Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mưu trùng trùng

Phiên bản Dịch · 7065 chữ

Tại Phượng vương phủ.

Vào lúc giữa trưa.

Lâu Hướng Vãn đi vào trong phòng ngủ, tuy đã mở cửa sổ cho gió thổi vào, nhưng thỏa trong không khí vẫn ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt, làm cho tâm hồn người ta cảm thấy thoải mái thư thả, mà trong viện Hách Liên vương phi, ngoại trừ Hách Liên Vương phi cùng Lạc cô cô ra , còn có hai gã nô tài, hai nha hoàn và hai lão bà, thường ngày Hách Liên vương phi hay ăn chay niệm phật, nên mỗi lần đi ngang qua đều khiến Lâu Hướng Vãn cảm thấy yên tĩnh, hòa nhã.

“Vương phi, thân thể của người đã khỏi chưa?” Lâu Hướng Vãn đi tới ngồi ở bên giường, thấy lão vương phi đang chuyển động phật châu, bình thường người đã gầy gò, sau ở tại Miếu Quan Âm vì kinh hãi mà sinh thêm bệnh, nay còn bị trúng độc, tuy cuối cùng đã vượt qua nguy hiểm, nhưng người lại tiều tụy gầy yếu rất nhiều, chỉ riêng đôi mắt kia không hề thay đổi, vẫn như ôn hòa, nhu tình như cũ, không một chút chỉ trích, khiến Lâu Hướng Vãn càng thêm tự trách bản thân.

Hôm đó, nếu như không phải mình sợ thêm phiền phức , mới đưa thuốc cho Minh Dung bưng, vương phi cũng sẽ không bị hạ độc, nhận thấy trên khuôn mặt Lâu Hướng Vãn lộ ra chút hổ thẹn, Hách Liên Vương phi cười nhạt, âm thanh tuy có hơi yếu ớt, nhưng lại làm lòng người cảm thấy ấm áp thân thiết, “Đứa ngốc này, đây vốn không liên quan tới ngươi, thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo (*), giờ chưa thấy báo, chẳng qua là chưa tới lúc mà thôi.”

Vinhanh-lequydon (*) làm ác sẽ gặp ác, làm thiện sẽ có điều lành đến giúp.

Hách Liên Vương Phi nói đến thiện báo, ánh mắt có chút phiêu lãng, dường như đang nghĩ tới điều gì đó, trên khuôn mặt gầy gò mang theo vài phần làm người ta khó hiểu, làm Lâu Hướng Vãn nghi ngờ nhìn về phía Hách Liên Vương Phi, không hiểu nổi ẩn ý sâu xa trong lời nói của Hách Liên vương phi, bất quá nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, Vương Phi hay lễ phật, nên có nói cái gì cũng sẽ liên tưởng đến nhân quả báo ứng tuần hòa của nhà Phật.

“Vương Phi đã đỡ nhiều, không cần lo lắng đâu Mộc Mộc.” Lạc Ngưng ở bên cạnh quan sát, nghe những lời Hách Liên Vương Phi nói, mỉm cười trấn an Lâu Hướng Vãn. Sau khi hài tử Mộc Mộc vào vương phủ, luôn thích đến cái viện này, lúc trước Lạc Ngưng luôn suy nghĩ có rất nhiều hài tử rất hoạt bát, nhưng Mộc Mộc lại ngồi im lặng ở nơi này nửa ngày, trông rất thích thú.

Mỗi một lần Lâu Hướng Vãn đến Phật đường đều lẳng lặng ngửa đầu chăm chú nhìn Phật Tổ, trên khuôn mặt nhỏ thánh thiện lộ vẻ thành kính, làm cho Lạc Ngưng có cảm giác kỳ quái, trông hài tử này mới đúng là người có lòng hướng phật, dứt bỏ trần tục, ngược lại mình cùng Vương phi ở sau phật đường, dùng mọi thủ đoạn hèn hạ để ám hại người khác, có lẽ thiện ác rồi cũng sẽ báo, không lâu sau là đến phiên mình rồi.

“Nhưng Vương Phi vẫn còn yếu như thế.” Lâu Hướng Vãn nắm bàn tay lạnh lẽo gầy guộc của Hách Liên Vương Phi, nhưng lại không muốn làm mọi chuyện càng thêm rắc rối, nên mỉm cười, “Vương phi hãy nghỉ ngơi đi, ta đi làm vài món ăn chay mang qua đây cho người.”

“Ừm, đã lâu không ăn thức ăn do Mộc Mộc làm rồi, đừng làm quá kiệt sức, bằng không Kính Dạ sẽ đau lòng đó.” Hách Liên Vương Phi mỉm cười từ ái, khẽ gật đầu, lộ vẻ trêu chọc nàng, làm khuôn mặt nhỏ của Lâu Hướng Vãn đỏ lên, khiến cho Hách Liên Vương Phi và Lạc Ngưng đều nở nụ cười, chỉ khi Lâu Hướng Vãn xoay người chuẩn bị hướng ra cửa, dường như phát hiện ra, cho dù là Hách Liên Vương phi hay Lạc Ngưng, khi họ mỉm cười đều lộ ra áy náy cùng vẻ nặng nề bất đắc dĩ. Bởi khi bắt đầu, bọn họ đã được định chính là kẻ địch.

“Chủ tử người hãy nghỉ ngơi đi, ta đi xuống nhà bếp phụ giúp Mộc Mộc.” Lạc Ngưng cảm thấy không đành lòng, trái lại Hách Liên Vương phi vẫn ngấm ngầm nuôi thù hận trong suốt hai mươi mấy năm qua, cuối cùng vẫn không khuyên được chỉ có thể viện cớ đi giúp Mộc Mộc mà rời đi, thù hận quá sâu, không chỉ tổn thương người khác, mà còn có cả chính mình.

