Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn oán hận áo đó (13)

Phiên bản Dịch · 3708 chữ

Chương 14 : Linh hồn oán hận áo đó (13)

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Nghiêm Kính tưởng rằng tai mình có vấn đề rồi: “Tạ ca, anh vừa mới gọi ai thế…?”

Giang Nhụy và Trịnh Minh cũng hai mặt nhìn nhau, Tạ Trì vừa gọi ma nhi à? Điên rồi sao?

“Vãi đái chuyện gi thế này? Vị trưởng cựu nào giải thích giúp tôi với”

“Máu của ma nhi không phải có tính ăn mòn sao, hắn ta muốn để ma nhi nhỏ giọt máu xuống để ăn mòn nền thang máy.”

“Ma nhi: Tao không cần có thể diện chắc??”

“Dù sao thì lấy máu là để cứu mẹ của nó mà, nó không muốn đồng ý cũng phải đồng ý thôi.”

“Hahaha, tiếp sau chuyện tủ kẹp cổ, ma nhi lại một lần nữa chịu nhục”

“Đúng là một kẻ độc ác.”

Tạ Tinh Lan kiên nhẫn chờ đợi, dường như chắc chắn rằng quỷ con sẽ hiện thân.

Quả nhiên mười mấy giây sau, bình hoa cao bằng người lớn ở cửa tầng một đột nhiên rung lắc, hai bàn tay nhỏ trắng bệch từ bên trong bám lên miệng bình hoa.

Giang Nhụy sợ tới mức gào thét chói tai, Trịnh Minh lập tức trốn ra xa, mặt mày tái mét, bọn họ nghĩ kiểu gì cũng không thể ngờ ma nhi từ lâu đã trốn trong bình hoa nghe trộm họ nói chuyện.

Ma nhi từ trong bình hoa trèo ra ngoài rồi nhảy xuống, lê chầm chầm đi tới trước mặt Tạ Tinh Lan, nếu nó có đầu, nhất định trên mặt tỏ vẻ vừa căm phẫn nhưng không thể làm gì.

Tạ Tinh Lan điềm tĩnh vẫy vẫy tay về phía nó: “Làm nhanh lên.”

Giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại mang theo chút cấp trên mệnh lệnh cho cấp dưới .

Oán khí trên người ma nhi đột nhiên tăng lênh, móng tay mọc dài ra rồi lại co vào, sau mấy lần lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng cam chịu bay vào thang máy, liều mạng bóp cái cổ đứt của mình để vắt máu ra.

Ba người còn lại sợ ngây người ra, nhìn cảnh tượng buồn cười này, muốn cười nhưng lại không dám.

Tạ Tinh Lan mím chặt môi, đi tới thúc giục.

Máu mang theo kịch độc chạm vào nền thang máy, một hồi âm thanh xèo xèo xèo xèo lan ra khiến người ta kinh sợ tột độ.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, đáy hộp thang máy xuất hiện một cái lỗ đen có thể để cho người ta chui xuống, lỗ đen không ngừng nới rộng ra.

Mùi hôi thối nồng nặc từ trong lỗ bay ra, trộn lẫn với mùi máu độc của ma nhi, Nghiêm Kính ba người họ suýt chút nữa bị hun cho ngất xỉu, Tạ Tinh Lan đã dự tính từ trước, đeo khẩu trang lúc trước Tạ Trì mua, ngược lại rất là khí định thần nhàn.

Quỷ con không bóp cổ mình nữa, ngồi xổm xuống trước cái lỗ đen kia, nó trầm mặc mấy giây, đột nhiên nằm sấp xuống, chĩa cái cổ xuống vào trong cái lỗ .

Nó không có đầu, không nhìn thấy mẹ của mình, nhưng dường như lại cảm thấy được điều gì đó.

Tạ Tinh Lan lập tức bịt tai lại.

Trịnh Minh mờ mịt nhìn cử động của Tạ Tinh Lan: “Tạ ca, cậu làm thế này là…”

Tạ Tinh Lan bỏ một tay xuống, ngón trỏ thon dài dựng trước môi, ra hiệu cho anh ta yên lặng, làm xong động tác này lập tức lại che tai lại.

Trịnh Minh vẫn còn chưa hiểu rõ ý lắm.

