Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn oán hận áo đỏ (12)

Phiên bản Dịch · 2483 chữ

Chương 13Linh hồn oán hận áo đỏ (12)

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Lúc Nghiêm Kính đợi được Tạ Trì quay lại, cả người Tạ Trì ướt sũng, áo sơ mi thấm nước dính vào người, dáng người đẹp nhìn mãi không chán.

“Tạ ca! bên này!” Trong đêm tối, cổ Nghiêm Kính kẹp lấy điện thoại, ở trên taxi điên cuồng vẫy tay.

Tạ Trì chạy tới, chui vào trong chiếc taxi, nhận lấy chiếc khăn giấy Nghiêm Kính đưa mà vô tư lau lau, giọt nước lóng lánh xuôi theo chóp môi hắn lăn xuống,khiến hắn hiện lên thêm phần khí sắc.

Bác tài xế không kìm được ngó nhìn trong gương chiếu hậu mấy cái.

“Thế nào rồi?” Nghiêm Kính mặc dù tha thiết mong chở để hỏi, nhưng trên mặt lại không giấu nổi sự vui mừng, cậu ấy vừa nhận được thông báo của ứng dụng, Tạ Trì nhất định có phát hiện quan trọng gì rồi.

Tạ Trì dặn bác tài lái xe về tòa nhà của công ty, đối với câu hỏi của Nghiêm Kính thì né tránh không trả lời câu hỏi, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Anh còn có chi tuyến, em có hứng thú không, nếu có thì anh chia sẻ cho em.”

Vẻ mặt Nghiêm Kính tràn đầy ngạc nhiên, chi tuyến hết sức đáng quý như vậy, Tạ Trì cứ tùy tùy tiện tiện chia sẻ cho cậu sao?

“Không không không em không hứng thú đâu,” Nghiêm Kính lắc đầu liên tọi, “Quy tắc thì em hiểu rõ, độ khó chủ tuyến của phim kinh dị dựa theo chất lượng phim mà định, nhưng chi tuyến thì không chắc, độ khó gì cũng có thể, em gà mò, mặc dù xác suất rơi đồ cao, nhưng em cũng phải để cái mạng này lại! Vả lại cái này Tạ ca à, anh phát hiện ra, em dựa vào đâu mà được hưởng lợi cùng anh chứ.”

Tạ Trì suy tính một lát, trầm giọng nói: “Vậy sau khi chúng ta trở về, anh xuống giếng thang máy tìm thi thể của nữ quỷ để chủ tuyến kết thúc,đưa em rời khỏi phim kinh dị.”

“Bác tài quay xe,” Tạ Trì đổi ý, dặn bác tài đổi hướng đi theo đường phố, hắn muốn mua một vài dụng cụ để loại bỏ phần đáy hộp thang máy để xuống giếng thang máy.

Nghiêm Kính sững sờ một lúc, khẽ nói: “Tạ ca, anh đưa em rời khỏi đây, vậy anh định một mình ở lại làm chi tuyến à??? Không được đâu, như vậy quá nguy hiểm! Anh làm gì có thủ đoạn gì để bảo toàn sinh mệnh đâu!”

Cậu ấy lo lắng tiều tụy, hy vọng có thể khuyên bảo Tạ Trì: “Tạ ca, anh giỏi như vậy, thật sự đừng mất nhiều hơn được, đây mới chỉ là bộ phim đầu tiên, sau này anh vẫn còn rất nhiều cơ hội, có thể ổn thỏa được thì nên chọn ổn thỏa, ma nó biết mà biết chi tuyến tình trạng như thế nào, chúng ta một chút kinh nghiệm cũng không có, chủ tuyến kết thúc anh em mình cùng nhau về đi, tương lai còn dài, nhất định anh sẽ là số một, không thiếu chút điểm tích lũy của chi tuyến kia…..”

Tạ Trì khẽ cười một tiếng: “Thật sự không đợi được, một giây một phút cũng không đợi được.”

Từng giây từng phút hắn đều muốn chạy theo ước mơ, không rộng lượng với chính bản thân để chọn cách bình thường vững chắc mà tồn tại, anh nhất định phải đuổi theo nguy hiểm mà đi, đi đổi lấy Ca Ca của mình.