Tuy lúc trước Lâu Hướng Vãn cũng có hay nấu ăn, nhưng đồ chay lại không phải sở trường của nàng, ở kiếp trước, cho dù nàng là nữ trung tá của quân đội, thì vẫn cần phải có cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nên rất đa phần ăn thịt nhiều hơn ăn đồ chay. Sau này đến vương triều Tố Nguyên, sư phụ lại yêu thích đồ chay, nên Lâu Hướng Vãn mới đi theo học gần một năm với một vị đầu bếp nổi danh, lúc đó nàng chỉ mới chín tuổi.

Sau khi đến Phượng Vương Phủ, khi rảnh rỗi Lâu Hướng Vãn liền đến chỗ Hách Liên Vương phi, bởi nơi này khá thanh tịnh không có sự tranh đua ám hại nhau. Vả lại khi còn ở thời hiện đại, Mộc Mộc luôn được dạy dỗ theo kỹ luật quân đội, nên hầu như không có được tình cảm gia đình, khi đối mặt với cha mẹ cùng các trưởng bối đều phải luôn tôn kính, cho đến khi gặp được Hách Liên Vương Phi, Lâu Hướng Vãn mới cảm nhận được tình thương của bậc trưởng bối, ở trong lòng nàng, đã xem Hách Liên Vương Phi và Lạc Ngưng là mẫu thân, nên rất nấu đồ ăn chay để bồi bổ cho họ.

“Sao lại ngẩn người? Có phải đang nghĩ đến Minh Dung.” Sau đó Lạc Ngưng bước vào trông nhà bếp, trông thấy Lâu Hướng Vãn đang đứng thất thần, trong đầu có hơi hổ thẹn, nhưng lại không nói gì, chỉ vỗ nhẹ Lâu Hướng Vãn,”Không nên suy nghĩ quá nhiều, đây không phải lỗi của ngươi đâu Mộc Mộc.”

“Nếu lúc đó con tiến thẳng vào, không đưa thuốc cho Minh Dung, thì thân thể Vương phi sẽ không càng ngày càng yếu.” Lâu Hướng Vãn nhìn thấy thân thể lão Vương Phi do bệnh tình mà một ngày một yếu hơn.

Thân thể ngày càng suy yếu giống như một ngọn đèn hết dầu sắp tắt, Lâu Hướng Vãn cũng biết rõ chút ít nội tình. Lúc trước Hách Liên Vương phi ở Hách Liên quốc, đã từng có người yêu là thanh mai trúc mã, nam nhân ấy chính là Vĩ Ngạn tướng quân, nhưng vì quan hệ hai nước, Hách Liên Vương Phi phải lấy chồng ở vương triều Tố Nguyên để hòa thân, phu quân của nàng chính là Phượng Vương Gia.

Lúc trước Lâu Hướng Vãn cũng đã đề cập, bệnh của Hách Liên Vương Phi là do suy nghĩ quá nhiều, nhưng Lạc Ngưng chỉ nói là do Hách Liên Vương Phi nhớ quê hương, nhớ người yêu cũ, mới làm cho thân thể ngày càng suy yếu đây là tâm bệnh, dù có dùng thuốc hay kim châm cứu cũng không thể khỏe hơn, nên y thuật Lâu Hướng Vãn có giỏi cách mấy, cũng đành bó tay.

“Chuyện Vương Phi bị hạ độc, không phải lỗi của ngươi, lúc đó do chúng ta bất cẩn, không nghĩ Minh Dung ác độc như vậy, Vương Phi mới uống thuốc xong thì độc bộc phát, may mắn có vương gia ở bên cạnh, ổn định tâm mạch cho vương phi, còn có Tư ngự y lập tức chạy đến chẩn bệnh cho Vương phi, nhưng rốt cuộc lại phải nhờ vương gia truyền độc len trên người mình, nên Vương phi mới bảo toàn mạng sống.” Lạc Ngưng cũng thở dài thật mạnh một tiếng, cầm rau cải lên lựa.

Bởi vì Lâu Hướng Vãn cúi đầu lẳng lặng nghe, Lạc Ngưng không chú ý tới ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, trong chốc lát Lâu Hướng Vãn liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cùng Lạc Ngưng làm bốn món thức ăn chay, một bát canh đậu hủ.

“Đi thôi, đừng có suy nghĩ nữa.” Lạc Ngưng không yên lòng về Lâu Hướng Vãn, liền đem ba món ăn để trong hộp đựng thức ăn đi trước, tay trái cầm hộp đựng thức ăn có chứa loại dược mà Hách Liên vương muốn uống, chỉ cần đến khi mình chết đi thì mới trả hết tội lỗi này.

“Dạ.” Lâu Hướng Vãn cầm lấy hộp khác đặt canh vào, ở bên ngoài nhà bếp đã có sẵn tiểu nha hoàn chuẩn bị xong bát đũa và cơm.

Bởi vì thân thể Hách Liên Vương phi không khỏe, nên phải dùng điểm tâm trưa trong phòng ngủ, Lâu Hướng Vãn cùng Lạc Ngưng đi đến, từ xa đã nghe thấy giọng nói thánh thoát của Phượng Kính Dạ, “Mẫu hậu, người cần phải lo giữ gìn thân thể cho thật tốt nha.”

“Đừng chỉ nói ta, hãy nhìn lại mình đi, đã ốm đến mức này rồi, đừng tưởng mình còn trẻ mà quá lao tâm lao lực vì chuyện triều chính.” Hách Liên Vương Phi đau lòng, lộ vẻ triều mến của tình mẫu tử nhìn khuôn mặt suy yếu của Phượng Kính Dạ.

“Hiện tại thân thể của con không được khỏe, trong thời gian ở trong vương phủ tịnh dưỡng, con sẽ qua nói chuyện với mẫu thân nhiều hơn nha.” Phượng Kính Dạ nhếch môi cười, dường như không hề quan tâm đến cái chết của Minh Dung, chắc do Phượng Kính Dạ không yêu ả nên không hề để ý đến.

“Nói là cùng ta, e là muốn cùng với con nhóc Mộc Mộc thôi.” Hách Liên Vương Phi lắc đầu cười, ánh mắt trêu ghẹo nhìn về phía cửa Lạc Ngưng và Lâu Hướng Vãn đang đi đến.