Một giây sau, cả tòa nhà là trong tiếng khóc thảm thiết đến đâm xuyên vào xương tủy của ma nhi, bình hoa rung chuyển vỡ tan, sách trên giá ào ào rơi xuống.

Nghiêm Kính ba người họ co quắp cả người lại, khó thở, lập tức khư khư bịt tai lại, chống đỡ trận sóng âm tấn công này.

Trịnh Minh suýt chút nữa sùi bọt mép, trong lòng không ngừng than khổ, lẽ ra anh ta không nên nhiều lời như vậy, Tạ Trì làm gì thì mình làm theo như thế là được rồi.

“Ma nhi cũng đáng thương thật đấy, xa rời mẹ mười tám năm nay rồi”

“Người đáng hận ắt có chỗ đáng thương.”

Đợi ma nhi ngừng gào khóc, Tạ Tinh Lan vẫy Trịnh Minh và Giang Nhụy tới, lời ít ý nhiều giải thích yêu cầu của tình tiết, nói: “Muốn ra ngoài thì tới giúp đỡ đi.”

Bao gồm cả Nghiêm Kính, ba người họ không nói lời nào chen nhau đi lên, Giang Nhụy phụ trách dọn dẹp chỗ máu độc viền mép thang máy, Trịnh Minh đang chuẩn bị đem dây thừng to bỏ thẳng xuống giếng, Tạ Tinh Lan cau mày ngăn lại.

Hắn lấy một chiếc bút dạ từ trên bàn bên cạnh, ngồi nửa xổm, trên sợi dây vẽ các nấc.

Tạ Tinh Lan nói: “Lát nữa thả dây vào lỗ bao nhiêu mét chạm tới đáy thì nói cho tôi biết một tiếng.”

Trịnh Minh gật đầu liên tục, anh ta hễ nghĩ tới chuyện chỉ cần Tạ Trì tìm được thi thể của nữ quỷ thì bọn họ có thể rời khỏi phim kinh dị thì sướng không chịu được: “Tạ ca à cậu suy nghĩ chu đáo quá!”

Tạ Tinh Lan ngoảnh mặt làm ngơ, đi lấy một đầu dây thừng kia buộc lên thanh sắt ngang trên tường tầng một.

Chân Tạ Tinh Lan đạp lên thanh sắt ngang, dùng lực kéo về phía sau, sau khi xác định nó đủ chắc chắn, rồi hắn dập điếu thuốc, tiện tay quăng vào thùng rác cạnh bên, quay trở về miệng giếng thang máy.

Đây là tầng một, từ đây xuống đáy giếng thang máy cũng không sâu lắm, chừng tám, chín mét, nhưng sâu hơn các toàn nhà bình thường rất nhiều, khiến người ta cảm thấy hết sức sợ hãi.

Dường như bà chủ lúc gọi người thiết kế xây dựng tòa nhà, đã nghĩ kĩ tới việc đem thi thể của nữ quỷ mang thai vứt xác ở đây.

Tạ Tinh Lan chuẩn bị dụng cụ xong, ngậm đèn pin trèo xuống, Nghiêm Kính ba người họ hết sức lo lắng căng thẳng, bọn họ mang tất cả các nguồn sáng có thể dùng xê dịch lại, chiếu xuống giếng thang máy, hy vọng có thể giúp Tạ Trì.

Tạ Tinh Lan chú ý tới các nấc được đánh dấu trên dây thừng, sau khi chắc chắn còn chưa đến hai mét thì thả tay ra, gieo người nhảy xuống, vững vàng đáp xuống dưới đáy giếng thang máy.

“Vãi lều, kinh khủng quá, có thi thể nữ quỷ”

“Comment bên trên trên bị ngốc à, mười tám năm rồi, dù có thi thể thì cũng chỉ là đống xương vụn.”

“Á Á hắn ta đá phải đầu lâu!”

“Hắn ta bạo gan thật, thế mà không sợ, tao có chứng sợ bóng tối và sợ giam cầm.”

