Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại người áo đen

Phiên bản Dịch · 2739 chữ

Một người đàn ông nhìn qua tương đối tỉnh táo đi tới bên cạnh Dương Bội Gia, ngồi xổm xuống, đưa tay thử xem mạch đập của Dương Bội Gia, lắc đầu.

- Làm sao…vì sao lại…

Mấy người phụ nữ có chút thất kinh:

- Mới vừa rồi còn thật tốt…bây giờ phải làm gì?

Minh Diệu đứng phía xa nhìn thấy hết thảy, bất đắc dĩ lắc đầu, cả phòng đều là cảnh sát, lại còn hỏi ra vấn đề cấp thấp như vậy, người phụ nữ kia dù không phải cả ngày ngồi trong phòng làm việc sửa sang lại hộ tịch thì là vợ của người đàn ông nào đó vì muốn cứu vớt địa cầu nên mới chịu cưới người đàn bà ngu ngốc như vậy về làm vợ.

- Mọi người trở lại phòng khách, không nên tùy ý đi lại, bảo vệ hiện trường, lập tức báo cảnh sát!

Lúc này Từ Mẫn đứng dậy, bây giờ trong những người ở đây nàng có chức vị cao nhất, hơn nữa kinh nghiệm tra án phong phú nhất, cho nên nàng vừa nói tại hiện trường mọi thứ lập tức đâu vào đấy.

Chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi, xe cảnh sát đã tới, nhìn một phòng toàn là cảnh sát cùng người nhà cảnh sát, Minh Diệu một mình đứng trên ban công hút thuốc, trầm mặc nhìn hết thảy trước mặt, tựa hồ như hắn chỉ là một người ngoài cuộc.

- Không cho hút thuốc nữa, phải bảo vệ hiện trường.

Từ Mẫn đi tới, giật lấy điếu thuốc ngậm ngoài miệng Minh Diệu:

- Lát nữa có thể sẽ ghi khẩu cung, cậu không cần khẩn trương.

Minh Diệu nghiêng đầu nhìn Từ Mẫn, không nói gì.

- Chuyện gì?

Thấy ánh mắt có chút quái dị của Minh Diệu, Từ Mẫn hỏi.

- Không có gì!

Minh Diệu lắc đầu, hắn vẫn không thể có kết luận quá sớm, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng không loại bỏ chuyện những người đến tham gia tụ hội cũng có lý do mưu sát, bây giờ tinh thần con người nhiều ít đều có chút vấn đề, có lẽ sẽ vì một chút chuyện không hợp tình lý mà giết người.

Nhìn đồng nghiệp đang tiến hành lấy chứng cớ tại hiện trường, Từ Mẫn cảm giác có chút lực bất tòng tâm, vô luận nàng đang bị nghỉ phép thời gian dài cũng tốt, quan hệ tương đối thân mật với Dương Bội Gia cũng tốt, hoặc nàng là người thuộc về diện bị tình nghi cũng vậy, nàng chỉ có thể ở nơi xa nhìn đồng sự thuộc hạ đang bận rộn làm việc, nhưng nàng lại không giúp được việc gì, Từ Mẫn cảm giác có chút vô lực.

- Không cần giống như đưa đám như vậy!

Minh Diệu châm điếu thuốc:

- Phải tin tưởng năng lực đồng nghiệp của chị đi, chị không thể nào chuyện gì cũng tự mình đi làm!

Phảng phất như nhìn thấu nội tâm của Từ Mẫn, Minh Diệu liền an ủi để nàng có chút yên tâm.

- Cậu cảm thấy chuyện này…

Từ Mẫn có chút ấp a ấp úng, Dương Bội Gia chỉ mấy phút đồng hồ trước còn cùng mọi người cười nói, mà mấy phút sau lại ngưng hô hấp trong phòng vệ sinh, chuyện tình phát triển có vẻ quỷ dị không khỏi làm cho nàng liên tưởng đến sự kiện linh dị.

- Còn chưa thể nói rõ ràng đâu.

Minh Diệu phun ra một hơi khói:

- Bây giờ nếu kết luận còn hơi sớm, hơn nữa không nên chuyện gì cũng xuyên tới sự kiện siêu tự nhiên.

Bên trong những người tham gia tụ hội, hiện tại đều được yêu cầu lấy lời khai tại hiện trường.

- Chào tiên sinh, hiện tại tôi muốn hỏi anh vài vấn đề, mời phối hợp một chút!