Nghiêm Kính biết không khuyên nổi hắn, bực dọc vò đầu tóc: “Đ*, vừa dẫn dắt em lại chia sẻ chi tuyến cho em, Tạ ca may mà anh là chuẩn men không tán tỉnh em, nếu không em cong thành nhang muỗi luôn rồi…”

Tạ Trì đang xoa chùi tóc thì ngừng lại, ho nhẹ hai tiếng, làm điềm nhiên như không mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghiêm Kính miên man bất định, cười khà khà ngây ngô bảo rằng: “Anh có xấu xí em cũng không chê đâu, dù sao em cũng mù mà, em không nhìn mặt, chỉ coi trọng tam quan.”

Bác tài không kiềm được lại ngó nhìn anh bạn nhỏ đẹp trai qua gương chiếu hậu mấy cái, trong lòng cảm thán, đây vẫn đúng là phiên bản hiện thưc “Vợ đẹp mà không biết”.

“Hahaha em không nhìn mặt thật đấy, chỉ là người yêu em may mắn đẹp trai mà thôi.”

“Tiểu ca ca không đẹp trai chút nào, chỉ là trùng hợp với gu của tao, nên tao mới hâm mộ hắn.”

….

Chín giờ năm mươi phút, cuối cùng hai người cũng mua đồ xong vội vã quay trở về tòa nhà công ty.

Chưa vào tới nơi, bên trong đã truyền ra tiếng khóc nức nở thút thít của Giang Nhụy, Trịnh Minh cụt tay nóng nảy bất thường, hùng hùng hổ hổ nói: “Người đã chết rồi khóc lóc cái nỗi gì ?”

“Chết người rồi?” Nghiêm Kính kinh ngạc nói.

Tạ Trì bươc nhanh đi vào, Trịnh Minh trông thấy Tạ Trì, tiếng chửi rủa biến mất, tỏ vẻ hậm hực.

Tạ Trì khẽ nhíu mày lại: “ xảy ra chuyện gì vậy?”

Trịnh Minh chỉ chỉ Giang Nhụy đang khóc sưng cả mắt trên sofa, nhún nhún vai nói: “Tầm hơn một tiếng trước, Trương Bân với cô ta cùng nhau ra ngoài ăn tối, sau đó trên đường trở về thì đột nhiên trời đổ mưa to, đúng lúc hai người họ đi ngang qua một con ngõ tối mù mù, trong ngõ phộc ra một người đàn ông bịt mặt cầm dao muốn cưỡng hiếp cô ấy, cô ấy bỏ chạy, Trương Bân tuổi cao chậm chân hơn nên bị một dao đâm chết.”

Tinh thần Giang Nhụy hốt hoảng, cả người run lẩy bẩy, lúc Trịnh Minh tường thuật lại, cô ta như muốn trốn tránh mà bịt tai lại, nước mắt chảy đầm đìa.

Nghiêm Kính chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát: “Ôi cái xác suất khốn nạn gì thế? Tránh ma thì thôi không nói, còn phải tránh người, lại bị người ta giết chết…”

“Đoạn này quay có chút chả hiểu gì cả.”

“Không liên quan tới chủ tuyến một chút nào, trừ khi là để kéo dài bộ phim không?】

“Có lẽ là cảm thấy quá ít người chết, rồi gần kết thúc định gặt một loạt đây mà?”

Tạ Trì ngấm ngầm nhìn ra điều gì đó.

“Mặt mũi cậu sao thế kia?” Tạ Trì liếc mắt nhìn hai, ba cái miếng dán vết thương trên mặt Trịnh Minh.

Trịnh Minh xùy một tiếng: “tôi thật sự là đen vãi cả *! Lúc quay về trượt một phát, mặt vừa khéo đụng trúng phải đá.”

Nghiêm Kính lập tức biểu thị đồng cảm: “Tôi cũng đen quá! Hôm qua lúc tôi đi vệ sinh lúc xả nước bồn cầu không hiểu miệng bồn cầu bị làm sao mà đột nhiên phun nước tung toé, phun hết lên cả mông tôi! Còn cả sáng nay ăn bánh bao xíu mại, bên trong có cục đá! Cắn “cộp” một cái, suýt chút nữa gãy răng!”

Tạ Trì: “………..”

Đen đủi….