Tạ Tinh Lan ngồi xổm xuống, từ trắng trong túi quần mò ra đôi găng tay trắng , thong thả chậm rãi đeo vào, sau đó bới ra một chiếc túi nhựa trong suốt sớm đã được chuẩn bị kỹ sẵn, dùng một chiếc kẹp lớn để kẹp từng mẩu xương trắng dưới đất lên, thả vào trong túi nhựa, toàn bộ quá trình mặt hắn không chút biểu cảm.

Tạ Tinh Lan đang làm đột nhiên nghĩ tới Tạ Trì, khẽ cười một tiếng.

Kiểu việc này chỉ có thể để hắn làm, nếu bày lên người Tiểu Trì nghiện sạch sẽ lại bị chứng bắt ép mình sạch sẽ, lúc ấy hắn sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi xong việc nhất định sẽ trốn tong nhà vệ sinh rửa tay cả trăm lần.

Tạ Tinh Lan tỉ mỉ sục sạo từng góc trong giếng thang máy, sau khi chắc chắn không còn xương người bỏ sót, hắn chiếu đèn pin lên trên, lắc lắc 3 lần.

Giang Nhụy nhận được tín hiệu, cùng Nghiêm Kính lại thả thêm sợ dây vào trong, đầu dưới sợi dây thừng lần này có buộc một cái móc.

Tạ Tinh Lan đi tới, đem hai đầu chiếc túi nhựa cài lên móc, ngón tay linh hoạt buộc miệng túi bằng một cái buộc độc đáo.

“Vãi lều, thông minh quá, trước đó tôi còn nghĩ hắn ta làm thế nào để xách túi xương to như vậy đi lên, mình khờ khạo thật”

“Anh ấy rất tỉnh và đẹp trai.”

“Nút buộc này là kiểu nút không tháo được hay sao ấy, cái này mà hắn ta cũng biết được, tao còn không nhìn thấy rõ hắn ta buộc kiểu gì.】

Tạ Tinh Lan lại lắc lắc đèn pin, biểu thị hắn đã buộc xong, Giang Nhụy và Nghiêm Kính lập tức dùng sức kéo túi xương lên.

Quá trình túi xương từ từ được kéo lên, Nghiêm Kính ý thức được thời gian rời khỏi bộ phim kinh dị đang gần kề, cậu hô lớn xuống giếng thang máy: “Tạ Ca! Anh ra ngoài nhất định phải liên hệ với em qua ứng dụng nhé! Cái chi tuyến rác rưởi kia anh nhất định làm được!”

Trước đó họ đã kết bạn với nhau trên ứng dụng rồi.

Tạ Tinh Lan: “Biết rồi.”

Khoảnh khắc túi xương được kéo lên, ứng dụng của tất cả mọi người truyền ra giọng nói nhắc nhở ――

“Thi cốt của Linh Hồn Oán Hận Áo Đỏ lại được nhìn thấy ánh sáng ban ngày, Chủ tuyến của bộ phim chính thức kết thúc”

“Bộ phim còn chi tuyến, cho nên đánh giá tổng hợp của tất diễn viên sẽ được tiến hành sau khi chi tuyến hoàn thành, vui lòng kiên nhẫn chờ đợi”

“Quyết định, diễn viên Nghiêm Kính, Giang Nhụy, Trịnh Minh chưa mở chi tuyến, lập tức rời khỏi bộ phim.”

“Diễn viên chưa mở chi tuyến có thể quan sát diễn biến tiếp theo của bộ phim qua ứng dụng”

Trong đại sảnh tầng một,Nghiêm Kính ba người họ hoàn toàn biến mất.

Lúc này bên ngoài phim kinh dị, màn hình trong rạp chiếu đang phóng to hình ảnh Tạ Trì ở dưới giếng thang máy.

Trong giếng thang máy đen như mực, nam người mới hơi ngẩng đầu lên, chiếu chiếc đèn pin lên trên, trong sự tĩnh lặng chết chóc, đôi mắt của hắn thâm thúy như sao sáng, trong đồng tử phản chiếu miệng giếng thang máy vuông vắn, ánh sáng từ miệng giếng tượng trưng cho hy vọng xa không với tới.

Một nam quỷ toàn thân hiện lên ánh sáng trong suốt đứng dậy: “Vợ à, đi thôi, vốn dĩ cứ tưởng phim dởm, chứ đừng nói, xem đã mắt thế này, cậu người mới kia cũng suy nghĩ ranh ma phết,nhưng đoạn cuối lại làm bộ làm tịch, cứ nhất định phải làm ra chút cảm giác tobe continued mới chịu,làm giống như kiểu có tập tiếp theo vậy.”

