Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ đệ

Phiên bản Dịch · 1824 chữ

“Đông đông đông…”

Tiếng đập cửa đánh thức Tần Trạch từ giấc ngủ mơ, ánh nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, bên ngoài là âm thanh xe cộ qua lại tấp nập. Tần Trạch mở mắt ra, một tay áp lên đầu, một tay chống người lên, say rượu đau đầu như muốn vỡ ra, trời đất quay cuồng.

Tiếng đập cửa vẫn vang lên, như quỷ đòi mệnh làm người chán ghét.

“Có việc bẩm báo vô sự bãi triều.” Tần Trạch bực bội nói.

“Hoàng thượng, nô gia đói bụng…” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói mềm mại đáng yêu có vẻ hơn khàn khàn.

“Biết biết.” Tần Trạch hữu khí vô lực đáp lại, mắt nhắm mắt mở đi tìm quần áo dưới chân giường.

“Nhanh lên nha.” Thanh âm bên ngoài cũng lộ ra hữu khí vô lực.

Tần Trạch mơ mơ màng màng mặc quần áo, còn không có đứng vững, đầu cúi xuống mép giường, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy một thanh âm vang lên:

“Thời gian tương xứng: Ngày 19 tháng 6 năm 2017.”

“Không gian tương xứng: Không biết!”

“Túc chủ tương xứng: Phù hợp ký túc.”

“Khóa tròng đen!”

“Khóa DNA!”

“Hệ thống đang tự động đổi mới…”

Thanh âm gì?

Tần Trạch đứng lên nhe răng trợn mắt, đầu óc ngược lại thanh tỉnh nhiều, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, ánh mặt trời chói chang ấm áp như thủy triều tràn vào, hắn híp mắt, ngoài cửa sổ xe cộ vẫn đi lại như nước chảy. Đây là một cư xá khá mới, xây xong từ năm 2004. Phía xa là liên tiếp những nhà cao tầng, kia là khu thành thị CBD.

Hiện tại là năm 2017, tháng 6 giữa mùa hạ, thành phố Thượng Hải.

Tần Trạch đón lấy ánh nắng, trong con ngươi không có tiêu cự phản chiếu lấy dòng xe lui tới, một hồi lâu mới nhớ ra hôm nay là thứ hai.

Trong phòng khách, chén bát bừa bộn, trên bàn ăn còn nửa cái pizza còn lại tối hôm qua, cái hộp bánh gato Margaret ô mai 12 tấc cũng rỗng ruột, tuyệt không phải là ăn sạch, mà bị xem như vũ khí mà chà đạp. Ngoại trừ đồ ăn thừa, trên bàn còn đầy cái loại bình rượu, cocktail, bia, rượu tây, champagne, còn có mấy bình rượu đế… Đều để bên một mặt tường. Lá vàng giấy hoa vung đầy đất. Hiển nhiên là tràng cảnh sau cuộc party cuồng loạn.

Tần Trạch khe khẽ thở dài, tìm một cái túi rác cỡ lớn, bỏ từng vỏ chai rượu vào, thức ăn thừa cũng bỏ vào, kéo lấy túi rác bỏ vào thùng rác lớn ngoài hành lang. Mệt mỏi đi vào toilet, rửa mặt một phen mới phát giác được cả người như sống lại.

Hắn khí định thần nhàn đi vào nhà bếp, lấy sữa tiệt trùng từ tủ lạnh, đổ vào ly rồi cho vào lò vi sóng, nấu ba phút. Sau đó rán trứng, xắt thịt heo, ngâm nước nóng hai lá rau xà lách. Không đến mười phút đã làm xong một bữa sáng giản dị. Hắn đem đồ ăn bày trên bàn cơm phòng khách, mỗi bên hai phần, vừa đủ phần cho hai người. Lại quay vào phòng bếp, trong tủ lạnh còn có nửa túi bánh mì, ăn với bơ hương vị rất không tệ.