Tiểu Trương lễ phép bắt chuyện với Minh Diệu, hắn thấy cấp trên có quan hệ thân mật với người đàn ông này, giọng nói tự nhiên phải khách khí hơn một chút.

- Chào Trương cảnh quan, anh cứ việc hỏi.

Minh Diệu nhìn Tiểu Trương cười ôn hòa.

- Anh biết tôi sao?

Tiểu Trương có chút kinh ngạc vì Minh Diệu biết tên của hắn, ở trong ấn tượng của hắn tựa hồ cũng chưa gặp qua người này.

- Chúng ta có gặp qua một lần, ở trong cục cảnh sát.

Minh Diệu dụi tắt tàn thuốc:

- Lần trước khi tôi đi tìm Từ Mẫn chúng ta đã gặp qua.

Tiểu Trương đánh giá Minh Diệu cẩn thận, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào phù hợp trong trí nhớ. Khi hắn nhìn thấy gọng kính đen quê mùa của Minh Diệu, ngẩn người, gọng kính này có bộ dạng đích xác thật đặc thù, bây giờ đã có rất ít người mang theo gọng kính quê mùa đến như vậy rồi.

- Anh…anh là…là người lần trước muốn tìm đại tỷ đầu đi cùng đến chỗ phòng đặt xác…

Tiểu Trương có chút không dám xác nhận.

- Đúng, là tôi, trí nhớ Trương cảnh quan đúng là không tệ.

Tiểu Trương có chút trợn mắt há hốc mồm, theo trí nhớ của hắn lần trước người có dáng vẻ đỡ hơn kẻ lang thang một chút lại đột nhiên biến thành người bây giờ, loại tương phản khổng lồ như vậy làm cho đầu óc của hắn không cách nào xoay chuyển.

Nếu là người quen, ghi chép tự nhiên hoàn thành thật thuận lợi. Tiểu Trương khép sổ lại, vỗ vỗ bả vai Minh Diệu:

- Thật là lợi hại, có rảnh rỗi dạy tôi vài chiêu đi.

- Dạy cái gì?

Minh Diệu ngẩn người hỏi.

- Nói nhảm, tự nhiên là dùng phương pháp gì nhận được trái tim của đại tỷ đầu của chúng tôi thôi!

Tiểu Trương dựng thẳng ngón cái với Minh Diệu, đi vào trong nhà.

Minh Diệu đứng tại chỗ cười khổ, nếu người đàn ông nào muốn có được tình yêu của Từ Mẫn, nhất định phải có năng lực kháng đòn siêu cường cùng khí lực cường kiện, hắn lại không hề có chút dính líu tới.

Bởi vì Minh Diệu vẫn luôn ở ngoài sân thượng, cho nên lấy lời khai cho hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian, sau khi tiểu Trương rời đi hắn lại đứng ngoài sân thượng nhìn cảnh sát lấy lời khai của khách nhân.

Những cảnh sát tốt nghiệp từ trường thì còn đỡ hơn một chút, nhưng có khách khứa là người trong gia đình cảnh sát vẫn còn bị vây trong trạng thái kinh hồn hoảng sợ, đặc biệt là người phụ nữ phát hiện thi thể Dương Bội Gia, đang khóc không ngừng. Cũng là người mình, vì thế cảnh sát lấy lời khai cũng không quá mức nghiêm túc thật tình, không thể làm gì khác hơn là phải chờ nàng bình phục tâm tình. Minh Diệu lắc đầu, xem ra hôm nay còn phải ở lại nơi này lâu thêm một chút.

Làm xong điều tra hiện trường, cảnh sát đem thi thể Dương Bội Gia đựng vào túi trữ xác, chuẩn bị đưa về cục cảnh sát kiểm nghiệm thi thể. Không đợi hai vị cảnh quan vận chuyển thi thể ra khỏi phòng vệ sinh, ngay cửa nhà Dương Bội Gia xuất hiện hai người kỳ quái.

Những người vào buổi tối còn mặc âu phục đen, mang giày đen cùng đeo kính đen, nếu không phải Men in Black bắt người ngoài hành tinh thì chính là người mù diễn xiếc. Nhưng hai người này nhìn qua cũng không giống lắm, giống như là người cố ý giả vờ trang bức.

Đẩy ra vị cảnh quan đang định đưa tay ngăn trở họ tiến vào hiện trường, một người áo đen đi vào phòng vệ sinh, đánh giá chung quanh một phen, liền ra lệnh hai cảnh quan đang vận chuyển thi thể đặt thi thể xuống.