Trong ánh mắt Phượng Kính Dạ lộ vẻ triều mến sủng nịnh nhìn Lâu Hướng Vãn, đứng dậy đi tới, cầm hộp đựng thức ăn trong tay nàng. Tiểu Mộc đầu không có trong Thu Phong viện, thì nhất định là ở chỗ mẫu hậu, nếu sau này mình cùng Mộc Mộc cùng sinh vài đứa nhỏ, cứ đem qua đây cho mẫu hậu nuôi, nói không chừng bệnh của mẫu hậu sẽ khỏi bệnh.

Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn từ cửa đến bên giường, tuy truy mệnh tán là kịch độc, nhưng độc này phát tác nhanh nhất cũng phải nửa nén hương, tính ra cũng gần 2 phút, nhưng từ lúc Minh Dung cầm lấy chén thuốc trong tay mình đem tới bên giường cho Vương Phi, cả khi vương Phi uống xong thuốc, mất nhiều nhất chỉ có một phút.

Nhưng Lạc cô cô nói, trong lúc Vương phi uống thuốc độc liền thổ huyết, việc đó chứng tỏ, truy mệnh tán đã được hạ trước ở trên người vương phi, thế thì chỉ có một khả năng, độc không phải bỏ vào trong chén thuốc, mà do vương phi đã ăn phải truy mệnh tán trước đó, trong nháy mắt Lâu hướng Vãn cảm thấy đau lòng.

Ăn không nói, ngủ không ngáy. Chính là quy cách ăn uống tao nhã của hoàng tộc, Phượng Kính Dạ và Hách Liên Vương Phi nhìn thấy Lâu Hướng Vãn giữ im lặng, bọn họ đều nghĩ nàng còn ray rức vì cái chết của Minh Dung mà rầu rĩ.

Ăn cơm xong, Hách Liên Vương Phi muốn tụng kinh, Lâu Hướng Vãn liền cùng Phượng Kính Dạ rời đi, “Mộc Mộc, không cần như thế đâu!” Phượng Kính Dạ có chút hối hận, lúc đó, không nên để Minh Dung chết trước mặt Lâu Hướng Vãn, Mộc Mộc vốn có tâm Lương Thiện, nên trong lòng mới cảm thấy ray rức.

Nghe Phượng Kính Dạ nói, Lâu Hướng Vãn liền dừng bước, mà cúi đầu như trước, cho đến khi bị Phượng Kính Dạ ôm vào trong lồng ngực, nhưng thấy nàng không giãy giụa, điều này khiến Phượng Kính Dạ nhíu mày, nếu không phải do nàng luôn lộ vẻ áy náy, không yên lòng, cam chịu thân mật thì hắn thật sự rất vui.

“Vương gia, người nói cho ta biết tình cảnh lúc vương phi bị trúng độc như thế nào đi.” Lâu Hướng Vãn không xoay đầu lại, chỉ để lưng tựa vào người Phượng Kính Dạ, nếu thật sự chính vương phi uống thuốc độc, vậy vương gia định sẽ làm sao bây giờ? Đầu óc cảm thấy quay cuồng, không thể suy nghĩ thêm nữa.

“Mộc Mộc, phải chi bản tính ôn nhu thiện lương của ngươi chỉ đặt vào một mình bổn vương thì tốt quá!” Phượng Kính Dạ bất đắc dĩ thở dài, kéo Lâu Hướng Vãn đi tới mái đình cách đó không xa, ngồi ở trên ghế dài, ôm Lâu hướng Vãn vào trong lồng ngực ,”Việc này không phải là lỗi của ngươi, lúc đó bổn vương luôn ở bên cạnh mẫu hậu, vậy mà không hề phát hiện ra điều gì …..”

Lâu Hướng Vãn nghe xong, sau một lúc trầm mặc, liền xoay người, tiến lại gần nhìn Phượng Kính Dạ, ánh mắt tuấn lãng, nửa cười nửa không cười đầy vẻ sủng nịnh tà mị.

Vương gia! Lâu Hướng Vãn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa lông mày của phượng Kính Dạ, động tác cực kỳ dịu dàng, giống như đang vuốt ve viên trân bảo yêu quý nhất trong đời nàng, hành động vô cùng thân mật này khiến Phượng Kính Dạ đột nhiên ngẩn ra, sau khi bình tĩnh trở lại, liền đắc ý mỉm cười.

Sau chuyện bị tập kích ở Miếu Quan Âm, Lâu Hướng Vãn đã cho Lăng Thanh đi thăm dò, tuy lúc đó có trên trăm tên sát thủ, kẻ chết, kẻ bị thương, kẻ bị vương gia bắt sống, nhưng tất cả đều đã tự sát. Là một tử sĩ chân chính, trước khi hành động đều phải uống thuốc độc, dù hoàn thành nhiệm vụ hay không đều phải chết, làm Lâu Hướng Vãn hơi nghi ngờ, vì sao những tên sát thủ này nhắm vào mình, ra tay tàn nhẫn, dù Minh Gia có thù hận, cũng không cần vì một tiểu nha hoàn, mà trả cái giá quá lớn.

Đột nhiên giờ suy nghĩ lại, Lâu Hướng Vãn đã hiểu, đám sát thủ này do vương phi an bày sao? Khi đi Miếu Quan Âm, tuy Minh Dung và Trịnh Phu nhân đều biết, nhưng có đến hai cổng thành, ba con đường đi đến Miếu Quan Âm, sát thủ làm sao biết mình đi con đường nào, mang theo bao nhiêu người, mà an bày mai phục, đều này nói rõ lúc mình xuất hành đã bị tiết lộ tuyến đường đi rồi.

Vương gia vẫn cho rằng những sát thủ bị mình bắt sống, là do Minh Gia làm để ám hại mình, nhưng không ngờ những sát thủ kia đã uống thuốc độc trước, nên từ sau vụ ở Miếu Quan Âm, hai người đều đã trở mặt với nhau.