Tần Trạch chuẩn bị kỹ càng bữa sáng, quay trở về phòng, không phải phòng ngủ của hắn, mà là một phòng khác. Bộ phòng này khoảng chừng tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một vệ sinh, còn có một ban công ánh sách cực tốt. Phòng này là năm đó Tần Trạch lên tiểu học mua một khu phòng học, cách khu CBD không xa, ngay cửa khu là trạm xe lửa, ngồi hai trạm tàu điện ngầm liền là trường đại học. Trường tiểu học Tần Trạch học khi còn bé đã phá dỡ nhiều năm, bộ phòng này qua mười mấy năm giá trị tài sản đã tăng gấp bội.

Tần Trạch học đại học tại trường đại học cách hai trạm, nguyên bản theo ý của hắn là muốn thể nghiệm sinh hoạt đơn độc, vào ngày khai giảng, tỷ tỷ ăn ngon lười biếng lần đầu tiên vỗ ngực đảm nhiệm việc đưa đệ đệ đến trường báo danh. Kết quả tại giao lộ cách trường đại học hai cái đèn xanh đèn đỏ, nhẹ nhàng rẽ ngoặt, đem Tần Trạch cả người và hành lý lừa gạt đến khu cư xá.

“Uy uy uy, đây không phải là đường tới trường học.”

“Ừm.” Tỷ tỷ xinh đẹp vuốt tóc mai, “Trước tiên đem hành lý cất kỹ rồi báo danh.”

Tần Trạch lớn tiếng nói: “Ta liền biết ngươi không có hảo tâm như vậy, vô duyên vô cớ đưa ta tới trường học.”

“Trọ ở trường có gì tốt, một đống người chen chúc ở ký túc xá, thấy thế nào đều là cùng đại mỹ nữ như ta ở chung có lời.” Tỷ tỷ nghĩa chính ngôn từ nói.

“Thật sự là cám ơn ngươi nha.” Tần Trạch bĩu môi: “Xin tha thứ cho ta từ nhỏ đến lớn ở chung với ngươi một chút hứng thú cũng không có.”

“Đừng như vậy nha, người ta một mình ở thật không dễ dàng, quét dọn vệ sinh tự mình đi làm, máy đun nước không có nước đều không có sức đi đun, bởi vì không biết nấu cơm, phòng bếp tích một lớp bụi dày, về nhà muộn còn bị bám đuôi, hắc hắc hắc…” Trước đó một khắc vẫn là ngự tỷ nghiêm nghị không thể xâm phạm, sau một khắc biến thành tư thái nữ hài nũng nịu.

“Càng thêm không muốn ở cùng ngươi. Ta mới không cần làm bào mẫu cho ngươi.” Tần Trạch nói: “Mà trường học không cho phép học sinh ở lại bên ngoài, đây là quy định.”

“Yên tâm đi lão đệ, cha đều làm hết rồi, quá trình thủ tục hoàn thành hết thảy, ngươi ngoan ngoãn cùng tỷ tỷ cùng một chỗ song túc song tê là được rồi.”

“Ta không tin.” Tần Trạch lấy điện thoại di động ra quay số điện thoại, sau một lúc lâu, từ điện thoại truyền đến tiếng nói thuần hậu nghiêm túc: “A Trạch, có chuyện gì.”

“Cha, con muốn trọ ở trường.” Tần Trạch nói gọn gàng dứt khoát, lúc này, tỷ tỷ hung hăng bấm hắn một cái.

“Không cần thiết trọ ở trường, nhà chúng ta bên này không phải có phòng ở à. Ngươi và tỷ ngươi ở cùng nhau đi, nàng một nữ hài tử ở một mình, ta và mẹ của ngươi đều không yên tâm. Muốn trọ ở trường, ngẫu nhiên về nhà ở vài lần cũng được.” Nhất gia chi chủ nói dứt lời, dập máy.

Tỷ tỷ lấy thành tích ưu dị thi vào Phục Sáng, mà đệ đệ Tần Trạch liền lộ ra ảm đạm phai mờ, cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi sử xuất toàn bộ sức trí não, miễn cưỡng đủ điểm vào Tài Đại gần với Phục Sáng. Nếu không phải cha của hai tỷ đệ là giảng viên Tài Đại, hắn một cái cuối bảng còn chưa nhất định trúng tuyển.