- Nơi này người nào chịu trách nhiệm?

Người áo đen nhìn quanh căn phòng một chút, lớn tiếng nói.

- Là tôi, xin hỏi các anh là…

Một cảnh quan đi tới, có chút không rõ lai lịch của hai người áo đen kia.

- Đây là văn kiện chỉ thị, nơi này từ bây giờ do chúng tôi chịu trách nhiệm!

Người áo đen từ trong túi âu phục lấy ra một tờ giấy, đưa cho cảnh quan kia:

- Phía trên dấu mộc các anh không nhận ra, nhưng chữ ký của trưởng cục các anh hẳn là nhận ra đi?

- Chuyện này…

Cảnh quan nhìn vào văn kiện chỉ thị, có chút không biết làm sao.

- Hẳn là phải rồi!

Người áo đen kéo ra túi đựng xác, cẩn thận nhìn thi thể Dương Bội Gia một chút, nhìn đồng bạn nói.

Người áo đen còn lại gật đầu:

- Đem thi thể xuống dưới, đặt lên xe chúng tôi, chuyện ngày hôm nay cứ như vậy, chuyện cụ thể sẽ truyền xuống sau cho các anh, bây giờ thu đội!

Khi cảnh quan kia còn đang sững sờ, người áo đen đã bắt đầu ra mệnh lệnh.

Những người đang có mặt nơi này đều đang thất thần, nhìn cảnh quan dẫn đầu đến điều tra có chút ngẩn người.

- Làm theo lời nói của bọn họ, thu đội!

Người dẫn đầu bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Từ Mẫn tiến tới bên người Minh Diệu, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:

- Vụ án lần trước chính là hai người có trang phục rất giống bọn họ.

- Tôi biết!

Minh Diệu gật đầu:

- Chuyện này không cần lo tới nữa, cảnh sát các vị không giải quyết được.

- Rốt cục bọn họ là người nào? Cậu nhất định đã biết được chuyện gì có đúng hay không?

- Đi ra ngoài rồi hãy nói.

Minh Diệu lôi kéo Từ Mẫn rời đi hiện trường.

- Những người này hẳn thuộc về hiệp hội nghiên cứu siêu tự nhiên của Trung Quốc, trên căn bản là một phần của Bộ An Ninh quốc gia, trong chức quyền thì cao hơn cảnh sát các vị thôi.

Trên đường đi về nhà, Minh Diệu nhìn Từ Mẫn nói:

- Nếu gặp phải loại án kiện thần quái tội phạm tương đối nghiêm trọng, sẽ do bọn họ tới xử lý.

- Vì sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói qua có loại tổ chức như vậy?

Nghe xong lời nói của Minh Diệu, Từ Mẫn thất kinh.

- Rất bình thường thôi!

Minh Diệu nhún vai:

- Người chưa từng thấy quỷ ở trên thế giới có rất nhiều, loại chuyện này tự nhiên không thể công khai tuyên bố ra.

- Vậy tại sao vụ án lần trước của Vương Đại Trụ…

- Không biết!

Minh Diệu lắc đầu:

- Có lẽ do chuyện không nghiêm trọng, cho nên không làm kinh động bọn họ.

- Vậy cậu không phải đã tiếp xúc rất nhiều loại chuyện thần quái này hay sao? Chẳng lẽ cậu không phải là một thành viên của bọn họ?

- Dĩ nhiên là không phải!

Minh Diệu cười tự giễu:

- Chút năng lực của tôi người ta nhìn không thuận mắt, chị là cảnh sát, tôi là thám tử tư, loại người như tôi cảnh sát các vị có cần sao? Bọn họ là cảnh sát trong thần quái giới, mà tôi chỉ là một thám tử tư mà thôi.

- Theo cậu nói như vậy, chuyện lần này hẳn là rất nghiêm trọng?

Từ Mẫn cau mày suy tư lời nói vừa rồi của Minh Diệu, những lời này đã phá vỡ thế giới quan của nàng, loại chuyện này xảy ra không chỉ lần đầu khi ở chung với Minh Diệu, Từ Mẫn đã cảm thấy có chút chết lặng.

- Thật khó mà nói lắm!