Minh Dung đã chết, Vương gia mất đi mười vạn đại quân, quan hệ với Minh Gia như nước với lửa, tất cả đều do vương phi tạo ra, chỉ muốn để triều đình thêm hỗn loạn thôi sao? Biên quan nguy hiểm, vương triều Tố Nguyên phải trị thù trong giặc ngoài, Lâu Hướng Vãn kinh hãi nghĩ đến chuyện chiến tranh xảy ra, nhân dân khắp nơi đói khổ, da ngựa bọc thay thê thảm.

“Vương gia.” Lâu Hướng Vãn bỗng nhiên ôm chặt lấy Phượng Kính Dạ, cảm thấy trong lòng chua xót, nếu thật như vậy, lí do vương phi chọn độc truy mệnh tán, là vì muốn vương gia truyền chất độc vào cơ thể mình, làm thân thể càng thêm suy yếu, không thể mang binh xuất chinh, âm mưu hãm hại nhi tử của mình, Lâu Hướng Vãn không dám tưởng tượng nếu như Phượng Kính Dạ biết được sẽ ra sao?

“Mộc Mộc, ngươi tự ngã vào lòng ta sao?” Phượng Kính Dạ trầm giọng nở nụ cười, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lâu Hướng Vãn, hơi thở nóng rực phun ra ở trên đầu nàng,” Tiểu Mộc đầu, bổn vương tuy rất muốn đáp ứng ngươi, nhưng vì thân thể bổn vương bị trọng thương chưa lành, chuyện quan hệ thân mật vẫn phải chờ thêm mấy ngày mới được.”

“Vương gia” Lâu Hướng Vãn xụ mặt thầm gọi một tiếng, tức giận nện một đấm ở trên lưng của Phượng Kính Dạ, rõ ràng bản thân đang phiền não, thế mà Vương gia còn có tâm tư trêu đùa.

“Mộc Mộc đang thẹn quá hóa giận sao? Nếu Mộc Mộc đã muốn, cho dù bổn vương phải Tinh Tẫn Nhân Vong (*), cũng sẽ thỏa mãn cho Mộc Mộc.” Phượng Kính Dạ nở nụ cười ám muội, cánh tay thon dài bất ngờ trợt xuống eo nhỏ của Lâu Hướng Vãn, vuốt ve vài cái, đầy tình cảm.

Vinhanh-lequydon(*): Tinh tẫn nhân vong,là kiệt sức mà chết ) . Ý anh Dạ muốn nói sẽ vì chuyện mây mưa với chị Vãn mà chết cũng tọi nguyện ) .

Những lo lắng đều bị động tác của Phượng Kính Dạ làm bay đến chín tầng mây, Lâu Hướng Vãn tức giận trừng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, giơ tay đẩy người ra, nghiêm túc nhìn hắn.

“Như vậy mới giống Tiểu Mộc đầu, không cần cau mày.” Phượng Kính Dạ cười tà mị, híp mắt, sao Mộc Mộc không để mình ôm lâu hơn thêm một hồi, cấm dục nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào tay phải để giải quyết, đột nhiên được Mộc Mộc sà vào lòng mình, khiến Phượng Kính Dạ không nhịn được liền có phản ứng.

“Vương gia, người bớt chọc tức ta, ta sẽ không cau mày nữa!” Lâu Hướng Vãn hừ hừ hai tiếng, cảm thấy hơi thở Phượng Kính Dạ có hơi dồn dập, bỗng chốc nghi ngờ, ánh mắt không ngừng di dời xuống, sau đó thoáng nhìn giữa hai chân của hắn, thoáng thấy cẩm bào nhô lên một chút.

Mặt Lâu Hướng Vãn đờ ra, hơi nóng lên, nhưng không biết là do thời tiết hay do xấu hổ, giơ tay chỉ vào Phượng Kính Dạ, rốt cuộc mất hết nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, vương gia quả là cầm thú! Ban ngày ban mặt đã động dục! (=)) , ha ha…… đúng là bang trong bang cầm thú ) , lưu manh sói ) )

“Mộc Mộc.” Phượng Kính Dạ ôm Lâu Hướng Vãn vào trong lồng ngực, buồn bã thở dài, “Ngươi phải giúp, bổn vương đã cấm dục rất nhiều năm, không thể chịu được bị trêu chọc.”

“Vậy người còn không mau buông ta ra!” Lâu Hướng Vãn cáu gắt.

“Ẩm chậm chỉ khát (*), bổn vương cam tâm tình nguyện.” Phượng Kính Dạ đắc ý ném ra câu trả lời, tuy rằng nói bản thân đang bị dày vò hành hạ, nhưng nếu có thể ôm được Mộc Mộc, Phượng Kính Dạ thấy rất xứng đáng.

Vinhanh-lequydon (*): Ẩm chậm chỉ khát, dịch nguyên văn là uống rượu độc nhằm giải khát. Ý muốn nói chỉ cần giải quyết khó khăn trước mắt, không cần biết đến hậu quả mai sau.

Lâu Hướng Vãn giãy giụa không được, chỉ có thể để mặc cho Phượng Kính Dạ ôm mình, mắt to trừng mắt nhỏ, vương gia đã muốn tự ngược, dù mình muốn ngăn cũng ngăn không được rồi!

“Mộc Mộc, hay là nàng theo Bổn vương nhé?” Phượng Kính Dạ nháy nháy mắt, trong thanh âm mang theo ái muội, nhìn Lâu Hướng Vãn cười, dù tinh tẫn nhân vong cũng bỏ mặc.

“Không!” Trả lời vô cùng dứt khoát, Lâu Hướng Vãn trợn trừng mắt, bất quá ôm nhau giữa mùa hè quả thật rất nóng! Nhất là trên người vương gia nóng như lửa.

“Vậy dùng tay nhé?” Không cam lòng, Phượng Kính Dạ mở miệng lần nữa, trên khuôn mặt tuấn tú đầy ai oán, hắn lại nhượng bộ thêm lần nữa.