Bên cạnh hiện lên nữ quỷ toàn thân trong suốt xanh lét: “không phải vẫn còn chi tuyến mà, tiểu ca ca nói muốn ở lại.”

Nam quỷ có vẻ mất kiên nhẫn: “cậu ta chắc chắn sẽ đổi ý thôi, dù sao cũng chỉ còn có mình cậu ta, cứ một mực ở trong giếng thang máy,Đ*o ma nào nó biết cậu ta thực hiên chi tuyến như thế nào , đi thôi, đi thôi.”

Nữ quỷ đành lòng phải đứng dậy, toàn thân chảy nước, theo dõi suốt ba ngày ba đêm, dưới lòng bàn chân ả sớm đã là một vũng nước, trộn lẫn với bùn.

Xung quanh huyên náo ồn ào, còn có tiếng quỷ kêu rầm rĩ: “Tôi muốn xem chi tuyến! Hắn ta dám mở chi tuyến, tôi cũng dám theo dõi suốt đời.”

“Đừng mà… Chỉ là một người mới, tiền đồ vô lượng, không ắt phải mạo hiểm chứ,giải tán giải tán thôi…….”

Rạp chiếu phim rất rộng, sức chứa hai, ba trăm khán giả hoàn toàn không thành vấn đề, phóng mắt nhìn ra xa, gần một nửa số ma quỷ là màu trắng, ba bốn phần là quỷ đen, còn lại một phần có đủ loại màu sắc phong phú, có con xanh như nước biển, có con đỏ cam như lửa.

Bọn quỷ đang muốn tản đi, bối cảnh đang dừng hình ở trên màn ảnh đột nhiên lại tục bắt đầu phát chiếu.

Bọn quỷ nhôn nhao đực mặt ra, mấy giây sau chúng vui mừng hớn hở, nhao nhao trở về vị trí của mình.

“Hắn mở chi tuyến rồi!”

“Vãi đậu,mạnh mẽ đấy, tao thích rồi đó! Nếu hắn có thể sống sót tao làm fan trung thành tới cùng!!”

“100 tệ âm phủ là lãi đấy chứ, tình tiết hoàn chỉnh như vậy còn được xem chi tuyến.”

“Tui cảm thấy miệng giếng này là ám chỉ gì đó!”

..

Sau khi Tạ Tinh Lan xác nhận tiến hành chi tuyến, hắn cất điện thoại vào trong túi, nắm chặt dây thừng, giẫm lên vách giếng để leo lên.

Bóng tối đen như mặc không gây ra bất cứ gánh nặng tâm lý nào cho hắn, trên mặt hắn không hề có chút gì hoang mang, chật vậy, hắn dường như vốn thuộc về đêm tối, lạnh lùng và lại thần bí.

“Cộp cộp cộp!” tiếng giày cao gót bước qua gạch lát ở trên nền nhà từ xa tiến lại gần, như giã vào lòng lòng khán giả từng nhát một.

“Bà chủ nhện tinh đến rồi trời ơi!!”

“Hắn ta vẫn còn ở dưới giếng chưa đi lên!”

“Tiểu Ca Ca hình như vội gấp đi nên không thấy bà chủ giết chồng rồi à, Vãi đạn tình thế xấu rồi!”

“Mình có phải sắp được xem tiểu ca ca đại chiến yêu tinh nhền rồi à”

“Có mà ăn shit, chúng mày lẽ nào quên điều này sao “Diễn viên không thể tấn công bà chủ đang mang thai con nhỏ” rồi à?”

“Vãi, thế chơi shit gì?”

Trong máy quay, gương mặt bà chủ ngập tràn sự hoảng sợ, bước chân vừa gấp vừa loạn..

Cổ trùng nói với bà, con nữ quỷ trong thang máy đã thoát khỏi ràng buộc và ra ngoài, không còn để bà lợi dụng sai khiến nữa!

“Không! Không thể nào!!” Bà chủ điên cuồng gào thét, ra sức túm chặt tóc mình, hận tới nỗi kéo rách cả da đầu xuống.

