Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định mệnh.

Tiểu thuyết gốc · 1956 chữ

Trần Thiện Anh mơ màng, cô đanh mày từ từ dò xét chung quanh. Ba hay bốn cô gái khác ăn vận theo kiểu thời cổ xưa nét mặt kinh ngạc nhìn chằm vào cô, một người vội vàng chạy ra khỏi phòng. Vết thương nơi cổ tay nhói lên, Thiện Anh biết rõ đây không phải mơ nữa, cô khẽ buông tiếng bất lực.

Chợt, một người đàn ông độ trên tứ tuần với bộ râu ngắn chầm chậm bước vào. Ông ta xua tay, những người nữ trong phòng đều cúi đầu lui ra ngay ngắn. Thiện Anh phì cười, tiếng cười cam chịu hoàn cảnh.

- Thầy An, tôi không rõ thầy thần thông thế nào lại có thể đưa tôi về quá khứ thế này. Tôi chỉ muốn hỏi bản thân còn phải chịu đựng ở nơi đây bao lâu.

Người đàn ông tên An mà Thiện Anh gọi tiếng thầy không ai khác chính là Chu An – vị lão sư nổi tiếng của vương triều Trần. Thiện Anh vốn là người của thế kỷ hai mươi mốt, trong lần bệnh nặng, cô tỉnh lại thì thấy bản thân đã ở trên chiếc giường này tự bao giờ. Chu An cho biết ông chính là người đưa cô quay ngược thời gian, trở về niên đại phong kiến nhà Trần. Thiện Anh bán tín bán nghi, sau một hồi kiểm tra khung cảnh, kèm với thái độ lạ lẫm hiện trên gương mặt những người xung quanh, cô trở nên hoảng loạn. Nhìn thấy vài nhành nhỏ của cây phượng vỹ vươn vãi dưới đất, cô liền dùng chúng đâm mạnh vào đường gân xanh nổi trên da. Máu tuông ra không ngừng, cơn đau thấu da thịt, cô không còn ý thức được gì cho đến tỉnh dậy một lần nữa.

Chu An chậm rãi nói:

- Nơi kia, cô đã không còn tồn tại nữa rồi! Tôi đã toại ước nguyện được sống ý nghĩa hơn của cô, cô không những không biết ơn, lại đi hủy hoại xác thịt thế này!

Đôi môi Thiện Anh run run, cô muốn nói nhưng giọng không thể phát thành tiếng. Dần lục lại những ký ức cuối cùng, cô nhớ ra bản thân đang phải sống thực vật, người thân bên cạnh đều than khóc. Cô lúc ấy cũng khóc nhưng là khóc trong tâm, thầm mong nếu có phép màu, nguyện sống lại một đời ý nghĩa. Chỉ là không ngờ, cô được sống ở thời đại lạc hậu này.

Nước mắt cô gái trẻ thi nhau rơi xuống. Cô khóc không hẳn vì biết được mình lạc vào nơi xa lạ, mà là vì cô vẫn chưa sẵn sàng cho cái chết của bản thân ở tương lai. Chu An lặng nhìn cô tự bình tâm, vẻ mặt ông dường như đăm chiêu, bất giác ngâm câu Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp, lẩm bẩm gì đó mà có suy nghĩ nát óc Thiện Anh cũng không thể hiểu.

Chu An cho hay không còn cách nào để Thiện Anh quay về thế giới thực của mình, ông vì đáp ứng mong muốn của cô nên đã dùng mọi cách để đưa cô đến thời điểm này. Tuy nhiên, phòng trường hợp cô đổi ý, Chu An đã phát nguyền nếu như Thiện Anh thực hiện thành công điều ông cần, cô có thể quay trở về cuộc sống thực của cô.

Thiện Anh phá lên cười, cố gạt vài giọt lệ vấn vươn nơi đôi má nhợt nhạt. Một cô gái của thời đại khác có thể làm được gì? Thậm chí ngay cả ở thế giới của cô, sự cô độc luôn xâm chiếm con người yếu ớt này. Nghĩ về lý do khiến cô ngã quỵ, một cô gái vừa tròn hai mươi hai tuổi phải chịu áp lực từ gia đình, từ bé đến khi trưởng thành, cô chưa từng quyết định bất cứ thứ gì theo ý bản thân. Cô lao đầu vào những vọng tưởng không đáng của người thân để rồi cơ thể bị bỏ mặc đến mức sức cùng lực kiệt. Giờ đây, ngay lúc này, khi có một cuộc sống bất đắc dĩ khác, cô vẫn phải làm theo ý của Chu An. Hẳn là, ông trời đã định sẵn số mệnh của cô phải phục tùng người khác.