“Vương gia, ngài có hai cánh tay, tự lực cánh sinh đi.” Lâu Hướng Vãn kinh hãi, liên tục trợn mắt lên, sao vương gia lại vô sỉ như thế? Ban ngày ban mặt lại nói những lời hoang dâm không hợp lễ giáo, thế còn đọc sách thánh hiền để làm gì cơ chứ.

Phượng Kính Dạ bỗng nhiên im lặng, sau đó chậm rãi ngồi thẳng người, đầu tựa sát vào Lâu Hướng Vãn, hơi thở hai người như muốn hòa vào nhau, mắt nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn, mở miệng nói từng chữ từng chữ, “Mộc Mộc, bổn vương phát hiện nàng hiểu rõ những chuyện này lắm đó?”

Những lời này chỉ có nam nhân mới biết, Mộc Mộc chỉ là tiểu nha đầu mười lăm tuổi, luôn luôn ở trong vương phủ, khuôn mặt Phượng Kính Dạ đen lại, sẽ không phải do các lão bà hầu già nói, chẳng lẽ việc thị vệ cùng nha hoàn ở cùng nhau, bị Tiểu Mộc Đầu trông thấy rồi? ( =)) , há há… chết vì cười với anh Dạ có đầu đen tối cực đỉnh này quá ) ).

“Vương gia, ta là đại phu, không những biết, còn thấy và cắt qua, vương gia muốn thử không?” Lúc trước còn cố che đậy cảm xúc nhưng giờ thì đã hoàn toàn biến mất, bàn tay bé nhỏ trắng nõn của Lâu Hướng vãn giơ lên, phát ra tiếng răng rắc, làm cho nét mặt Phượng Kính Dạ cứng ngắc, sau đó lắc đầu, trước đây Tiểu Mộc Đầu còn ngu ngốc, giờ xem ra là sói đội lớp da dê, chẳng những móng vuốt sắc bén, miệng còn rất lợi hại.

Phía sau đình là hồ nước, hoa sen nở rộ, gió mát hiu hiu, bởi vì là giữa trưa, bốn phía không có nha hoàn hay gã nô tài nào, không gian tĩnh lặng, bên cạnh Lâu Hướng Vãn là nam nhân tuấn mỹ như ngọc.

Thật lâu sau đó, Lâu Hướng Vãn mới mở miệng, ngữ điệu nhu hoà, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt vô cùng kiên định, Lâu Hướng Vãn ở kiếp trước cũng có ánh mắt như thế, vẻ mặt của quân nhân mạnh mẽ dũng cảm, “Vương gia, ngài hãy nhớ kỹ, cho dù chuyện gì xảy ra, ngài vẫn còn có ta.”

Cho nên sau này có biết vương phi phản bội ngài, cũng không cần phải đau khổ, bản thân mình không dễ đặt lời hứa hẹn, nhưng một lời nói ra đáng giá ngàn vàng, nàng lấy danh dự của một người quân nhân,bảo vệ an toàn cho vương gia, ai biểu nam nhân ngốc này dám bỏ đi mười vạn đại quân binh quyền chỉ vì mình!

“Được.” Phượng Kính Dạ không hiểu vì sao Lâu Hướng Vãn đột nhiên nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rất cao hứng, những năm gần đây, bất kể là ở trên chiến trường chinh chiến sát phạt, hay ở triều đình bày mưu lập kế, hắn luôn là chỗ dựa của mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Hướng Vãn lộ vẻ mặt muốn bảo hộ cho mình, trong lòng Phượng Kính Dạ vừa cảm thấy ấm áp vừa hạnh phúc, Tiểu Mộc Đầu của hắn thực sự đã thông suốt, thực ra chính tâm hồn của nàng đã là chỗ dựa của mình từ lâu, chỉ là bản thân Mộc Mộc không biết mà thôi.

Buổi chiều Phượng Kính Dạ còn phải xử lý một vài chính sự, Lâu Hướng Vãn viện cớ muốn chuẩn bị dược liệu giải cổ cho Dịch Quân Hàn, liền đưa Dịch Quân Hàn ra ngoài, rời khỏi kinh thành đi về phía đông đến một cửa hiệu thuốc lâu năm.

“Cô nương, muốn mua thuốc sao? có phương thuốc chưa?” Gia nhân ở hiệu thuốc nhiệt tình nói, Lâu Hướng Vãn ra hiệu Dịch Quân Hàn chờ ở một bên, đem phương thuốc trong tay đưa tới, tên gia nhân thoáng nhìn thấy hai vị thuốc kỳ lại, “Cô nương thỉnh chờ.”

Sau một lát, chưởng quầy đi ra, “Cô Nương, đây là vị thuốc rất hiếm, thỉnh mời cô nương vào trong hậu đường nói rõ.”

Lâu Hướng Vãn đi theo sau chưởng quầy, Dịch Quân Hàn ở lại bên ngoài, hai Long Vệ đang ẩn mình cũng không bám theo, trước đây Phượng Kính Dạ biết Lâu Hướng Vãn không phải là người đơn giản, nên đã dặn dò hai gã Long vệ, nếu gặp nguy hiểm mới ra tay, những việc khác không cần để lộ, chỉ cần bẩm báo lại những gì Lâu Hướng Vãn nói và làm thôi.

“Lâu chủ, hôm nay có màn thầu và trái cây, muốn ăn một chút không?” Đẩy cửa ra, vang lên tiếng chế giễu, trông Lăng Thanh rất trẻ, thoạt nhìn như một thiếu nhiên, mi vũ anh khí, không giống một sát thủ máu lạnh, trong lúc nói chuyện, cắn vào quả táo trong tay, rồi đi lại Lâu Hướng Vãn.

“Tiểu tử thối.” Lâu Hướng Vãn dùng sức ở đầu ngón tay, quả táo bị Lăng Thanh cắn liền bị thanh dao găm cắt gọt đi, lúc này Lâu Hướng Vãn mới cắn một cái, vẻ mặt ngồi xuống nghiêm trọng, “Chuyện sát thủ ở Miếu Quan Âm, ngươi đã điều tra đến đâu rồi?”