Bà vừa đi vào tầng một liền trông thấy sợi dây thừng buộc vào thanh sắt nằm ngang, lập tức phản ứng lại.

“Đều tại cái đám nhân viên thời vụ kia phá hỏng chuyện tốt của ta!!” Bà chủ gầm lên giận dữ, cả người hiện lên vẻ một loại bệnh thái kinh khủng.

Bà khom lưng theo một độ cong quỷ dị, dần dần tứ chi lại dùng để bò trên mặt đất.

Tạ Tinh Lan nghe thấy tiếng bà chủ gào thét, hắn đạp lên vách giếng, động tác không hề vội vàng, đảm bảo hết sức bình tĩnh, ngũ giác trở nên nhạy bén chưa từng có.

Tiếng bước chân trước nhẹ sau nặng tới gần, ánh mắt Tạ Tinh Lan bỗng nhiên ngưng lại.

Bà chủ.. còn là người không? Người đi bộ sẽ không phát ra âm thanh như vậy.

Tạ Tinh Lan ngẩng đầu lên, khoảng cách từ miệng giếng tới vị trí hiện tại của hắn chừng hai mét.

Mối nguy lặng lẽ ập tới, trong tình cảnh tĩnh lặng, Tạ Trì chủ động tỉnh dậy, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, có chút yếu đuối nói: “Ca Ca, anh không chỉ chiến đấu một mình, anh còn có em đây.”

Tạ Tinh Lan mỉm cười, Tạ Trì vĩnh viễn tồn tại cùng hắn.

Bà chủ với một tốc độ không bình thường di chuyển tới miệng giếng thang máy, đúng lúc trông thấy Tạ Tinh Lan.

“Thì ra vẫn còn chưa bỏ đi, ha ha, nếu mày đã có lòng tốt thả nó ra, thì mày thay nó ở lại đây vĩnh viễn đi.”

Biểu cảm bà ta méo mó dữ dợn, trên mặt mọc ra những sợi lông màu đen đáng khả nghi.

Trên miệng giếng vuông vắn, Tạ Tinh Lan nhìn bàn tay bà chủ bỗng nhiên biến thành.. chân nhện đen xì sắc bén.

Sợi dây thừng to bản bị chân nhện dễ dàng cắt đứt, nhưng Tạ Tinh Lan lại không rơi xuống giếng ngã chết như cái kiểu dạng bà chủ nghĩ liệu .

Tạ Tinh Lan cười khích, mũi chân đạp tường, mượn phản xung lực, hai tay thuận lợi với lên mép giếng thang máy, nhẹ nhàng lách người một cái, cả người liền nhảy bật ra khỏi giếng thang máy.

Một loạt các động tác như quỷ mị, uyển chuyển mạch lạc lại đẹp đẽ phóng khoáng.

“Vãi đái, hắn có phải người bình thường không thế? Hắn ta vốn dĩ không cần dây thừng cũng có thể lên xuống theo ý muốn! Trước đó chỉ diễn cho mấy diễn viên kia xem thôi!”

“trời ơi tao căng thẳng quá đi !”

Bà chủ không thể ngờ hắn lại có thể lên được, sau mấy giây sửng sốt, cả người bổ nhào về phía Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan lách mình một cái gọn gàng giảo hoạt, dễ dàng tránh đòn tấn công của bà ta.

Nét mặt bà chủ đầy hận độc, lập tức lại tấn công tới, Tạ Tinh Lan nhảy lên bàn, bình tĩnh tránh né, lần nào cũng có thể tránh né chuẩn xác những đòn tấn công nhìn như không chút kẽ hở lại khí thế hừng hực của bà chủ, một sợi lông cũng không bị tổn thương.

Bà chủ hoàn toàn bị chọc tức, điên khùng lao tới, chân nhện cứng chắc phá hủy tất cả thứ gì ngăn cản bà, nhìn như chân nhện sắp đâm vào người Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan trở mình lăn qua bàn, chân nhện của bàn chủ cắm sâu vào trong bàn, thế tấn công hơi bị trì hoãn.

Nhanh như điện, Tạ Tinh Lan sờ thấy một con dao găm, đây là đồ trước đó Tạ Trì mua để phòng thân.