Minh Diệu cũng không giải thích nhiều:

- Nhìn hai ngươi tới đón vụ án, linh lực trên người cũng không cao, hơn nữa nhìn bộ dạng ngạo nghễ của họ, hẳn chức vị không cao, có câu nói không nghe qua sao, chó cắn người sẽ không sủa, hai người kia dĩ nhiên thuộc loại chó sủa inh ỏi khắp nơi, không giống như tới đón vụ án điều tra mà là chạy tới nhặt xác thôi.

Trong lòng Minh Diệu cũng có chút buồn bực.

- Ý của cậu là chuyện này sẽ không giải quyết được gì sao?

Minh Diệu phân tích làm Từ Mẫn có chút hơi giật mình, còn có chút tức giận.

- Có lẽ tôi đoán sai lầm rồi.

Trong lòng hai người đều nghĩ tới tâm sự, cũng không nói chuyện, bất tri bất giác đã đi tới trước cửa nhà Từ Mẫn. Vốn buổi tụ hội được xem như náo nhiệt lại dùng loại phương thức vượt ngoài dự đoán mọi người kết thúc, điều này làm Từ Mẫn có chút áy náy đối với Minh Diệu.

- Đi đường cẩn thận!

Từ Mẫn cười vuốt tóc Minh Diệu, vẻ ôn nhu bất thình lình làm Minh Diệu thật không thích ứng.

Về tới nhà đã ba giờ sáng, Minh Diệu tùy ý cởi quần áo, ngay cả chân cũng không rửa liền chui vào chăn. Ngay khi Minh Diệu đang mông lung muốn ngủ, điện thoại của hắn lại đột nhiên vang lên.

- Gì vậy? Xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy là dãy số của Từ Mẫn, Minh Diệu nhanh chóng tiếp máy. Gần đây khí trời chuyển lạnh, không ít người già sẽ bị trở bệnh cũ, Minh Diệu cũng sợ mẹ của Từ Mẫn gặp chuyện không may.

- Không có gì, không ngủ được!

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Từ Mẫn:

- Cảm thấy trong lòng có cái gai, muốn tìm cậu hàn huyên một chút.

- Đừng nên nghĩ nhiều nữa, chuyện này người bình thường như chị không thể giải quyết đâu.

Minh Diệu nghe được không có chuyện gì, liền ngã xuống gối:

- An tâm ngủ đi!

- Không được, Bội Gia là bạn của tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.

Từ Mẫn nói như đinh chém sắt.

- Tôi quyết định nhất định phải tra xét rõ ràng. Bây giờ tôi đang nghỉ phép, cho nên tôi chính thức thuê cậu điều tra giúp tôi.

- Đại tỷ, đừng nên đùa giỡn tôi có được hay không!

Minh Diệu kêu khổ thấu trời:

- Loại chuyện này không phải đã có nhân sĩ phía chính phủ đang giải quyết sao? Muốn loại người nghiệp dư như tôi đi tra xét cái gì nữa?

- Tôi chỉ cảm thấy mấy người tới đón vụ án không giống như có bộ dạng muốn đem chuyện tra xét rõ ràng, cho nên tôi muốn cậu giúp đỡ, tôi không thể để cho bạn tôi tự nhiên mất đi tính mạng, tôi muốn một công đạo.

Minh Diệu thật sự không còn thấy buồn ngủ, liên tục mấy ngày cũng không được ngủ đầy đủ, hơn nữa giọng nói của Từ Mẫn không cho phép hắn cự tuyệt, cũng không cách nào cự tuyệt, bởi vì với sự hiểu biết của Minh Diệu đối với nàng, nếu là chuyện mà nàng đã quyết định, nhất định sẽ làm tới cùng, điều này làm Minh Diệu cảm thấy thật nhức đầu, nếu bây giờ hắn nói không làm ngay trong điện thoại, sợ rằng Từ Mẫn sẽ lập tức lái xe chạy tới nhà tìm hắn, Minh Diệu thở dài một hơi:

- Xế chiều ngày mai tới phòng làm việc tìm tôi, chúng ta sẽ nói chuyện lại cặn kẽ được không? Tôi thật sự là quá mệt rồi.

- Được rồi, xế chiều ngày mai một giờ, gặp ở phòng làm việc của cậu.

Từ Mẫn thấy Minh Diệu đáp ứng liền hài lòng tắt điện thoại.

- Quen người không chịu nhìn kỹ a!

Minh Diệu thở dài một hơi, ngủ thật say.

Bạn đang đọc U Minh Trinh Thám của Lão Thiên Thúc Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.