Chu An cắt mạch suy tư của Thiện Anh, bằng chất giọng trầm khàn, ông nói:

- Tôi cho cô cơ hội sống thêm lần nữa. Tôi có thể đưa cô trở lại nơi cô đang sống và chữa được căn bệnh hiện tại đó. Điều tôi cần chỉ là muốn cô cứu mệnh một người.

Thiện Anh nghe như chuyện đùa, cô phì cười:

- Ông thần thông quảng đại đưa tôi ngược về hơn bảy trăm năm, đây đã như chuyện đùa rồi. Giờ thì ông lại nhờ tôi cứu mệnh người khác, đó không phải là chuyện đùa thứ hai hay sao? Ông tài giỏi như vậy, có thể xuyên thời gian như thế, sao không tự mà làm đi lại còn cần tôi?

- Nếu tôi có thể làm được thì đã không cần đến cô. – Chu An điềm tĩnh nói – Cô có thể làm được không? Đại sự lần này, không phải cô, không ai có khả năng làm được!

- Tôi bây giờ không còn gì để mất nữa, chỉ là không ngờ lời ước bâng quơ đó lại bị ông nghe thấy. Vốn dĩ tôi của nơi này không tồn tại nên dù có chết cũng chẳng đau đớn gì cho cam. Hay có khi chết đi, tôi được quay về thế giới thực tại cũng nên.

Chu An là người nhạy bén, chỉ cần nhìn sơ thái độ đã biết đối phương ý định là gì. Ông vui mừng trong lòng, dặn Thiện Anh nghỉ ngơi vài hôm, đợi ngày sẽ đưa cô gặp người đó.

Thiện Anh một mình trong căn phòng được bài trí đẹp đẽ. Mặc dù cô không muốn sống cuộc sống đầy những khó khăn về mặt tinh thần ở thời hiện đại nhưng cô cũng chẳng muốn lưu tại nơi đến quạt máy hay điều hòa cũng chẳng có thế này. Khắp nơi lại toàn những chữ hán chữ nôm lạ lẫm, trong một giây phút, cô hiểu thấu được cảm giác mù chữ khó chịu như thế nào.

Thiện Anh cũng là người hiểu biết lịch sử, dựa trên vẻ ngoài của Chu An, cô tò mò rằng thời điểm này không biết vua Trần Minh Tông vẫn còn đang trị vì hay đã nhường ngôi. Thiện Anh đột nhiên nhớ lại giấc mơ hay có từ nhỏ bỗng dưng xuất hiện trở lại. Lúc nhỏ, cô rất sợ cơn ác mộng đó nhưng nó bỗng biến mất khi trưởng thành, tuy nhiên, không hiểu sao lúc cô ngất đi khi dùng nhành phượng vỹ đâm vào tay, cơn ác mộng khi ấy hiện về.

Đó là vào một đêm không trăng, gió bão phá hoại nặng nề, Thiện Anh trong mơ là một đứa bé khoác áo tía không vừa khổ người bị bỏ lại giữa bãi đất hoang. Tiếng thét trẻ con bị lấn át bởi tiếng gầm của trời đất. Rồi không rõ bằng cách nào, một vật hiện ra trước mặt cô trông như ngôi mộ khổng lồ. Tiếng vọng bên trong cứ lẩn quẩn mãi trong tâm trí cô.

Sứ mệnh!

Sứ mệnh!


Đã gần hai tuần trăng trôi qua, mỗi ngày Thiện Anh đều học chữ, tập cách đi đứng, phong tục thời xưa. Bản thân gia đình Thiện Anh gia giáo, ngay từ nhỏ cô đã biết những căn bản cư xử nên tiếp thu khá nhanh. Chu An phụng mệnh vào cung, hiếm hoi lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, Thiện Anh quyết định tham quan cơ ngơi đồ sộ của người thầy nổi tiếng nhất trong lịch sử triều Trần. Cô thầm trầm trồ, nếu như Chu An là người của thời hiện đại, hẳn ông phải là một lão siêu đại gia bậc nhất Việt Nam.