Tạ Trì đột nhiên mở to mắt ra, chu môi lên, hắn biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Hắn không hiểu sao lại bị bệnh nặng, Giang Nhụy và Trương Bân giữa đường gặp lưu manh, Trịnh Minh cụt tay, té ngã, bọn họ không ai ngoại lệ đều…...đen đủi.

Bà chủ tuyển đám người bọn họ, không hoàn toàn để làm nguôi cơn giận của nữ quỷ.

Tạ Trì cười xùy một tiếng: “thì ra kể từ thời khắc khi bị cắn tới giờ, chúng ta đều trở thành đồ chứa để nuôi dưỡng cổ trùng.”

“Là ý gì cơ?” Trịnh Minh hoảng sợ hỏi.

Tạ Trì thản nhiên nói: “Mọi người còn nhớ ngày đầu tiên gia nhập vào phim kinh dị, chúng ta đi ký hợp đồng, bà chủ đã nói gì với cổ trùng không?”

Giang Nhụy đã nín khóc, ba người đều mờ mịt lắc đầu không biết.

“Bà chủ nói, bé con ngoan ngoan, ăn đi con.” Một tay Tạ Trì chống cằm, bình tĩnh nói, “Lúc đầu tôi còn tưởng đồ ăn của cổ trùng là máu của chúng ta, thực tế thì không phải.”

“Vậy.. vậy đó là cái gì?” môi Trịnh Minh không ngừng run cầm cập.

“Là vận may.” Giọng Tạ Trì bình thản, mặt ọ hiện lên vẻ lạnh lùng.

“Cổ trùng lấy vận may của con người làm thức ăn, cho nên có thể mang lại vận may nghịch thiên cho chủ nhân,” Tạ Trì nhếch môi cười đầy mỉa mai, “Thứ hại người lợi mình.”

Ba người mồ hôi lạnh chảy ầm ầm, khó mà tin được lời mà mình nghe thấy.

Tạ Trì: “Chúng ta bị cổ trùng hút đi vận may, mới bị những chuyện sau này.”

“bị những chuyện sau này?” Nghiêm Kính nắm lấy từ khóa then chốt.

Ánh mắt Tạ Trì trước giờ vẫn luôn trong vắt và ôn hòa đột nhiên trở nên sâu thẳm và lạnh lùng: “Mọi người thực sự tưởng rằng, bởi vì rằm tháng bảy âm khí nặng nề, tầm hạn chế của ma quỷ thu nhỏ lại, thực lực tăng cao, nên mới có thể tới để giết chúng ta hay sao?”

Giọng hắn nhẹ như phiêu, cứ quanh quẩn vang vọng trong lòng mọi người mà xua không đi được. Bóng tối dần dần bao trùm trong lòng ba người họ.

Trịnh Minh gần như suy sụp: “Tạ.. Tạ ca, ý anh là gì?”

Nghiêm Kính là người đầu tiên hiểu ra được, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy: “ Vận thế suy giảm đụng phải quỷ, bởi vì chúng ta bị cổ trùng hút đi vận may nên mới đụng phải quỷ!”

“Chẳng trách nữ quỷ chỉ tấn công chúng ta chứ không tấn công những người khác làm việc trong công ty!vấn đề vốn dĩ không phải vì rằm tháng bảy! Do vận may! Nữ quỷ vốn không giết được người bình thường, chỉ có những người giống như chúng ta bị cổ trùng cắn hết sức xui xẻo mới có thể bị nó giết chết!”

“Người bình thường có vận may bình thường về cơ bản sẽ không gặp nữ quỷ trong thang máy! Chỉ có chúng ta mới gặp phải nó!”

“Tùm” một tiếng Trịnh Minh ngã bệt xuống đất, sắc mặt xám xị, Giang Nhụy không còn khóc nữa, ngây ngây dại dại ngồi ở trên sô-fa.

Vận thế suy giảm sẽ gặp phải quỷ là một câu chuyện từ lâu, bọn họ sớm đã biết, nhưng nếu không phải là Tạ Trì đề cập tới, bọn họ sẽ không biết đem chuyện gặp phải ma quỷ với cổ trùng liên kết lại với nhau.