Những sát thủ đó tuy là tử sĩ không sợ chết, nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi có thể tụ họp đến hơn trăm người, chắc luôn luôn sinh sống ở tại kinh thành dưới dạng thường dân bình thường, cho nên nét mặt không có vẻ hung ác, bất quá da mặt một số người có nét hồng hồng của bệnh sởi, đó là kết quả quanh năm mang theo mặt nạ da người để sống cùng với những người thường dân, sống cuộc sống giả dối, nên không tra ra được gì, Lâu Hướng Vãn để Lăng Thanh dựa theo chân dung của những cái đầu để tra ra danh tánh của bọn tử sĩ, hẳn bọn chúng đang ẩn náu ở một nơi bí mật. Cho nên dù không đeo mặt nạ da người, cũng không lo lắng bị người khác phát hiện ra thân phận.

“Đã phái người điều tra, trong kinh thành có hai mươi hộ gia đình, 15 hộ này là có người rời khỏi từ trong kinh thành, năm người ở bên ngoài thành, còn có nhiều người sống đơn độc, lấy danh nghĩa huynh đệ ở chung, tất cả đều viện cớ rời khỏi nhà vào hôm ấy, không ai có thể hoài nghi được. Trong 10 hộ ở kình thành có hai người sống 1 mình, viện cớ phụng dưỡng ông bà rời khỏi, còn lại tám người có gia thế, đều viện cớ buôn bán hay thành thân để rời đi, còn lại bảy mươi người đều dùng danh tánh giả.”

Lăng Thanh cấp báo tình hình điều tra, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, nhíu mày,”Lâu chủ, sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?”

“Tra được mười lăm người này có quan hệ ở điểm nào?” Sắc mặt nghiêm nghị, Vương phi từ Hách Liên Quốc gả đến để hòa thân, ở trong kinh thành có một số mật thám và tử sĩ của Hách Liên quốc cũng không kỳ lạ, hơn nữa với thân phận vương phi, nhất định có đủ khả năng về tiền tài và quyền thế để nuôi dưỡng mấy trăm hay mấy ngàn tử sĩ này, trong suốt hai mươi mấy năm đến nay, không biết ở trong kinh thành này có bao nhiêu tử sĩ của vương phi.

“Phi Long Sơn Trang.” Lăng Thanh đắc ý lườm Lâu Hướng Vãn, để tra rõ việc này, hắn đã dốc hết toàn lực, bất quá không uổng công, cuối cùng để hắn tra ra được dấu vết, mười lăm người này tuy rằng quanh năm mang theo mặt nạ da người, nhưng dáng vóc cùng tướng mạo đặc trưng không thể che dấu được, nhất là gia thất của tử sĩ, Lăng Thanh thăm dò cẩn thận mười lăm người này, cuối cùng tra được Phi Long Sơn Trang.

Trên giang hồ Phi Long Sơn Trang được xem là có chút uy danh, tổ chức có niên đại gần năm mươi năm, đời đời đều làm bảo tiêu, danh tín tốt, mức phí cao, nếu hơn bảy mươi tử sĩ được nuôi dưỡng tại Phi Long Sơn Trang, thì quả là một điểm tốt.

“Lăng Thanh, tiếp tục điều tra cặn kẽ, xem Phi Long Sơn Trang thường liên lạc với thế lực nào ở trên giang hồ.” Lâu Hướng Vãn biết tử sĩ của Hách Liên vương phi không thể chỉ có hơn trăm người đã chết mất kia, chỉ cần tra được Phi Long Sơn Trang, ắt sẽ tra được thế lực khác.

“Ta đã tra xét nhưng không được, tuy Phi Long Sơn Trang có chút thần bí, bên trong có không ít cao thủ, làm ta không thể vào, bất quá Phi Long Sơn Trang hoàn toàn sống độc lập, không liên quan mật thiết với thế lực giang hồ nào.” Lăng Thanh thở dài một tiếng, đôi mắt xếch lên đầy vẻ nghi ngờ, “Lâu chủ, rất ít khi thấy ngươi nghiêm túc như thế.”

Phi Long Sơn Trang luôn sống cô lập, vậy các tử sĩ khác hẳn đang sống ở nơi nào đó không bị quản chế, nên dù có bại lộ, cũng không ảnh hưởng đến các nơi khác. Lâu Hướng Vãn thở dài một hơi, cắn một miếng táo, đầu có hơi nhức, nhưng vẫn cố mở miệng, “Vậy điều tra xem Hách Liên vương phi từng liên hệ và tiếp xúc với những người nào.”

“Chẳng lẽ Lâu Chủ đã bại lộ thân thế rồi hả?” Trong phút chốc, mặt Lăng Thanh lộ vẻ nghiêm túc. Lăng Thanh nhớ lại chuyện bị ám sát ở Miếu Quan Âm mà khiếp sợ, vì không muốn để ai hoài nghi, Lâu chủ đã tự phong tỏa huyệt đạo, không còn nội lực, sau đó vì đột ngột bức phá huyệt đạo làm mình bị trọng thương, Lăng Thanh vẫn luôn áy náy, có phải chuyện Lâu chủ ẩn náu tại Phượng Vương phủ bị bại lộ mới dẫn tới họa sát thân.

“Ngươi không cần quá lo, hãy mau chóng điều tra, tối nay ta sẽ đến Phi Long Sơn Trang một chuyến.” Thấy vẻ mặt Lăng Thanh lo lắng, Lâu Hướng Vãn nở nụ cười, vỗ vỗ đầu của hắn.

“Lâu chủ, người muốn ta nói bao nhiêu lần đây, ta lớn hơn người đến năm tuổi đó?” Từ khi gặp Lâu chủ, Lăng Thanh biết nàng luôn xem mình như đệ đệ.