Nơi cô đang ở được bao quanh bởi hồ nước dài, vài đóa sen tự trôi xuôi theo dòng chảy. Phía xa xa, các dãy nhà san sát nối nhau, vài đứa trẻ nhỏ vui đùa cùng người phụ nữ trung niên. Cách ăn vận của họ hẳn là phu nhân và con cái của Chu An. Chợt, một cảm giác thân thuộc như làn gió len lỏi vào tâm trí cô. Trái tim liên hồi tạo ra những nhịp đập. Bên kia bờ hồ, một nam tử vận bạch y với mái tóc xõa dài tự do trong làn gió. Chàng ngồi trong đình, đối mặt với bức tranh họa người. Tiếng đàn trong veo đôi lúc lại tựa những hạt sương sớm đọng trên lá rơi từ chiếc này sang chiếc khác. Thanh âm dễ chịu khiến người khác như lạc vào tiên cảnh.

Thiện Anh tò mò, âm thầm qua cầu, say mê ngắm nhìn những chú bướm đủ màu sắc bay lượn chung vui với nam tử. Càng về sau, lối chơi đàn của người này dần có chút vấn đề. Lúc thì tiết tấu nhanh mà ẩn sâu như mang nổi buồn man mác, lúc lại chuyển sang hùng hồn choáng ngợp, biến tấu không ngừng.

- Tiểu thư, tiểu thư không được đến đây đâu…

Giọng nói của người hầu nữ làm Thiện Anh giật mình, tiếng đàn cũng bất ngờ dừng lại. Cô ấp úng giống như kẻ xấu phạm tội bị người khác phát hiện vậy. Thiện Anh định bụng đi về phía đứa hầu kia thì vị nam tử ấy đột nhiên ra khỏi đình, chắn ngang cô. Chàng không nhìn kẻ nô bộc đang hớt hải quỳ xuống kia, đưa tay phẩy nhẹ, nàng ta vội vàng lui đi.

Thiện Anh hoảng hốt không thua kém gì nàng tỳ nữ ấy, vẻ đẹp hơn người của nam tử ăn đút mấy thằng con trai ở thế giơi của cô. Đôi mắt nhỏ với ngư vỹ dài rũ xuống, lại trơn ướt khiến cho ai nhìn vào cũng có chút não lòng. Ánh nhìn của nam tử vẫn chưa có ý định rời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô. Có phần xấu hổ, Thiện Anh đánh mặt sang bên, bằng chút kiến thức được Chu An dạy bảo kết hợp vài thứ có trong phi cổ trang tàu từng xem, cô rụt rè lên tiếng:

- Công tử… tôi không cố ý làm phiền đến chàng…

- Trả lại cho ta! – Nam tử cong một bên khóe môi – Trả lại tiếng đàn mà ngươi đã lén nghe từ nãy đến giờ. Chưa từng có ai dám lảng vảng xung quanh ta. Ngươi là gì với Văn Trinh công?

Thiện Anh lúng túng, nhất thời chưa biết xử trí thế nào thì thấy Chu An đã đến tự bao giờ. Vị nam tử cung kính cúi đầu, gọi thân mật hai tiếng Thầy An. Ông giới thiệu Thiện Anh là cháu gái tên Chu Thiện Anh, còn nói cô từ quê nhà lên nên vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đô thành. Vị nam tử gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng đi khuất. Thiện Anh vẫn chưa hiểu được gì, cũng chẳng biết tên tuổi người đó là ra sao, đánh bạo hỏi Chu An:

- Cậu ta… là học trò của ông sao?

Chu An buông tiếng thở dài, nét mặt liền trở nên nghiêm trọng:

- Đó là người mà tôi muốn cô cứu mệnh. Đương kim thiên tử của Đại Việt!

Bạn đang đọc Ước Nguyện Phù Dung sáng tác bởi khadinh1905
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khadinh1905
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.