Chẳng mấy chốc tầng một trở nên một đống hỗn độn, mái tóc Tạ Tinh Lan rối bời, quần áo xộc lệch, hơi thở hổn hển, đứng cách một chiếc bàn nhìn chằm chằm sinh vật giống người kia.

“Trời má, chỉ thủ không công thì chơi kiểu gì, xoàng thế?”

“Công cái shit gì, tấn công là trừ 100 điểm, khác gì thất bại trong gang tấc!”

“Vãi đạn,tao quên mất không thể tấn công bà chủ!!”

Sau một lúc nghỉ, bà chủ đã rút được chân nhện ra, lại một lần nữa đánh tới.

Không thể tấn công, bàn tay Tạ Tinh Lan cầm con dao mỗi lúc một chặt hơn, hắn liếc nhìn lên phía trên rồi phi nhanh lên tầng hai, bà chủ theo sát phía sau.

Chân nhện đang áp sát, một tay Tạ Tinh Lan nắm chặt lấy lan can tầng hai, nhấc chân nghiêng mình nhảy ra ngoài, từ tầng hai gieo mình nhảy xuống, sau mấy cái giảm xóc thì đứng dậy.

Trong lúc truy đuổi, hình thái bà chủ từng tí một hiện ra.

Bà ta đã hoàn toàn thoát khỏi sự bó buộc của trọng lực, thoát ra khỏi phạm trù con người, có thể giống như những loài như thạch sùng hay dơi, bám trên vách tường, giống y hệt một con nhện cái.

Bà ta hiển nhiên không phải không tiêu hao sức lực.

Tứ chi của bà chủ bám lên lan can tầng hai, thở ì ạch nặng nề, thuận theo tiếng thở gấp, cái bụng tròn vo kỳ dị động đậy, như kiểu loài ếch lúc kêu quai hàm phập phồng lên xuống.

Bà ta nghỉ ngơi xong, cú bật nhảy kinh người, lại một lần nữa nhào về phía Tạ Tinh Lan ở tầng một.

Tạ Tinh Lan theo bản năng hừng hừng dùng con dao găm đâm bà ta, nhưng đột nhiên nhớ tới quy tắc, chửi thề một tiếng, thu lưỡi dao lại, lại là một cái trở mình lăn người vất vả tránh né.

Khoảng cách quá gần, cuối cùng chân nhện của bà chủ vẫn chạm tới hắn,một màn lực tấn công rất mạnh, Tạ Tinh Lan bị đầy ngược lại va vào bức tường trắng sau lưng, tứ chi xòe ra, khóe miệng từ từ rỉ máu, các vị trí trên cơ thể đều chịu trọng thương mức độ khác nhau.

“Không được như thế!Nếu tiểu ca ca có thể tấn công thì không chắc chắn sẽ thua!】

“Tao đau lòng quá huhuhu”

“Hắn sẽ không bỏ cuộc ở đây chứ?”

Dường như bà chủ muốn đùa giỡn con mồi của mình, ép sập phòng tuyến tâm lý của hắn, lấy tư thái kẻ chiến thắng mà từ từ lại gần.

Tạ Trì trầm lặng dã lâu đột nhiên lên tiếng: “Anh à, quy tắc là không thể tấn công bà chủ “mang thai đứa trẻ”, nhưng nếu thứ bà ta mang.. không phải một đứa trẻ thì sao?”

“Ví dụ như ――” Tạ Trì ngập ngừng , “Thứ bà ta mang.. là Anh Đầu Cổ thực thụ.”

“ Vãi lều quỷ kế tự thuật!!”

“Nếu không mang thai đứa trẻ, thì không còn cách nói không thể tấn công bà chủ nữa!!”

“trò chơi văn tự à ối trời ơi!!”

“tại sao hắn độc thoại một mình thế nhỉ?”

Tạ Tinh Lan một tay chống xuống đất, ngón cái chà đi vệt máu đỏ tươi ở khóe miệng, cười khích một tiếng, ngước mắt nhìn sinh vật hình người nhện đen sì kinh khủng kia, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm: “Bây giờ, đến lượt tôi.”

Bạn đang đọc Ứng Dụng Diễn Viên Phim Kinh Dị ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Diễn Viên Tế Rượu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.