Nhớ ngày đó Lâu chủ năm tuổi, mình mười tuổi, Lăng Thanh còn rất đơn thuần, tin rằng nữ hài tử Lâu Hướng Vãn có vóc người tương đối thấp kia là tỷ tỷ, mới nói dối mình là đệ đệ, hơn nữa trước đây Lâu Hướng Vãn thông minh khôn khéo không giống như một đứa trẻ, không chỉ chăm sóc Cố sư phụ, còn luôn chiếu cố cho mình, nhưng một lần sảy chân ân hận nghìn đời, cho dù bây giờ Lăng Thanh kháng nghị rất nhiều lần, nhưng trong mắt Lâu Hướng Vãn, nàng vẫn là tỷ tỷ, mình luôn là đệ đệ, động một tí là bị nàng vỗ đầu. Phần 4:

“Ban đêm, Phi Long Sơn Trang có rất nhiều cao thủ, để đảm bảo an toàn, có cần dẫn thêm người đi cùng không?” Lăng Thanh nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, hiện tại Lâu chủ đã không còn phong tỏa nội lực, cho nên Lăng Thanh cũng không cần lo lắng an toàn cho Lâu Hướng Vãn, bất quá Phi Long Sơn Trang vẫn là nơi rất nguy hiểm.

“Không cần, ta chỉ đi dò thám, sẽ không động thủ.” Lâu Hướng Vãn cười, nếu quả thật Phi Long Sơn Trang cùng vương phi có quan hệ vơi nhau, mình có nên nói toàn bộ cho vương gia biết không?

Sau khi tạm biệt Lăng Thanh, Lâu Hướng Vãn cầm lấy dược liệu giải cổ trùng cho Dịch Quân Hàn, tiếp theo liền rời khỏi hiệu thuốc, chờ đến khi trời tối mới đột nhập vào Phi Long Sơn Trang.

Trong đêm, Phượng Vương phủ trở nên vô cùng thanh tĩnh, những Long Vệ âm thầm bảo vệ Lâu Hướng Vãn vẫn túc trực thủ vệ tại Thu Phong Viện, Lâu Hướng Vãn thay đổi y phục dạ hành, cho dù động tác rất nhanh và nhẹ nhàng, nhưng không ngờ vẫn kinh động Dịch Quân Hàn, bất quá hắn vốn là nhất đẳng ám vệ, kinh động đến hắn cũng không phải chuyện lạ.

“Ta ra ngoài một chuyến, yên tâm, không sao đâu.” Lâu Hướng Vãn mỉm cười nói với Dịch Quân Hàn, quan sát bốn phía, cho dù mấy năm nay không sử dụng, thì khinh công của nàng vẫn rất lợi hại.

Dịch Quân Hàn lặng lẽ nhìn bốn phía, hắn luôn biết thị vệ Phượng Vương phủ luôn ngấm ngầm giám sát, thứ nhất là để bảo vệ tiểu thư, thứ hai là theo dõi mình, nếu như tiểu thư thật sự có thể rời khỏi không gây tiếng động đến hai vị cao thủ kia, vậy hắn không cần phải lo lắng đến an toàn của Lâu Hướng Vãn nữa.

Xác định Dịch Quân Hàn không bám theo, Lâu Hướng Vãn vận hành nội lực, mũi chân nâng lên, vút thẳng lên cạnh cành cây, trong bóng tối, mặc trang phục màu đen, dùng khăn che kín mặt, hơi thở ổn định, cả người hòa vào trong bóng đêm, đây là những kĩ năng được dạy, nhằm không để kẻ khác phát hiện trong quân doanh Thượng Nhất Thế.

Lâu Hướng Vãn thuận lợi trốn khỏi thị vệ ở Thu Phong Viện, sau khi ra khỏi vương phủ, bóng dáng lướt ra khỏi thành, tại trong rừng cây có buộc sẵn một con tuấn mã, Lâu Hướng Vãn ngồi trên lưng ngựa, phi nhanh như tia chớp về hướng Phi Long Sơn Trang.

Tình hình biên ải rất ác liệt, hiện đại quân Tây Lan Vương triều đang tiến gần, nhưng lại không phát động chiến tranh, hình như đang chờ điều gì đó. Tại vương triều Tố Nguyên, bất kể Phượng Sở Thiên hay Phượng Tiêu cũng đều lo lắng, tình cảnh bây giờ giống y như mươi năm về trước, không chỉ Tây Lan Vương Triều, mà cả Hách Liên Quốc cùng các tiểu quốc khác đang liên kết lại cùng nhau tấn công, khiến cho Tố Nguyên trở thành kẻ thù của ba nước.

Tam quân đang áp giải lương thảo, nhanh hướng về phía biên quan, mà thống lĩnh hiện đang áp giải 50 vạn quân lương kia chính là tham tướng Lâm Tín.

“Đừng hỏi, ngươi hộ tống Lâm Tín đến Phượng Vương Phủ, nhờ Phượng Vương Gia mang binh tới đây!” Tả Ngôn ra lệnh cho một người đang bị thương, nhưng so với Lâm Tín thì có vẻ nhẹ hơn, đưa tuấn mã của mình cho bọn họ, giờ đã trễ không thể vào tiến cung, nên Tả Ngôn chỉ có thể nhờ Phượng Kính Dạ giúp đỡ.

Lâm Tín áp giải quân lương đến biên quan, Tả Ngôn cũng thấy yên tâm. Vả lại Lâm Tín còn chọn người của Phi Long Sơn Trang, để họ đến bảo tiêu, làm vậy nhằm che mắt kẻ khác. Đám người Lâm Tín chia làm ba nhóm, một nhóm bao gồm Lâm Tín cùng người Phi Long Sơn Trang áp giải quân lương, một nhóm khác đi đầu, để dọn dẹp những nguy hiểm, nhóm người phía sau là quân tiếp viện, nếu có chuyện gì xảy ra, ngay lập tức liền có chi viện.