Nếu là con của giáo viên, không trọ ở trường đương nhiên là không có vấn đề, Tần Trạch ai thán một tiếng.

Nhoáng một cái đã ba năm, Tần Trạch năm nay cũng đã là đại học năm thứ ba, tỷ tỷ lớn hơn hắn hai tuổi, tốt nghiệp năm ngoái, nhậm chức tại một công ty đầu tư nước ngoài, đảm nhiệm thư ký giám đốc.

Đẩy cửa ra, mùi nước hoa nhàn nhạt xen lẫn mùi rượu nhào vào xoang mũi, gian phòng lờ mờ, màn cửa che kín, điều hòa không khí thổi gió lạnh, nữ nhân nằm ở trên giường, chăn lông mỏng che kín người, cánh tay duỗi xuống chân, ngã chổng vó. Từ tướng ngủ liền có thể nhìn ra nữ nhân này không tim không phổi bực nào.

Tần Trạch tắt điều hòa không khí, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ, gió nhẹ nương theo ánh nắng tuôn vào giữa phòng, thổi tan mùi rượu.

“Điểm tâm làm xong rồi, rời giường!”

Nữ nhân tóc nâu quăn rối tung, không thấy rõ khuôn mặt, lười biếng như heo hừ hừ vài tiếng, tiếp tục ngủ say.

Tần Trạch cố gắng nhớ lại, hôm qua là sinh nhật tỷ tỷ, thế là mời đoàn khuê mật tới nhà mở party, các cô gái có gầy có mập đủ loại, có vẻ đều dưỡng tốt phong phạm nữ thần, mấy bình rượu vào bụng, liền lộ ra nguyên hình, từng người đều là nữ anh hùng trong rượu trận, vừa uống vừa hét cả đêm. Tỷ tỷ cơ trí lôi đệ đệ từ trong phòng bếp ra chặn rượu, tự mình uống mấy chai bia mà thôi.

Ta đây uống thành chó chết còn đứng lên được, ngươi còn có tư cách gì ngủ nướng!

Tần Trạch nhấc chăn mỏng lên, lớn tiếng nói: “Rời giường…”

Thanh âm kẹt trong cổ họng, người trên giường tư thái bay bổng tinh tế, từ trên xuống dưới, xương quai xanh tinh xảo, hai vai mượt mà trắng nõn, dù nằm thẳng bộ ngực cũng có thể thoát ly sức hút của trái đất, xuống chút nữa là chiếc eo nhỏ nhắn, dùng từ ngữ lưu hành chính là đôi chân dài “có thể chơi mười năm”. Thân thể trắng tinh khôi hiện ra trước mặt hắn.

Đáng chết, nữ nhân này vậy mà không mặc đồ ngủ.

Tần Trạch ngẩn người nhìn chằm chằm ngực nàng, cũng không phải ngực nàng có gì đặc biệt, chuyện tỷ tỷ là loại 36D hắn đã sớm biết. Hắn ngẩn người là bởi vì nàng mặc một bộ nội y viền ren màu đen hơi mờ, hai người sống chung nhiều năm như vậy, nàng nhưng không có loại nội y tình thú này.

“Biến thái đáng chết, còn nhìn cái gì đó?” Tỷ tỷ một cước đá vào mặt Tần Trạch, nắm chăn lông trùm lấy thân thể, “hoa dung thất sắc” muốn bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu giả, “Nghĩ không ra Tần Trạch ngươi là như vậy.”

Tần Trạch vuốt da mặt đỏ nóng, “U, đây là nội y tình thú đi, lúc nào mốt như thế, nam nhân kia dạy như vậy?”

“Nam nhân nào dạy a, tỷ tỷ phần lớn không nói qua yêu đương, nhân sinh thật sự là thất bại.”

“Ngươi cứ giả vờ đi.” Tần Trạch trợn trắng mắt ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc Tỷ Tỷ Của Ta Là Đại Minh Tinh của Mại Báo Tiểu Lang Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RiderKnight
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 1995

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.