cần ai giải thích. Tất cả đang phơi bày trước mặt nó, ngay lúc này, ngay nơi đây. Bố nó vẫn vậy, chiếc áo xanh bộ đội thấm đẫm mồ hôi quen thuộc cùng đôi dép tổ lê xỉn màu, nhưng giờ đây câu trả lời đã không cần ông nói ra nữa, nó đã hiểu…….

Đối diện ông, 1 chiếc áo trắng bụi bặm tương phản với chiếc váy đỏ kế bên đã nói lên tất cả. D nhìn nó, khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Còn táo, đôi tay nhỏ che nửa khuôn mặt đang nhìn nó không thốt lên lời...

Bạn đang đọc Ước Thành Thằng Khốn Nạn!! của HaiKnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.