Áp giải quân lương là chuyện cơ mật, ngay cả Tả Ngôn cũng không rõ, dẫu sao càng ít người biết càng tốt, quân lương sẽ càng an toàn, nhưng vì Phượng Kính Dạ đột nhiên giao ra mười vạn đại quân, Tả Ngôn gần như gót chân cũng không chạm đất, khắp người mệt mỏi không chịu nổi, đêm khuya đột nhiên Lâm Tín đến đây chào từ biệt, Tả Ngôn cực kỳ nhanh trí cẩn thận suy ngẫm, đoán được bây giờ Lâm Tín đang áp giải quân lương.

Sau khi Lâm Tín đi rồi, lại sai người đến, muốn gặp Tả Ngôn ở ngoài thành, có chuyện quan trọng cần thương lượng, Tả Ngôn không hề nghi ngờ, chỉ nghĩ Lâm Tín áp giải quân lương gặp chuyện không ổn cần hỏi mình. Tả Ngôn không nói cho bất cứ ai biết, giữa đêm hôm đi đến nơi hẹn, kết quả cách Trường Đình chưa tới mười dặm, nghe thấy tiếng chém giết, hai gã tiêu sư của Phi Long Sơn Trang bị chém, còn Lâm Tín thiếu chút nữa bị giết.

Đột nhiên Phi Long Sơn Trang nổi loạn, hơn nữa còn kết hợp với đám người thân tín bên cạnh Lâm Tín, Lâm Tín không địch lại, chỉ có thể mang theo thuộc hạ phá vòng vây, dọc theo đường đi đám thuộc hạ bị giết chết vô số, may mắn gặp được Tả Ngôn, bằng không toàn quân đều bị diệt, “Đại nhân, ta đã phát tín hiệu, để đội quân Lưu Vọng mau chạy tới Phi Long Sơn Trang, thuộc hạ lập tức quay về thành tìm Phượng Vương gia”.

“Yên tâm đi đi, có ta ở đây, quân lương sẽ không xảy ra chuyện đâu!” Sau khi giao cho Tả Ngôn giao, lập tức để binh lính đi theo Lâm Tín trở về thành, còn mình cấp tốc chạy nhanh về phía Phi Long Sơn Trang, dọc đường đi nhìn thấy không ít tình trạng đánh nhau đẫm máu còn lưu lại.

Tả Ngôn vừa tới Phi Long Sơn Trang, liền thấy một đám người cởi ngựa đuổi đến,”Tả đại nhân, thuộc hạ nhận được tín hiệu của tướng quân, liền mang theo người đến.”Người đang nói chuyện với Tả Ngôn chính là Lưu Vọng, theo sau là 100 người.

Tả ngôn rất nhanh bố trí, “Các ngươi nhớ kỹ, hiện tại địch nhiều ta ít, cho nên không cần thiết liều mạng chém giết, cố gắng kéo dài thời gian, Lâm Tín đã trở về thành, chúng ta chỉ cần kéo dài thêm nửa canh giờ là được.”

Tả Ngôn hạ giọng ra lệnh, thấy trên người các binh sĩ nồng đậm sát khí, có lẽ vì thấy những huynh đệ kia bị chết oan, nên cả hốc mắt đều đỏ, Tả Ngôn cần phải dặn dò với bọn họ, “Giờ phút này không cần liều mạng, bảo vệ quân lương mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ cần chờ Lâm Tín đến Phượng Vương phủ, nhờ Phượng vương gia mang binh đến yểm trợ, sẽ không cần sợ Phi Long Sơn Trang, đến lúc đó các ngươi có thể báo thù cho các huynh đệ rồi!”

Tất cả mọi người đều gật đầu, không còn muốn liều mạng với đám người Phi Long Sơn Trang. Trong bóng tối, tiếng chém giết vang lên khắp trời đất, máu tươi bắn tung tóe, Phi Long Sơn Trang đều là cao thủ, Tả Ngôn phải dùng hết toàn lực, thảo nào toàn quân Lâm Tín đều bị cao thủ ở đây tiêu diệt, lại còn bị binh lính ở trong ngoài bất ngờ tập kích.

Lúc Lâu Hướng Vãn đuổi tới Phi Long Sơn Trang, từ xa đã nghe thấy tiếng đánh nhau, làm cho Lâu Hướng Vãn nghi ngờ, nhanh chóng vụt đến, thân hình ẩn vào trong bóng tối, bỗng nhiên, thoáng thấy bóng người quen thuộc, Lâu Hướng Vãn hơi sững sốt, Tả Ngôn cũng tra được Phi Long Sơn Trang? Chẳng lẽ vương gia biết vương phi có quan hệ với Phi Long Sơn Trang, đang còn kinh ngạc, đột nhiên Lâu Hướng Vãn thấy bên cạnh Tả Ngôn còn có một nam nhân, hẳn không phải kẻ địch, bởi hắn đang đưa lưng kề vai chiến đấu, trong ánh mắt nồng đậm sát khí.

Có thể để đối phương ở sau lưng mình, chắc chắn là người được Tả Ngôn tín nhiệm, nên hắn mới ra sức giết địch, hoàn toàn không ngờ Lưu Vọng đột nhiên vung đao về phía mình, nói ra thì đã quá chậm, cần phải cứu người trước, Lâu Hướng Vãn chuyển động cổ tay, một mũi tên xuyên vào trong không trung nhắm ngay đầu gối trái của Tả Ngôn.

Đầu gối trái đau đớn kịch liệt, Tả Ngôn không thể chống đỡ nổi liền hạ thấp thân thể, tránh được nhát đao của Lưu Vọng, thần sắc Tả Ngôn kinh hãi, cấp tốc giơ tay trước mặt đỡ lấy nhát đao thứ hai của Lưu Vọng, lúc này Lâu Hướng Vãn đã phi thẳng đến, từ sau lưng, nguyễn kiếm sắc bén phát ra ngân quang, do Lưu Vọng không hề phòng bị, liền bị cắt đứt yết hầu.

Bạn đang đọc Tỳ Nữ Vương Phi của Lữ Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.