Tạ Trì cười lên : “Bà chủ tuyển nhân viên thời vụ, mục đích căn bản không phải để xoa dịu cơn thịnh nộ của nữ quỷ, bà ta nhắm tới vận may của nhân viên thời vụ.”

“Đám nhân viên thời vụ chết hằng năm kia mới là nguồn gốc vận may của bà chủ, cổ trùng làm máy chuyển đổi, hút đi vận may của nhân viên thời vụ, chuyển hóa thành vận may của bà chủ.”

“Nữ quỷ, chỉ là sát thủ và vỏ ngụy trang phù hợp nhất của bà chủ mà thôi.”

“Đây cũng là lý do vì sao bà chủ biết tòa nhà này có ma, nhưng trước giờ không nghĩ tới chuyện chuyển đi, bà ta cần mượn tay nữ quỷ giết người cho mình.”

“Bà ta giẫm lên cái chết của vô số nhân viên thời vụ, mới thu hoạch được những thứ như ngày hôm nay.”

Nghiêm Kính cả người lả đi: “mỗi một người chúng ta chết đi, vận may của bà chủ tăng lên một chút, nhất định là như vậy..”

“Vãi lều vậy, đột nhiên lật ngược vấn đề.”

“Độ hoàn chỉnh của tình tiết bộ phim này cao quá đi! Đã lâu lắm rồi tôi không được xem một bộ phim mà diễn viên có thể khám phá tới tận bước này! Bộ phim này không biết có đủ để thăng cấp hay không, thật là hoàn hảo, trời ơi”

“ Liệu đây có phải là bug của kịch bản được tiểu ca ca này sửa lại không nhỉ, dẫu sao trước đó ứng dụng nói là nếu tiểu ca ca tìm được thi thể của nữ quỷ và đưa lên thì độ khám phá chủ tuyến sẽ đạt 100% rồi sao.”

Điện thoại của Tạ Trì đột nhiên có tin nhắn mới nhắc nhở ――

“Tiến độ tìn tiết đã cập nhật, bạn là người đầu tiên đã khám phá được tình tiết không được nói đến nằm ngoài chủ tuyến, giúp hoàn thiện bộ phim, sau khi bộ phim kết thúc ban sẽ được thưởng thêm ngoài lề 20 điểm tích lũy.”

Tạ Trì cất điện thoại vào trong túi, cầm dụng cụ đi đùa giỡn thang máy.

Cơn sốt nhẹ vẫn tiếp diễn, còn dính nước mưa, Tạ Trì ho hai tiếng, tay cầm dụng cụ có chút rã rời.

Lần đầu tiên Tạ Tinh Lan chủ động xuất hiện, giọng điệu không cho giải thích: “Tiểu Trì, em ngủ đi.”

Tạ Trì ngồi xổm xuống thang máy, hắn mỉm cười, đôi mắt hơi sáng lên : “Ca Ca, em lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên bị bệnh.”

Tạ Tinh Lan ấm giọng nói: “Anh biết, nhất định rất khó chịu.”

Tạ Trì lắc đầu, giọng khẽ khàng gần như không nghe thấy: “Không, cảm giác rất khỏe”

Tạ Tinh Lan hơi ngạc nhiên.

Gương mặt Tạ Trì hiện lên vẻ quyến luyến: “Hồi nhỏ em luôn nghĩ, bị bệnh sẽ bị họ bỏ rơi, bây giờ có ca ca thương em rồi, em có quyền được bị bệnh.”

“Giao cho anh đấy.” Tạ Trì cười nói.

Tạ Tinh Lan thực sự rất muốn ôm lấy Tiểu Trì của hắn.

..

Tạ Tinh Lan bận rộn một lúc, nhưng không có chút thành quả nào, tiện tay quẳng dụng cụ xuống.

Hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp độ cứng của nền thang máy này.

Tạ Tinh Lan tựa vào ngoài cửa thang máy, ngậm điếu thuốc rồi suy nghĩ trong nửa phút, đột nhiên có một chủ ý.

Hắn chậm rãi đi tới trung tâm tòa nhà, cao giọng hô lớn: “ma nhi, mày ở đâu?! Cho mượn máu đen dùng một lát!”

Bạn đang đọc Ứng Dụng Diễn Viên Phim Kinh Dị ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Diễn Viên Tế Rượu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.